Tên Chưởng Môn Thủ Đồ hơi ngạc nhiên: “Các ngươi có quen nhau sao ?”
Đột nhiên lại rơi vào trong tình cảnh giết chóc tanh máu mà không hề được chuẩn bị khiến Tần Vũ cảm thấy vô cùng sợ hãi. Nhưng càng sợ thì suy nghĩ trong đầu hắn lại càng thêm tỉnh táo, nhanh chóng phán đoán được tình hình hiện tại của mình. Hắn thức thời quay người lại, vẻ mặt trắng bệch: “Không, không ! Ta không biết hắn.”
Chưởng Môn Thủ Đồ chớp mắt vui vẻ vài lần, càng thong dong hỏi lại : “Nhưng hình như Ngụy Úy sư đệ lại nhận ra ngươi thì phải ?”
Tần Vũ liên tục lắc đầu, trong lòng hoảng sợ vạn phần.
Ngụy Úy gầm nhẹ: “Tần Vũ, ngươi phải hiểu được một khi ngươi đã dính vào chuyện đêm nay thì sau đó Hàn Đống nhất định sẽ không tha cho ngươi đâu! Hiện tại hắn đã bị trọng thương , một kích vừa rồi cũng chỉ là chút sức lực cuối cùng mà thôi, mau ra tay giết chết hắn. Bằng không đến khi Pháp lực của hắn được khôi phục lại được thì cả hai chúng ta đều sẽ phải chết !”
Chưởng Môn Thủ Đồ đứng vỗ tay, khẽ cười nói : “Ngụy Úy sư đệ tính toán cũng thật tốt , không ngờ lại cổ vũ Tần Vũ sư đệ đi chịu chết nhằm hao tổn sức lực của ta, tạo điều kiện thuận lợi để cho ngươi đối phó với ta lúc sau, đúng là làm cho vi huynh phải bội phục.” Sau đó lại nhìn về phía của Tần Vũ, hơi chần chờ một chút rồi cảm thán, “Vi huynh đã tự mình bố trí thế cục nhiều lần, có lúc còn suýt chút nữa thì liên lụy tới cả tính mạng, lại chẳng thể so được với sư đệ phúc duyên sâu dày, có thể trực tiếp phân chia thu hoạch cùng với ta.”
Ngụy Úy vừa thấy tình thế lúc này có vẻ bất lợi cho bản thân thì vội vàng chỉ tay vào Hàn Đống rồi hét lên với Tần Vũ: “Giết chết hắn, sau đó lục soát được bảo vật thì ta và ngươi chia đều, chuyện đêm nay cũng sẽ không nói cho người khác biết. Thế nào ?”
Ánh mắt Tần Vũ bỗng trở nên sáng ngời, trên mặt lộ vẻ mừng rỡ, rõ ràng là đã động tâm với lời đề nghị này.
Thế nhưng hắn còn chưa kịp tỏ thái độ của mình thì mặt đất dưới chân đột nhiên rung chuyển mãnh liệt, một con lợn rừng toàn thân đen thui, thân thể to như một con nghé đang chạy rầm rầm hướng vào trong sơn cốc.Miệng của nó mở rộng như một cái chậu máu, răng nanh nhọn hoắt chĩa ra ngoài, bộ dạng không kìm được sự giận dữ khi lãnh địa của mình bị xâm phạm.
Sáu ánh mắt đồng thời rơi lên trên người nó. Sắc mặt dữ tợn của con lợn rừng ngay lập tức trở nên cứng đờ, ba cái chân của nó đứng trên mặt đất, một chân còn lại thì đang giơ lên trông hết sức khí thế, khiến cho người ta nhìn vào cảm thấy hết sức buồn cười.
Vì đã từng ăn vụng Linh thảo bên trong dược viên trước đây nên nó cũng đã mở ra được một chút linh trí, hoàn toàn có thể cảm nhận được bầu không khí cực kỳ căng thẳng bên trong sơn cốc lúc này. Đúng hơn thì là do khí tức phát ra từ trên thân thể của Hàn Đống và Ngụy Úy khiến nó cảm thấy vô cùng sợ hãi.
Ánh mắt lợn rừng rơi vào trên người Tần Vũ, không có gì phải nghi ngờ khi mà hắn chính là kẻ yếu nhất trong số ba người ở đây. Tần Vũ đồng thời cũng nhìn lại nó, chỉ cần liếc nhẹ một cái là hắn đã nhận ra móng chân trái đằng trước của con lợn này bị khuyết mất một góc, trong lòng liền cảm thấy phức tạp vạn phần.
