Chương 7: Kiếm Quang Như Tuyết Người Như Hoa

“Phác nhi, đệ có nhớ đám áo đen đêm đó đến nhà mình có đặc điểm gì không?”.

Ngoài thành Nguyễn có hai người cưỡi một con ngựa trắng chầm chậm bước đi, ngồi đằng trước là Hàn Phác, ngồi đằng sau là Phong Tịch.

Hàn Phác suy nghĩ chút, sau đó lắc đầu: “Tất cả người ở đó đều che mặt, không nhìn thấy gì hết. À, nếu nhất định phải nói điểm gì đó đặc biệt thì chính là binh khí của họ, toàn bộ đều là đại đao”.

“Đao?” Phong Tịch cau mày, trên đời này chẳng biết có bao nhiêu người dùng đao.

“Đúng vậy, tất cả đều dùng đao.” Hàn Phác gật đầu.

“Thế đệ có nhớ bọn chúng dùng chiêu thức gì không?”. Phong Tịch hỏi lại, muốn có thêm chút manh mối.

Hàn Phác lắc lắc đầu: “Mấy người áo đen đó vừa đến thì cha liền giấu ta đi, dặn ta nhất quyết không được chạy ra ngoài, vì vậy ta không thấy gì hết.”

“Sao cái gì đệ cũng không biết, vậy làm thế nào để tìm được mấy tên áo đen đó đây?” Phong Tịch duỗi tay ra trước cốc đầu Hàn Phác: “Đời này đệ có muốn báo thù nữa không hả?”.

“Nhưng mà ta biết đám người áo đen đó đến vì phương thuốc nhà ta, ta nghe được bọn họ kêu cha ta giao thuốc ra đây.” Hàn Phác uất ức cúi đầu xuống.

“Ừ, khó trách toàn bộ thuốc nhà đệ đều bị lấy sạch. Còn về phương thuốc… bây giờ nó đang nằm trong tay ta.”. Phong Tịch nâng cằm lên, trong mắt lóe ra tia sáng: “Nếu chúng ta tung tin đồn là phương thuốc của Hàn gia đang ở trong tay Bạch Phong Tịch, như vậy tất cả những kẻ ham muốn chiếm thuốc trong thiên hạ sẽ đuổi theo chúng ta. Chắc chắn đám áo đen đó cũng không ngoại lệ”.

“Cô…Nếu làm như vậy thì toàn bộ thiên hạ sẽ đuổi giết cô mất!”. Hàn Phác nghe xong liền hét to: “Cô không muốn sống nữa rồi!”

“Cốc!” Đầu ngón tay Phong Tịch lại gõ một cái.

“Ôi ôi!” Hàn Phác không khỏi ôm đầu kêu đau.

“Tiểu tử, đệ sợ hả? Sợ bị mấy người đó giết?”.Phong Tịch nhìn cậu cười.

“Ta mới là người không sợ!”. Hàn Phác ưỡn ngực đưa ra khuôn mặt bé nhỏ khôi ngô, ngửa cao đầu trả lời: “Cô còn không sợ thì đường đường một nam tử hán như ta sợ cái gì! Huống chi ta còn muốn giết những tên áo đen đó để báo thù cho cha!”

“Ừm, thế này mới giống nam nhi.” Phong Tịch gật đầu, ngón tay lại gõ vào sau ót Hàn Phác.

“Không được cốc đầu ta! Đau quá!” Hàn Phát sờ sờ sau ót nói.

“Ta chỉ muốn đệ thông minh hơn một chút.” Phong Tịch cười nói, sau đó dừng tay.

Hàn Phác nhìn về phía trước, con đường trước mắt bỗng trở nên mênh mông, chẳng biết phải đi về đâu. Trong lòng cậu chợt sinh ra một thứ cảm giác mờ mịt, cảm thấy con đường này về sau sẽ không còn giống như xưa nữa, cuộc sống cơm ngon áo gấm, hạnh phúc bao bọc, ngây thơ vui vẻ từ giờ trở đi đã bị chặt đứt, tương lai chỉ còn một con đường đầy mưa gió bụi trần.

Một lát sao, cậu quay đầu nhỏ giọng nói: “Này, đa tạ.”

Cậu tuy còn bé nhưng cũng là con nhà võ, giang hồ hiểm ác, cậu hiểu rõ Phong Tịch làm như vậy sẽ phải mạo hiểm rất lớn, thậm chí có thể mất mạng, trong lòng không khỏi sinh ra cảm kích.

“Tiểu quỷ, kêu tỷ tỷ coi! Nghe không!”. Phong Tịch giống như không nghe được lời cám ơn của cậu, lại gõ vào trán một cái!

“Cô đừng có cốc đầu ta nữa thì ta gọi!” Hàn Phác ôm đầu đề phòng bị gõ tiếp.

“Được.” Phong Tịch đồng ý: “Kêu bằng tỷ tỷ!”

“Dạ…Dạ… Tỷ… Tỷ tỷ.” Hàn Phác vặn vẹo một hồi rốt cuộc cũng nhỏ giọng gọi tiếng tỷ.

“Phác nhi ngoan!” Phong Tịch đưa tay ra định gõ đầu Hàn Phác, gần đến lại nhớ tới chuyện mình vừa đáp ứng liền sửa thành sờ sờ đầu.

“Tỷ tỷ, chúng ta phải đi hướng nào?” Đã kêu một lần, kêu thêm lần nữa Hàn Phác thấy thuận,iệng hơn.

“Không biết.” Phong Tịch trả lời ngắn gọn.

“Cái gì?” Hàn Phác lập tức kêu lên.

“Phác nhi, đệ bao nhiêu tuổi rồi, sao hay kinh ngạc quái gở vậy? Đệ mau lớn nhanh đi, chững chạc chín chắn một chút để vào lúc quan trọng mới không sợ hãi! Hiểu chưa?”. Phong Tịch không quên huấn luyện vị đệ đệ mới này.

