Nhóm: Liliana
Nguồn: Truyenyy
----------------
Khương Tư Nam nhìn không gian trắng xoá, trong ánh mắt lộ ra một tia nghiêm túc, nhàn nhạt đối với hư không nói:
- Xuất hiện đi!
Ông!
Trong hư không hào quang lập loè, chậm rãi hiện ra một thân ảnh già nua, đúng là Kim lão.
Chỉ là giờ phút này trang phục của hắn có chút không giống, bận Hoàng Kim chiến y, dáng người kiện tráng, tuy khuôn mặt rất già nua, nhưng lại tản mát ra khí tức độc tôn Thiên Địa.
Kim lão thần sắc uy nghiêm, bao phủ ở trong kim hà, mờ ảo mà xuất trần, đôi mắt đạm mạc, như một Chư Thiên đế vương, quan sát bát hoang lục hợp, khí thế ngập trời.
- Ngươi là làm sao phát hiện ra ta?
Trong ánh mắt Kim lão lộ ra một tia kinh ngạc, nhàn nhạt hỏi.
Nhưng mà, một câu không đầu không đuôi như vậy, lại làm cho Khương Tư Nam nở nụ cười, đó là một loại cười nhạo, mang theo ý tứ lạnh như băng.
- Ta quả nhiên không có đoán sai, ngươi chọn trúng ta!
Khương Tư Nam nhẹ nhàng thở dài một tiếng, ánh mắt bình tĩnh, nhìn thẳng Kim lão trong hư không.
- Ta nên gọi ngươi Kim lão? Hay gọi ngươi Hoàng Kim Chí Tôn đây?
Kim lão nhàn nhạt nhìn Khương Tư Nam, trong ánh mắt thâm thúy như có tinh thần tiêu tan, tràn đầy tang thương cùng dáng vẻ già nua nói:
- Tùy tiện! Dù sao đều là ta, chỉ là ta có chút không rõ ngươi là lúc nào phát hiện?
Khương Tư Nam đối mặt Kim lão, không có vẻ kinh hoảng chút nào, giờ phút này phảng phất như triệt để xác minh phỏng đoán trong lòng mình, lộ ra một tia hiểu ra.
- Ngươi quả nhiên là Hoàng Kim Chí Tôn! Ngươi không phải một tia Nguyên Thần ấn ký của Hoàng Kim Chí Tôn, mà là Nguyên Thần của Hoàng Kim Chí Tôn, không biết nguyên nhân gì, hơn một vạn năm trước ngươi không có chết ở trong tay tuyệt thế cường giả kia, ngược lại trốn vào truyền thừa chi địa này!
- Không sai! Nói tiếp!
Kim lão thản nhiên nói.
- Cái gọi là truyền thừa khảo hạch này, cũng không phải ngươi vì tìm người truyền thừa, chỉ sợ là vì mình. . . Tìm thể xác đoạt xá a!
Trong ánh mắt của Khương Tư Nam hiện lên một tia thần sắc lợi hại, thanh âm như kinh lôi ở trong hư không nổ vang.
- Kỳ thật ngay khi nhìn thấy ngươi ta liền hoài nghi, bởi vì dù Hoàng Kim Chí Tôn là cường giả Tôn Thiên Cảnh, nhưng mà một tia Nguyên Thần ấn ký không có khả năng tồn tại thời gian lâu như vậy, hơn nữa nhất cử nhất động của ngươi căn bản không có bất kỳ khô khan mà Nguyên Thần ấn ký nên có, ngược lại như Chí Cường Giả chính thức, hơn nữa ta còn có một loại thủ đoạn kỳ lạ, có thể dò xét ra ngươi kỳ thật là một đạo Nguyên Thần thể!
- Cho nên, từ vừa bắt đầu ngươi đã nói láo! Mà cái nói dối này, tự nhiên là vì mục đích nào đó! Theo thực chiến khảo hạch, ngộ tính khảo hạch, Kiếm đạo khảo hạch, cùng với huyết mạch khảo hạch, tuy ngươi ngụy trang vô cùng tốt, nhưng mà ta vẫn cảm thấy ngươi chú ý ta, ta nghĩ ngươi tổng không phải là muốn cho ta truyền thừa mới chú ý ta như thế a!
Trong ánh mắt của Khương Tư Nam lộ ra vẻ trào phúng, chậm rãi nói.
- Cái gọi là truyền thừa, là cường giả sau khi chết lưu lại! Nhưng nếu cường giả này không chết, hắn sẽ cam tâm giao truyền thừa của mình ra sao? Hắn không muốn tiếp tục sống sao? Hoàng Kim Chí Tôn, không nên nói cho ta, Nguyên Thần của ngươi trốn ở chỗ này trên vạn năm, chính là vì đưa thừa truyền cho người thông qua khảo hạch nha?
- Cho nên ngươi trốn ở chỗ này, mục đích duy nhất đúng là muốn đoạt xá trùng sinh! Hơn nữa nhất định là bởi vì nguyên nhân gì ngươi không cách nào ly khai nơi đây, cho nên chỉ có thể đợi trên vạn năm, thẳng đến Tinh Tuyệt Cổ Thành mở ra, người Hoàng Kim tộc hành động, mở ra phong ấn của truyền thừa chi địa, ngươi mới nhìn đến hi vọng, cũng muốn mượn cái này, vì ngươi tìm được thể xác phù hợp!
