Con sông phản chiếu ánh đèn xanh đỏ rực rỡ từ khắp các khách sạn ven đó, át cả ánh trăng vốn đã yếu ớt. Nước lóng lánh 1 thứ màu sắc hỗn tạp… Trên tàu khá nhiều đôi đang ngồi bên nhau, có gia đình 4-5 người đang cười nói… Nàng và hắn đứng ngòai boong tàu. Tay nàng tựa lên lan can sắt, tóc nàng lại bay trong gió đêm… “Lãng mạn thật”. Mùi hương tóc nàng thoảng qua dễ chịu, những dải tóc đen-không mượt lắm, mảnh mai như sương khói… Hắn chợt đưa tay lên, vuốt nhẹ… Một cử chỉ bất thần, hắn cũng không kiểm sóat được.
Nàng quay lại, nhìn hắn: “Sao vậy?” – Tay nàng vuốt lại tóc mình. Có lẽ nàng nghĩ tóc mình bị vướng gì đó.
“Không… Hảo xài dầu gội gì thơm thế?” – Hắn hỏi, lảng tránh sự thật.
“Sunsilk – óng mượt như tơ” – Nàng tinh nghịch trả lời.
“Mượt gì, xơ xác quá trời!” – Hắn chọc.
“Vẫn mượt hơn tóc Hòang, chắc ít khi nào gội…hihi…” Nàng che miệng cười. Hắn bỗng xuống giọng: “Ừ…thân côi cút không có mẹ lo mà…”, rồi hắn ngó ra phía xa. Hắn nhớ ngày trước còn nhỏ mẹ hắn cũng thường la hắn về chuyện tóc không chịu gội, rồi đè hắn ra gội đầu… Hắn nghe lòng đau đớn.
Nàng thôi cười, đôi mắt buồn rười rượi. Hắn đưa 1 điếu thuốc lên môi… Và cũng bị nàng giật lấy, ném xuống sông. Khác với lần trước, hắn không nổi cáu, mà quay sang nhìn nàng bằng ánh mắt vời vợi: “Tại sao Hảo không cho tôi hút thuốc?”
Cách xưng hô xa lạ của hắn khiến nàng hơi chùn xuống so với vẻ bướng bỉnh lúc vừa ném điếu thuốc. “Vì…à…vì không tốt cho sức khỏe”.
Hắn cười buồn: “Hảo đâu thể lúc nào cũng cản được tôi. Tôi vẫn hút thuốc như ống khói…”
“Sao xưng hô nghe lạ vậy?”
“Kệ tôi” Nói rồi hắn bỏ đi chỗ khác, chọc mấy đứa nhỏ đang chạy giỡn. Có cái gì khó diễn tả được lòng hắn lúc này… . “Tôi còn muốn gọi Hảo là “em” nữa kìa.”
…Hắn ngồi tựa vào thành ghế, còn nàng vẫn đứng đó, trên boong. Tay chống cắm, khủyu tay tựa lên thanh lan can. Tóc đã buộc lại bằng cọng thun, chắc vừa nhặt được đâu đó… Hắn nhìn nàng từ xa. Nàng là cô gái như thế nào? Khờ khạo? Dịu dàng? Nhí nhảnh đáng yêu? Hay bướng bỉnh? Sao nàng đối với hắn ngọt ngào thế? Sao lại lo cho sức khỏe của hắn? Nàng yêu hắn?
Nàng chợt ôm vòng 2 tay lại, có vẻ gió đêm đã len vào da thịt nàng… Hắn bước tới bên cạnh, nhìn sang. Môi nàng run cầm cập.
“Ai biểu cứ đứng đây hứng gió!” Hắn trách, có phần quan tâm. “Có 1 cách giữ ấm… là ôm nhau!” Giọng hắn bắt đầu trở lại tinh quái.
“Đừng có mơ!” Nàng ném lại câu nói sau khi quay lưng đi vào trong, 2 tay vẫn ôm sát người.