Chương 12: Chương 4-2

Aaaaaaaaa

“Oa! Đau quá đau quá, chàng nhẹ một chút.”

Bên trong phòng ngủ, Triệu Tinh Nhung đáng thương hề hề bọc chăn bông, mũi đỏ bừng, tóc dài mặc kệ ẩm ướt, khuôn mặt nhỏ nhắn đông lạnh trắng bệch, bộ dáng rất đáng thương.

Lúc ấy chân nàng đột nhiên bị rút gân, nếu không phải Lận Viễn Ngạn nhảy vào ao đem nàng cùng tiểu hài tử kéo lên bờ, đêm nay nàng thật sẽ biến thành một cái thủy quỷ.

Giờ này khắc này, Lận Viễn Ngạn ngồi ở một bên ghế, đem chân bó nha tử (con gái ngày xưa có tục bó chân! ) đông lạnh lạnh lẽo của nàng ôm vào trong ngực, bàn tay to vuốt ve qua lại, ý đồ giúp nàng giảm bớt đau đớn.

Hiện tại lòng hắn vẫn còn sợ hãi, nhớ tới nửa canh giờ trước, mắt thấy nàng bởi vì chân rút gân mà dần dần chìm xuống, hắn sợ tới mức nhảy xuống hồ nước, đem một lớn một nhỏ cứu lên.

Bên trong phủ cao thấp loạn thành một đoàn, đứa nhỏ sợ tới mức oa oa khóc lớn, liền ngay cả Đoàn Ninh Thiện cũng bởi vì uống vài ngụm nước ao mà suýt nữa đánh mất mạng nhỏ.

Lận Viễn Ngạn vội vã ôm nàng trạng thái một nửa hôn mê trở về phòng, lệnh cho Liên Nhi giúp nàng thay quần áo sạch sẽ, rồi vội vàng nấu bát canh gừng giúp nàng làm ấm bụng.

Thật vất vả nàng từ từ tỉnh lại, bởi vì chân rút gân đau oa oa kêu to, làm Lận Viễn Ngạn lo lắng không thôi, mới giúp nàng vuốt ve mát xa chân.

Hắn là người có địa vị cao lại đầu hàng nhân nhượng trước người có địa vị thấp hầu hạ nàng, nhưng nữ nhân này không biết phân biệt, cư nhiên còn gọi lớn tiếng như vậy.

Lạnh lùng trừng mắt nhìn nàng liếc mắt một cái. “Câm miệng, không được kêu nữa, ai cho nàng bất kể hậu quả nói nhảy liền nhảy, cho nên hiện tại chịu đựng cho ta.”

Kỳ thật không nghĩ đối với nàng hung hăng như vậy, nhưng chỉ cần nghĩ đến nữ nhân ngu dốt này lại liều lĩnh nhảy vào ao, hắn vẫn là nhịn không được muốn mắng nàng một chút.

Bị hắn mắng, Triệu Tinh Nhung không khỏi nhăn cái mũi nhỏ. “Cái gì kêu bất kể hậu quả nói nhảy liền nhảy, nhìn tiểu hài tử kia rơi xuống nước, ta như thế nào có thể thấy chết mà không cứu được.”

Nhưng làm nàng không dám tin là, Lận Viễn Ngạn ngày thường lạnh như băng cư nhiên sẽ ở thời khắc mấu chốt nhảy xuống nước cứu nàng lên bờ.

“Nó rơi xuống nước, nàng sẽ không nghĩ gọi người khác tới cứu sao?” Trong nháy mắt thấy nàng rơi xuống nước, trái tim của hắn đình chỉ nhảy lên, hắn không nghĩ thừa nhận, trong tiềm thức, hắn lại sợ hãi mất đi nàng.

“Chờ người tới cứu, ta đã đem được tiểu tử kia kéo lên rồi.” Câu trả lời của nàng chọc lửa giận của hắn lại bùng lên, bỗng nhiên, ùng ục ùng ục! Một trận thanh âm xấu hổ từ trong bụng nàng truyền đến, hại nàng đỏ bừng mặt, Lận Viễn Ngạn lại bởi vậy lộ ra ý cười bỡn cợt.

“Cười cái gì mà cười, còn không phải đều là do chàng làm hại, cư nhiên không cho phép ta ăn nhiều cơm, thật vất vả đi đến phòng bếp trộm vài cái bánh bao thơm ngào ngạt, nay bị nước ao làm cho hỏng hết rồi.”

