Chương 106: Tiệc Cưới Phong Vân (hạ)

“Chờ một chút!” Cánh tay khẽ nâng lên, khăn voan đỏ bừng mau chóng rơi xuống đất, một đạo giọng nữ trong trẻo nhưng lạnh lùng thản nhiên vang lên.

Tân nương tử ở trước mặt mọi người tự lấy xuống khăn voan dù sao vẫn là ít, mà nàng khuôn mặt trắng trẻo mộc mạc cư nhiên không có đánh phấn,vết sẹo trên mặt càng không chút nào che dấu, cả người thoạt nhìn mặc dù không giống như tân nương tử kiều diễm ôn nhu như vậy, thế nhưng kia ngũ quan tuyệt mỹ khuynh thành, khí chất cao ngạo lạnh nhạt vẫn là khiến mọi người ở đây hút một ngụm khí lạnh.

Đan Ngự Lam cùng Trác Tình tương đối quen biết, cũng kính nể mưu trí của vị nữ tử này, hơi ôm quyền, Đan Ngự Lam hỏi :”Phu nhân còn có chuyện gì sao?”

Bước chân thong thả lại trầm ổn đi tới giữa Túc Lăng và Đan Ngự Lam, Trác Tình giương giọng nghiêm nghị hỏi :”Túc tướng quân, Đan đại nhân, còn thiếu một bái cuối cùng lễ thành hôn sẽ hoàn thành! Thanh Linh cả gan, thỉnh nhị vị thư thả nửa khắc, chẳng biết có được hay không?”

Túc Lăng cùng Đan Ngự Lam liếc mắt nhìn nhau, không nghĩ tới nữ tử cư nhiên có yêu cầu như vậy, Lâu Tịch Nhan bắt giam với tội danh mưu phản, đây chính là tội muốn tru di cửu tộc không tha!Nếu như bọn họ còn chưa có thành thân,nàng còn có cơ hội trốn thoát, hôm nay một khi kết thúc hôn lễ, nàng muốn thoát cũng không được! Qủa thực chính là tự tìm đường chết a!!

Thế nhưng đối mặt với ánh mắt kiên định mà lạnh lùng của Trác Tình, bọn họ thực sự không có gì để nói, lúc này đến bắt người, thật sự không phải bọn họ mong muốn, nếu như ngay cả chút yêu cầu này cũng không đáp ứng, thật sự không tốt!

Hai người đồng thời quay đầu đi chỗ khác, nhẹ gật đầu.

Bọn họ ngầm đồng ý, Trác Tình đi hướng Lâu Tịch Nhan còn đang cau mày nhìn chằm chằm nàng, chậm rãi vươn tay, cùng hắn mười ngón giao nhau, trước đây đều là hắn hướng nàng vươn tay, ngày hôm nay nàng muốn cùng hắn sóng vai đi hết đoạn đường quan trọng nhất!

“Tình nhi…….” Mười ngón tay mảnh khảnh gắt gao nắm chặt tay hắn, ấm áp từ lòng bàn tay cuồn cuộn không ngừng truyền đến độ ấm, tâm tình Lâu Tịch Nhan không có bởi vì bị bắt giam mà dao động nhưng ở giờ khắc này xung quanh đã bắt đầu nổi lên gợn sóng.

Không đợi hắn nói xong, Trác Tình khẽ dương khóe môi, trong mắt quang mang dứt khoát kiên trì lại có chút chói mắt, thanh âm trong trẻo vang dội đến mọi người ở đây có thể nghe thấy rõ ràng :”Ta ngày hôm nay chính là muốn trở thành thê tử của chàng, mặc kệ chàng là thừa tướng cao cao tại thượng , hay là tù nhân !!”

Mọi người kinh ngạc nhìn nữ tử trước mắt một thân tố y đỏ thắm, có thể rất nhiều người nghĩ rằng cách làm của nàng rất ngu xuẩn, thế nhưng càng nhiều người đối với nữ tử như vậy trong lòng vẫn là tràn ngập kính nể cùng cảm động, dù sao đồng phú quý thì dễ, cộng hoạn nạn khó a !!Liền ngay cả Lâu Mục Hải từ đầu đến cuối chưa từng cho Trác Tình sắc mặt hòa nhã ,ở giờ khắc này rốt cuộc cũng lộ vẻ tươi cười, cái này nữ nhân, gan dạ sáng suốt,thật sự mà nói cũng coi như xứng đôi với con hắn!!

