Nhóm: Liliana
Nguồn: Truyenyy
---------------
- Ca ca xấu, cái này cũng sắp ba năm rồi, ngươi như thế nào bây giờ mới đến! Ngươi có biết Vũ Điệp hay không nhớ ngươi muốn chết hay không, ô ô...
Giờ phút này gặp được Khương Tư Nam, có lẽ mấy năm qua áp lực tưởng niệm cùng ủy khuất toàn bộ bị phát tiết ra, trong mắt Khương Vũ Điệp nước mắt ngăn không được chảy xuống, thấm ướt quần áo của Khương Tư Nam.
- Được rồi được rồi, Vũ Điệp nghe lời, đừng khóc, ca ca không phải tới rồi sao? Nhiều người như vậy nhìn xem, ngươi cũng không chú ý chút hình tượng!
Thanh âm của Khương Tư Nam rất nhu hòa, tràn đầy sủng nịch, vuốt ve mái tóc của Khương Vũ Điệp nói.
Hắn giờ phút này làm sao không kích động? Từ khi cha mẹ mất tích, hắn và Khương Vũ Điệp vẫn sống nương tựa nhau, cảm tình tốt nhất, nếu nói trong nội tâm Khương Tư Nam có nghịch lân không cho người đ-ng vào nhất là ai, vậy tất nhiên là Khương Vũ Điệp không thể nghi ngờ.
Hôm nay sau gần ba năm lần thứ nhất chứng kiến Khương Vũ Điệp, Khương Tư Nam cũng lòng tràn đầy vui sướng.
Khương Vũ Điệp khẽ ngẩng đầu lên, vụng trộm nhìn thoáng qua mọi người chung quanh, trên khuôn mặt nhỏ xinh đẹp đỏ hồng, lại chôn ở trong ngực Khương Tư Nam.
- Hắc hắc, thật sự là huynh muội tình thâm a, chỉ là không biết đợi lát nữa chứng kiến ca ca của ngươi bị ta đánh chết, ngươi sẽ là biểu lộ thế nào? Vũ Điệp sư muội!
Một thanh âm chói tai, lạnh như băng mà cực kỳ không hài hòa chợt vang lên.
Vẻ mặt Hỏa Nguyên lạnh như băng nhìn Khương Tư Nam, trong ánh mắt lộ ra sát cơ dày đặc, không biết vì sao, chỉ cần vừa nhìn thấy Khương Tư Nam, hắn liền không cách nào nắm giữ tâm tình của mình, hận không thể nghiền xương Khương Tư Nam thành tro mới bỏ qua.
- A? Ngươi muốn đánh chết ta? Bất quá...
Khương Tư Nam không có tức giận, ngược lại hứng thú ngẩng đầu lên, đạm mạc nhìn thoáng qua Hỏa Nguyên, thanh âm lạnh lùng nói:
- Ngươi tính toán là cái gì, ngươi cũng xứng?
Khương Vũ Điệp cũng tức giận nhìn Hỏa Nguyên, khuôn mặt sương lạnh, thanh âm lạnh lùng nói:
- Hỏa Nguyên, ngươi dám ở chỗ này hành hung? Ta đã thông tri chưởng giáo sư tôn, thức thời, liền đi nhanh lên!
Vừa rồi Khương Tư Nam cùng Hỏa Nguyên giao thủ, tuy thoạt nhìn là cân sức ngang tài, nhưng mà Khương Vũ Điệp vẫn rất lo lắng, dù sao Khương Tư Nam cùng Hỏa Nguyên tầm đó kém một đại cảnh giới, hơn nữa ở đây là Đan Khí Tông, là địa bàn của Hỏa gia, Khương Tư Nam khẳng định không cách nào cùng Hỏa gia đối kháng.
Cho nên nàng ở trong lòng âm thầm cầu nguyện, hi vọng chưởng giáo Chân Nhân tranh thủ thời gian đến.
