Mặt trời lặn dần về phía tây, mang theo cả cái nắng oi bức khiến cho thời tiết trở nên mát mẻ hơn.Những tia nắng cuối ngày tùy ý bao phủ khắp dược viên, những cây linh thực trong vườn cũng tỏa hương thơm ra khắp nơi, mỗi loại một kiểu khác nhau, vô cùng đa dạng.
Tần Vũ lúc này đang cúi đầu buộc lại dây sắt của hàng rào sao cho thật chắc chắn, sau khi chắc chắn rằng sẽ không tuột ra được nữa, hắn mới đứng thẳng người lên rồi ho khan một cách kịch liệt, hai gò má trắng nhợt cũng dần đỏ ửng lên.Ánh nắng chiều tà còn sót lại xuyên qua những sợi tóc phất phơ mà chiếu lên gương mặt thiếu niên, nửa khuôn mặt còn lại thì khuất bên trong bóng râm.Thân thể của hắn gầy gò, ngoại hình cũng không tính là quá tuấn tú, trên mặt hắn lúc này còn rịn ra mấy giọt mồ hôi, dường như trong người đang rất khó chịu.
Muốn biết nguyên nhân của chuyện này thì cũng phải bắt đầu từ khoảng thời gian trước đây.Hơn nửa năm trước, vì để cho một con lợn rừng xông vào bên trong dược viên phá phách linh dược mà hắn bị treo lên đánh một trận, cũng may là người quản lý dược viên nhất thời mềm lòng nên hắn mới tránh được vận mệnh bi thảm bị đánh tới chết.Chỉ là do những tổn thương sau trận đánh thừa sống thiếu chết ấy không được chữa trị một cách kịp thời nên mặc dù đã được tên tiểu tử Thổ Đậu chăm sóc, hắn vẫn bị nhiễm phong hàn.Di chứng để lại của trận ốm này cho đến bây giờ chính là những trận ho khan không ngớt.Cũng bởi vì lí do này mà bình thường sắc mặt của hắn luôn trắng bệch, thường xuyên bị người ta gọi là quỷ mắc bệnh lao.
Những lúc như thế, Tần Vũ phần lớn đều chỉ cười cho qua rồi tránh đi chỗ khác, trên mặt mang theo vẽ hờ hững,bình thản.Hắn vốn là trẻ mồ côi,từ nhỏ đã hiểu rất rõ đạo lý “nắm đấm ai to thì người đó có quyền” nên bình thường nếu có thể ẩn nhẫn được thì hắn không bao giờ chủ động chuốc lấy phiền phức làm gì.Sau khi đã sửa sang xong những vật phẩm cần thiết, Tần Vũ liền cúi đầu nhìn xuống tảng đá màu xanh dưới chân.
Loại đá xanh này chính là đồ vật nổi danh nhất ở phái Đông Nhạc, vô cùng cứng rắn, lại có phẩm chất tuyệt hảo nên được không ít môn phái tu hành ưa thích, thay nhau mua về để tu kiến sơn môn.Đây cũng được coi là vật phẩm trấn phái của phái Đông Nhạc, giúp kiếm về cho môn phái không ít linh thạch.Mà loại vật phẩm dùng để tu luyện có giá trị cao như linh thạch thì tất nhiên sẽ không bao giờ tới được tay của đám đệ tử ngoại môn như Tần Vũ, mà phần lớn sẽ rơi vào túi chưởng môn và các trưởng lão, còn lại một số nhỏ sẽ được phân phát cho các đệ tử chân truyền.
“Ta sống ở phái Đông Nhạc này cũng đã được bảy năm nhưng dù có lấy ra toàn bộ của cải để dành chắc cũng không mua nổi một phiến đá xanh dưới chân đây ?" Cảm giác chua chát dần dâng lên trong lòng nhưng đã bị hắn mạnh mẽ đè xuống.Hắn biết rõ tư chất tu hành của mình thật sự là rất bình thường nên trong lòng cũng phải có một chút tính toán.
