Nhóm: Liliana
Nguồn: Truyenyy
----------------
- Tu vi lại tăng lên sao? Như vậy mới có chút ý tứ!
Khương Tư Nam cười nhạt một tiếng, ngược lại trong nội tâm càng thêm khơi dậy chiến ý cường đại.
Tình hình của Hoàng Thiên Hoa, hắn xem xét đã biết rõ, nhất định là tu luyện bí pháp nào đó, phụ dùng linh đan diệu dược, khí tức so với ngày hôm qua đâu chỉ cường đại gấp đôi, nhưng mà khí tức băng hàn này lại làm cho hắn cảm giác được hết sức quen thuộc.
- Cùng hàn băng chân khí trong cơ thể Phương thúc thúc rất tương tự!
Khương Tư Nam bỗng nhiên tâm niệm xoay chuyển, nghĩ tới hàn băng chân khí trong cơ thể Phương Vũ, là cao thủ Tinh Thần điện tạo thành, nếu như Hoàng Thiên Hoa tu luyện cũng là công pháp giống nhau, như vậy nói cách khác Hoàng gia thật sự cùng Tinh Thần điện có quan hệ?
Nghĩ tới đây, nhìn thân ảnh Hoàng Thiên Hoa rời đi, trong ánh mắt của Khương Tư Nam đột nhiên bắn ra hai đạo sát khí.
- Hoàng thượng giá lâm, Vân phi nương nương giá lâm!
Một âm thanh sắc nhọn chói tai vang lên, Đức Tông Hoàng Đế mặc long bào, đầu đội bình thiên quan, khuôn mặt uy nghiêm, ở dưới một đám thái giám hộ vệ túm tụm, cất bước đi vào Diễn Võ Trường.
Tất cả văn võ bá quan đều quỳ lạy, đồng hô vạn tuế.
Bên cạnh hắn là một vị cung trang mỹ nhân, cẩm y hoa phục, châu ngọc khảm nạm, dung nhan tuyệt lệ, da thịt thắng tuyết, chẳng những dáng người thướt tha, một đôi mắt to ngập nước càng thêm một loại mị hoặc kinh động tâm phách.
Khương Tư Nam xem xét đã biết rõ, vị này là con gái của Hoàng Lễ Nghiêm, Hoàng Thiên Vân, là phi tử mà Đức Tông Hoàng Đế sủng ái nhất, Vân phi nương nương.
Ở sau lưng Đức Tông Hoàng Đế, Nam Cung Chính Hùng cầm trong tay Ma Hồn Trảm Nguyệt đao, mặc Kỳ Lân Tỏa Tử Giáp, khuôn mặt kiên nghị mà uy nghiêm, hắn là thiên hạ binh mã Đại tướng quân Nam Cung Chính Hùng, cũng là thiếp thân thị vệ của Đức Tông Hoàng Đế, người Đức Tông Hoàng Đế tín nhiệm nhất.
- Chư vị ái khanh bình thân!
Đức Tông Hoàng Đế ở Diễn Võ Trường đã sớm dọn xong ghế rồng, ngồi vào chỗ của mình, cao giọng nói.
- Hôm nay là Tôn nhi của hoàng thúc Khương Tư Nam cùng nhi tử của Hoàng Thái sư Hoàng Thiên Hoa ước chiến, chư vị không cần giữ lễ tiết, hôm nay tất cả mọi người tới đây đều làm chứng!
Đức Tông Hoàng Đế nhìn quét bốn phía, chậm rãi nói.
- Khương Tư Nam cùng Hoàng Thiên Hoa ở đâu?
Khương Tư Nam cùng Hoàng Thiên Hoa nghe xong, đều tiến lên vài bước.
- Khương Tư Nam có mặt!
- Hoàng Thiên Hoa có mặt!