“Lễ quan!” Trác Tình kêu lên.

Lễ quan rốt cuộc phục hồi lại tinh thần, lớn tiếng hô :”Phu thê giao bái!”

Một đôi tân nhân (cô dâu chú rể), hồng y thắng huyết, tay áo tung bay, ánh mắt đối diện, trong mắt không hề có những người khác tồn tại, không có tân khách, không có thánh chỉ, không có khăn voan đỏ, không có ti đái dắt, hai người cứ như vậy nhìn đối phương, mười ngón tay giao nhau nắm chặt! ( ti đái dắt : cái dây đỏ mà chú rể dùng để dắt cô dâu như trong phim cổ trang ấy..hì)

Thật sâu cúi người nhất bái, theo lễ quan hô to một tiếng :”Lễ thành!” (hôn lễ hoàn thành) Này hôn lễ rốt cuộc kết thành!

Trong đại sảnh sau khi mọi người nghe được thánh chỉ vốn lặng ngắt như tờ lần đầu tiên vang lên tiếng hoan hô!

Đi tới trước bàn, Trác Tình lấy ra hai cái chén không, rót đầy rượu, một chén đưa cho Lâu Tịch Nhan, một chén cầm trong tay, vươn tay ôm lấy cánh tay Lâu Tịch Nhan, Trác Tình thân thể hơi nghiêng, ghé vào lỗ tai hắn nhẹ giọng nói :”Uống xong chén rượu giao bôi, chúng ta kim sinh kim thế vinh nhục cùng nhau, bất ly bất khí * !”

(* Kim sinh kim thế vinh nhục cùng hưởng, bất ly bất khí : Kiếp này kiếp sau vinh nhục cùng nhau, không xa không rời)

Vinh nhục cùng nhau, bất ly bất khí!

Thanh âm trong trẻo, không có như vừa rồi cố ý tuyên cáo, nhưng mỗi một chữ một chữ đều nặng nề rơi vào trong đáy lòng Lâu Tịch Nhan, hắn biết, người mình chọn sẽ không khiến hắn thất vọng, lại không ngờ nàng có thể vì hắn làm được đến loại tình trạng này!

Hai người đôi mắt đối diện nhau, cổ tay tương giao, rượu ngon rơi vào cổ họng, đó là thệ ngôn (lời thề) suốt đời.

Chậm rãi nắm chặt tay, đem tay nàng gắt gao nắm chặt trong lòng bàn tay, Lâu Tịch Nhan thanh âm ôn nhuận thấp giọng nói :”Chờ ta trở về.”

“Ừ.” Cố sức gật đầu, đây là hắn cấp nàng hứa hẹn, hắn, sẽ quay về.

Hai người đồng thời buông tay ra, Lâu Tịch Nhan hướng Đan Ngự Lam, Túc Lăng cười nhẹ nói :”Túc tướng quân, Đan đại nhân, thỉnh đi.” Liền giống như thường ngày ba người vào triều chợt gặp nhau như vậy tự nhiên tùy ý, cái này nam nhân giống như chật vật tựa hồ vĩnh viễn không gần được người hắn.

Đoàn người ly khai đại sảnh đầy người nhưng vô cùng yên tĩnh, Tiết Nhàn Tâm một đường đuổi theo:”Lão gia….lão gia!!”

“Ca!” Lâu Tịch Vũ cũng đi theo tới cạnh cửa, chỉ có Trác Tình vừa rồi kiên trì phải gả cho Lâu Tịch Nhan giờ đã chính thức trở thành nữ chủ nhân Lâu gia vẫn thẳng tắp đứng ở giữa đại sảnh, đối tân khách liên quan hoặc bối rối hoặc chờ xem náo nhiệt mỗi người một cái lễ, tự nhiên phoáng khoáng nhưng không thể nghi ngờ nói :”Hôm nay Lâu gia vừa vặn gặp biến cố,tiệc cưới dừng ở đây thôi, nếu tương lai còn có cơ hội, Lâu gia nhất định sẽ bày tiệc rượu mời các vị! Các vị mời trở về đi ! Cảnh Táp, tiễn khách!”

Thân là quản gia Cảnh Táp lập tức tiến lên , trầm giọng đáp :”Dạ, phu nhân .”

“Các vị thỉnh!”

