Chương 88: Tính kế lẫn nhau!

“Nói! Ngươi là ai?” Hà Chương hét vào mặt Quân.

Hắn bị bóp ngẹt muốn ngạt thở, cố gắng trả lời:

“Ngài…có muốn…báo thù…cho con trai?”

Hà Chương nghe xong quả nhiên gương mặt giãn ra một chút, bàn tay lỏng hơn nhưng vẫn dí chặt hắn vào tường. Quân thừa dịp hít lấy hít để nói tiếp.

“Nhạc Sơn không chỉ hại Hà đội trưởng, còn hạ cấm chế lên người tiểu nhân. Nếu không tin ngài có thể kiểm tra đan điền!”

Hà Chương chẳng đợi nói thêm, một ngón tay hướng thẳng về phía đan điền của Quân.

“Cấm chế vong huyết?”

Hà Chương bấy giờ mới thả lỏng tay để hắn thoát ra ngoài. Quân nói:

“Nhạc Sơn dùng một giọt máu của y hạ cấm chế này, có thể trong vòng trăm dặm dùng suy nghĩ nổ tung đan điền, bạo thể mà chết!”

“Nói tiếp đi!” Hà Chương vẫn dán con mắt vào hắn

“Tiểu nhân trời sinh thể chất cường hãn, nhưng thiên phú có hạn nên lựa chọn con đường tu luyện nhục thân. Trước đây từng chiếm được một bộ đấu pháp luyện thể của Huyết linh tông mang về học tập. Sau khi giao thủ Nhạc Sơn biết được liền ép tiểu nhân làm nội gián cho y. Tiểu nhân vì sợ hãi nên đã nhận lời mong giữ mạng! Xin Hà trưởng lão trách phạt!”

Quân nói xong chắp tay cúi đầu tạ tội liếc nhìn Hà Chương, thấy ông ta vẫn im lặng không nói gì liền tiếp tục.

“Nhạc Sơn không chỉ là kẻ thù của ngài, còn là kẻ thù của tiểu nhân, chúng ta đều muốn giết y. Tiểu nhân tuy không đủ thực lực, nhưng lại có thể truyền âm liên lạc với y, từ đó tìm được cơ hội tiếp cận. Với tu vi của ngài nhất định có thể giải quyết mối thù này!”

Hà Chương bây giờ mới lên tiếng.

“Ta làm sao tin được một kẻ ham sống sợ chết! Ngươi đã cúi đầu trước kẻ thù bây giờ lại lật lọng phản bội, chẳng phải cũng có thể lừa dối ta hay sao?”

“Nhạc Sơn là kẻ nham hiểm độc ác. Tiểu nhân nghe nói y cùng Hà đội trưởng từng là bạn bè, không ngờ vẫn ra tay tàn độc. Dù tiểu nhân có làm theo lời thì chắc chắn vẫn chỉ có đường chết. Đã vậy thà rằng kéo theo y đi cùng. Đại nhân, lời kẻ sắp chết là lời nói thật!”

Hà Chương nhìn hắn chăm chú rồi đứng dậy đi ra ngoài.

Chờ khi Hà Chương khuất mắt Quân mới mệt mỏi ngồi xuống. Mạnh Thần vội chạy lại:

“Ngươi…ngươi…!”

“Làm sao? Ngươi có tin ta không?” Quân cười.

“Ta không biết! Nhưng ta tin là ngươi có lý do. Bây giờ ngươi tính sao?”

“Còn sao nữa! Đâm lao thì phải theo lao thôi!”

Chỉ huy căn cứ Bạch Vân sau cuộc tập kích thất bại thì tức giận vô cùng, tất cả đều tin rằng có nội gián báo tin. Vấn đề sẽ truy tìm và xử lý như thế nào mới là điều mà bọn họ cân nhắc.

Hà Chương tham gia hội nghị với khuôn mặt âm trầm.

“Chuyện này các vị cứ để lão phu xử lý!”

Bốn người còn lại đưa mắt nhìn nhau. Một người có vẻ là đứng đầu cất tiếng.

“Hà trưởng lão, chúng ta đều lấy làm tiếc về việc con trai ông. Nhưng đại cục làm trọng, đừng làm việc theo cảm tính.”

“Chúng ta đã tổn thất nhiều người, không thể hành động lỗ mãng được.” Một người khác trông trẻ nhất nói tiếp.

“Lỗ mãng! Hừ! Lúc ta chinh chiến cho Triều Quốc, ngươi bao nhiêu tuổi? Ba mươi hay năm mươi? Ta sống ba trăm tuổi thì một nửa đời ngồi trên đao kiếm. Ngươi chỉ dựa vào chút bản lĩnh từ nhà vợ mà dám lớn tiếng với ta!” Hà Chương tức giận mắng.

