Chương 163: Sự Điên Loạn Của Một Hoàng Đế Thối Rữa

Khuôn mặt Irene lúc này hơi biến sắc, tính đến hiện tại là đã 3 ngày rồi, trải qua thế trận rằng co dai dẳng ấy khiến cho lượng ma lực của nàng cũng dần cạn kiệt.

Suy nghĩ lại lúc trước mình đã qua nương tay rồi, Irene không khỏi âm thầm hối hận trước quyết định của bản thân mình.

Hóa ra lúc trước khi bị bọn quân này vây công nàng chỉ đơn giản là đánh bất tỉnh chứ không đánh chết, nên mới gây ra tình trạng bây giờ.

Irene cắn chặt đôi môi của mình, hiện tại nàng đã rơi vào bước đường cùng rồi.

‘Chả lẽ phải dùng nó sao’.

Kèm theo suy nghĩ của nàng là sự tiến công liên tục của quân lính, vì năng lực của nàng mới được rèn luyện khiến cho nàng chỉ có thể làm là chống trả trong vô vọng.

Nếu đã không thể quyết tâm giết bọn lính này thì tại sao nàng không quyết định chạy đi, hóa ra trong tay của lão nhân kia đang giữ một nhược điểm vô cùng trí mạng đối với nàng.

Lão nhân ấy đang nắm trong tay mình tính mạng của cả một ngôi làng, nơi đã nuôi dưỡng nàng.

Điều đó khiến cho nàng vô cùng gò bó tay chân, muốn thoát không được mà muốn chết cũng không xong.

Nàng lúc đầu đã tính toán tự sát để tránh việc lão nhân kia lợi dụng người trong nàng của mình.

Lão nhân kia cũng biết được suy nghĩ của nàng, lão nhân ấy lúc đấy đã nói ra một lời khiến nàng cả đời không quên, buộc nàng phải vừa chạy vừa trốn mà không dám nghĩ đến việc tự sát đó nữa.

Khuôn mặt lão nhân lúc đó thật ghê tởm, cả cơ thể vô cùng co giật hô hấp dồn dập mà nói.

‘Nếu mày dám tự sát, tao sẽ bắt hết lũ đàn ông trong làng mày ra chặt xác từng đứa một, tao sẽ tra tấn chúng nó trên mộ phần của mày và bắt tất cả bọn dân làng phải chứng kiến thân nhân của mình chết đi, còn lũ con gái tao sẽ biến hết chúng nó thành gái điếm, mấy con già thì diết quách luôn, phụ nữ còn sử dụng được thì ngày nào tao cũng bắt lính tao lôi tụi nó ra giữa đường mà chơi, còn lũ trẻ con thì tao sẽ nuôi dưỡng tụi nó để thịt dần’.

Vừa nói lão nhân nước dãi vừa chảy, không biết lấy đâu ra một con dao mà liếm láp trông vô cùng tởm lợm.

Đó cũng là nguyên nhân khiến nàng không dám chết.

Có vẻ như lão nhân kia cũng đã mất hết kiên nhẫn với nàng, không còn muốn chơi nữa lên hắn đã quyết định dừng cuộc chơi lại.

Đang định nghĩ xem có nên dùng chiêu đó không thì đột nhiên Irene nghe được một tiếng khóc vô cùng quen thuộc.