Jeny đi tới trước cái gương gần đầu giường, nhìn mình trong gương một lát Jeny đi tới cái tủ đã phủ bụi đã quá 5 năm của mình.
Nhìn vào loạt các trang phục xinh đẹp trước mắt nhưng bây giờ bám đầy tro bụi.
Cô cẩn thận lau từng chiếc áo một, vì trong chiếc tủ quần áo ấy toàn quần áo được Minh Hoàng và cô cùng nhau mua.
Sau một loạt các thao tác tưởng như không thể đối với một người như Jeny, cô ngước nhìn về phía một bộ quần áo.
Bộ quần áo này chính là kết tinh cho tình đẹp của hai người, cũng là bộ quần áo mà lần đầu tiên cô được nhận từ Minh Hoàng.
Thoáng có chút suy nghĩ và do dự, cô suy nghĩ.
‘Thôi thì hãy theo ta đi, ta không muốn trước khi rời xa nhân thế này còn lại chút vướng bận gì’.
Đến đây ai cũng biết rằng điều mà cô muốn làm sắp tới, hóa ra Jeny đã chịu đựng đến cực hạn của bản thân và cô muốn ra đi rồi.
Trong vòng 5 năm sống ấy đã bao lần Jeny nghĩ đến việc tự sát nhưng không hiểu sao cô lại mãi không thể quyết định được điều ấy.
Không phải vì không đủ yêu Hoàng Minh, cũng chả phải là còn vướng bận gì trong lòng mà chỉ là một linh cảm của bản thân.
Cảm giác đó đối với cô rất mông lung, nhưng nó tại sao lại kéo chân cô ấy lâu đến vậy.
Bởi không hiểu tại sao, mỗi lần muốn tự sát trong đầu cô lại hiện lên một thân ảnh vô cùng quen thuộc cùng một câu nói lúc nào cũng xuất hiện trong lòng.
‘Jeny à hãy một lần tin vào trực giác của bản thân, đôi khi chính cái trực giác đó sẽ giúp em rất nhiều’.
Thân ảnh đó không ai khác chính là Minh Hoàng và cũng chính lời nó đã khiến Jeny nàng quyết định ngừng lại hành động đó.
Và có vê như hôm nay chính là ngày cái cảm giác mông lung đó với Jeny rằng đây là ngày mà cô phải rời đi rồi phải bỏ lại nhân thế rồi.
Mặc lên bộ quần áo chứa đựng bao kí ức vui vẻ đó, Jeny trang điểm nhẹ, trước khi bước ra căn nhà của mình Jennie nhìn lại tất cả những gì tồn tại trong căn nhà như muốn khắc ghi tất cả những điều đó vào trong tâm khảm.
Đây có lẽ là lần cuối cô có thể gặp lại căn nhà vừa chứa đựng đầy yêu thương và nỗi đau này.
Sau một hồi ngắm nghía lại căn nhà từ đầu đến cuối, lúc này trong suy nghĩ của Jeny toàn là những kí ức của cô và Minh Hoàng.
Có vẻ như bị một thế lực nào đó đánh thức cô mơ mơ hồ hồ bước ra ngoài đường.
Jeny cứ đi cứ đi sau một hồi mơ hồ cô đã tiến đến một con đường không người.
Lúc này Jeny đã thoát khỏi trạng thái ảo diệu đó, hơi nghi hoặc không biết tại sao mình lại đứng đây.