Đã đến giờ !
Tần Vũ dừng tay, thu hồi cái xẻng rồi lau chùi nó một cách cẩn thận.Bởi vì con đường trong dược viên này được lát đá xanh nên những phấn hoa, cánh hoa bị gió cuốn rơi xuống thường lọt vào giữa các khe đá, rất khó để làm sạch.Vì thế, cái xẻng này có một đầu nhọn được mài nhỏ như hạt gạo, lại cho thêm một chút tinh thiết dùng để luyện chế Pháp khí nên độ sắc bén được tăng gấp mấy lần bình thường.
Thổ Đậu thường nói đùa rằng đây là thứ duy nhất đáng giá trên người Tần Vũ, cũng coi như là một kiện pháp khí cấp chín, thế nhưng vật này lại là tài sản của phái Đông Nhạc nên hắn chỉ có quyền sử dụng chứ không sở hữu nó.
“Tiểu tử này, miệng lưỡi thật sự là thối quá đi mất !” Tần Vũ nhỏ tiếng chửi, khóe miệng hơi nhếch lên thành một nụ cười.
Đột nhiên, từ xa truyền tới một loạt tiếng cười, cho dù đã tận lực ra vẻ tiêu sái nhưng vẫn không cách nào che giấu được biểu hiện càn rỡ trong đó.
Tần Vũ nghe thấy liền giật mình, nhanh chóng đứng sang một bên, cúi đầu chắp tay chào.
“Tam sư huynh có tư chất nghịch thiên, chỉ trong vòng hai mươi bảy ngày đã thành công vượt qua bảy tầng luyện khí, bước vào Trúc Cơ kỳ.Đây chính là điều chưa từng có kể từ khi phái Đông Nhạc ta lập phái tới nay.”
“Đâu phải chỉ ở mỗi Đông Nhạc nhất phái, cho dù có phóng mắt nhìn khắp mười vạn dặm xung quanh khu vực lãnh thổ phía Nam đế quốc này, cũng không có bất kỳ ai có thể sánh kịp với Ngụy Úy sư huynh của chúng ta.”
“Ngụy Úy sư huynh, tiểu muội có nhiều điều khó hiểu trong việc tu hành, không biết tối nay sư huynh có rảnh không?”
“Trương sư muội, Ngụy Úy sư huynh là nhân vật kiệt xuất cỡ nào cơ chứ, thời gian tu hành mỗi ngày của huynh ấy đều đã sớm được sắp xếp rồi, muội muốn cùng sư huynh trao đổi thì phải hẹn trước ít nhất ba ngày.”
Nguyên một đám người thi nhau nói, mà người cười lớn nhất trong cả đám chính là vị Tam sư huynh kia, hai phía trái phải bên cạnh hắn lúc này có tới mấy nữ tử trẻ tuổi cười e lệ như hoa lan, trong lúc bước đi còn vô tình hay cố ý đụng chạm vào thân thể hắn, ánh mắt đầy sự sùng bái khiến cho người ở giữa có cảm giác bồng bềnh giống như đang đi trên mây vậy.
Ánh mắt của Tần Vũ hơi hoảng hốt.
Tam sư huynh Ngụy Úy, người này không rõ quê quán, theo lời hắn khoe khoang trước đây thì tổ tiên của hắn đã từng là giáo úy trong hoàng gia, tu vi đạt tới Kim Đan kỳ. Kể từ khi hắn được phán định là có thiên phú tu hành thì người trong tộc đã sửa lại tên cho hắn, mong rằng một ngày không xa hắn sẽ trọng chấn lại uy danh của gia tộc, đạt tới được đỉnh cao của tổ tiên ngày trước.