Tướng phủ không hổ là tướng phủ, tuy là gặp phải biến đổi lớn, như trước trầm ổn không loạn, mấy gia phó (người hầu ) sắc mặt bình tĩnh, ngay ngắn có trật tự đem đoàn người thỉnh ra bên ngoài.

Biển người yên lặng thối lui ra bên ngoài, Cố Vân đối Túc Vũ đứng phía sau thấp giọng nói :”Ngươi trước hồi tướng quân phủ đi.”

Nhìn bộ dạng bất động như núi của nàng, Túc Vũ vội hỏi :”Vậy còn ngươi.”

“Ta còn có lời cùng nàng nói.” Hôn lễ đã thành như vậy, Tình mặc dù từ đầu đến cuối biểu hiện rất bình tĩnh, chỉ sợ trong lòng cũng không chịu nổi đi!

Túc Vũ khẽ kéo ống tay áo nàng, thấp giọng khuyên nhủ :”Cái này án tử chủ thẩm là đại ca, loạn tặc lại là nhị ca mang về, chỉ sợ người tướng phủ sẽ không hoan nghênh ngươi, ngươi vẫn là đi trước đi!” Nàng hiện tại nhưng là người tướng quân phủ, đợi bị người đá văng ra liền rất khó coi!

Kéo lại ống tay áo, Cố Vân có chút không kiên nhẫn đáp :”Sẽ không, ngươi về trước đi.”

Cửa đại sảnh, biển người đã tản đi không sai biệt lắm, Túc Vũ cũng không tốt tiếp tục lưu lại, chỉ có thể thấp giọng nhắc nhở:”Được rồi, chính ngươi cẩn thận.”Thanh Linh thoạt nhìn cũng không giống người không rõ lí lễ, hắn vẫn là trước hồi tướng quân phủ thì hơn!

Trong phòng người càng ngày càng ít, Bạch Dật nhìn chằm chằm Trác Tình vẻ mặt yên lặng đứng ở giữa đại sảnh, nhìn thật lâu, đại hán phía sau hắn nhỏ giọng hỏi :”Chủ tử?” Hiện tại loại tình huống này, chủ tủ tựa hồ không thích hợp tiếp tục ở lại Lâu gia!

Che dấu tia sáng kỳ lạ trong mắt, Bạch Dật nhẹ nhàng gật đầu, theo sau đoàn người đi ra khỏi đại sảnh.

Đại sảnh vốn còn vô cùng náo nhiệt, lúc này chỉ còn lại mấy gia phó thu thập đồ vật bị đổ ngã do đoàn người rời đi,đầy phòng đỏ bừng, lúc này thoạt nhìn là như vậy chói mắt châm chọc, Tiết Nhàn Tâm vẻ mặt u sầu đi vào đại sảnh, rốt cục nhịn không được thấp giọng khóc lên :”Thế nào sẽ phát sinh chuyện như vậy!! Lão gia cùng Tịch Nhan đều bị bắt giam, hiện tại làm sao cho tốt!”

Lâu Tịch Vũ đi tới phía sau Trác Tình, vội hỏi :”Tẩu tử, kế tiếp chúng ta phải làm sao bây giờ a?!”Phụ thân cùng ca không ở, nàng cùng nhị nương đều luống cuống, hiện tại xem ra chỉ có tẩu tử coi như bình tĩnh, nàng cũng chỉ có thể ký thác hy vọng vào nàng!

Trác Tình ngơ ngác đứng ở giữa đại sảnh, lãnh mâu nhìn chằm chằm mặt trời cực nóng cùng hồng trù chói mắt ngoài viện, một câu cũng không nói, Tiết Nhàn Tâm vốn đã hoảng hốt, nhìn Trác Tình đứng sững sờ, trực tiếp liền mắng :”Ngươi hỏi nàng có ích gì! Nàng biết cái gì! Không bối cảnh không nhân mạch , vào lúc này , nàng có thể có biện pháp gì!” ( ý không có ai quen biết, dựa dẫm ~ ý nói nhà chị Tình không có gì, k làm to cũng k có ai để nhờ giúp đỡ)

Vội vã lau đi nước mắt, Tiết Nhàn Tâm ở trong phòng khách đi tới đi lui, thì thào lẩm bẩm :”Ta xem, hiện tại tốt nhất lập tức tiến cung, hướng Đông thái hậu cầu cứu mới đúng!!”