Cứ nghĩ đến ba cái bánh bao làm cho người ta thèm nhỏ dãi kia, nàng liền đau lòng. Lúc được cứu lên bờ, nàng trước tiên là nghĩ tới mấy cái bánh bao nhỏ còn chưa kịp hưởng dụng, đã bị ngâm xuống nước.

Nhỏ giọng oán giận của nàng, ở trong mắt Lận Viễn Ngạn, trở thành làm nũng.

Hắn hướng đến nữ nhân mềm mại ra vẻ chán ghét, mà Đoàn Ninh Thiệt lơ đãng toát ra một cỗ kiều thái, chẳng những không khiến cho hắn phản cảm, ngược lại còn làm cho hắn cảm thấy thật đáng yêu, hận không thể đem nàng kéo vào trong lòng, hảo hảo hôn môi một phen – –

Hắn thật sự trúng tà, nhưng lại một lần lại một lần mê hoặc, loại cảm giác hắn không thể nắm trong tay.

Lận Viễn Ngạn buộc chính mình bảo trì lý trí, xoay người lấy đĩa bánh hoa quế trên bàn hắn vốn tính đưa cho nàng ăn. “Nếu đói bụng, trước hết ăn chút điểm tâm đi.”

Không nghĩ tới người kia vừa mới bối rối, không để yên đem đĩa bánh hoa quế đưa tới.

Hắn nhấc tay cầm một khối bánh xốp mềm đưa tới trước mặt nàng. “Trước ăn cho đỡ đói, đợi ta lại phân phó hạ nhân nấu chút đồ ăn đơn giản ấm áp mang lại đây cho nàng.”

Nhìn hắn đưa bánh hoa quế, Triệu Tinh Nhung nuốt nước miếng một cái, hai gò má không tự giác đỏ lên. “Chàng…..chàng không phải phạt ta không cho phép ăn cái gì, hiện tại sao lại tốt như vậy?”

Ngoài miệng mặc dù nói như vậy, nhưng tay cũng không nhàn rỗi, tiếp nhận khối bánh hoa quế kia, há mồm liền ăn vào miệng. Ngô, thật thơm, thật ngọt.

Thấy nàng ăn vẻ mặt thỏa mãn, Lận Viễn Ngạn nhịn không được cười nói: “Nàng là bảo bối nữ nhi của Hoàng Thượng, là công chúa Nam triều chúng ta, nếu thực để nàng đói, Hoàng Thượng sẽ chém đầu ta.” Triệu Tinh Nhung nghe vậy cười một tiếng, không nghĩ tới yêu trang khốc nam nhân này cư nhiên cũng sẽ nói những lời buồn cười như thế.

“Đầu của chàng như thế nào dễ dàng chém như vậy, ai chẳng biết Nam triêu cao thấp quan viên, bao gồm Hoàng đế, Thái tử đều nghe lời chàng, đừng nói bỏ đói ta một chút, cho dù chàng thực sự lấy gia pháp đánh ta, chỉ sợ Hoàng thượng cũng sẽ không quản.” Lận Viễn Ngạn không hề nói nhiều, chỉ chuyên tâm xoa bóp chân cho nàng, lẳng lặng đánh giá bộ dáng hào sảng đáng yêu khi ăn của nàng.

Chỉ thấy cái miệng nho nhỏ hé ra cắn một miếng,điểm tâm dính trên phấn môi non mềm của nàng, nàng hồn nhiên chưa thấy, chỉ vội vàng nuốt vào bụng.

Triệu Tinh Nhung thuận tay cầm lấy khối điểm tâm thứ hai, thấy hắn nhìn miệng mình, nhịn không được cầm điểm tâm trong tay đưa tới trước mặt hắn, “Này, chàng không phải cũng đói bụng đấy chứ? Muốn hay không nếm thử? Thật sự ăn ngon lắm nha.” Lận Viễn Ngạn vốn đối với loại điểm tâm này không có hứng thú, nhưng nhìn khối điểm tâm ở trong hai ngón tay mảnh khảnh của nàng, lại nhìn nhìn phấn môi của nàng, tiếp nhận điểm tâm, bỏ vào trong miệng.

“Như thế nào, ăn có ngon không?”

Nhìn khuôn mặt đáng yêu của nàng, ánh mắt thật to, miệng nho nhỏ, Lận Viễn Ngạn càng nhìn, tim đập càng nhanh, bỗng dưng, bụng nhói ra một cỗ rung động, thân mình cũng không tự giác mà thấy khô nóng.