“Mười ba tuổi.” Hàn Phác thành thật đáp.

“Đủ lớn rồi, lúc ta bằng tuổi đệ đã một mình lang thang trong chốn giang hồ.” Phong Tịch nhẹ nhàng nói.

“Hả?” Hàn Phác nghe thế không khỏi thấy hứng thú: “Một mình tỷ? Cha mẹ tỷ không lo lắng sao?”

Ai ngờ Phong Tịch chẳng để ý đến câu hỏi của cậu mà chăm chú nhíu mày suy nghĩ gì đó, lát sau hai mắt nàng sáng lên, vỗ tay nói: “Phác nhi, ta nghĩ ra một cách.”

“Nghĩ ra gì cơ?”

“Nếu như tung tin đồn nói phương thuốc ở trên người ta, đến lúc đó sẽ có rất nhiều người đến đuổi giết, ta thì không sợ bọn chúng, chỉ là đệ…” Ánh mắt nàng liếc cậu một cái: “Với võ công ít ỏi của đệ chắc chắn sẽ khó giữ tính mạng, bởi vậy ta nghĩ tới biện pháp tốt hơn.”

“Biện pháp gì?”. Hàn Phác hỏi lại, thấy Phong Tịch nói cũng có lý, với võ công của cậu thì đừng nói tới báo thù, ngay cả tự bảo vệ mình cũng không nổi, đến lúc đó không chừng còn liên lụy tỷ ấy.

“Phương thuốc kia bị con hồ ly đen chép trộm một ít, mà võ công của hắn cao gấp đệ không biết bao nhiêu lần. Vả lại bên người hắn còn có nhiều cao thủ bảo vệ, chi bằng chúng ta tung tin đồn nói rằng phương thuốc đang ở trong tay Phong Tức, khiến tất cả mọi người truy đuổi hắn, chúng ta chỉ cần đi theo sau chờ đám người áo đen xuất hiện là được.”. Phong Tịch cười híp mắt nói: “Mưu kế của tỷ tỷ ta đây không tệ phải không?”

Hàn Phác nghe xong choáng váng, một lúc lâu sau mới ấp úng nói: “Đây…đây không phải là tỷ hãm hại huynh ấy sao.”

“Nói gì đó!” Phong Tịch vỗ vào ót cậu, nàng có hứa là không cốc đầu chứ đâu có hứa là không vỗ: “Con hồ ly đen kia xảo trá, hay thay đổi, âm hiểm, cay độc… Võ công lại ít có đối thủ, đệ lo lắng cho tên ấy chi bằng nên lo cho những kẻ đuổi theo sẽ bị mất mạng hết đi!”

“Hừ! Ngấm ngầm hãm hại người khác lại còn nói xấu sau lưng mà ra vẻ vô cùng có lý như vậy, đúng là hiếm thấy nha, nữ nhân!”

Đằng sau có tiếng người truyền đến, cả hai quay lại nhìn thì thấy Phong Tức đang ngồi thẳng trên lưng một con ngựa đen, theo sau hắn là hai người cũng đang cưỡi ngựa chính là anh em sinh đôi Chung Ly và Chung Viên. Tiếp đến là một chiếc xe ngựa, người đánh xe là một lão già ước chừng năm mươi tuổi, tay cầm roi da, sắc mặt vàng vọt nhưng đôi mắt lóe lên tinh quang rõ ràng.

“A, hồ ly đen, ngươi đến rồi.” Phong Tịch tủm tỉm chào hỏi, hoàn toàn không xấu hổ vì việc mình lúc nãy mới trù tính hại người: “Đến rồi thì tốt, mượn xe ngựa của ngươi một chút, ta buồn ngủ quá.”

Nói xong nàng lập tức phi thân lên xe ngựa, tay vẫy vẫy người đánh xe: “Chung lão bá, đã lâu không gặp.”

Rồi nàng nói với Chung Viên, Chung Ly: “Điểm tâm bên trong xe ta ăn nhé, nếu như hồ ly đen đói bụng, các ngươi tìm cách lấp miệng hắn lại, đến địa phương tiếp theo kêu ta dậy.” Dứt lời liền chui vào xe ngựa.

“Tỷ tỷ, chúng ta đi đâu?” Hàn Phác bị bỏ trên lưng ngựa gấp gáp hỏi.

Màn xe vén lên, Phong Tịch thò đầu ra, chỉ chỉ Phong Tức nói: “Hỏi hắn.”

Sau đó chui đầu vô lại, không thấy ra nữa.

Hàn Phác nhìn Phong Tức trưng cầu ý kiến.

“Chúng ta tới thành Ô trước”. Phong Tức thản nhiên nói, sau đó kéo dây cương, dẫn đầu đi trước.

Mà Hàn Phác đằng sau quay đầu nhìn chiếc xe ngựa yên tĩnh không tiếng động kia, bắt đầu hoài nghi có phải mình chọn đi theo sai người rồi không?

Tại thành Ô, biên giới Bạch Quốc có một con sông dài như dải ngọc uốn quanh, thẳng vào phạm vi đất vương Kỳ Vân. Đây chính là sông Ô Vân dài một ngàn hai trăm dặm, một trong bốn con sông lớn tại Đông Triều.

Lúc này có một chiếc thuyền đang đậu trên bờ sông, bề ngoài không có gì đặc biệt, duy chỉ có thân thuyền khác lạ do được phủ toàn bộ màu đen.

Đầu thuyền có hai người đang đứng, một lớn một nhỏ, người lớn là một công tử trẻ tuổi mặc gấm bào rộng màu đen, mặt như mão ngọc, dáng vẻ khoan thai, trên mặt còn có nét cười nhẹ nhàng ưu nhã, khí chất cao quý tiêu sái. Người nhỏ là một thiếu niên chừng mười ba, mười bốn tuổi mặc áo trắng, khuôn mặt phảng phất nét trẻ con, hai người này chính là Phong Tức và Hàn Phác.