Nếu là lúc trước thì khi nghe những lời ấy mọi người ai cũng được một phen cười vỡ bụng.Tên của vị Tam sư huynh này nghe qua thì đúng là rất khí thế, thế nhưng con người hắn lại không giống vậy, tên này lời nói hống hách, lòng dạ hẹp hòi, hay tính toán thiệt hơn, căn bản là chẳng có tí uy thế cũng như lực lượng nghiêng trời lệch đất nào của một vị giáo úy hoàng gia cả.
Nhưng bắt đầu từ khoảng hai tháng trước, Tam sư huynh lại thể hiện ra tiềm năng thiên phú bức người của bản thân, chỉ cần vỏn vẹn hai mươi bảy ngày để vượt qua bảy cấp Luyện Khí, một đường thẳng tắp lên tới Trúc Cơ kỳ.Kể từ đó tốc độ tu luyện của hắn lại càng thêm dung mãnh, thế như chẻ tre, nghe nói hôm trước đã đạt tới tầng thứ ba Trúc Cơ kỳ.
Tốc độ tu hành nghịch thiên như vậy, đừng nói là ở một phái Đông Nhạc nho nhỏ, cho dù là bên trong các đại phái tiên đạo hùng cứ một phương thì cũng vẫn là một thiên tài đỉnh tiêm.
Ngày Tam sư huynh Trúc Cơ thành công, Chưởng môn liền nước mắt tuôn đầy mặt, quỳ lạy cả đêm ở trước bài vị các vị tổ sư, đến ngày hôm sau liền khai đàn chính thức thu Tam sư huynh làm môn hạ đệ tử. Đến tận đây thì Tam sư huynh coi như là đã qua được quãng thời gian khó khăn trước đó,một đường bay cao trở thành đệ tử chân truyền của chưởng môn, quả là uy phong hiển hách.
Ngày hôm ấy, trên dưới gần nghìn đệ tử ngoại môn của phái Đông Nhạc toàn bộ đều phải đỏ mắt ngưỡng mộ.
Cho đến hiện tại thì Tam sư huynh nghiễm nhiên đã trở thành người được kỳ vọng sẽ chấn hưng môn phái trong tương lai, danh tiếng cực kỳ lớn, đè ép tất cả các đệ tử chân truyền còn lại trong phái, một mình phong quang vô hạn.
“Chư vị sư đệ, sư muội quá khen rồi.Vi huynh vừa mới bước vào con đường tu hành, đương nhiên là không thể kiêu ngạo được, các ngươi cũng đừng đùa ta thế chứ.” Vẻ mặt của Ngụy Úy hiện rõ sự rụt rè khiến cho đám người kia lại càng nhao nhao nịnh bợ thêm một hồi, nào là “Sư huynh khiêm tốn”, hoặc là “Chúng ta nói đều là sự thật”, “Đạo tâm của sư huynh vững như bàn thạch, làm sao mà chúng ta có thể tác động được chứ.”
Một nhóm người bước qua trên mặt đường đá, ánh mắt của Tam sư huynh dường như có dừng lại trên người Tần Vũ một chút, nhưng rất nhanh sau đó liền thu về, giữ nguyên vẻ mặt hờ hững. Hai người hiên tại đã không còn ở cùng một cấp độ, đã định trước rằng ngày sau sẽ không còn gặp lại nữa, mặc dù lúc trước có quen nhau thì lại thế nào ?
Tiếng cười nói xa dần, mơ hồ nghe được trong đó còn có cả tiếng hờn dỗi của một nữ tử nào đó, dường như là Tam sư huynh vừa trêu chọc mấy vị sư muội trẻ tuổi nên phải ăn mấy phát đánh yêu từ các nàng.
Tần Vũ bình tĩnh đứng thẳng dậy, quay đầu nhìn về phương hướng đám người đang rời đi.Hắn chậm rãi cất bước, ánh nắng chiều tà chiếu xuống bóng lưng đơn bạc của thiếu niên, tựa như một thân trúc cô đơn.