- Ta không xứng?
Trong nội tâm Hỏa Nguyên lập tức toát ra một cỗ tà hỏa, giận quá thành cười nói:
- Khương Tư Nam, nơi này là Đan Khí Tông, không phải Thần Ma cổ chiến trường, lại càng không phải Đại La Thiên Tông, ngươi thật sự là ăn hết gan hùm, còn dám mạnh miệng? Đợi lát nữa ta đánh ngươi thành chó chết, ngược lại muốn nhìn ngươi là quỳ xuống đất cầu xin tha thứ như thế nào! Bất quá ta biết rõ Đan Lệnh ở trong tay ngươi, chỉ cần ngươi hai tay dâng Đan Lệnh ra, sau đó tự phế tu vi quỳ xuống đất cầu xin tha thứ, ta liền cân nhắc tha cho ngươi một mạng, nếu không ta muốn cho ngươi muốn sống không được muốn chết không xong!
Trong lời nói Hỏa Nguyên đằng đằng sát khí, hắn phảng phất như đã đoán chừng Khương Tư Nam, trong ánh mắt có một tia trêu tức, phảng phất như là thợ săn đối đãi con mồi.
- Muốn Đan Lệnh sao? Cái kia thật đúng là không khéo, ta đã giao Đan Lệnh cho Tích Quân tỷ tỷ, Đan Khí Tông thiếu chưởng giáo thủy chung là của Tích Quân tỷ tỷ, mà không phải ngươi! Ta cũng khuyên ngươi một câu, không là của ngươi thủy chung không là của ngươi, không nên si tâm vọng tưởng!
Thanh âm của Khương Tư Nam như trước rất nhạt, một chút cũng không có để uy hiếp của Hỏa Nguyên vào mắt.
- Cái gì?
Tuy Hỏa Nguyên đã sớm ngờ tới Khương Tư Nam sẽ giao Đan Lệnh cho Diệp Tích Quân, nhưng mà thật không ngờ lại nhanh như vậy, trong ánh mắt của hắn lập tức bay lên sát cơ như thực chất, gắt gao nhìn chằm chằm vào Khương Tư Nam nói:
- Ngươi vậy mà giao Đan Lệnh cho Diệp Tích Quân? Ngươi không biết hôm nay Diệp Tích Quân đã trở thành phế nhân sao? Thiên Ngoại Xích Hà Hỏa không trọn vẹn cắn trả, coi như là Vương giả cũng không thể cứu chữa, ngươi cho rằng một phế nhân được Đan Lệnh, có thể cùng ta cạnh tranh thiếu chưởng giáo vị sao?
Khương Tư Nam thương cảm nhìn Hỏa Nguyên, than nhẹ một tiếng nói:
- Ngươi thật đúng là vô tri, cái quy củ này là liệt tổ liệt tông của Đan Khí Tông các ngươi định ra, tìm về Đan Lệnh liền là thiếu chưởng giáo, hôm nay Tích Quân tỷ tỷ đã nhận được Đan Lệnh, vô luận nàng bây giờ là cái trạng thái gì, cũng hoàn toàn xứng đáng là thiếu chưởng giáo! Hơn nữa, thiên hạ to lớn, không thiếu cái lạ, coi như là Thiên Hỏa không trọn vẹn, cũng nhất định có biện pháp trấn áp giải quyết, ngươi chỉ là ếch ngồi đáy giếng lại biết cái gì?
Khương Tư Nam nói, lập tức để cho Hỏa Nguyên lông mày trực nhảy, trong ánh mắt tràn đầy phẫn nộ, bất quá lập tức hắn liền hít sâu một hơi, bình tĩnh lại, lạnh lùng nhìn Khương Tư Nam nói:
- Ta không cùng ngươi nói nhảm, đến cùng ai là thiếu chưởng giáo, ngươi nói không tính, nhưng mà ngươi dám quang minh chính đại xuất hiện ở Đan Khí Tông, chúng ta thù mới hận cũ cùng tính một lượt, ta muốn bóp nát xương cốt của ngươi, đến lúc đó ta nhìn ngươi còn có thể nhanh mồm nhanh miệng như vậy hay không!