Còn Phong Tịch vốn dĩ đang tựa vào lan can thuyền bây giờ lại lăn ra đầu thành thuyền chìm vào mộng đẹp.

Nắng chiều hoàng hôn từ trên trời chiếu rọi ánh vàng xuống mặt sông Ô Vân gợn sóng trong vắt, trời nước hòa thành một màu không nhiễm bụi trần, ngay cả mấy bụi cỏ lau bên bờ sông cũng vương sắc vàng nhạt đong đưa trong gió, dường như đang khoe nét quyến rũ cuối ngày.

Phong Tức nhíu đôi mắt phượng lại, ngẩng đầu nhìn ánh mặt trời đỏ xa xa đang lặn về trời tây, vạn tia sáng vàng bao phủ quanh thân hắn. Giờ khắc này hắn chợt im lặng, tựa như một vị thần luôn đứng sừng sững như thế từ thời viễn cổ, vô cùng điềm tĩnh, hoàn toàn không giống vị công tử ôn nhã vui vẻ ngày thường. Thân ảnh màu đen hiện ra giữa ánh tà dương trở nên cao lớn, bình thản như ngọn núi hùng vĩ, lại mang theo chút cô tịch, phảng phất như toàn bộ đất trời chỉ tồn tại một bóng hình ấy.

Mà Hàn Phác lại chăm chú nhìn trộm Phong Tịch đang ngủ say sưa trên ván thuyền, giống như nghiên cứu điều gì đó, chỉ là nghiên cứu một lúc lâu vẫn không thể hiểu nổi, người này sao có thể là Bạch Phong Tịch danh truyền thiên hạ?

Từ thành Nguyễn đến thành Ô, căn bản Phong Tịch chỉ có hai chuyện để làm: ăn với ngủ. Nàng giống như ngủ không đủ, trừ đang đứng, chỉ cần ngồi hoặc nằm xuống là lập tức lăn ra ngủ ngon lành, chuyện này thật sự khiến Hàn Phác bội phục không thôi!

Mà ăn cái gì, ôi…! Nghĩ đến ngày đầu tiên, nàng ăn sạch bách điểm tâm mà Chung Ly, Chung Viên chuẩn bị cho Phong Tức đủ ăn trong hai ngày, sau đó thản nhiên đi ngủ.

Còn bọn họ buộc lòng phải dừng lại bên đường, kiếm một quán nhỏ để ăn cơm. Đồ ăn vừa lên, mấy người bọn họ đã đói bụng đến mức ngấu nghiến như hổ, vậy mà Phong đại công tử chỉ nhìn lướt qua, không hề động đến một chiếc đũa đã đứng dậy đi vào xe ngựa. Chỉ lát sau từ trong xe ngựa vang lên tiếng kêu thảm, thanh âm mắng chửi như cố nén đau: “Hồ ly đen! Ta giết ngươi!”

Chung Ly, Chung Viên và vị Chung lão bá kia vẫn cúi đầu mải miết ăn, giống như không nghe thấy tiếng ầm ầm trong xe ngựa, chỉ có cậu lo lắng nhìn cái xe ngựa, sợ rằng ‘xe hư người chết’, ngay cả cơm cũng quên ăn, vẫn là Chung lão bá vỗ vỗ vai cậu trấn an, muốn cậu đừng lo lắng. Tất nhiên cuối cùng thì hai người kia cũng không náo loạn tới mức gây ra án mạng, ngay cả vết thương cũng chẳng có, cậu nghĩ cao thủ đánh nhau đúng là không giống mấy loại vũ phu tầm thường ẩu đả.

Mà Phong Tịch lúc này lại một thân nữ nhi quang minh chính đại nằm ngủ trên ván thuyền, hoàn toàn không đếm xỉa tới ban ngày ban mặt, cũng chả thèm quan tâm bên cạnh có đàn ông, xem trời như màn che, đất như giường chiếu, nằm ngủ say sưa thoải mái!

Một tay nàng gối sau đầu, một tay thả lỏng bên hông, mái tóc đen dài xõa ra trên ván thuyền tựa như dải lụa màu đen óng ả phủ trên đất. Gió sông lướt nhẹ, dải lụa nhẹ nhàng phiêu tán bay lên, có sợi rơi xuống tà áo trắng như làn khói quấn quanh đám mây, có sợi lại lơ đãng trên không trung, trơn trượt hạ xuống đôi gò má của nàng, lưu luyến không muốn rời xa khuôn mặt như ngọc, chậm rãi lay động…

Phong Tức ngoảnh đầu lại bắt gặp Hàn Phác nhìn chằm chằm Phong Tịch, trong mắt cậu thấp thoáng sự mê muội, hoài nghi, hâm mộ, tán thưởng, than thở… Ánh mắt trên khuôn mặt nhỏ này tràn ngập những suy nghĩ sâu xa không xứng với tuổi tác. Tay hắn duỗi tay ra vỗ lên đầu cậu. Hàn Phác quay đầu liếc hắn, nửa tức giận nửa đành chịu.

Chợt nghe có tiếng “Tõm” vang lên, hai người đồng thời nhìn lại không thấy Phong Tịch đâu, chỉ có mũi thuyền văng cả đống bọt nước, một lát sau cả hai mới lấy lại tinh thần, vội tỉnh ngộ ra: Phong Tịch nhất định đã bị rơi xuống sông!

“Á, tỷ ấy có biết bơi không?” Hàn Phác thét một tiếng kinh hãi muốn nhảy xuống cứu nàng, không ngờ Phong Tức cản cậu lại, miệng nhẹ nhàng đếm số: “Một, hai, ba, bốn… mười!”

Ào! Nước sông bắn lên khắp nơi, sau đó thấy Phong Tịch nổi lên.

“Khụ khụ… Ngươi thấy chết không cứu… khụ….khụ… hồ ly!”. Nàng vừa ho vừa bơi lại.