Chưởng Môn Thủ Đồ lại cười khẽ một tiếng rồi nói: “Bây giờ thì đúng thật là quá náo nhiệt rồi, ngay cả một con vật ngu xuẩn cũng chạy tới đây để xem trò vui.” Hắn lắc đầu không quá để tâm tới việc này, chỉ là một con lợn rừng mà thôi, cho dù đã mở ra linh trí đi chăng nữa thì cũng không đáng để hắn phải bận tâm. “Nếu cứ để lâu thêm nữa thì sợ là sẽ sinh biến, không biết Tần Vũ sư đệ đã có quyết định chưa ? Vi huynh xin thề, sau khi xong việc nhất định sẽ không làm hại ngươi.”
Nghe thấy vậy, Ngụy Úy liền hét lớn, “Đừng quên thân phận của ta hiện tại, một khi Chưởng môn phát hiện ra ta chết trong tay hai người các ngươi thì các ngươi cũng sẽ phải chết…” Mặc dù đang há miệng gào thét liên tục nhưng hai tay hắn cũng không chậm, ba đạo ám tiễn ngay lập tức được phóng ra, tạo thành thế công hình tam giác bắn thẳng về phía mặt Hàn Đống.
Trên người Chưởng Môn Thủ Đồ ngay lập tức bộc phát ra một vầng sáng mỏng mang tính chất phòng hộ, che chắn trước người hắn khiến cho ba đạo ám tiễn ngay lập tức bị cản lại, chỉ có thể làm cho vầng sáng bị lõm sâu xuống chứ không thể xuyên qua được. Mặc dù tiến hành ám sát không thành công nhưng cũng đã có ba sợi hắc khí nhàn nhạt từ trên ám tiễn xuyên thấu qua vầng sáng, bắn vào trong cơ thể Hàn Đống khiến hắn rên to một tiếng rồi bay thẳng ra ngoài.Nhưng chỉ trong nháy mắt trước khi cả người bị đánh bay lên không trung thì hắn đã kịp thời vung mạnh tay ném ra một tấm phù lục.
Phù lục chỉ trong nháy mắt đã bắn tới trước mặt Ngụy Úy thân mang trọng thương đang nằm trên mặt đất cách đó khoảng 4 - 5 mét, hắn không kịp phản ứng liền bị đánh trúng lên người, một đoàn hỏa diễm màu xanh lục quỷ dị ngay lập tức bùng lên. Đáng thương thay cho Tam sư huynh còn chưa kịp mở miệng phát ra một tiếng nào thì đã bị đốt cháy thành một bộ xương khô đen sì. Những đốm lửa xanh còn lại trên bộ xương cũng nhanh chóng tắt ngúm, để lại từng mảng lân tinh lốm đốm vương vãi, trong bóng đêm phát ra ánh sáng âm u dọa người.
Chỉ với một động tác thì sinh tử rất nhanh đã được định đoạt !
“Khục ! Khục !” Hàn Đống liên tục ho khan một cách khó khăn, ba sợi hắc khí xâm nhập vào bên trong vầng sáng lúc trước đã tạo thành ba vết thương lớn ở trên người hắn, từ đó chảy ra máu màu đen đặc kèm theo một mùi tanh hôi, hiển nhiên là đã bao hàm cả độc tố ở bên trong. Hắn lấy từ bên hông ra một cái bình ngọc, từ bên trong đổ ra mấy viên đan dược, nhanh chóng nuốt vào trong miệng sau đó cười khổ một tiếng: “Thật sự không nghĩ tới, U Khúc Cung từng xuất hiện trong khoảng thời gian trước đây thế mà lại rơi vào trong tay của Ngụy Úy, suýt chút nữa thì đã lật thuyền trong mương rồi.”
Lúc nói chuyện Chưởng Môn Thủ Đồ cũng thử hoạt động thân thể một chút, đồng thời liếc nhìn về phía sau một cái, chỉ thấy con lợn rừng đứng ở dưới gốc cây lúc này vẫn đang cứng nguyên tại chỗ như cũ, trên mặt lộ ra vẻ thỏa mãn.
Sau đó, hắn lại làm như lơ đãng đảo mắt qua đống thi cốt của Tam sư huynh, tại đó một chút ánh sáng màu xanh lam giống nước biển như có như không bỗng nhiên lóe lên.Điều này khiến cho ánh mắt của Hàn Đống trong nháy mắt liền trở nên sáng ngời, lộ rõ sự ham muốn nhưng chớp mắt một cái liền bình tĩnh lại.
“Dựa theo lời mà vi huynh đã hứa trước đó, vật phẩm trên người của Ngụy Úy, ta và ngươi mỗi người một nửa, sau đó thì quên hết những chuyện xảy ra đêm nay đi. Đương nhiên, nếu như sư đệ cảm thấy có thể chắc chắn giết được ta sau đó độc chiếm tất cả bảo vật, vậy thì không ngại thử một lần xem sao.”
Trong lòng Tần Vũ khẽ động nhưng rất nhanh sau đó liền thể hiện ra một bộ dạng cực kỳ nhát gan: “Tiểu… tiểu đệ không dám có ý bất kính đối với sư huynh. Có thể may mắn nhận được một nửa thu hoạch lần này là ta đã cảm thấy mỹ mãn lắm rồi.”
