Nhóm: Liliana
Nguồn: Truyenyy
------------------
Trong nội tâm Lý Kim Long, bỗng nhiên bay lên một loại cảm giác uy hiếp nồng đậm.
Đại Thốc Tử buồn nôn như thế, không biết xấu hổ cũng nói vô cùng thành khẩn, xem ra công lực có chút thâm hậu, công phu vuốt mông ngựa này, hẳn là ở Hắc Phong Động liền tu luyện lô hỏa thuần thanh a.
Không được, tiếp tục như vậy, mình ở trong lòng thiếu gia địa vị sẽ khó giữ được, huống chi Đại Thốc Tử này là Đại Yêu có thể so với Anh Thiên Cảnh, một khi vượt qua suy yếu kỳ, nhất định sẽ có được chiến lực khổng lồ.
Lý Kim Long nghĩ nghĩ, hung hăng gõ đầu Đại Thốc Tử thoáng một phát.
- Ta nói Đại Thốc Tử, đừng lấy những lời dối trá nịnh nọt kia đến buồn nôn thiếu gia, về sau ta là Đại ca, ngươi phải nghe ta, bằng không thì Pháp Lực Đan này cũng không tới phần ngươi!
Đại Thốc Tử vốn giận dữ, mắt hàm hung quang nhìn chằm chằm vào Lý Kim Long, bất quá lại nghiêng mắt nhìn thấy mấy viên Pháp Lực Đan linh quang sáng chói, lập tức liền cười hắc hắc.
- Đó là đương nhiên, Kim Long lão đại, về sau còn cần nhờ ngươi chiếu cố, người xem cái Pháp Lực Đan này...
Trong nội tâm Lý Kim Long rất thoả mãn, ngón tay bắn ra, mấy viên Pháp Lực Đan bay tới, Đại Thốc Tử một ngụm liền nuốt xuống, trong ánh mắt tràn đầy say mê.
Ngẫm lại mình trước kia ở Hắc Phong Động qua thời gian khổ sở, đừng nói Linh Đan, ngay cả Linh Dược cũng không có bao nhiêu, đều bị Hắc Lân lão đại trời đánh kia nuốt sống.
Đại Thốc Tử lệ nóng doanh tròng, cảm nhận được trong cơ thể Yêu lực bành trướng, bị Khương Tư Nam bắt một điểm không thoải mái cuối cùng cũng đã biến mất, thầm hạ quyết tâm nhất định phải ôm lấy đùi thiếu gia.
Dãy núi vạn khe, cao phong mọc lên san sát như rừng, cổ thụ che trời, yêu khí cuồn cuộn, huyết khí trùng thiên, có Hoang Thú cường đại qua lại.
Nhưng mà những Yêu thú gào thét gào rú kia vừa cảm thụ đến khí tức trên thân Đại Thốc Tử, đều lập tức dọa chạy.
Ở trong khu vực này, chiến lực của Đại Thốc Tử có thể được xưng tụng là nghiền ép hết thảy.
Tuy vượt qua Cửu Thiên Huyền Lôi Kiếp, có vài ngày suy yếu kỳ, nhưng mà có Khương Tư Nam cung cấp Pháp Lực Đan Cực phẩm, khí tức trên thân Đại Thốc Tử càng ngày càng cường đại, dần dần có thêm vài phần khí thế của Đại Yêu.
Chỉ là cánh chim trên người còn không có nhanh như vậy dài ra, thoạt nhìn vẫn trụi lủi, cùng đầu của hắn đồng dạng.
Lý Kim Long ở trên đường đi không ngừng sửa trị Đại Thốc Tử, mặc dù Đại Thốc Tử hận đến nghiến răng, nhưng nể tình Pháp Lực Đan cùng Khương Tư Nam, đánh không trả khẩu mắng không hoàn thủ, để cho Lý Kim Long qua đủ nghiện.
Mà Khương Tư Nam như cũ là xếp bằng ở trên người Đại Thốc Tử, tinh thần nội liễm, thần hồn không linh, tham diễn Hồng Mông Tạo Hóa Kinh cùng Thuần Dương Ngọc Hoàng Kinh.
Hai đại kinh văn đều thâm ảo huyền diệu, ẩn chứa Thiên Địa chí lý, có thể diễn biến nhiều loại Tạo Hóa, tất cả thần thông, đây là pháp môn căn bản của Khương Tư Nam, nhất định phải chăm chú tìm hiểu.
Đôi khi, khí tức tường hòa mờ ảo trên người Khương Tư Nam, lại để cho Lý Kim Long cùng Đại Thốc Tử đều cảm giác được vô cùng thoải mái, phảng phất như linh hồn phiêu phiêu dục tiên.
Nhưng mà đôi khi, trên người Khương Tư Nam mang theo một loại khí thế uy nghiêm, thần bí cùng bao la mờ mịt, như Đế Quân trong thiên địa, có được uy nghiêm lớn lao, để cho hai người bọn họ đều cảm giác được trong lòng run sợ.
Tuy Đại Thốc Tử bất tranh khí, nhưng mà cái mũi rất linh, trên đường đi cũng phát hiện không ít Linh Dược trân quý, hắn suy yếu kỳ ở dưới Khương Tư Nam cung cấp đại lượng Linh Dược thúc dục rất nhanh đã trôi qua rồi, trên người tản mát ra một cỗ uy áp vô cùng khổng lồ, bao phủ chung quanh mấy ngàn trượng, để cho trong núi vô số Hoang Thú cùng Yêu thú lạnh run.
