“Lận đại nhân…..” Thôi Tử Yên vội vàng đứng dậy quỳ lạy, thái độ kính cẩn khiêm tốn, trong ánh mắt còn mang vài phần khiếp sợ, cùng bộ dáng trầm ổn tự tin vừa nãy hoàn toàn bất đồng.
Lận Viễn Ngạn đứng ngạo nghễ, nhìn không chớp mắt đánh giá nam tử duy nhất đang đứng trong phòng, lông mày hơi hơi nhướn cao, lập tức phóng ra một chút cười lạnh, “trong phòng Tử Yên cô nương quả nhiên có khách quý.” “Lận đại nhân đừng hiểu lầm, vị công tử này cũng là mộ danh mà đến, hơn nữa hắn cũng không…..” Ngay tại lúc tú bà cố ý giải thích, Lận Viễn Ngạn hơi hơi ngẩng đầu, một ánh mắt liền làm cho tú bà không dám nhiều lời nữa, khom người lặng yên trở ra. Lận Viễn Ngạn mặt không chút thay đổi thẳng tắp đánh giá nam trang của Triệu Tinh Nhung, làm cho người ta nhìn không ra hắn là đang giận hay đang vui.
Cúi mắt nhìn Thôi Tử Yên vẫn quỳ trên mặt đất, hắn nhẹ nhàng nâng tay. “Đứng lên đi, ngươi thân mình đáng quý, không cần mỗi lần đều hành lễ nhiều như vậy.”
“Tạ Lận đại nhân ưu ái.”
“Nếu hôm nay có khách quý, không ngại ba người đồng ẩm.” Lận Viễn Ngạn giống như ở tại nhà mình, chọn cái vị trí thoải mái liền ngồi xuống, “Không biết nên xưng hô với công tử này như thế nào?” Loại tình huống trước mắt này thực vớ vẩn, vợ chồng hai người đồng thời dạo chơi kỹ viện, lại chọn cùng một cái hoa khôi, may mắn Lận Viễn Ngạn không nhận ra nàng là tân hôn thê tử của hắn. (are u sure?! =)))
Nàng thở dài, “Tại hạ Triệu Tinh Nhung, gặp qua Lận đại nhân.”
“Hóa ra là Triệu công tử, như thế nào nhìn không quen mặt?” Hắn chợn mi, giống như không chút để ý hỏi. “Tại hạ là người phương bắc, nhân dịp làm ăn, theo phụ thân đến Nam triều một chuyến.” Nàng thuận miệng nói bừa.
Lận Viễn Ngạn không hề hỏi nhiều, chỉ thảnh thơi phe phẩy cốt phiến trong tay, nhưng ánh mắt lại như có như không đánh giá một thân nam trang của Triệu Tinh Nhung.
Triệu Tinh Nhung bị hắn nhìn cả người không được tự nhiên. Nếu nói Lận Viễn Ngạn nhận ra nàng,nhưng cũng không giống; nếu nói không nhận ra, vì sao dùng cái loại ánh mắt lộ vẻ kỳ quái này nhìn chằm chằm nàng?
Thật là! Trượng phu đi chơi gái, nàng thân là thê tử lại không có mở miệng chất vấn, lại ở trong này chịu ánh mắt soi mói của hắn.
Thân là đầu bảng Di Hương lâu, Thôi Tử Yên tự nhiên hiểu được làm thế nào đánh vỡ cục diện bế tắc.
“Nếu hôm nay hai vị công tử đều có nhã hứng, không bằng nghe Tử Yên khảy một bản nhạc đươc không?” Lận Viễn Ngạn như trước bất động thanh sắc, nhưng Triệu Tinh Nhung lại dùng sức gật đầu, “Tốt tốt, sớm nghe nói Tử Yên cô nương tài hoa xuất chúng, hôm nay có vinh hạnh nghe cô nương đánh đàn, thật là tại hạ có phúc.” Nếu tên họ Lận kia đừng tiếp tục như hổ rình mồi nhìn chằm chằm nàng thì lại càng tốt.