“Ông…”

“Hà trưởng lão đừng giận. Cao Tiến nói vậy cũng là vì suy nghĩ cho lợi ích chung. Nếu ông đã quyết, thì cứ theo ý ông. Nhưng phải hạn chế tối đa tổn thất cho căn cứ.”

“Khương Duy, nể mặt ông ta không so đo với hắn. Ta chỉ cần năm mươi người. Còn lại ta tự chuẩn bị, không phiền đến các vị!” Hà Chương nói xong liền đi ra ngoài.

Cao Tiến vẫn còn ấm ức trong lòng:

“Khương lão, rõ ràng Hà Chương tự làm theo ý mình, không xem chúng ta ra gì, sao còn để cho ông ta hành động.”

“Cao Tiến, ngươi chưa tiếp xúc nhiều với Hà Chương. Ông ta tuy là kẻ bên ngoài hành động theo cảm tính nhưng bên trong lại có đầu óc. Không phải tự dưng mà đến bây giờ vẫn được trọng dụng, bày binh bố trận Hoàng thất lại cử ông ta đến đây. Hơn nữa, chúng ta đang cần một người đi trước mở đường. Ông ta đã xung phong, thì cứ để ông ta đi trước!”

Cao Tiến nghe xong im lặng không nói gì nữa.

Kể từ khi Quân trở về đến nay đã một tháng, hắn cơ bản đã bình phục hoàn toàn. Cũng như âm thầm báo tin cho Nhạc Sơn về ba lần xuất quân của căn cứ Bạch Vân, khiến y chiếm được nhiều lợi ích.

Lần này có một chuyến hàng vận chuyển nhu yếu phẩm rất lớn, không chỉ là linh thạch, pháp khí, đan dược, mà còn chứa những đồ vật đã được đổi điểm cống hiến mang đến cho tu sĩ trong căn cứ.

Hà Chương nói cho Quân, yêu cầu hắn báo lại cho Nhạc Sơn rằng ông ta sẽ là dẫn người đến nhận hàng tại một địa điểm cách căn cứ gần trăm dặm sau đó hộ tống về.

Quân mặc dù không biết việc này là thật hay giả, hơn nữa Nhạc Sơn thừa biết Hà Chương là cha Hà Khôi, thù hận lớn như vậy làm sao y dám lộ diện? Nhưng tò mò là một chuyện, việc cần làm thì vẫn phải làm.

Về phía Huyết linh tông, để đối chọi với căn cứ Bạch Vân của Triều Quốc thì bọn họ cũng xây dựng cho mình một căn cứ ẩn sâu trong rừng. Tuy quy mô không bằng nhưng số lượng nhân thủ không hề ít hơn. Ba phần tư trong đó đến từ các thế lực phụ thuộc. Người đứng đầu căn cứ đương nhiên là một vị trưởng lão của Huyết linh tông, tên gọi Tạ Tĩnh, Huyền giai ngũ đẳng.

Trong một cuộc họp với mười người đủ hình dáng đến từ các thế lực đã quy phục, tu vi dao động từ Huyền giai nhất đẳng cho đến tam đẳng, Tạ Tĩnh chính giữa chủ trì, ngồi bên cạnh ông ta vậy mà lại là Nhạc Sơn.

“Các vị, tin tức thu được chắc đều đã biết. Chuyến hàng này rất có giá trị, nếu nó tới được núi Bạch Vân thì cục diện sẽ rất giằng co!”

“Tất cả nghe theo sắp xếp của thượng tông! Tạ trưởng lão cứ việc sai bảo!” Một người mặt cười lên tiếng, rõ là có ý nịnh bợ.

“Hahaa! Các vị đã nhất trí, thì chuyến hàng này sẽ là của chúng ta! Kế hoạch như thế này…” Tạ Tĩnh vuốt râu cười.

Cho đến khi mọi việc đã phân phó xong và đám người rời đi chuẩn bị, chỉ còn lại Nhạc Sơn, y mới cất tiếng hỏi:

“Tạ trưởng lão, chuyến hàng này lớn như vậy, phía Triều Quốc chắc chắn bảo vệ rất kỹ. Chưa biết chừng còn giăng ra cạm bẫy chờ chúng ta!”

“Những thứ này ta đều biết, bọn chúng cũng biết. Nhưng không thể không làm. Cả hai đang tính kế lẫn nhau, cuối cùng xem kẻ nào chiếm được lợi ích hơn mà thôi!”

“Ta có tin nội gián nói rằng đích thân Hà Chương sẽ đến nhận hàng và hộ tống về!”

