Nhóm: Liliana
Nguồn: Truyenyy
-------------------
Bát Tí Ma tộc Thông Thiên Cảnh lập tức buồn bực hừ một tiếng, trong ánh mắt hiện lên thần sắc chấn động.
Hắn vừa rồi rống lớn một tiếng, thừa cơ thả ra một tia thần hồn, muốn bất ngờ không đề phòng phai mờ thần hồn của Khương Tư Nam, sau đó cứu con mình.
Nhưng mà hắn thật không ngờ, nhân loại hắn xem ra như con sâu cái kiến kia, bất quá là Chân Thiên Cảnh, vậy mà chặt đứt một tia tâm thần của hắn, tổn thất một tia tâm thần này, hắn ít nhất phải một năm mới có thể tu luyện lại.
Trong nháy mắt, hình tượng của Khương Tư Nam ở trong lòng hắn bao phủ một tầng khăn che mặt thần bí.
- Ta khuyên ngươi chớ hành động thiếu suy nghĩ, lấy chút lực lượng thần hồn ấy của ngươi, căn bản không gây thương tổn được ta, nếu có lần sau nữa, ta trực tiếp giết con của ngươi! Cùng lắm thì mọi người đồng quy vu tận!
Khương Tư Nam cười lạnh một tiếng nói.
Lúc này đám người Long Thu Nguyệt mới biết được, nguyên lai vừa rồi đại năng kia đã xuất thủ, nhưng mà Khương Tư Nam có thể hóa giải thần hồn công kích của cường giả Thông Thiên Cảnh, để cho bọn hắn càng cảm giác khiếp sợ.
- Ngươi muốn thế nào?
Thanh âm ở trong thiên địa nổ vang, như thần lôi, đại năng kia quả nhiên không có ra tay nữa, vẻ mặt lạnh như băng nhìn chằm chằm vào Khương Tư Nam.
- Phụ thân đại nhân, cứu ta...
Người thanh niên kia vừa nhìn thấy đại năng xuất hiện, gian nan hộc ra mấy chữ, vẻ mặt hi vọng.
Ánh mắt đại năng kia trừng lớn, tức giận nói:
- Ngu xuẩn, ai bảo ngươi một mình chạy đến nơi đây? Hư mất đại sự của bổn tọa!
Nhưng mà Khương Tư Nam thấy được một màn này, lại thoáng yên lòng.
Chỉ cần đại năng kia quan tâm đứa con trai này, vậy thì có khả năng cò kè mặc cả, nhưng mà nếu vị đại năng này tâm tính lương bạc, căn bản không quan tâm đứa con trai này, vậy hôm nay tất cả bọn hắn đều phải chết.
Vạn hạnh chính là, đám người Khương Tư Nam thành công rồi.
- Chỉ cần ngươi thả chúng ta bình yên vô sự ly khai nơi đây, ta liền thả hắn, như thế nào?
Khương Tư Nam nhàn nhạt nói.
- Ha ha ha ha...
Đại năng kia giận quá mà cười.
- Nhân tộc con sâu cái kiến, ngươi cũng dám cùng bổn tọa cò kè mặc cả? Các ngươi đã đoạt Long Huyết Quả Thụ của bổn tọa, hiện tại lại dùng nhi tử của bổn tọa uy hiếp, hẳn là ngươi cho rằng bổn tọa không dám giết các ngươi sao?
Trong thanh âm của đại năng kia, đột nhiên bộc phát ra một cỗ sát cơ đầm đặc.
Đám người Khương Tư Nam đều bị cổ sát cơ này chấn nhiếp, sắc mặt có chút tái nhợt, liên tiếp lui về phía sau cùng đại năng kia giữ vững khoảng cách vạn trượng, cam đoan hắn không có khả năng ra tay thuấn sát mình.
Hơn nữa Tru Tiên Trận Đồ ở trong tay Dịch Phi trận địa sẵn sàng đón quân địch, để ngừa đột nhiên bị tập kích.
- Đã đoạt Long Huyết Quả Thụ của tiền bối xác thực là chúng ta không đúng, không bằng như vậy, chúng ta trả con của ngươi cùng Long Huyết Quả Thụ lại cho ngươi, ngươi thả chúng ta ly khai như thế nào?
Sắc mặt của Khương Tư Nam rất bình tĩnh, cùng đại năng kia cò kè mặc cả.
- Hừ, hẳn ngươi cho rằng đã đoạt bảo vật của bổn tọa sau đó trả lại cho ta, có thể dẹp loạn lửa giận trong lòng ta sao?
Đại năng kia cười lạnh nói, ánh mắt như Huyết Nguyệt khủng bố.
- Lưu lại Long Huyết Quả Thụ cùng nhi tử của bổn tọa, ta có thể cho các ngươi ly khai hai người, bằng không mà nói, toàn bộ đều phải chết!
Đám người Long Thu Nguyệt sắc mặt lập tức thay đổi.
Đại năng kia cũng thật sự là tâm tư độc ác, vậy mà chỉ cho phép bọn hắn ly khai hai người, cũng ý nghĩa còn lại năm người đều phải chết ở chỗ này?
Tất cả mọi người ánh mắt biến ảo, trong lúc nhất thời hào khí gắn kết đã đến băng điểm.
Bá!
Một ánh lửa hoa mỹ lưu động, sáng chói, trong lòng bàn tay của Khương Tư Nam, xuất hiện một cây Tiểu Thụ hỏa hồng sắc, như San Hô tinh xảo, phía trên treo mười tám linh quả giống như tinh thần sáng chói, đúng là Long Huyết Quả Thụ!