Đức Tông Hoàng Đế mỉm cười, nhìn xem hai người nói:
- Tu vi của hai người các ngươi ở một tháng này đều tinh tiến không ít, hôm nay ước chiến, trẫm hi vọng các ngươi chẳng phân biệt được sinh tử, điểm đến là dừng, để trận chiến này biến chiến tranh thành tơ lụa như thế nào?
Ánh mắt của Khương Tư Nam lóe lên, tiến về phía trước một bước chắp tay nói:
- Khởi bẩm bệ hạ, một tháng trước Hoàng Thiên Hoa đánh lén ta, hai người chúng ta đã là cục diện không chết không ngớt, trận chiến này là sinh tử quyết chiến, chỉ luận sinh tử, bất luận thắng thua!
Hoàng Thiên Hoa cũng không cam lòng yếu thế nói:
- Khởi bẩm bệ hạ, Khương Tư Nam hèn hạ vô sỉ vu hãm ta, ta và hắn tuyệt không thể cùng tồn tại hậu thế, hôm nay nhất định phải phân sinh tử, kính xin bệ hạ thành toàn!
- Các ngươi....
Sắc mặt của Đức Tông Hoàng Đế khó coi, không nghĩ tới lời của mình vậy mà sẽ bị hai người cự tuyệt, ánh mắt có chút băng lạnh, nhưng mà hắn nghĩ nghĩ vẫn nhẹ thở ra, nhàn nhạt nói:
- Các ngươi đã cố ý như thế, vậy trẫm cũng không ngăn trở, ký giấy sinh tử đi!
Hắn lạnh lùng nhìn Khương Tư Nam, trong nội tâm thầm mắng một tiếng không biết sống chết.
Ta vốn hảo tâm muốn cho hoàng thúc ngươi lưu một tia sinh cơ, cứu tiểu tử này một mạng, nhưng mà hắn không biết trời cao đất rộng, chết ở trong tay Thiên Hoa cũng đừng trách ta!
Đức Tông Hoàng Đế cũng là cao thủ Tiên Thiên cảnh, sao nhìn không ra Khương Tư Nam vẫn là Hậu Thiên Cửu Trọng!
Nhưng Khương Viễn Sơn lại không quan tâm, làm như không thấy Đức Tông Hoàng Đế khó coi cùng Hoàng Lễ Nghiêm nhìn có chút hả hê, vẻ mặt lạnh nhạt.
Khương Tư Nam cùng Hoàng Thiên Hoa đồng thời ký giấy sinh tử, bút lông quăng ra, thân hình bắn lên, lập tức rơi vào Diễn Võ Trường trung ương.
Ánh mắt mọi người lập tức tập trung vào trên thân hai người, thần sắc trong ánh mắt khác nhau, nhưng mà tất cả đều không lên tiếng, Diễn Võ Trường hoàn toàn yên tĩnh.
Không có một cơn gió, bầu trời cũng hiện đầy mây đen, nặng nề đáng sợ.
Khương Tư Nam cùng Hoàng Thiên Hoa lẫn nhau nhìn chăm chú, giữa hai người có một loại khí cơ áp lực đến mức tận cùng, ngay cả người bên ngoài cũng cảm giác vô cùng khó chịu.
Cuối cùng nhất vẫn là Hoàng Thiên Hoa phá vỡ bình tĩnh, trong tay của hắn lóe lên hào quang, một thanh trường đao màu đen thoáng hiện, như lưu ly óng ánh, rậm rạp phù văn huyền ảo, tản ra hào quang sáng chói, chỉ là hào quang kia mang theo băng hàn thấu xương, lạnh đến trong xương tủy, ngay cả người bên ngoài cách hơn mười trượng cũng nhịn không được rùng mình một cái.
- Hảo đao!
Có người thầm khen một tiếng.
Hoàng Thiên Hoa lạnh lùng cười nói:
- Tư Nam, chuôi Hàn Long đao này là Linh khí mà Như Tuyết phái người từ Càn Nguyên Tông đưa tới, nàng nói chỉ cần ta dùng cây đao này cắt lấy đầu ngươi, nàng sẽ cùng ta kết làm đạo lữ!
