Chương 10: Chương 10

Nàng gói về cho hắn 1 góc 6 nữa, bảo rằng: “Cho bé Vy”. Tiễn hắn ra cửa, nàng như sực nhớ điều gì…đưa tay lên trán hắn. Theo phản xạ…tự vệ, hắn nghiêng đầu né, làm nàng sững sờ pha lẫn bối rối.

“Hảo…Hảo chỉ…muốn xem vết thương…Hòang còn đau không?”

Hắn vén mái tóc lòa xòa, chỉ cho nàng chỗ bị tét hôm trước, giờ chỉ còn dán 1 miếng URGO nhỏ.

“Chuyện vặt, không sao. À, cảm ơn Hảo về…hôm đó nhe”. Giờ hắn mới nhớ đến việc nói lời cảm ơn.

Nàng không đáp, vẻ mặt vô thần, không buồn, cũng không vui. Hắn vừa rời khỏi nhà, nàng vội đóng cửa ngay, như không muốn nhìn thấy hắn nữa… Có lẽ nàng cũng như hắn, chợt vu vơ điều gì khi nhắc về “hôm đó”…

Hắn bước đi thẫn thờ…Nắng chiều buông 1 màu bàng bạc, gió nhè nhẹ lướt qua mặt. Hắn nhìn gói bánh trên tay. “Bé Vy à? không tới lượt nó đâu. hehe” Hắn lột ra, cho vào miệng, bánh có vị ngọt vừa, thơm mùi bơ, thỏang nhẹ chút hương vị vani…hắn mơ màng thấy nàng, đang ở đó trước mặt hắn, mỉm cừơi…Mấy phút ăn bánh ở nhà nàng, thực sự là những giây phút hắn vui vẻ thỏai mái chưa từng có. Hạnh phúc…Thật lạ…Tiếng nhạc bài My Love reo trong túi quần… Hắn mặc kệ, chạy nhanh về nhà, lấy xe máy vòng qua cửa trước, bấm chuông gọi nàng.

“Quên gì hả?” Nàng vừa mở cửa, nhìn thấy hắn, ngạc nhiên vô cùng.

Hắn kéo tay nàng, “Đi với Hoàng.”

“Đi đâu?” Nàng hỏi, càng sửng sốt hơn so với lúc đầu.

“Không biết, đi 1 lát.”

“Nhưng…” Nàng e dè, nhăn mặt.

Lại là bài My love. Hắn bảo: “Cho Hảo 3 phút. Nhanh lên!”

Nàng nhìn hắn, vài giây sau, nàng vào nhà. Chắc đang hết sức thắc mắc về việc này, không hiểu gì. Dĩ nhiên rồi, cả hắn còn không hiểu tại sao hắn lại múôn đưa nàng đi kia mà.

“Alo”

“Sao chưa tới nữa?” – Giọng Ngọc cáu gắt trong điện thoại.

“Hôm nay kẹt rồi, sorry nghen cưng.”

“Gì hả, giỡn với Ngọc à?” – Tiếng cô nàng rít nhẹ.

“thật đấy. Không có Hòang thì thiếu gì anh chờ sẵn, ha?!” Hắn nửa đùa nửa m** mai.

“Tôn trọng tôi chút được không? Hoàng đã năn nỉ để hẹn tôi…” Ngọc nổi giận thật sự.

“Việc đột xuất mà…Đừng giận…thôi nói sau nhé” Hắn cúp máy khi thoáng thấy bóng nàng ra cửa. Phen này hắn phải lao đao để làm lành với cô ta đây. Nhưng lúc này, hắn bất cần.

Nàng chỉ thay chiếc quần tây màu kem, lại khóac áo len trắng, bên trong là cái áo xanh ban nãy. Nàng chần chừ… “Khóa cửa đi!” Hắn giục.