“Đáng tin không?”

“Sáu phần!” Nhạc Sơn đáp.

“Hà Chương! Cái tên này không chịu ngồi yên một chỗ, lại còn mò ra ngoài chiến trường!”

“Ông ta rất lợi hại sao?”

Tạ trưởng lão gật đầu:

“Hà Chương giỏi ở chỗ biết dùng mưu lược. Nếu đánh một một thì ta không ngại, nhưng điều binh khiển tướng thì phải nể ông ta bốn phần.”

“Người như vậy cần sớm tiêu diệt. Nhân lần này giết chết ông ta đi!” Nhạc Sơn gật gù.

Tạ Tĩnh đi lại suy nghĩ giây lát rồi hỏi:

“Ngươi mới đây vừa đánh tàn phế con trai Hà Khôi của ông ta đúng không?”

“Đúng vậy!”

“Lần này ngươi tiên phong dẫn quân đánh cướp. Tiết lộ ra cho đám bên kia biết! Bằng mọi giá phải ép ông ta lộ diện!”

Nhạc Sơn mắt sáng lên:

“Tạ trưởng lão, ta hiểu rồi!”

Hà Chương khoác trường bào hai màu vàng xanh, ngồi bên trong phi chu ngắm nhìn đồ hình núi Bạch Vân. Nét mặt ông ta không vui không buồn, ánh mắt phẳng lặng như mặt hồ không chút gợn sóng.

Từ bên ngoài có một người tiến vào bên trong bẩm báo:

“Hà trưởng lão, đã đến vùng hoạt động của nhiều loài phi cầm yêu thú, cần phải hạ thấp độ cao và giảm tốc độ của phi chu xuống mới an toàn!”

“Làm đi!”

Hà Chương đáp lại một tiếng, thu đồ hình cất sang một bên rồi bước ra khỏi phòng. Ông ta đi dọc phi chu, dặn dò mọi người cẩn thận để ý xung quanh đề phòng bất trắc.

Quân và Mạnh Thần cũng đang ở ngoài mạn thuyền, Hà Chương đi qua liếc nhìn hai người, đôi mắt ánh lên một nét cười khó hiểu. Tuy gương mặt Quân trông có vẻ bình thường nhưng trong lòng hết sức không thoải mái, bởi hắn biết chuyến này lành ít dữ nhiều.

Những gì đến cuối cùng đã đến. Từ bốn phương tám hướng, hàng trăm hàng ngàn tia sáng đủ màu mang theo sự chết chóc bắn thẳng vào chiếc phi chu đơn độc giữa không trung.

Màn sáng bảo vệ bên ngoài loé lên từng ánh chớp ngăn cản đi hết thảy công kích.

Nhưng không chỉ có vậy. Một luồng sáng to như cây cổ thụ, đỏ tươi như màu máu đâm thẳng vào bức màn ánh sáng. Bức màn run lên bần bật, ra sức chống đỡ rồi xuất hiện từng vết rạn nứt lan rộng ra xung quanh.

Sau nửa phút cầm cự, cuối cùng nó không chịu nổi mà vỡ tan thành từng mảnh nhỏ.

Lại thêm một tia sáng nữa. Lần này nó xuyên thủng một phần đầu của phi chu. Con thuyền to lớn hoá thành một con diều khổng lồ đứt dây, ào ào rơi xuống đè nát một khoảng rừng rậm bên dưới.

Từ bên trong, ba trăm tu sĩ, chiến binh của Triều Quốc nhảy ra, binh khí lăm lăm trên tay sẵn sàng quyết chiến.

Phía bên kia, đối phương phải đến năm trăm người. Nhìn sơ qua Huyết linh tông có khoảng trăm người, bốn trăm còn lại do ba thế lực khác tụ họp mà thành, được dẫn đầu bởi ba vị cao thủ Huyền giai.

“Giết hết cho ta!”

“Giết!”

“Giết!”

Tiếng quát vang lên, theo sau là những tiếng hò reo hưởng ứng rồi cả hai bên đồng loạt lao vào say máu.

Trên trời chớp lóe liên hồi nổ đùng đoàng inh tai nhức óc. Dưới đất người người giáp lá cà, mỗi một đao vung lên đồng nghĩa có một phần thân thể của kẻ nào đó rơi xuống.

Cây cối đổ rạp, đất đá vỡ vụn, pháp khí nứt nẻ vung vãi khắp nơi. Bụi cuốn lên mờ mịt pha với mùi máu tanh nồng nặc khó ngửi.

Tất cả hòa quyện tạo thành một bản giao hưởng chết chóc vô nghĩa!