Chương 49: Thử kiếm – Hớt tay trên!

Hắn cởi bỏ chiếc áo ngoài rách nát, để lộ bên trong là một lớp áo giáp màu cát vàng.

“May mắn có giáp Kim Sa mà Tiêu lão cho ngày trước, không thì chết chắc rồi.”

Hắn nhìn trước ngực, thanh đoản kiếm đã trở về màu vàng lục, còn cắm lại trên giáp, toả ra xung quanh những đường nứt vỡ ám màu huyết sắc. Mũi kiếm xuyên qua mặt bên kia cỡ một đốt ngón tay, cắt vào da thịt hắn rỉ máu.

Giáp Kim Sa có thể chịu được công kích của Hoàng giai ngũ đẳng, hơn nữa hắn còn vận Kim cang cương khí lập nên mấy lớp phòng ngự trước ngực. Vậy mà vẫn bị thanh kiếm làm tổn hại, quả thật là hung hiểm, mất mạng như chơi!

Sau khi nghỉ ngơi, hắn cẩn thận lục tung tất cả đồ đạc của ba cái xác, tìm được tổng cộng năm mươi tám chiếc phi tiêu, ba lá phù màu xám đen, cùng hơn vạn linh thạch hạ phẩm và một số giấy tờ gì đó. Thân phận của ba tên này cũng dần sáng tỏ.

Bọn chúng là phường đánh thuê, hành nghề sát thủ chuyên đâm thuê chém mướn kiếm tiền. May mắn hắn luôn cẩn thận nếu không đã bỏ mạng rồi. Còn kẻ đứng sau là ai? Hắn chỉ nghĩ tới một người mà thôi!

Bây giờ người chết rồi, không có bằng chứng gì cả. Hắn bèn dùng một mồi lửa thiêu thành tro bụi cả ba cái xác. Xong xuôi mang hết gia tài chiếm được cho vào túi trữ vật, thu lại Thập phương huyễn trận, rồi lận đận tìm đường về Học viện.

“Cái gì? Bọn chúng dám! Đi! Ngươi cùng ta tới chỗ Ngoại viện trưởng để xử lý bọn chúng!”

Trương Liêm đập bàn đùng đùng nổi giận, ném phăng chiếc mặt nạ xuống đất, kéo tay Quân đi ra ngoài. Hắn vội ngăn lại.

“Trương trưởng lão, chỉ là suy đoán mà thôi, không có chứng cứ thì chúng ta làm gì được?”

“Bọn chúng dám động đến đệ tử Học viện, động đến đệ tử của ta, làm sao có thể để yên được!” Trương Liêm vẫn giận lắm.

“Không để yên thì chẳng lẽ kéo đến nhà gây chuyện? Học viện cũng sẽ không vì ta mà gây chuyện với bọn họ!”

“Vậy chẳng lẽ ngươi định nhẫn nhục như thế hay sao?”

“Có gì không được? Cứ làm bộ yếu đuối đi, bọn chúng sẽ nghĩ chúng ta không dám phản kháng, nhất định sẽ ra tay lần nữa. Lúc đó tóm gọn một mẻ, bọn chúng sẽ hết đường chối cãi!”

“Một lũ cậy thế cậy mạnh, hiếp người quá đáng!”

“Được rồi, ta mạng lớn, còn chưa chết được!” Quân cười.

“Từ giờ cho đến khi bí cảnh mở ra, ngươi ở lại trong Học viện cho ta, toàn lực nâng cao tu vi. Ít nhất sẽ không ai dám động đến ngươi!”

“Nhưng như thế thì làm sao ta có thể tu luyện?”

“Ta đưa ngươi đến một chỗ! Đi!”

Trương Liêm dẫn Quân đến một động phủ, dùng một tấm ngọc bội mở cửa tiến vào bên trong.

“Mỗi trưởng lão đều được cấp một động phủ để bế quan tu luyện. Nay ta cho ngươi mượn, đảm bảo không có ai dám quấy rầy. Miếng ngọc này ngươi cầm lấy!”

Trương Liêm giới thiệu sơ qua một chút. Động phủ này tuy linh khí không nồng đậm như ở tầng bốn, tầng năm Tụ khí đài, nhưng cũng rất tốt. Hơn nữa có có một dòng linh tuyền nhỏ chảy qua, xem chất lượng nước thì cũng gần gần với linh thạch hạ phẩm. Bên ngoài còn có một toà pháp trận bảo vệ, đảm bảo vô cùng an toàn.

“Trương trưởng lão, nhờ ông xem qua vật này!”

Hắn lấy thanh đoản kiếm ra đưa cho Trương Liêm. Trương Liêm nheo mày một chút:

“Là bản mệnh pháp khí! Tên sát thủ này tu vi mới bao nhiêu mà dám luyện chế thứ này!”

Quân cũng kinh ngạc, nhớ lại sách vở từng đọc. Bản mệnh pháp khí do bản thân tu sĩ dùng một phần thân thể tế luyện mà thành, gắn liền với thân thể. Nó sẽ theo tu vi của chủ nhân mà mạnh lên, và cũng chỉ chủ nhân mới phát huy được hết sức mạnh của nó.

