Một mảnh không gian trắng xóa.
Hết thẩy đều không.
Hắn không còn nghe đến bất luận âm thanh gì nữa, phảng phất như người bị điếc, cũng không cảm giác được bất kỳ vật gì, không đau đớn, không mệt mỏi, ngay cả thân thể cũng giống như không còn thuộc về hắn.
Hắn đã quá mệt mỏi, không còn một chút ý chí cầu sinh nào.
Nhiều lần xuyên việt, nhiều lần mang trên mình hệ thống, ngón tay vàng trong làng hệ thống nhưng hắn vẫn thất bại thảm hại, vẫn đứng nhìn những người hắn yêu quý chết trước mặt mình. Cho dù hắn đã cố gắng phản kháng, bỏ ra hết thảy, đánh đổi cả tính mạng của mình, hắn vẫn thất bại, hắn vẫn không bảo vệ được bọn họ.
Hắn rất rất muốn chết đi hắn không muốn mình tồn tại trên thế gian này, hắn muốn là hư không, không còn suy nghĩ, không còn cảm xúc, không còn kí ức đau khổ.
Hắn điên cuồng tự dằn vặt bản thân mình, cưởng ép bản thân chôn sâu tất cả kí ức đau buồn.
Thời gian lẳng lặng trôi qua, rốt cuộc hắn rơi vào trạng thái ngủ say.
Thống khổ là gì hắn không biết, thể xác cùng linh hồn bị giày vò như thế nào hắn không còn quan tâm, hắn chỉ muốn ngủ, một giấc ngủ mà không bao giờ tỉnh dậy.
Thời gian vô thanh vô tức trôi qua, hoặc là nói, nơi đây đã không có khái niệm về thời gian, không có quy tắc thời gian.
Không biết thời gian đi qua bao lâu.
Ý thức của hắn chậm rãi khôi phục, hắn cảm giác thân thể rất nhẹ nhàn, rất dễ chịu nhưng cũng rất mông lung.
Hắn mở to mắt, cố gắng ngồi dậy nhưng toàn thân bất lực.
Hắn lẳng lặng nhìn vào khoảng không gian trắng xóa, trí nhớ của hắn cũng bắt đầu dần dần tỉnh lại, chờ hắn hoàn toàn thanh tỉnh, rốt cuộc hắn cũng đã cử động lại được.
Hắn vô ý thức dò xét thân thể, hắn phát hiện cơ thể của mình được cấu thành từ vô vàn điểm sáng, hắn đang lơ lửng trong không gian trắng xóa này.
- Nơi này là…
Hắn thì thào nói với khuôn mặt không thể hiện một chút cảm xúc, hắn bắt đầu dò xét xung quanh, đập vào mắt tất cả đều là màu trắng, không có cuối cùng, không có bất kỳ vật thể gì, chỉ có màu trắng vô tận.
Thậm chí có thể nói, nơi này ngay cả không gian cũng không phải, hắn cảm giác không thấy có bất kì thứ gì, hai chân đạp vào khoảng không, không có cách nào mượn lực, nhưng chỉ cần tâm thần khẽ động, hắn muốn đi chỗ nào liền có thể bay tới chỗ đó.
Thế nhưng vô luận hắn bay đi nơi nào, ngoại trừ màu trắng, vẫn là màu trắng.
Ngay cả không khí cũng không có, phảng phất như hắn đang ở trong một viên cầu màu trắng, mà viên cầu này vô biên vô hạn, trừ hắn ra, không còn bất luận vật chất gì khác.
- Nơi này là nơi nào?
Hắn đưa ánh mắt mờ mịt tự hỏi lần thứ hai, nhưng vẫn là không có đáp án.
Qua một khoảng thời gian dài trôi nỗi trong không gian trắng xóa, hắn từ trạng thái vô cảm hắn bắt đầu xuất hiện tâm trạng lo lắng, sự vật sự việc không biết mới là đáng sợ nhất, tĩnh mịch mới là đáng sợ nhì.
Không ai giải đáp cho hắn đây là đâu, nơi đây vẫn là một mảnh trắng xóa, không có bất kì vật chất khác, ngay cả một hạt bụi cũng không có.
Thời gian không biết đi qua bao lâu, hắn đã trôi đi rất lâu rất lâu nhưng vẫn không đến cuối cùng, cũng không có gặp được bất kì một sinh linh nào khác, phảng phất như nơi này chỉ có hắn.
Một ngày.
Hai ngày.
Ba ngày.
Năm ngày.
…
Trăm năm.
Ngàn năm.
Trăm ngàn năm.
Thời gian lại vô tình trôi qua, hắn vẫn không biết đã trôi qua bao lâu, hắn chỉ biết tâm trạng của hắn từ vô cảm, chuyển sang lo lắng, hoảng sợ, khủng bố, tuyệt vọng và bây giờ là chết lặng.
Thời gian lại tiếp tục trôi qua, cơ thể hắn càng ngày càng ngưng thật, nhưng hắn vẫn không phát hiện ra, vì giờ đây hắn đã chết lặng chỉ đưa mắt nhìn vào khoảng không trắng xóa vô tận.
Đến một khoảng thời gian nào đó, chợt hắn cảm nhận được xung quanh hắn có tồn tại một loại năng lượng thần bí, không hình không bóng.
Tuy nhiên, sau nhiều lần cố gắng, hắn vẫn không làm được gì với loại năng lượng này, ngoài việc cảm nhận được loại năng lượng thần bí đang chuyển động xung quanh hắn, được các quang điểm của hắn tự động hấp thụ vào giúp cho cơ thể ngày càng ngưng thật hơn mà thôi.
