Thấy Irene Knaiwalker chỉ chằm chằm nhìn vào phía của bản thân mình mà không phát ra một tiếng động nào, lão nhân đó đang đứng tại vị trí cách xa so với vị trí của Irene Knaiwalker đột nhiên lại biến mất, lần nữa xuất hiện lão nhân đó đã đứng trước mặt của Irene Knaiwalker.
Cả cơ thể ông lão đột nhiên phồng to lên, rồi nhanh chóng tụ lực vào một bên tay, cả cánh tay của ông lão đột nhiên vô cùng bành trướng, miệng lão nhân đó lẩm bẩm tiếng nói.
‘Bành trướng huyết thuật, thiết huyết quyền’ Đòn tấn công của ông ta có ý đồ nhắm thẳng đến vị trí đôi chân của Irene Knaiwalker với ý đồ phá hủy khả năng sự duy chuyển của nàng để thực hiện điều mà mình đã nói lúc trước.
Trong suy nghĩ của lão nhân kia nếu mà đấm trực diện đối với Irene Knaiwalker thì người đàn bà này dễ dàng bị sức mạnh của bản thân mình hủy diệt, mà mục đích của lão nhân ấy không phải diết Irene Knaiwalker mà là thứ ma lực mà nàng có.
Đôi cánh sau lưng của lão nhân, tạo thành một đôi huyết lực, tăng mạnh tốc độ ra quyền của cánh tay của lão nhân kia, cánh tay đang vô cùng phồng lớn như được tiếp sức, từ tốc độ chậm gì gì thành đấm hết tốc lực nhằm mưu toan cướp đoạt đôi chân mềm yếu kia.
Irene Knaiwalker làm sao mà chấp nhận chuyện đó một cách dễ dàng chứ, vận dụng hết sức lực của cơ thể mình mà nâng lên cây thương được tạo ra từ chính năng lực của bản thân, lượng ma lực của nàng càng ngày càng bị rút đi kéo theo cây thương càng ngày càng mơ hồ dần.
Lão nhân kia nhận thấy Irene Knaiwalker càng ngày càng không chống đỡ được, miệng nhẹ nhàng mà cười khuẩy, một nụ ghê tởm xuất hiện trên gương mặt lão, lão nhân đó đột nhiên mở miệng.
‘Đừng cố gắng trống trả nữa, Irene Knaiwalker ngươi hãy buông tay xuống đi, biết đâu nếu ngươi ngoan ngoãn ta lại cảm thấy vui vẻ biết đâu lại tha cho ngươi’.
Vừa nói lão nhân kia vừa gia tăng lực đạo của nắm đấm của mình, đôi mắt của lão vô cùng hưng phấn, miệng mở to ra với một nụ cười trông vô cùng man rợ.
Đột nhiên hành động tiếp theo của Irene Knaiwalker khiến cho lão nhân kia không khỏi cảm thấy vô cùng sửng sốt, nhưng sau đó lại nở một nụ cười to.
Irene Knaiwalker đột nhiên hóa hư vô cây thương đang chống đỡ sức mạnh nắm đấm của lão nhân kia, cũng theo đà đó nàng bị lão nhân đấm bay ra một góc, miệng phun máu tươi, cả người bộ dáng trông vô cùng thảm hề hề, nhưng không ai nhìn thấy rằng cây thương đó không hoàn toàn hư hóa mà rơi vào một trạng thái năng lượng khác đến mắt thường cũng không thể thấy được.