“Nữ nhân, ta rất khâm phục cái sự ngủ của cô, cô có thể ngủ được trong nước nữa”. Phong Tức tấm tắc khen ngợi, không khó để phát hiện ra ý châm chọc trong lời nói.

Phong Tịch từ dưới nước phóng lên cao, toàn thân ở trên không trung làm nước bắn tung tóe lên thuyền, hai người kia cả người dính đầy nước sông.

“Một mình hưởng không bằng nhiều người hưởng, nước sông mát như vậy ta cũng chia cho các ngươi hưởng thụ một chút.” Phong Tịch hạ xuống đầu truyền, nhìn hai người trên thuyền bị mình văng nước ướt hết không khỏi vui vẻ nói.

“Chậc!” Tiếng huýt sáo của Phong Tức phát ra, đôi mắt tỏa sáng nhìn chằm chằm vào Phong Tịch: “Nữ nhân, mặc dù cô vô cùng lười biếng nhưng lại không lười phát triển da thịt nha.”. Hắn tinh tường nhìn từ trên xuống dưới, tỉ mỉ đánh giá: “Chỗ nên to thì to, chỗ không nên to thì không to, về điểm này mà nói, cô vẫn có chút đáng khen.”

Vừa nói còn vừa tự gật đầu.

Toàn thân Phong Tịch lúc này ướt đẫm, áo trắng dính sát vào người, đường cong đẹp đẽ rõ ràng hiện lên, mái tóc đen rũ sau lưng, một giọt nước từ trên tóc rơi xuống, khuôn mặt như bạch ngọc ngâm nước, trong suốt quyến rũ, phảng phất như thủy yêu dưới sông tự do bày ra mị lực mê hoặc.

Hàn Phác vừa thấy bộ dáng Phong Tịch, tuy tuổi vẫn còn nhỏ nhưng cũng vội vàng xoay người sang chỗ khác, mắt nhắm lại, trong đầu nhớ tới Tây Tịch trong nhà trước kia đã dạy: “Phi lễ chớ nhìn”. Trong lòng cậu hoài nghi, đối với người như Phong Tịch mà nói trên đời này liệu còn có từ “Lễ” không?

Phong Tịch lúc này mới phát hiện ra trạng thái của bản thân, có điều Bạch Phong Tịch chính là Bạch Phong Tịch, trong tình trạng này cũng không hề xấu hổ. Nàng hất mái tóc ướt lên phía trước, che khuất đi vài phần cảnh xuân, cười hì hì nói: “Có thể được Hắc Phong Tức nổi tiếng thiên hạ khen ngợi, thật là vinh hạnh quá!”

Tiếng cười còn chưa dứt, nàng tung mình đến trước mặt Phong Tức, hai tay mở ra, thân thể mềm mại xoay tròn, tựa như thủy yêu mị hoặc ca múa: “Dáng vẻ này của ta so với những cô nương ở Thiên Hương Lâu, Vạn Hoa Lâu như thế nào?”

Nàng vừa nói vừa xoay nhanh hơn, nước bay vụt ra tạo thành một tầng hơi ẩm sương mù bao quanh thân khiến người ta không thấy rõ, nhân tiện cũng phủ ướt người Phong Tức.

“Các cô nương ở Thiên Hương Lâu, Vạn Hoa Lâu ai nấy đều ôn nhu săn sóc, nũng nịu động lòng người, quyết không giống cô bắn nước ướt nhẹp cả người ta.” Phong Tức nheo mắt lại cười khổ.

“Hử, vậy sao?” Phong Tịch dừng lại mỉm cười, nghiêng đầu hỏi, đôi mắt có lẽ ngâm qua nước nên hiện ra tia sáng trong vắt, mát mẻ.

“Ừm, cô dù không ôn nhu cũng chẳng nũng nịu, nhưng các cô nương ở Thiên Hương Lâu cũng chẳng ai có bản lĩnh hắt nước ướt người ta.”. Phong Tức lau khuôn mặt dính đầy nước, bất đắc dĩ thở dài nói.

“Ha ha…” Phong Tịch cười to, khóe mắt liếc thấy khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng của Hàn Phác, đầu ngón tay bắn ra một giọt nước vào giữa trán cậu.

“Ôi chao!” Hàn Phác kêu đau một tiếng, xoa xoa trán, mở to mắt tức giận nhìn Phong Tịch, đối với người như vậy đúng là không nên nói tới cái chữ “Lễ”!

“Tiểu quỷ! Đệ đứng ngây ra đó làm gì, còn không mau đi tìm quần áo cho tỷ tỷ thay!” Phong Tịch chỉ huy không chút khách khí.

Nàng vừa dứt lời đã thấy người hầu của Phong Tức mang một bộ xiêm y đi vào, cung kính đưa cho Phong Tịch: “Tịch cô nương, mời cô vào trong khoang thuyền để thay y phục ướt.”

“Chung Ly, ngươi thật ngoan.” Phong Tịch nhận lấy bộ quần áo, cười híp mắt vỗ vỗ đầu người hầu.

“Tịch cô nương, tôi là Chung Viên.” Khuôn mặt thanh tú nhỏ nhắn của người hầu đỏ bừng như mặt trời chiều tây.

“Hả?” Phong Tịch giương đôi lông mi dài, cố chấp nói: “Không sao, dù sao Chung Ly Chung Viên đều là người một nhà mà.”

Nói xong nàng xoay người đi vào khoang thay quần áo.

Đợi đến khi thay y phục xong, thuyền đã bắt đầu căng buồm.

“Cô định đi đâu?”. Phong Tức khoanh tay đứng thẳng ở mũi thuyền, không quay đầu lại thản nhiên hỏi.

“Còn tùy.” Phong Tịch cũng nhàn nhạt đáp, ngẩng đầu nheo mắt nhìn muôn ngàn mây biến ảo bềnh bồng đằng tây: “Lên bờ, đi tới đâu hay tới đó.”

Hàn Phác nghe vậy theo bản năng túm lấy tay áo Phong Tịch.