Hắn đã quá mệt mỏi, hắn không muốn suy nghĩ, hắn lại bắt đầu rơi vào tình trạng ngủ sâu. Theo hô hấp của hắn, ánh sáng tiến nhập trong cơ thể ngày càng nhiều, trong một khoảng thời gian dài, thân thể của hắn ngày càng ngưng thật hơn trước.
Theo thời gian trôi qua như không đáng giá, kí ức của hắn ngày càng mờ nhạt. Đối với hắn quá khứ là gì, hắn đã không biết khái niệm về nó, quá khứ đang từ từ phai nhạt, không đến ngàn năm hắn liền đã quên đi quá khứ.
Thời gian lại tiếp tục trôi qua vô hạn.
Trăm năm.
Ngàn năm.
Một trăm ngàn năm.
Một trăm triệu năm.
Chợt hai mắt mở ra trong con ngươi đen tuyền ấy dường như đang ánh lên một tia sáng nhỏ nhoi của sự hi vọng. Hắn đứng dậy, trôi nỗi giữa không gian trắng xóa, hắn đưa tay vào khoảng không, năng lượng thân bí ào ạt đổ dồn về lòng bàn tay.
Ngay lập tức không gian sinh ra ba động, ngày càng mãnh liệt, liên tục xuất hiện các gợn sóng.
- Xuyên qua.
Hắn bất ngờ nhìn thấy cánh tay của mình xuyên qua khoảng không, ánh mắt lóe lên một tia vui mừng, hắn cố gắng dùng tâm thần của mình điều động loại năng lượng thần bí này tiếp tục tràn vào khoảng không.
Không biết trãi qua bao lâu, hắn rốt cuộc đã xuyên qua hoàn toàn.
Xuất hiện trước mặt hắn là những mảnh đại lục nứt vỡ, đất đai khô cằn, kèm theo đó là những vết nứt không gian, liên tục có những mảnh vỡ đại lục bị khe nứt không gian hút vào.
Những mảnh đại lục này đang trôi lơ lững giữa không gian hắc ám bao la.
Đây là một vùng đất chết, không một chút sinh cơ, chỉ có bụi và đất.
Tuy nhiên, nơi này đã tốt hơn rất nhiều lần so với khoảng không gian trắng xóa lúc trước, vì nơi này có vật chất hiện hữu, đó chính là đất đá.
- Đinh! Phát hiện quy tắc vị diện, hệ thống thiết lập khởi động, khóa chặt mục tiêu - vị diện, đang khóa chặt 10%…50% …100%.
- Đinh! Đã khóa chặt thành công, ký chủ nhận được Lễ bao tân thủ x1.
- Hệ thống sao. Hắn thì thào nói.
Sau đó, liền không có sau đó, hắn không quan tâm đến hệ thống, cũng không mừng rỡ hay bất ngờ khi hệ thống xuất hiện và được nhận Lễ bao tân thủ. Nếu gặp những người khác chắc đã mừng đến phát điên, chứ không thể nào hờ hợi như hắn.
Hắn lẳng lặng bước đi về phía trước, thư thái bước đi trên các mảnh vỡ đại lục, không quan tâm đến khe nứt không gian, vì hắn đi tới đâu, khe nứt không gian liền biến mất đến đó, hắn ngắm nhìn mọi thứ với hi vọng tìm được gì đó trong không gian hắc ám vô tận này.
Có một việc khá kì lạ, nơi này không có ánh sáng, nhưng hắn lại thấy rất rõ ràng những mảnh đại lục đang trôi nỗi, hắn có thể thấy các vật chất chuyển động ở mức phân tử cực kỳ rõ ràng, đây là điều hắn không thể lý giải.
Có lẽ do loại năng lượng thần bí mà hắn đã hấp thụ trong không gian trắng xóa đã giúp hắn có thể nhìn rõ ràng mọi thứ.
Không cần đến quy tắc phản xạ ánh sáng mới có thể thấy được vật thể, những điều này đã không còn dùng phép thông thường của con người để có thể lý giải.
Sau nhiều ngày đi dạo, rốt cuộc hắn cũng đã dừng lại, hắn mở Lễ bao tân thủ.
- Đinh! Chúc mừng ký chủ nhận được nguyên bộ thẻ bài Yu-Gi-Oh! Duel Monsters (Season 1).
- Yu-Gi-Oh sao?
Sau những năm chết lặng, tâm trạng của hắn rốt cuộc cũng xuất hiện một chút ba động, tuy nhiên chỉ là một chút, sau đó liền trở lại khuôn mặt vô hồn, ánh mắt vô thần.
Hắn đứng nhìn vô vàn các thẻ bài ma thuật xuất hiện trước mặt, thật sâu trong kí ức đã lãng quên của hắn, hình như hắn đã từng hào hứng khi chơi những thẻ bài này.
Không để tâm quá nhiều đến kí ức xa xưa ấy, hắn dời ánh mắt ra khỏi các thẻ bài, nhìn vào khoảng không gian đen tối vô tận xung quanh, cùng những vết nứt không gian chằn chịt.
Thời gian không biết trôi qua bao lâu, hắn lẳng lặng đứng đó chợt lạnh nhạt thốt lên một câu.
- Cần phá rồi lại lập.
.....................
Truyện sẽ ra rất chậm, nếu hưởng ứng mạnh mẽ, có động lực ta sẽ chuyên tâm viết.
Truyện sẽ khá phi logic nên đừng ném đá, sẽ có nhiều sự sai xót, nếu ném, thì ném nhẹ một chút, cảm ơn!