Mà ngay cả Lý Kim Long cũng có chút tâm kinh đảm hàn.
Một đường đi về phía trước, mãi cho đến ba ngày sau, bay vùn vụt 3 vạn dặm đường, cuối cùng đã tới Mê Vụ Đầm Lầy.
Phía trước, hình như là một mảnh thế giới trắng xoá, sương mù màu xám trắng mờ mịt, từ trên chín tầng trời như một đạo bình chướng, ngăn cách hai thế giới.
Trong những sương mù kia, ẩn ẩn có thể chứng kiến ngọn núi tàn phá, cổ thụ héo rũ, còn có một chút thanh âm kỳ quái truyền ra, lại để cho người nhịn không được trong nội tâm khủng hoảng.
- Thiếu gia, cái này là Mê Vụ Đầm Lầy, phương viên 10 vạn dặm, lớn đến vô biên vô hạn, đầm lầy này cực kỳ quỷ bí, bên trong không có Linh khí gì, hoàn toàn là một mảnh tĩnh mịch, hơn nữa người ở bên trong rất dễ dàng liền mất phương hướng, ta cũng không có nắm chắc có thể thông qua nơi đây tiến vào Đại La vực!
Trong ánh mắt Đại Thốc Tử có chút ngưng trọng nói.
Khương Tư Nam nhẹ gật đầu, nhìn kỹ phiến sương mù này, nhưng trong lòng có một loại cảm giác kỳ dị, hắn phân ra một tia thần hồn chìm vào trong Hồng Mông Tạo Hóa Tháp.
- Long Hoàng, có thể nhìn ra cái gì không? Cái Mê Vụ Đầm Lầy này rốt cuộc là làm sao hình thành?
Long Hoàng cẩn thận quan sát thoáng một phát, trong ánh mắt có một tia nghi hoặc, thì thào lẩm bẩm:
- Địa phương kỳ quái a, ngay cả ta cũng nhìn không thấu, ở đây tuyệt đối có đại khủng bố, ta duy nhất có thể nhìn ra, chính là trong chỗ này hình như là một lĩnh vực ngăn cách Thiên Địa, rất giống như thủ đoạn của Chí Cường Giả, nhưng lại có chút bất đồng, có điểm giống tự nhiên hình thành Tuyệt Vực... Nhìn không thấu, nhìn không thấu!
Trong nội tâm Khương Tư Nam cả kinh, không nghĩ tới ngay cả Long Hoàng cũng nhìn không thấu nơi đây.
- Vậy ngươi có thể tìm ra phương hướng chính xác, đi tới Đại La vực hay không?
Lúc này đây, Long Hoàng nhàn nhạt gật đầu nói:
- Cái này không có vấn đề, tuy phiến địa vực này rất kỳ quái, người bình thường không thể đi ra ngoài, nhưng ta vẫn có thể tìm được đường ra chính xác!
Khương Tư Nam nghĩ nghĩ, cuối cùng cắn răng một cái, hạ quyết tâm.
- Mặc kệ, Đại Thốc Tử cũng có thể bình yên vô sự tới, nói rõ cái này cũng không có nguy hiểm như trong tưởng tượng, nơi này là thông đạo duy nhất thông hướng Đại La vực, liều a!
Nói xong, Khương Tư Nam để cho Đại Thốc Tử một đầu đâm vào trong sương mù.
Ở trong Mê Vụ Đầm Lầy, cũng không hoàn toàn đều là sương mù trùng trùng điệp điệp, chỉ có một tầng sương mù màu trắng giống như lụa mỏng phiêu đãng, để cho hết thảy đều lộ ra rất mơ hồ, thấy không rõ lắm.
Khương Tư Nam tận lực chứng kiến ao nước nhỏ, bùn nhão trên mặt đất, còn có một chút thực vật thủy sinh lông xù, rất nhiều cổ thụ cao mấy trượng, thậm chí là hơn mười trượng, tán cây đã sớm nát mất, chỉ còn lại có một ít thân cây tàn phá, ngọn núi trụi lủi, cũng không cao lắm, nhưng lại có một loại hào khí rất kỳ dị.
Ở đây rất yên tĩnh, có một loại im ắng đáng sợ, làm cho lòng người sợ hãi.
Ở đây không có sinh linh gì, ngẫu nhiên có thể chứng kiến một ít thi hài của nhân loại, Yêu thú, nhưng mà đã sớm nát mất, chỉ còn lại có một ít xương cốt.
Càng bay vào bên trong, lại càng cảm giác âm lãnh băng hàn, phảng phất như có một loại hàn khí xuyên tim vọt tới, để cho toàn thân cảm giác được không thoải mái.
Long Hoàng thi triển thần thông, một tia lực lượng thần hồn hóa thành cây đèn ánh vàng rực rỡ, phiêu phù ở bên người Khương Tư Nam, chỉ dẫn lấy hắn đi về phía trước.
Cứ như vậy, lại đi về phía trước hơn vạn dặm đều hoàn toàn yên tĩnh, hơn nữa cảnh sắc chung quanh giống như đúc, nếu như không phải tin tưởng Long Hoàng, Khương Tư Nam còn cho là mình dạo qua một vòng lại về đến chỗ cũ.
Nhưng mà vừa lúc đó, Đại Thốc Tử bay qua một ngọn núi, thấy được một trũng đất bằng, mà phía trên đất bằng xuất hiện một dấu chân vô cùng cự đại!
Cái dấu chân kia vậy mà khoảng chừng hơn nghìn dặm, thoạt nhìn vô cùng rõ ràng, hơn nữa truyền đến rét lạnh chi khí!