Phong Tức liếc mắt thấy, khóe miệng hiện lên tia cười nhẹ: “Hàn Phác, đệ chắc chắn muốn đi chung với cô ta sao?”

“Đương nhiên!” Hàn Phác nắm chặt ống tay áo Phong Tịch, trả lời không có chút do dự. Không hiểu vì sao mỗi lần thấy ánh mắt Phong Tức đảo qua, trong lòng cậu liền sinh ra cảm giác lạnh lẽo, luôn cảm thấy cặp mắt sáng kia quá thâm sâu, mọi sự vật trong đôi mắt ấy đều trở nên trong suốt giống nhau. Đây cũng là một trong những nguyên nhân mà cậu không muốn đi cùng hắn.

“Thật không?.” Phong Tức cười sâu xa khôn lường, sau đó thanh âm thấp đến mức không thể nghe thấy: “Vốn dĩ muốn kéo đệ lại, nhưng… sau này đệ sẽ biết!”

“Huynh nói gì cơ?” Hàn Phác nghe không rõ cũng nghe không hiểu.

“Không có gì.” Phong Tức quay đầu nhìn Phong Tịch, nụ cười trên mặt nhàn nhạt: “Các người muốn điều tra tung tích đám người áo đen đã giết Hàn gia? Muốn dùng bản thân làm mồi nhử sao?”

“Trong lòng ta đã xác định mồi nhử là cái gì rồi, còn về phần đám người áo đen này…” Phong Tịch nâng mái tóc dài vẫn còn dính vài giọt nước, ánh mắt nàng lấp lánh như vì sao, sáng tựa như kiếm trong tuyết, sau đó lập tức biến mất, miễn cưỡng nói: “Ngươi chắc cũng nghĩ giống ta, năm năm trước, dù chúng ta đã san bằng Đoạn Hồn Môn nhưng lại không trừ tận gốc, năm năm sau Đoạn Hồn Môn xuất hiện tại Bạch Quốc. Bọn chúng mai danh ẩn tích năm năm, sau đó trở lại Tuyên Sơn càng ác độc tàn nhẫn hơn. Nhìn cách hành sự của đám áo đen diệt Hàn gia này rất có khả năng là người của Đoạn Hồn Môn. Đoạn Hồn Môn từ trước đến nay chỉ nhận tiền mới làm việc, người có thể mời được chúng hẳn phải là kẻ rất giàu có!”

“Để đạt mục đích, không từ thủ đoạn – đây chính là tôn chỉ của Đoạn Hồn Môn!”. Phong Tức ngẩng đầu, buồm đã căng lên: “Ta đi theo sông Ô Vân tiến vào Kỳ Vân, chi bằng cô đi Nam Quốc thử xem, chuyến này ta giúp cô truy tìm tung tích của bọn áo đen, cô giúp ta tìm Huyền Tôn Lệnh thật đang ở đâu, sau đó sẽ đến tập trung ở Hoàng Quốc, thế nào?”

Phong Tịch nghe vậy quay lại nhìn hắn, đôi mắt nàng bắt được ánh sáng chợt lóe rồi biến mất trong đôi mắt hắn, bỗng nhiên cười cười: “Vì sao ngươi cứ cố chấp muốn tìm Huyền Tôn Lệnh? Hắc Phong Tức chẳng lẽ thật sự muốn dựng lên một cái Hắc vương triều sao?”

“Hắc vương triều?” Phong Tức mỉm cười nhẹ khó nắm bắt rồi nhìn về phía trước thuyền: “Chẳng qua có người nhờ vả ta thôi.”

“Người nào mặt mũi to vậy, có thể khiến ngươi làm việc cho hắn?”. Phong Tịch nở một nụ cười mỉa mai: “Hắn không sợ nhờ nhầm người sao?”

“Công tử Lan Tức của Hắc Phong Quốc.” Phong Tức thản nhiên nói, ánh mắt chuyển sang nhìn Phong Tịch: “Lần trước ta giúp cô trả nợ, số châu báu ấy đều là do công tử tặng cho, nói như vậy thì cô cũng nợ người ta một ân tình. Huyền Tôn Lệnh là thứ hắn muốn, cô sẵn tiện hỏi thăm cho hắn một chút.”

“Công tử Lan Tức?”. Phong Tịch nghe thấy vậy liền ngoảnh đầu đi, vừa cười sáng lạn lại vừa đùa cợt: “Nghe nói một trong tứ đại công tử của Đông Triều, Lan Tức công tử là người thanh cao nhã dật như u lan trong cốc, ta tưởng người như công tử hẳn phải rời xa chốn phàm trần rồi chứ, sao lại cố chấp muốn tranh một tấm Huyền Tôn Lệnh dính ngàn vạn dấu tay dơ bẩn, vô số máu tanh thế kia? Chẳng những hắn phái thuộc cấp đến đoạt lại còn dùng số tiền lớn hối lộ đám người trong giang hồ. Thế nào mà vừa nhắc đến giang sơn mỹ nhân, tiền tài quyền lợi, mấy kẻ có thanh cao thánh khiết cỡ nào cũng giống một lũ chó vừa bẩn vừa thối!”

Đối với chuyện Phong Tịch hay châm chọc khiêu khích, Phong Tức dường như nghe mãi thành quen, nụ cười nhẹ nhàng trên gương mặt vẫn không đổi, nhìn bờ sông đáp: “Thuyền sắp rời bến rồi, cô muốn đi chung với ta đến Kỳ Vân sao?”

“Còn lâu mới đi chung với con hồ ly đen nhà ngươi!” Phong Tịch duỗi tay nắm áo Hàn Phác, sau đó bay lên đáp xuống trên bờ.

“Nữ nhân, đừng quên lời hẹn, gặp tại Hoàng Quốc.” Phong Tức thản nhiên ném qua một câu.

“Ha…hồ ly đen, dù ta có tìm được Huyền Tôn Lệnh cũng không đưa cho ngươi, ta sẽ đưa cho thế tử Hoàng Quốc!” Phong Tịch cười mỉa mai.