Gặp quỷ! Đây là cái cảm giác chết tiệt gì?

Nhìn hắn nhíu mày, Triệu Tinh Nhung lo lắng hỏi: “Này, chàng làm sao vậy? Sắc mặt là lạ.” Lận Viễn Ngạn cắn răng. “Cả người nóng quá, thật là khó chịu…..” “Nóng, thấy khó chịu?” Nàng tinh tế đánh giá vẻ mặt biến hóa của hắn, chỉ thấy hắn nhìn chằm chằm mình, trong mắt toát ra dục vọng trắng trợn. Nàng trong giây lát nhớ tới cái gì, quát to một tiếng, “Đĩa bánh hoa quế này là lấy từ đâu?” “Đương nhiên là từ thư phòng ta lấy đến.”

“Cái gì?! Thư phòng?! Kia không phải vừa vặn là đĩa bánh bị ta hạ “thôi tình” sao?” Nói tới đây, nàng vội vàng che miệng mình lại, không phải bị Lận Viễn Ngạn nghe thấy đấy chứ. “Nàng nói cái gì? “Thôi tình” dược? Nàng nói nàng hạ dược trên điểm tâm?” Nữ nhân chết tiệt này!

Triệu Tinh Nhung không nghĩ tới sự tình sẽ ô long như vậy, dược này vốn dĩ chính là hạ với hắn, chỉ là hắn lúc ấy đột nhiên biến sắc, chính mình lại bị đuổi trở về, liền đem chuyện kê đơn này quên mất.

Nàng vừa mới cũng ăn điểm tâm, lại không có việc gì, đại khái là Lận Viễn Ngạn có vẻ không may mắn, vừa vặn ăn trúng khối điểm tâm bị tẩm thuốc bột kia.

Mắt thấy ánh mắt hắn trở nên càng ngày càng thâm u, nàng sợ tới mức thẳng hướng giường mà lui lại. “Ta….ta cảnh cáo chàng, chàng không được xằng bậy!”

Không nghĩ tới “thôi tình” dược nàng kêu Liên Nhi từ trong cung trộm ra lại hữu hiệu như vậy, đợi chút!

Mục đích hạ dược của nàng, vì muốn có con của Lận Viễn Ngạn.

Thấy hắn vẻ mặt thống khổ, trong mắt tất cả đều là dục vọng, nàng đột nhiên nhắm mắt lại, bất cứ giá nào nói: “Cái kia…..chàng chàng chàng…..chàng xằng bậy đi!” (ôi ta chết vì cười! =)))

Lận Viễn Ngạn cau mày, tiểu nữ nhân nên bị đánh đòn này cư nhiên đối với hắn hạ dược, mà hắn cũng dại dột không bố trí phòng vệ, bị trúng kế của nàng!

Nhìn nàng với con thỏ nhỏ giống nhau lui ở góc giường, một hồi thu vạt áo, một hồi lại một bộ khẳng khái hy sinh ngăn vạt áo, nàng thật sự là lạ! Đến tột cùng có mục đích gì?

Giờ này khắc này Lận Viễn Ngạn khó chịu đòi mạng, đã mất phương pháp suy nghĩ, mà tiểu nữ nhân nửa quỳ nữa ngồi ở trên giường, giống như nam châm hấp dẫn ánh mắt hắn.

Nhẫn, không cần nhịn nữa, huống chi thuốc này là do nữ nhân đáng đánh đòn này tự mình hạ, vậy làm cho nàng tự mình gánh vác loại quả đắng này đi.

Hắn liều lĩnh nhảy lên giường, một tay lấy thân mình run run kia kéo vào trong lòng, thô bạo hung hăng hôn lên cánh môi non mềm của nàng, đổi lấy một trận than nhẹ duyên dáng của nàng.

“Ngô ngô…..nhẹ chút, đau quá…..Ai nha, chàng làm đau ta……không cần dùng sức như vậy lột quần áo ta, Lận Viễn Ngạn, ngươi cái tên khốn khiếp hỗn đản này, oa…….A…….Đây là lần đầu tiên của người ta, ngươi ôn nhu một chút cho ta……” (Tại chị đang cáu nên Sal để chị ấy quát “ngươi” luôn nhé! )

Kết quả tối hôm đó, trong phòng chủ nhân của tướng phủ truyền đến từng trận tiếng kêu ai oán, làm tôi tớ trong nhà mơ màng liên tục, trắng đêm khó ngủ.