- Thông minh!
Kim lão thản nhiên nói:
- Không nghĩ tới ngươi người mang chí bảo, có thể xem thấu ta che dấu, xem ra sơ hở lớn nhất liền xuất hiện ở Nguyên Thần của ta a! Vậy ngươi đã nhìn ra, vì sao còn tiếp tục tham gia khảo hạch? Chẳng lẽ ngươi thật sự tự nguyện muốn chết sao?
Khương Tư Nam khẽ mĩm cười nói:
- Mới đầu ta vẫn chỉ là hoài nghi, thẳng đến đằng sau mới thời gian dần qua xác định, nhưng mà dù ta rời khỏi, ngươi sẽ thả ta ly khai sao?
- Sẽ không!
Kim lão thản nhiên nói.
- Đúng vậy! Ngươi sẽ không tha ta ly khai! Cho nên ta mới muốn tiếp tục xem ngươi kế tiếp trong hồ lô bán thuốc gì, không nghĩ tới ngươi nhanh như vậy liền lộ ra chân diện mục!
Thần sắc của Khương Tư Nam bình tĩnh, nhìn Kim lão trước mắt, hoặc nói là Hoàng Kim Chí Tôn, không có một tia e ngại.
- Ta còn một điều không rõ!
Kim lão nhìn Khương Tư Nam, trong ánh mắt lộ ra một tia kỳ dị, nói:
- Ngươi đã ngay từ đầu liền hoài nghi ta, vậy ngươi vốn có thể ở trong khảo hạch kế tiếp ẩn dấu thực lực, vì sao bộc phát ra thiên phú chính thức? Phải biết rằng, thiên phú của bốn người khác đều không kém, nếu không phải tư chất của ngươi yêu nghiệt, ta rất có thể chọn một trong bốn người bọn họ! Không thể không nói thiên phú của ngươi siêu tuyệt, có ngộ tính đỉnh cấp cùng thiên phú Kiếm đạo, Tiên huyết mạch, để cho ta cũng không thể không động tâm, cho nên sau khi thông qua được huyết mạch khảo hạch, ta cũng đã xác định là ngươi!
Ánh mắt Kim lão bỗng nhiên trở nên vô cùng sắc bén, chậm rãi nói:
- Ta nghĩ tới nghĩ lui chỉ có hai loại khả năng! Loại thứ nhất chính là ngươi cam nguyện chịu chết, nhưng mà đây không có khả năng! Cái kia liền chỉ có một khả năng rồi, đó chính là ngươi cố ý, muốn bị ta đoạt xá, mà ngươi có biện pháp đối kháng ta đoạt xá!
Hai mắt Kim lão bắn ra hai đạo kim quang sáng chói, uy nghiêm mà thần bí, phảng phất như muốn xem đến nội tâm Khương Tư Nam.
- Ngươi đoán!
Khương Tư Nam mỉm cười, ánh mắt thanh tịnh, bình tĩnh như nước.
- Hừ!
Kim lão bỗng nhiên hừ lạnh một tiếng, ánh mắt dần dần lạnh, lạnh lùng nói:
- Ngươi rất thông minh, nhưng mà ta không tin ngươi có thể đối kháng được đoạt xá của ta, dâng lên thân thể của ngươi, ta có thể cho ngươi cùng ta dung làm một thể, ban cho ngươi vinh quang vô thượng!
Nói đến đây, Kim lão đã triệt để mất đi kiên nhẫn.
Vèo!
Một đạo kim quang sáng chói, Kim lão lập tức phóng về phía mi tâm của Khương Tư Nam, nhanh đến ngay cả Khương Tư Nam cũng không kịp phản ứng.
Oanh!
Nhưng mà sau một khắc, trong ngực Khương Tư Nam bay ra một đạo kiếm quang sáng chói, mênh mông cuồn cuộn, ẩn chứa một cỗ lực lượng sắc bén, lập tức liền trảm ở trên người Kim lão.
- Dĩ nhiên là Trảm Hồn kiếm phù?
Kim lão hừ một tiếng, trong ánh mắt mang theo một tia chấn kinh, thân hình nhanh chóng lui về, hiển nhiên là ở dưới một kiếm này bị thương.
- Trảm Hồn kiếm phù?
Khương Tư Nam cũng hơi sững sờ, từ trong lòng móc ra một ngọc phù, phía trên khắc một tiểu kiếm màu đen, chỉ là giờ phút này tiểu kiếm đã ảm đạm rất nhiều, chỉ sợ lại chém ra hai kiếm, sẽ triệt để biến mất.
Lúc này hắn mới kịp phản ứng, nguyên lai Hắc bào nhân cho hắn dĩ nhiên là Trảm Hồn kiếm phù.
Đây là một loại linh phù rất thần kỳ, luận phẩm cấp thậm chí nói đã đạt đến tình trạng Hoàng Linh phù, có thể kích phát ra Trảm Hồn kiếm, đối với thân thể không có tác dụng, nhưng mà đối với Nguyên Thần hồn thể, lại có lực sát thương cực kỳ lớn.
Vừa rồi Kim lão không có phòng bị, cũng bị Trảm Hồn kiếm gây thương tích.