“Vì sao?”

Phong Tức hỏi một câu, thuyền đã chạy càng lúc càng xa nhưng thanh âm của Phong Tịch vẫn văng vẳng như cũ.

“Bởi vì đó là hy vọng của huynh ấy, là thứ huynh ấy đã dùng tính mạng đánh đổi!”.

“Huống hồ ta còn chưa có đồng ý cái lời hẹn kia đâu.” Nhìn cánh buồm trắng đi xa, màu trắng duy nhất trên chiếc thuyền màu đen đó, Phong Tịch lẩm bẩm nói.

Cánh buồm trắng cuối cùng cũng trôi về phía chân trời, người trên bờ vẫn si ngốc như cũ, nhìn non xanh nước biếc giữa trời chiều, trong lòng lại cảm thấy nặng trịch.

“Tỷ tỷ, chúng ta đi đâu bây giờ?” Hàn Phác gọi Phong Tịch đang nheo mắt nhìn về phía xa xôi.

“Tùy.” Phong Tịch vẫn trả lời như trước.

“Ngoài trừ chữ “tùy” ra, còn câu trả lời nào khác không?” Hàn Phác lần thứ hai nghi ngờ lựa chọn của chính mình.

“À.” Phong Tịch cúi đầu nhìn cậu, sau đó nghiêng đầu suy nghĩ: “Chúng ta theo đường này mà đi, qua Nam Quốc, Hoa Quốc, Bạch Phong Quốc, Hắc Phong Quốc, Kỳ Vân… Cứ đi thẳng như vậy, một ngày nào đó sẽ gặp những tên áo đen thôi.”

“Gì cơ? Cứ đi như vậy? Không có manh mối gì mà cứ đi lung tung hả?”. Hàn Phác mở to hai mắt không dám tin nhìn Bạch Phong Tịch, không khỏi khẳng định giả thiết trong lòng mình: Trên giang hồ đồn nàng dũng mãnh phi thường, tài giỏi phi phàm, thông minh cơ trí, tất cả đều là chém gió!

“Bốp! Cái mặt tiểu quỷ nhà ngươi sao thế?”. Ngón tay Phong Tịch gõ vào sau ót Hàn Phác, sau đó dẫn đầu đi trước: “Có nghe qua câu ‘mặc ở Bạch Quốc, ăn ở Nam Quốc, võ tại Hoàng Quốc, văn tại Bạch Phong Quốc, chơi tại Hoa Quốc, nghệ thì Hắc Phong Quốc’ chưa, hiện giờ tỷ tỷ sẽ đưa ngươi đi hưởng thụ một cuộc sống phóng túng!”


Nam Quốc, sơn đạo tại biên giới phía Tây.

Hai người một lớn một nhỏ đang từ từ bước đi, đằng trước là một cô gái áo trắng, tay áo phấp phới, tóc đen như mun, cước bộ nhẹ nhàng, vẻ mặt vui sướng. Còn người đi phía sau là một thiếu niên áo trắng, đeo một cái túi nhỏ trên lưng, bộ áo trắng của cậu đã thành màu xám, khuôn mặt tuấn tú trở nên mệt mỏi, đôi mắt ảm đạm không thấy ánh sáng, miệng thều thào thốt lên:

“Sao đệ lại muốn đi theo tỷ chứ? Đây là quyết định sai lầm nhất trong đời đệ!”

“Đi theo tỷ chỉ ăn được bữa đực bữa cái, có lúc còn ăn cơm không trả tiền, chạy không thoát thì để đệ lại chỗ nào đó, không lại phải ăn rau dã quả dại, uống nước bẩn khe suối.”

“Tối ngủ thì không phải dưới mái hiên nhà người ta cũng là ở trên cây, hoặc là trong ngôi miếu đổ nát nào đó mà chỉ có độc một cái chiếu, ngày phơi nắng đêm hứng gió, không có một ngày nào yên ổn!”

“Làm sao có thể được! Tại sao đệ nhất đệ nhị thiên hạ Bạch Phong Tịch lại không có tiền?! Mấy đại hiệp không phải đều uy phong lẫm liệt, thắt lưng bạc triệu ư?”

“Đệ hẳn phải đi theo Hắc Phong Tức mới đúng, giả sử có bị bán trong lúc mơ ngủ thì ít nhất cũng được ăn no ngủ khỏe mấy bữa!”

Không cần nghĩ cũng biết người đang mở mồm ra đầy oán giận này chính là Hàn Phác lúc trước nhất quyết phải đi theo Bạch Phong Tịch, nhưng lúc này lại vô cùng hối hận.

“Phác nhi, đệ mười ba tuổi chứ không phải tám mươi ba tuổi, đừng có đi chậm giống mấy ông già như thế!.” Phong Tịch quay đầu lại gọi thì đã cách bốn, năm trượng với Hàn Phác phía sau.

Còn Hàn Phác nghe thấy thế liền đặt mông ngồi xuống đất luôn, dùng một tia sức lực cuối cùng tức giận trừng mắt nhìn Bạch Phong Tịch, im lặng phản kháng.

Phong Tịch bước trở lại, thấy cậu không chịu nổi mệt mỏi, vẻ cười nhạo tràn đầy trên mặt: “Ai đã tự nhận mình là nam tử hán thế, sao mới có một đoạn đường núi thôi mà đã đi không nổi?”

“Đệ khát, đệ đói, đệ không có sức!” Hàn Phác lười phản bác.

“Ai! Được rồi, ta đi tìm xem xem có thể bắt được một con thỏ hoang hay gà núi nào đó cho đệ bỏ bụng không?”

Phong Tịch cảm thấy hơi phiền, mang theo con nít đúng là không hay, đặc biệt là loại thiếu gia ăn ngon mặc đẹp, mới đi được một đoạn đường đã không nổi rồi, lại còn kén cá chọn canh…Có điều… cái tật xấu kén ăn này đã bị mình trị gần hết, ít nhất thì lúc đói, chỉ cần có cái ăn, nó đều ăn ngồm ngoàm như hổ.

