Chương 183: Ngầu Lòi

Đột nhiên phát hiện ở phía xa xa kia, nơi có vẻ như là sạch sẽ nhất có hơi thở sự sống, ngay lật tức Minh Hoàng phóng thẳng đến phía đó, lúc này dưới mặt đất là hai thân ảnh của hai đứa bé có vẻ đang bị thương mà thoi thóp thở.

Không chậm trễ chút nào nữa Minh Hoàng vận dụng sức mạnh của mình chữa trị cho nhưng đứa bé ấy, sau một lúc cảm giác như những đứa bé ấy đã đủ ở trạng thái an toàn, Minh Hoàng tạm thời đặt mấy đứa bé sang một bên, vì mục tiêu lần này của Minh Hoàng không phải là mấy đứa bé kia, nhưng đã có cơ hội gặp gỡ nếu có cơ hội nằm trong khả năng thì Minh Hoàng sẽ giúp, đó là nguyên tắc cũng chính là lí do Minh Hoàng cứu giúp mấy đứa bé.

Phóng trên thiên khung một đoạn nữa lại thấy dưới đất có một thanh niên, à không chả giám nói là thanh niên nữa, khuôn mặt của kẻ đó như bị một sức lực khổng bố nào đó tác động vào khiến cho cả khuôn mặt biến dạng hoàn toàn.

Nhìn vào gườn mặt ấy Minh Hoàng theo bản năng sờ nên khuôn mặt của mình, sờ sờ một chút Minh Hoàng có chút thở phào nhẹ nhõm, lại nhìn về phía khuôn mặt kia Minh Hoàng không biết nên khóc hay nên cười cho người đó.

“ Uhm” đột nhiên người nằm dưới đất kia có xu hướng tỉnh dậy, mở ra đôi mắt mơ hồ thấy trước mặt mình đừng một nam tử lạ mặt trẻ tuổi, theo bản năng người đó nói

‘Chạy đi nơi này rất nguy hiểm’ Còn chính mình cố gắng đứng dậy như muốn tiến về đâu đó.

‘Thằng này khá, rơi vào cảnh này mà vẫn có lòng thương người, được rồi tao sẽ giúp mày’.

Đột nhiên Minh Hoàng, nhấc bổng cơ thể của người kia lên không trung bằng ma thuật của bản thân mình, chưa kịp đợi người đó kịp phản ứng Minh Hoàng ném thẳng hắn vào bên trong một bọc nước có cơ chế khôi phục.

Còn bản thân Minh Hoàng thì phóng thẳng về phía của Irene Knaiwalker và xuất hiện một cảnh như vừa rồi, nhẹ nhàng đặt Irene Knaiwalker ra một bên, giờ đây Minh Hoàng mới có cơ hội nhìn về phía lão nhân kia.

Sự xuất hiện đột nhiên của Minh Hoàng khiến ông lão đang nằm bẹp di xuống đất kia đột nhiên hét to lên tức giận quát.

‘Thằng chó mày đã làm gì với tao’.

Không có một phản hồi nào được phát ra từ phía Minh Hoàng, nhưng áp lực trên cơ thể của lão nhân kia càng ngày càng tăng mạnh hơn.

Đôi mắt Minh Hoàng lúc này nhưu một bậc tôn giả, khí chất còn hơn cả một bậc đế vương bộc phát mà ra từ phía của Minh Hoàng, Minh Hoàng từ từ bước từng bước về phía lão nhân kia, mỗi bước đi của Minh Hoàng áp lực kinh khủng trên người ông lão lại tăng lên.