Thôi Tử Yên lập tức lấy ra một chiếc đàn tranh, đối mặt hai người, mười ngón tay tinh tế nhẹ nhàng gẩy một tiếng, âm phù tuyệt vời vang lên.
Thẳng tới khi xong một khúc, Triệu Tinh Nhung nghe đến nhập thần mới đột nhiên hoàn hồn, nhịn không được đứng dậy vỗ tay hoan nghênh, trầm trồ khen ngợi, “Dễ nghe dễ nghe, không hổ là hoàng thành thứ nhất tài nữ – -”
Thấy hai người kia dùng ánh mắt tò mò đánh giá mình, nàng mới phát hiện phản ứng của mình quá mức kịch liệt.
Nàng xấu hổ khụ vài tiếng, “Ách, ta là nói, khúc “phượng cầu hoàng” (phượng hoàng tìm bạn đời) này tấu nhịp nhàng ăn khớp, làm cho người ta không khỏi hồi tưởng câu chuyện tình yêu của Tư Mã Tương Như cùng Trác Văn Quân kia.”
“Nói vậy Triệu công tử cầm nghệ phi phàm.” Lận Viễn Ngạn mặt ngoài là nghe Thôi Tử Yên đánh đàn, nhưng hai mắt lại một khắc cũng chưa rời khỏi bên người Triệu Tinh Nhung. “Không biết bản quan có hay không có vinh hạnh nghe Triệu công tử khảy một bản đây?” “Lận đại nhân nói thực hài hước, tiểu sinh bất tài, sao có thể cùng Tử Yên cô nương đánh đồng.” Mặt ngoài nhìn như trấn định, kỳ thật Triệu Tinh Nhung bất an không yên.
Lận Viễn Ngạn không nói, chỉ sâu xa cười khó hiểu, phe phẩy cây quạt.
Thôi Tử Yên ở một bên, từ nhỏ vốn đã thông minh, tươi cười khéo léo đến trước mặt nàng. “Triệu công tử sao lại khiêm tốn, nếu Tử Yên đoán không sai, nói không chừng Triệu công tử cầm nghệ còn trên Tử Yên, không biết Tử Yên có hay không thể mời Triệu công tử đàn cho chúng ta một khúc, cũng là giúp Tử Yên giải mối nghi hoặc.”
Một phen nói ôn nhu dịu dàng, làm cho người ta tìm không ra lý do cự tuyệt.
Triệu Tinh Nhung phát hiện chính mình đâm lao phải theo lao, Lận Viễn Ngạn rõ ràng một bộ dáng ngồi xem kịch vui, mà Thôi Tử Yên lại giống như bình thường đang cực lực lấy lòng Lận Viễn Ngạn, đối phương không cần giải thích, cũng có thể rõ ràng tâm tư đối phương.
Hai người này ở một chỗ đã muốn ăn ý đến loại tình trạng này?
Đáy lòng dâng lên một cỗ lạnh nhạt mất mát, tuy rằng nàng tại cái thời không này cũng sẽ không dừng lại quá lâu, mà nam nhân kia….tốt xấu gì cũng là lão công của nàng.
“Nếu Triệu công tử thật sự đàn không được, bản quan cũng sẽ không miễn cưỡng.” Không chịu chịu thua, Triệu Tinh Nhung mắt mang lửa giận đi trở về liếc mắt đối phương một cái, nhưng bên miệng lộ vẻ tươi cười. “Lận đại nhân yêu mến như thế, tiểu sinh sao có thể mất hứng.”
Nàng đứng dậy ngồi vào phía trước đàn tranh, mười ngón tay khẽ vuốt dây đàn, nhớ lại lần đầu tiên mình đánh đàn tranh, là do chị dâu phụ đạo cho mình, nay người đã ở trên trời, vĩnh viễn chia cách.