“Còn nếu đệ khát…Hình như gần đây cũng không có con suối nào.”. Phong Tịch chuyển mắt, hạ giọng nói sát bên cậu: “Chi bằng uống máu của thỏ hoang hay gà núi đi, vừa giải khát lại vừa bổ dưỡng!”

“Ọe… Ọe…” Hàn Phác vội đẩy nàng ra đứng dậy nôn lấy nôn để, lại chỉ nôn khan được vài cái, mấy thứ trong bụng cậu đều đã tiêu hết.

“Haha… Phác nhi… Đệ thật sự là thiếu rèn luyện!” Phong Tịch cười cười: “Nhớ kỹ, tìm củi đi, sống trong thiên hạ này không có chuyện không làm mà được hưởng!”

“Biết rồi ạ.”

Hàn Phác thì thào loạng choạng đứng lên tìm chút củi, sau đó đến một mảnh đất bằng phẳng dùng dao găm bên mình dọn thành khoảng trống, chất củi lên chờ Phong Tịch trở về.

“Phác Nhi ngoan, đốt lửa.”

Từ rất xa đã nghe thấy tiếng Phong Tịch, Hàn Phác biết nàng đã bắt được con mồi, vội vàng tìm đá đốt lửa, khi lửa bén vào củi cháy bùng, Phong Tịch đã một tay cầm con gà núi, một tay cầm hai quả dại trở về.

“Ăn cho đỡ khát trước đi.” Phong Tịch ném quả dại vào tay Hàn Phác.

Hàn Phác vừa nhận được liền cắn một miếng to, dùng sức hút ngụm nước trong quả dại, sau đó thở phào nhẹ nhõm, vị chua của nước trái cây lúc này cũng không kém quỳnh tương ngọc lộ [1] là mấy.

[1] Quỳnh tương ngọc lộ: Quỳnh là ngọc đẹp, tương và lộ là cách gọi chất lỏng, cái này nghĩa là rượu làm từ ngọc đẹp. Thời xưa người ta tin rằng uống rượu làm từ ngọc có thể thành tiên. Thành ngữ này chỉ rượu hay đồ uống ngon

“Phác Nhi, chúng ta ăn gà nướng hay gà ăn mày [2]?” Phong Tịch tay lưu loát mổ con gà, động tác thuần thục như vậy nếu không rèn luyện vài ba năm thì tuyệt đối không thể làm được.

[2] Gà ăn mày (gà nướng bùn): một món ăn độc đáo của người Trung Hoa. Có một giai thoại trên đất nước Trung Hoa kể về món ăn nướng bằng bùn và mùi vị không thể lẫn vào đâu được. Một gã ăn mày vô gia cư người Hàng Châu, trong cơn đói kém, đành phải liều mình bắt trộm gà ở sân vườn một nhà ven đường để xoa dịu những tiếng ùng ục phát ra từ cái dạ dày rỗng đã nhiều ngày qua. Bị người chủ bắt gặp, hắn bỏ chạy thục mạng và cuối cùng, dừng lại ở bên bờ sông và giấu con gà ăn trộm được vào một hố bùn. Đêm ngày hôm đó, hắn quay lại để móc con gà ra, lúc này toàn thân con gà cùng lông lá đã bị bùn phủ kín. Tên ăn mày đốt một đống lửa lớn để nướng gà, nhưng vì không có dụng cụ gì để đựng nên hắn ném cả con gà vào đống lửa. Một điều ngạc nhiên là khi lớp bùn bọc gà bị vỡ, toàn bộ các thớ thịt hồng không hề dính đến một chút lông gà được mở ra cùng với mùi thơm ấn tượng. Món gà nướng này ngon đến nỗi tên ăn mày quyết định mang ra chợ bán. Tiếng lành đồn xa, đồn tới cung vua. Hoàng thượng khăng khăng muốn nếm và biết cách chế biến món ăn này. Kết quả là món gà nướng này đã được đưa vào thực đơn trong cung vua và trở thành một món ăn rất nổi tiếng cho đến ngày nay.

“Nướng…” Trong miệng Hàn Phác chứa đầy quả, đang cầu có cái gì đó ăn nhanh một chút.

“Đây là gà nướng Phong thị.” Phong Tịch đem gà nướng trên lửa: “Phác nhi, lửa hơi nhỏ, đệ thổi nó to lên chút.”

“Phù!” Hàn Phác ăn xong một quả đã có chút sức lực, cúi xuống thổi lửa.

“Chưa được, to hơn nữa!” Phong Tịch vừa nói vừa ướp gia vị lên con gà: “Nếu thổi lửa không to, lát nữa ta cho đệ ngồi cắn xương gà!”

Biết tính Phong Tịch nói được làm được, Hàn Phác vội vàng hít sâu, khí tụ đan điền, dùng hết sức thổi “phù!!!” một cái.

“Bùm!”

Củi lửa, bụi đất bay khắp không trung, tro đen tán loạn rơi lên đầu, lên mặt, phủ kín hai người.

“Hàn Phác!” Phong Tịch xua xua bụi trên mặt, khuôn mặt vốn trắng trẻo đã biến thành đen thui, nàng mở to mắt, nghiến răng phun ra hai chữ lạnh như sương mùa thu.

“Đệ không có cố ý mà!”. Hàn Phác phản xạ bật dậy như cung tên chạy trốn sau mấy cái cây, động tác của cậu còn nhanh hơn cả thỏ hoang!

“Đứng lại!” Phong Tịch phi thân đuổi theo, làm sao còn thấy bóng dáng cậu.

Hàn Phác trốn sau bụi cây từ từ mấp máy môi, sợ rằng không cẩn thận sẽ bị Phong Tịch phát hiện. Trong lòng lại ngàn vạn hối hận, đáng ra nên đi theo Phong Tức mới đúng, ít nhất trước khi chết huynh ấy sẽ cho cậu ăn no nê!