Lâu Tịch Vũ khoát khoát tay trả lời :”Đại ca không ở nhà, ngươi không có lệnh bài vào cung, làm sao cầu kiến cô?!” Không có lệnh bài trong cung, các nàng cũng chỉ có thể chờ triệu kiến mà thôi!!

“Vậy …..” Vẻ mặt hoảng loạn lại quấn thêm mấy vòng, Tiết Nhàn Tâm kêu lên :”Vậy nhanh đi liên lạc bạn cũ trước đây của lão gia, còn có đệ tử mấy năm nay Tịch Nhan một tay nâng đỡ a!”Lâu gia ở trong triều còn là có chút thế lực đi!!

“Cảnh Táp, Mặc Bạch!! Mau mau nhanh lên ! Qua đem kia mấy đại nhân tất cả đều thỉnh đến quý phủ đi!!” Tiết Nhàn Tâm bảo hai người đi tìm người giúp đỡ, hai người đối mắt nhìn nhau, ánh mắt đều nhìn về phía Trác Tình, bọn họ tựa hồ đang đợi mệnh lệnh của nàng.

Hai người đều bất động, Tiết Nhan Tâm thanh âm sắc bén kêu lên :”Nhanh đi a! Còn sững sờ làm gì!!”…Này nô tài , bình thường đều bị Tịch Nhan làm hư! Đều đã lúc nào còn không nhận rõ chủ tử!

Hai người như trước đứng im bất động, Tiết Nhàn Tâm còn muốn bão nổi, Cố Vân rốt cục nhịn không được nói :”Đi cũng không được gì, vừa rồi trong đám tân khách không có bạn cũ Lâu lão gia, đệ tử Lâu Tịch Nhan sao? Bọn họ nếu sẽ đến tướng phủ, vừa rồi sao lại đi? Lâu Tịch Nhan bị bắt giam tội danh là mưu phản, lúc này dù là có người cố tâm giúp đỡ cũng tuyệt không dám trắng trợn ở tướng phủ tụ tập!!”

Tình hiện tại hẳn đang suy nghĩ đối sách, này lão gà mái lại tiếp tục ầm ĩ nữa, nàng không thể không bão nổi!

Cố Vân nói tự nhiên là chuyện thực, Tiết Nhàn Tâm cũng không phải ngu ngốc, vừa rồi quá nôn nóng, nghe xong của nàng phân tích, nhiều ít cũng biết không thể làm, thế nhưng bị một tiểu cô nương phản bác, vẫn là không chịu được. Chỉ vào Cố Vân , Tiết Nhàn Tâm mắng to :”Ngươi là người tướng quân phủ, còn ở đây làm gì, nhìn chúng ta chê cười sao?! Này loạn tặc đều là người tướng quân phủ bắt về, ta xem liền là các ngươi thông đồng loạn tặc, hãm hại Tịch Nhan cùng lão gia, hiện tại còn ở đây mèo khóc chuột?! Cút! Cút cho ta đi ra ngoài!”

Bén nhọn tiếng hét khiêu chiến thần kinh Trác Tình, Trác Tình vẫn im lặng rốt cục gầm nhẹ nói :”Đủ rồi!”

Tiết Nhàn Tâm vì kinh sợ thật vất vả ngậm miệng.

Âm thầm hít sâu mấy hơi, Trác Tình mới bình tĩnh thấp giọng nói :”Các ngươi đã mệt mỏi một ngày rồi, về trước nghỉ ngơi đi.”

“Nghỉ ngơi?” Ai biết nàng mới nói xong, Tiết Nhàn Tâm lần thứ hai hét ầm lên :”Hiện tại ngươi còn có tâm tình nghỉ ngơi?!! Ta sớm nên nhìn ra ngươi không là cái thứ gì tốt!!!Ngươi….”

“Cảnh Táp.” Khẽ nhu huyệt thái dương, Trác Tình mặc kệ nàng kêu gào chửi rủa, chỉ là đối Cảnh Táp lạnh lùng nói :”Đem cái nữ nhân huyên náo này từ đâu thì đưa về nơi đó, đừng cho ta lại nghe thấy thanh âm của nàng!”

“Dạ.” Cảnh Táp hơi gật đầu, đi tới bên cạnh Tiết Nhàn Tâm, bàn tay to xách cánh tay nàng, đem nàng dễ dàng rời khỏi đại sảnh.