Không, nếu trong tương lai không xa, nàng cũng đầu thai chuyển thế, nghĩ tới đây, không khỏi cảm thấy bi thương,ngón tay khẽ lướt trên dây đàn,hồi tưởng lại bài hát “Đông Phong phá” của Châu Kiệt Luân – –
Một chén nhỏ nỗi buồn ly biệt, cô đơn đứng bên cửa sổ
Ta ở phía sau cửa vờ như người ấy còn chưa đi
Ánh trăng vẫn như cũ tròn đầy lại càng tịch mịch
Nửa thanh tỉnh, ánh nến không đành lòng nặng nề trách móc ta….
Nàng vừa đàn vừa hát, rơi vào suy nghĩ bên trong của mình, không ngờ bộ dáng này của nàng giống như thần thái biến hóa kỳ ảo, lại làm Lận Viễn Ngạn mê muội.
Bài hát bi thương mang theo mấy phần nỗi buồn ly biệt này, tuy rằng xa lạ, nhưng thập phần êm tai.
Tiếng nói của Triệu Tinh Nhung ôn ôn nhuận nhuận (ôn nhuận = ôn hòa,dịu dàng,ấm áp), từng chữ gõ cửa tiến vào trong tim người khác, âm nhạc đẹp, thần thái của nàng còn đẹp hơn, ánh mắt che dấu không được nhàn nhạt đau thương.
Hắn không khỏi nhìn đến ngây ngốc, liền ngay cả Thôi Tử Yên đứng bên cạnh ánh mắt nóng rực, hắn cũng đều làm như không thấy. Một chuyện chưa từng xảy ra, Lận Viễn Ngạn cao ngạo, chưa từng dùng loại ánh mắt chuyên chú như thế này để đáng giá một người.
Triệu công tử ngôn hành cử chỉ nhã nhặn có lễ, lại khó dấu được kiều thái tiểu nữ nhi, nàng thực nghĩ mình mặc một thân nam trang, người khác liền sẽ không nhận ra nàng là thân nữ nhi sao?
Thử hỏi, có mấy cái nam tử làn da có thể nhẵn nhụi như thế, lại càng không thay đổi giọng nói, trên người tản ra mùi hương son phấn nhàn nhạt.
Chỉ thấy Lận Viễn Ngạn nhìn nàng đến si mê, giống như cả thiên hạ kia đã khắc sâu tận trong đáy lòng.
Trong lòng chợt lạnh, Thôi Tử Yên biết, tại một khắc này, nàng đã bị mất đi một thứ gì đó…..
Cái gì kêu tìm hiểu nguồn gốc, chính là loại tình huống trước mắt này.
Một bài hát “Đông Phong phá” của Triệu Tinh Nhung đả động tâm của Lận Viễn Ngạn, hắn nghe xong khúc nhạc, liên tục trầm trồ khen ngợi, trong mắt lộ vẻ đối với nàng tài tình thưởng thức, cho nên sau khi Thôi Tử Yên chiêu đãi, hai người lại tiếp tục đối rượu đương ca. (vừa uống rượu vừa hát hò! )
Lót bụng mấy ly rượu, cũng không quản đối phương là Tể tướng đại nhân cũng chính là phu quân của mình, trời nam đất bắc cái gì cũng tán gẫu qua. Thấy Lận Viễn Ngạn đối với nàng cười đáp, không lộ ra nửa phần không kiên nhẫn, lá gan của nàng không khỏi lớn hơn.
Nghe đồn đương kim Thái tử cùng Tể tướng muốn đoạn tay áo, không cẩn thận Lận Viễn Ngạn thích là nam tử chứ không phải là nữ tử, nếu là như vậy, nàng không ngại đường khó, dù sao trước đem hắn lên giường rồi nói sau.
Thôi Tử Yên không hổ là hoa khôi, thấy bọn họ tán gấu tận hứng, thỉnh thoảng châm rượu đưa đĩa thức ăn, hầu hạ chu đáo.
Đợi tới khi Triệu Tinh Nhung cùng Lận Viễn Ngạn rời khỏi Di Hương lâu, đã là lúc gần chạng vạng.