Sắc mặt của Khương Tư Nam bình tĩnh nói:
- Vậy sao? Nàng gả cho người phương nào liên quan gì đến ta? Từ khi nàng cùng ngươi cấu kết mưu hại ta, đã bị ta bỏ, từ nay về sau cùng Khương Tư Nam ta không quan hệ, ngươi muốn tiện nhân này cầm lấy là được, nhưng mà muốn cắt lấy đầu của ta, chỉ sợ đao của ngươi không đủ sắc bén!
- Vậy thì thử xem đi!
Trong ánh mắt Hoàng Thiên Hoa sát cơ vô cùng đầm đặc nổ bắn ra, trường đao trong tay hắn bãi xuống, Hàn Long đao tản mát ra hào quang chói mắt, đao khí tung hoành, thân hình của hắn giống như quỷ mỵ phiêu phiêu, Hàn Long đao bổ về phía Khương Tư Nam.
- Loong coong!
Một tiếng kiếm minh thanh thúy phá toái hư không, Phong Lôi Kiếm tản ra tử quang nồng đậm, ông ông rung rung, mang theo một loại hưng phấn cùng khát vọng, Khương Tư Nam đồng dạng vung trường kiếm lên, như Thiên Hà đổi chiều, kiếm quang cấp tốc bao phủ về phía Hoàng Thiên Hoa.
Một đao một kiếm, thân ảnh hai người hóa thành hai tia sáng sáng chói, lập tức xông đến cùng một chỗ, bộc phát ra hào quang hoa mỹ, tiếng vang như thần lôi.
- Oanh!
Đao cương cùng kiếm khí tung hoành, lập tức liền bộc phát ra uy lực không gì sánh kịp, như Cửu Thiên Thần Lôi rơi xuống, Thiên Địa rung động lắc lư, không khí nổ ra, vô cùng khủng bố.
Một kích này tuy đều là hai người thăm dò, nhưng lại cực kỳ rung động, Yên Hà cuồn cuộn, linh quang lập loè, loại lực lượng vô cùng khổng lồ kia quá kinh người.
- Đây là Hậu Thiên cảnh có thể bạo phát ra lực lượng sao?
Mọi người hoảng sợ thất sắc, một kiếm này của Khương Tư Nam, lực lượng đơn thuần đâu chỉ mười vạn cân? Vậy mà cùng Hoàng Thiên Hoa cân sức ngang tài, như một Viễn Cổ Hoang Thú, thực không biết trong thân hình nhỏ yếu kia cất dấu lực lượng khổng lồ cỡ nào!
Chấn động đình chỉ, thân hình hai người xa xa tương đối, ánh mắt đều trở nên ngưng trọng.
- Không nghĩ tới một tháng thời gian ngươi vậy mà trưởng thành đến loại tình trạng này? Thật sự là khó có thể tin!
Ánh mắt Hoàng Thiên Hoa chớp động, có một vòng rung động khó có thể che dấu.
Giờ phút này hắn mới biết được, ngày hôm qua Khương Tư Nam đánh mình hai tát cũng không chỉ đánh lén, mà thật sự có thực lực cường đại, nhưng mà sau khi biết điểm này ngược lại càng làm cho hắn giận dữ, sát cơ bành trướng.
- Ngươi cũng không kém, nghĩ đến Đại Hoang Sơn lấy được túi trữ vật kia hẳn là có không ít thứ tốt, có thể làm cho ngươi đột phá đến Tiên Thiên cảnh!
Khương Tư Nam nhàn nhạt nói, không che dấu châm chọc chút nào.
Nhưng mà trong ánh mắt hắn chiến ý lại càng ngày càng mãnh liệt, huyết dịch toàn thân sôi trào lên, loại khoái cảm sinh tử tương bác này để cho hắn vô cùng mê muội.