“Ngươi….ngươi phản ngươi!! Buông tay, buông tay…Thanh Linh….Ngươi mơ tưởng một tay che trời! Buông tay……” Tiếng hét càng ngày càng xa, Trác Tình sắc mặt nhưng không chút nào chuyển biến tốt đẹp, Lâu Tịch Vũ nuốt nuốt nước bọt, cẩn thận nói :”Tẩu tử, vậy…ta cũng về trước.”

“Ừ.” Nhẹ gật đầu.

Lâu Tịch Vũ chạy chậm ra đại sảnh, không dám lại làm phiền nàng.

Buông tay đang day day huyệt thái dương, sắc mặt đã khôi phục như thường, Trác Tình mới thấp giọng nói :”Mặc Bạch, ngươi đi chỉnh lý một phần quan hệ của quan viên triều đình cho ta, đem quan viên trong triều có chức quan ngũ phẩm trở lên, đảng phái tương ứng, cùng Lâu gia có xích mích quyền lợi vân vân đánh dấu rõ ràng, sáng sớm ngày mai giao cho ta, còn có…..Nhân thủ tướng phủ có thể điều động toàn bộ điều trở về.”

“Dạ.” Nhìn thoáng qua Trác Tình, Mặc Bạch không nói gì thêm , yên lặng đi ra ngoài.

Rốt cục, đại sảnh lớn như vậy chỉ còn lại hai người Cố Vân cùng Trác Tình.

Trác Tình đi tới chiếc ghế bên cạnh ngồi xuống, động tác chậm chạp giống như nhanh một chút liền mềm yếu ngã trên mặt đất giống nhau, thật vất vả ngồi xuống, ánh mắt nàng có chút đờ đẫn, tay tuy là nắm chặt thành ghế, Cố Vân vẫn có thể thấy chúng nó đang run rẩy.

Ở bên cạnh nàng ngồi xổm xuống, Cố Vân nhẹ giọng hỏi :”Tình, ngươi không sao chứ?” Vừa rồi một màn bái đường kia, nhìn bọn họ có chút đau lòng, thì ra Tình đối Lâu Tịch Nhan yêu đã sâu đến nước này! Này vốn chính là ngày vui nhất trong đời người, kết quả nhưng lại là như thế này!

Nắm mười ngón tay lạnh lẽo của Trác Tình, Cố Vân muốn an ủi nàng, rồi lại không biết nói cái gì!

Thật lâu, Cố Vân rốt cục thấp giọng than thở,:”Ta ….. sẽ nghĩ biện pháp tra ra Tây Bắc loạn tặc đã xuất ra chứng cứ gì gây bất lợi cho Lâu Tịch Nhan. Không nên quá lo lắng, sẽ không có việc gì!”

Sau những lời này nói tiếp, thật sự có chút trống rỗng vô dụng, có thể giúp Lâu Tịch Nhan rửa sạch oan khuất là cách tốt nhất có thể giúp đỡ Tình đi!

Trác Tình yên lặng ngồi trên ghế, ngoài phòng ánh mặt trời có chút chói mắt, hơi nóng cuồn cuộn, nhưng tay chân nàng lại băng lãnh, đi tới dị thế này nửa năm, trên cơ bản bọn họ làm chính là những việc mình thích làm, dựa theo tính cách mình, xử sự theo phong cách mình, đối nàng mà nói,chỉ bất quá là thay đổi một chỗ sinh hoạt.

Nàng có thể sống như thế tự do, thoải mái, tự tại, đều bởi vì có Lâu Tịch Nhan bao dung nàng, che chở nàng, nàng tựa hồ cũng đã tập thành thói quen hắn như vậy yên lặng trả giá cùng thủ hộ, khi hắn sẽ bị mang đi kia một khắc, nàng thật sự sợ, cái loại sợ hãi này là nàng hai mươi mấy năm chưa từng trải qua, nàng sợ mất đi hắn, cho nên nàng phải gả cho hắn!!

Nàng không biết, như vậy có tính là yêu không, nàng chỉ biết, nàng nguyện ý cùng hắn đồng sinh cộng tử, không xa không rời.

Nàng vẫn không muốn nhìn thẳng vào thể chế phong kiến quyền lực là trọng yếu cùng độc tài, cho dù là khi nàng gần như chết chìm, nàng cũng không có đi nhìn thẳng vào nó, thế nhưng giờ khắc này, nàng vô cùng rõ ràng nàng cần lực lượng của nó.

Tịch Nhan, một trận, ta cùng chàng cùng nhau đánh!