“Vút!”. Phía sau truyền đến một tiếng vang nhỏ, ‘truy binh’ đã tới rồi! Cậu nhảy ra, đem hết khí lực từ thời bú sữa của mình cho tới giờ thi triển khinh công mèo cào bỏ chạy.

“Đinh!” Tiếng gió phía sau như tiếng binh khí phá không xuyên tới, mạnh mẽ không thể đỡ!

“Đệ không cố ý! Lần sau đệ sẽ cẩn thận một chút!” Hàn Phác thê thảm kêu la.

Nhưng tiếng gió đằng sau lại càng lúc càng nhanh, một luồng khí lạnh đã áp sát đầu.

Phong Tịch không đến mức nhẫn tâm vậy chứ? Giữa trăm thứ bủa vây cậu quay đầu lại nhìn, vừa thấy phía sau, ba hồn sáu phách của cậu bị dọa mất đi một nửa!

Mũi nhọn tựa như bông tuyết đầy trời cuốn chặt lấy Hàn Phác, bao phủ cậu trong màn mưa, còn cậu lại không kịp kinh ngạc sợ hãi vì thứ hoa tuyết chói mắt kia đã thấy lưỡi kiếm kề sát da mình, một luồng khí lạnh thấu xương nổi lên, nhắm mắt lại, trong đầu chỉ còn vang lên câu “Tỷ tỷ cứu đệ!”.

Qua thật lâu vẫn chưa thấy đau đớn do mũi kiếm đâm vào, mà luồng khí lạnh kia lại nhạt đi không ít, xung quanh thập phần im lặng. Hàn Phác lặng lẽ mở một mắt, liếc nhìn thử, lại thiếu chút nữa không thở được.

Mũi kiếm sắc bén sáng như tuyết đã cách sau gáy cậu một tấc, nhìn lên trên trường kiếm, trước mũi kiếm hai tấc là ngón tay dính đầy bụi đen, ngón giữa và ngón cái thon dài đang thoải mái nắm lấy thân kiếm. Cậu nhìn lên tiếp bàn tay đang cầm kiếm kia, thanh tú, trắng nhạt, ngón tay người ấy khác một trời một vực với hai ngón tay kia, ánh mắt dần dần theo cánh tay nhìn lên, cậu thấy một khuôn mặt trắng như tuyết, khiết tịnh như đóa hoa xinh đẹp, lạnh lùng, lại mang vài phần yếu ớt, giống như chỉ cần búng nhẹ thôi, khuôn mặt trước mắt này sẽ bay đi, tan biến mất!

“Bị dọa choáng à?” Bên tai thoảng nghe lời châm chọc thản nhiên của Phong Tịch.

“Tỷ tỷ!” Hàn Phác hưng phấn ôm lấy cổ Phong Tịch, khí lạnh liền không động mà tự phiêu tán, trong lòng hồi hộp cũng dần ổn định trở lại.

“Ừ.”

Phong Tịch nhẹ nhàng đáp, ánh mắt lại nhìn chằm chằm vào người đang đứng phía trước, đây là nam hay là nữ? Ngoại trừ khuôn mặt kia, còn lại thì xem ra là nam… Uhm… Giống một người tuyết! Tóc dài như tuyết, áo trắng như tuyết, da thịt như tuyết, ánh mắt trong suốt băng lãnh kia cũng giống tuyết, lại còn khí chất hờ hững lạnh lùng cũng như tuyết nốt, duy chỉ có đôi chân mày kiếm là mang sắc đen.

Người tuyết xinh đẹp như vậy chẳng biết có giống như tuyết không chịu nổi một đòn hay không?

Nàng vừa nghĩ thế liền nhấc tay trái, bấm ngón vào thân kiếm, thanh âm “đinh” vang lên, thân kiếm chấn động, tay chàng trai áo tuyết run run một chút nhưng vẫn cầm chặt như cũ, đôi mắt tỏa ra ánh sáng lạnh băng gắt gao nhìn nàng, con mắt bỗng xuất hiện màu lam kỳ dị.

“Gì?” Phong Tịch thấy vậy không khỏi ngạc nhiên, chiêu này chỉ chứa có năm thành công lực, vốn tưởng rằng bảo kiếm của nam tử áo tuyết này chắc chắn sẽ rơi xuống, ai ngờ anh ta lại giữ kiếm được, xem ra nội lực cũng không tồi.

Mà chàng trai áo trắng như tuyết lại còn khiếp sợ hơn, cô gái trước mắt này người đầy bụi đất, mặt đen như tro, bẩn giống một thiếu nữ sơn dã chui trong đất lên, nhưng lại thoải mái dùng hai ngón tay đỡ được một kiếm y toàn lực đâm ra, mà còn phát lực làm tay mình run rẩy. Nếu không vận đủ toàn bộ công lực vào một tay, sợ rằng bảo kiếm đã rơi khỏi tay bay mất! Cô ta rốt cuộc là người phương nào? Trong chốn võ lâm từ bao giờ xuất hiện một nữ tử có võ công lợi hại đến vậy?

“Ta buông tay, ngươi thu kiếm? Hay là…” Phong Tịch nghiêng đầu liếc nhìn nam tử áo tuyết một cái, khóe môi cong lên thành nét cười nhẹ, có điều khuôn mặt đen thui kia khi cười có chút buồn cười.

“Hay là… ta bẻ gãy nó!?”

Quả nhiên, cặp mắt xinh đẹp của y hiện lên một tia sát khí, sắc lam nhạt trong mắt trở nên đậm hơn, phảng phất như màu xanh phủ lên toàn bộ cánh đồng tuyết, cả người y tỏa ra một luồng nhuệ khí như đấu sĩ đang ở trên chiến trường, ý chí chiến đấu sục sôi, thẳng bức về phía nàng!

Người thật kiêu ngạo! Trong lòng không khỏi than thở.