- Long Huyết Quả Thụ ở đây, ta có thể lưu lại, nhưng mà ngươi nhất định phải thả sáu người bọn họ ly khai, bằng không mà nói, ta hiện tại sẽ phá hủy Long Huyết Quả Thụ cùng con của ngươi, cùng lắm thì chết mà thôi, đệ tử Đại La Thiên Tông ta có gì phải sợ?
Thần sắc của Khương Tư Nam lạnh như băng, nghĩa chính ngôn từ nói, trong lời nói có một loại quyết tuyệt thà làm ngọc vỡ không làm ngói lành, để cho mọi người nghe xong đều một hồi động dung.
Đối diện đại năng kia trầm mặc, gắt gao nhìn Khương Tư Nam, chứng kiến thần sắc hắn không hề có ý sợ hãi, bình tĩnh mà lạnh nhạt, trong nội tâm không khỏi lộ vẻ do dự.
Với hắn mà nói, những người này đương nhiên là như con sâu cái kiến, chết liền chết, nhưng mà Long Huyết Quả Thụ kia cùng con của mình là không thể xảy ra vấn đề, nhưng mà tiểu tử Chân Thiên Cảnh kia làm như vậy, có thể có chỗ dựa gì hay không.
Nghĩ nghĩ hắn không khỏi có chút nhịn không được cười lên, cảm giác mình đa tưởng rồi, một Nhân tộc tiểu tử Chân Thiên Cảnh, cùng mình chênh lệch giống như thiên địa khác biệt, lại có thể nhảy ra bọt nước gì.
Hắn liền đáp ứng nói:
- Tốt, ta đáp ứng ngươi, sáu người bọn hắn có thể ly khai!
- Không được!
Một thanh âm cuồng bạo quả quyết cự tuyệt nói.
Trong ánh mắt Dịch Phi mang theo thần sắc kích động, đi đến trước mặt Khương Tư Nam nói:
- Tiểu sư đệ, dù muốn lưu lại cũng nhất định là ta lưu lại, ngươi ở lại chỗ này hẳn phải chết không thể nghi ngờ, sư huynh ta tuyệt đối sẽ không để cho một mình ngươi ở lại chỗ này!
Đám người Long Thu Nguyệt cũng trầm mặc, trong ánh mắt bọn hắn nhìn về phía Khương Tư Nam có một tia kỳ dị.
Bọn hắn không nghĩ tới, ở trước mặt đại năng Thông Thiên Cảnh, người bình thường đã sớm nơm nớp lo sợ không cách nào nói chuyện, nhưng mà Khương Tư Nam vậy mà vui mừng không sợ chậm rãi nói, còn muốn hi sinh mình cứu bọn họ?
Trong lòng của bọn hắn đều tuôn ra một dòng nước ấm, hơn nữa sinh ra một cỗ kính ý.
- Đúng vậy, Khương sư đệ, chúng ta không có khả năng để cho ngươi lưu lại, muốn đi liền cùng đi, mà chết vậy thì cùng chết, chúng ta sẽ không thỏa hiệp!
Long Thu Nguyệt cũng đi ra, cười dịu dàng, mặt mày như nguyệt, cười tươi như hoa, nhìn Khương Tư Nam, trong đôi mắt phát ra gợn sóng ôn nhu như nước, cùng ngày thường nóng nảy quả quyết khác hẳn bất đồng.
- Đúng đấy, Khương sư đệ, chúng ta và ngươi cùng tiến thối!
Diệp Thừa Phong, Hồng Vũ cùng Lưu Quy Nguyên đều lên tiếng nói, trong thanh âm có một loại quả quyết, chỉ có Chu Hạo thần sắc biến ảo, không có lên tiếng, không biết đang suy nghĩ gì.
Trong lòng Khương Tư Nam cũng nóng lên, hít sâu một hơi nhàn nhạt nói:
- Nhị sư huynh, Long sư tỷ các ngươi không nên không để ý đại cục như vậy, nhất định phải còn sống đi ra ngoài, có thể tranh thủ đến trình độ như vậy đã là cực hạn, đại năng kia đã sắp đợi không kịp, nếu các ngươi không đi vậy thì không còn kịp rồi!
Khương Tư Nam dừng một chút, truyền âm cho Dịch Phi cùng Long Thu Nguyệt nói:
- Sư huynh sư tỷ các ngươi yên tâm, sở dĩ ta lưu lại, là bởi vì ta có chút ít thủ đoạn có thể cam đoan bình yên vô sự ly khai, các ngươi không nên lo lắng ta, đi mau, ta cam đoan nhất định sẽ còn sống đi gặp các ngươi!
Ở dưới ánh mắt kiên định của Khương Tư Nam, Dịch Phi cùng Long Thu Nguyệt đều có chút do dự.
Khương Tư Nam xác thực rất đặc biệt, trong lòng bọn họ rất thần bí, nói không chừng thật có thủ đoạn gì có thể chạy khỏi nơi đây?
Nhưng mà bọn hắn cũng không dám đánh bạc, vạn nhất đây là Khương Tư Nam an ủi bọn hắn, bọn hắn cả đời này chỉ sợ sẽ không thể an tâm.
Khương Tư Nam chứng kiến bọn hắn do dự, giờ phút này cũng gấp, trực tiếp truyền âm cho Dịch Phi nói:
- Nhị sư huynh, bọn hắn không tin ta ngay cả ngươi cũng không tin ta sao? Ta cam đoan tuyệt đối có thể bình yên vô sự ly khai nơi đây! Các ngươi đi nhanh đi, nếu ngươi không đi nói không chừng hắn sẽ cải biến chủ ý!
Chứng kiến Khương Tư Nam kiên định cùng sốt ruột, con mắt của Dịch Phi lập tức trở nên đỏ lên.