Hàn Đống gật đầu cười: “Sư đệ có thể quyết đoán được như vậy là rất tốt. Thân thể của vi huynh hiện tại đang không tiện để hành động, làm phiền sư đệ đến nhìn xem rốt cuộc trên người Ngụy Úy cất giấu bảo vật gì vậy ?”
Ánh mắt Tần Vũ lộ ra vẻ tham lam nhưng hành động thì lại cực kỳ cẩn thận, nhìn chằm chằm vào Chưởng Môn Thủ Đồ rồi mới chậm rãi bước từng li từng tí về phía đống hài cốt của Ngụy Úy. Sau khi đã tránh ra khỏi tầm nhìn của Hàn Đống, ánh mắt hắn lập tức trở nên ngưng trọng, nhưng giọng nói thì lại hoàn toàn không hợp với biểu cảm trên khuôn mặt, trái lại mang theo sự hưng phấn đến nỗi run rẩy cả người: “Không biết sư huynh làm cách nào mà lại biết được trên người Tam sư huynh có mang theo bảo vật vậy ?”
Một bước, hai bước…
Giọng nói của Hàn Đống vang lên phía sau lưng hắn: “Linh căn của tên Ngụy Úy này vốn hỗn tạp, tốc độ tu hành nhiều năm qua vẫn luôn cực kỳ chậm, vậy mà bắt đầu từ hai tháng trước lại đột nhiên thoát thai hoán cốt, chỉ trong vòng hai mươi bảy ngày đã thành công vượt qua bảy tầng cảnh giới Luyện Khí kỳ, hơn nữa còn Trúc Cơ thành công, đây chính là điểm đáng nghi nhất.”
Ba bước, bốn bước…
“Người khác thì cho rằng hắn đạt được thành tựu như ngày hôm nay là do kiên trì khổ tu, tích tiểu thành đại, góp ít thành nhiều, nhưng ta thì lại không tin một chút nào.Ngươi có biết vì sao không ? Bởi vì chín năm trước, ta chính là người khảo thí Ngụy Úy khi hắn mới nhập môn.”
Năm bước, sáu bước…
“Trí nhớ của vi huynh cũng tương đối tốt, chỉ cần là người mà ta đã từng gặp qua thì nhất định sẽ không bao giờ quên được, vì vậy nên tự nhiên sẽ không có chuyện nhớ nhầm tư chất của Ngụy Úy.”
Giọng nói của hắn mang theo chút trào phúng.
Bước thứ bảy.
Đứng tựa lưng vào gốc cây, ánh mắt của Hàn Đống lúc này lạnh như băng, trên đầu ngón tay hắn ẩn hiện một đoàn huyết quang, khóe miệng nở nụ cười khinh miệt !
Đúng lúc này, thân hình Tần Vũ bỗng nhiên trở nên lảo đảo sau đó ngã xuống giống như đang bị trượt chân.Động tác ra tay của Hàn Đống thoáng khựng lại, còn chưa kịp thi triển nốt chiêu số thì trong chớp mắt sau lưng hắn đã vang lên một tiếng “Oanh” long trời lở đất.
Éc…
Con lợn rừng có lẽ bởi vì bị kinh sợ mà hú lên một tiếng quái dị rồi vọt thẳng về phía trước trong vô thức, động tác vô cùng nhanh nhẹn, hoàn toàn trái ngược với thân hình ục ịch béo ị của nó, sau đó hung hăng đâm thẳng vào Hàn Đống. Hai cái răng nanh nhọn hoắt từ phía sau lưng xuyên qua đến tận ngực, một cái trong đó còn xuyên thủng cả tim của hắn.Hai con mắt của Chưởng Môn Thủ Đồ trừng lớn, vẻ mặt không thể tin được, khóe miệng giật giật, máu tươi từ đó phun trào ra ngoài, mang theo vô vàn sự uất hận, không cam lòng nghẹo đầu đứt hơi mà chết !
Lợn rừng cúi đầu đem thi thể hất bay ra ngoài, sau đó hoảng hốt phóng thẳng ra khỏi sơn cốc, từ xa vẫn có thể nghe thấy được tiếng tru hoảng sợ của nó.
Một đoàn huyết quang bỗng dưng nổ tung giữa không trung, sau đó bao phủ hoàn toàn thi thể của Hàn Đống, tới khi rơi xuống đất thì chỉ còn lại một đám tro tàn. Đáng thương thay cho vị Chưởng Môn Thủ Đồ này, cứ tưởng là đã nắm giữ hết thảy mọi thứ trong lòng bàn tay, cuối cùng lại bị một con súc vật mà chính miệng mình nói là ngu xuẩn giết chết, ngay cả hài cốt cũng không còn.