Oanh!
Thanh Liên Địa Tâm Hỏa trên đỉnh đầu Hỏa Nguyên sáng chói chói mắt, theo gió chập chờn, sau đó Khương Tư Nam chứng kiến ở bốn phía Hỏa Nguyên hiện ra một đóa lại một đóa thanh liên, cả phiến thiên địa phảng phất như rơi đầy Thanh Liên hỏa diễm, nhiệt độ rồi đột nhiên lên cao rất nhiều, loại khí tức nóng bỏng này để cho người chung quanh không khỏi lui ra xa hơn.
- Vũ Điệp, các ngươi trước trốn xa một chút, chờ ta giải quyết người này, lại đến cùng các ngươi ôn chuyện!
Khương Tư Nam khẽ cười nói, ý bảo ba người Khương Vũ Điệp ly khai.
- Ca ca, Hỏa Nguyên dù sao cũng là đại năng Thông Thiên Cảnh, lại có rất nhiều Linh khí thần thông, vô cùng cường đại, ngươi không nên cùng hắn động thủ, chỉ cần chờ chưởng giáo sư tôn đến, hắn nhất định không dám động thủ!
Khương Vũ Điệp có chút lo lắng nói.
- Đúng vậy, Tư Nam, ngươi không nên cùng hắn động thủ, chưởng giáo Chân Nhân có lẽ đã tới rồi!
Tử Huyên cùng Phương Tình Tuyết cũng đều rất lo lắng, không muốn cho Khương Tư Nam cùng Hỏa Nguyên chiến đấu.
Dù sao thực lực của Hỏa Nguyên, các nàng đều rất rõ ràng, ở trong hàng đệ tử Đan Khí Tông, thực lực của Hỏa Nguyên ổn ở trước ba, cùng Đại sư huynh Kim Triết, Tam sư tỷ Diệp Tích Quân đặt song song, vô cùng cường đại, Khương Tư Nam dù sao chỉ là Anh Thiên Cảnh, làm sao có thể sẽ là đối thủ của Hỏa Nguyên?
Nhưng mà Khương Tư Nam khẽ mĩm cười nói:
- Tin tưởng ta, ta không có việc gì!
Thanh âm của hắn rất nhẹ, lại mang theo một loại tự tin, sau đó không đợi ba người Khương Vũ Điệp nói chuyện, một đạo thần quang kim sắc xoáy lên ba người các nàng, trực tiếp đưa đến địa phương an toàn.
Thời điểm Khương Tư Nam xoay đầu lại, ánh mắt đạm mạc, tinh quang sáng chói, cả người như một thanh thần kiếm phong mang bắn ra bốn phía, tản ra thần mang để cho người không dám nhìn gần.
- Hỏa Nguyên, ở trong Thần Ma cổ chiến trường, ngươi cùng Tinh Thần Tử đồng thời ra tay, cũng không phải đối thủ của ta, hôm nay ngươi ở đâu ra tự tin muốn chiến thắng ta?
Hỏa Nguyên vừa nghe Khương Tư Nam nhắc tới chuyện này, trên đỉnh đầu nổi lên gân xanh, trong Thần Ma cổ chiến trường bị Khương Tư Nam một quyền nổ nát Diệt Thế Âm Dương Ma bàn, hắn vẫn coi là hổ thẹn.
Hắn chưa bao giờ cho rằng trong cùng cảnh giới có người sẽ là đối thủ của hắn, chớ đừng nói chi là cường giả dưới Thông Thiên Cảnh, nhưng mà Khương Tư Nam lại cho hắn một bài học khắc sâu.