“Thanh kiếm này, có lẽ đủ để giết cao thủ Hoàng giai ngũ, lục đẳng. Nhưng giờ người đã chết, uy lực đại giảm, chỉ còn một hai phần.”

Quân biết thanh đoản kiếm bất phàm, hy vọng có thể sử dụng được. Nhưng nghe Trương Liêm nói xong đành thầm tiếc nuối, cố vớt vát một chút.

“Có còn cách nào để dùng không trưởng lão?”

“Đoản kiếm vừa ngắn vừa nhẹ, lưỡi mỏng sắc bén, lại rất cứng cỏi. Kiểu dáng này xem chừng nó chuyên dùng để ám sát. Vậy thì cách ngươi dùng tốt nhất cũng chính là ám sát, chờ đối phương sơ hở tung ra một kích đoạt mạng! Đầu tiên ngươi phải gột tẩy hết huyết khí còn lưu lại trên thân kiếm, sau đó dùng máu của ngươi tế luyện lại. Tỷ lệ thành công có lẽ khoảng hai, ba phần!”

“Chỉ thế thôi?” Quân cảm giác dù tỷ lệ thành công hơi thấp nhưng chung quy lại cũng không phức tạp lắm.

“Vấn đề là phải đạt đến Hoàng giai mới có thể tẩy sạch dấu vết trên kiếm!” Trương Liêm nhún vai.

“Trương trưởng lão, là ông đang trêu đùa ta phải không?” Hắn nghe xong thì chán hẳn.

Trương Liêm chắp tay sau đít, đi vòng vòng một hồi nhăn trán cau mày làm Quân càng sốt ruột.

“A! Có cách rồi!”

Trương Liêm cầm lấy cây kiếm trong tay, lập tức nội lực từ trong người ông ta bạo phát, hoá thành một ngọn lửa màu trắng xanh bao trùm toàn bộ thanh kiếm. Sắc kiếm bên trong lúc thì ngả vàng, lúc thì ngả xanh lục.

Nửa giờ sau, nội lực thu lại, Trương Liêm ném thanh kiếm trở lại vào tay Quân.

“Đã xong! Thành công trăm phần trăm!” Lão cười khì khì.

Quân trợn mắt, trong lòng đã vang lên tiếng chửi thề rồi. Không biết trước mặt hắn có phải là vị Trương trưởng lão ngày thường nghiêm khắc ai cũng sợ hay không nữa!

“Nếu ngươi dùng đúng cách, không chừng có thể một kích giết được cao thủ Hoàng giai tam, tứ đẳng đấy!”

Quân hí hửng.

“Đa tạ Trương trưởng lão, chờ sau khi thương thế khôi phục, ta sẽ thử luyện hoá nó!”

Thời gian thấm thoắt thoi đưa, lại trôi qua ba tháng. Quân ngồi trong động phủ, một tay bắt quyết, một tay trỏ về phía thanh đoản kiếm. Thanh đoản kiếm lơ lửng trôi giữa không trung rồi bất ngờ không một tiếng động lao thẳng vào vách đá trên động phủ, cắm ngập quá nửa thân mình vào bên trong. Quân thấy một màn này cũng thầm mỉm cười.

“Không tệ lắm, nhưng để điều khiển nó quả thật tiêu hao. Chỉ một lần thôi đã mất non nửa nội lực trong đan điền rồi!”

Hắn chưa đột phá lên Hoàng giai, nên thức hải chưa mở. Vì vậy điều khiển đoản kiếm chỉ có một cách duy nhất là dùng nội lực. Hắn cầm thanh kiếm lên ngắm nghía một hồi, rồi cất đi. Thứ này chỉ nên dùng khi thật sự cần thiết mà thôi!

Phủ đệ Ngân Nguyệt thế gia, Ngân Thiên đang tràn đầy lo lắng. Ngân Ngọc ngồi giữa pháp trận, khuôn mặt không ngừng biến từ đỏ sang trắng bệch, những bông tuyết xung quanh rung lên bần bật không theo quy tắc nào, vô cùng hỗn loạn.

Năm người ngồi xung quanh cũng không dễ chịu gì, quần áo trên người chốc chốc hóa thành băng, rồi lại tan ra.

Linh khí dồn vào Ngân Ngọc mỗi lúc một nhiều, chỉ thấy nàng ta nhắm nghiền mắt, thân thể không tự chủ mà tỏa ra ánh sáng trắng lạnh lẽo mờ ảo, mỗi lúc một dày nặng. Cho đến một thời điểm, màn trắng ấy thoát khỏi khống chế, bùng nổ lan khắp căn phòng, hóa mọi thứ thành băng.

Ngân Thiên hoảng hốt vội vã vận khí cự lại, nhưng ngay cả với tu vi Huyền giai thất đẳng đỉnh phong như của ông ta cũng cảm giác được cái lạnh đang thấu vào trong xương tuỷ.

Khuôn mặt ống ta vừa mừng vừa sợ, môi run run mấp máy:

“Cực hàn chi khí!”

Phía ngoài một hang núi sâu ở một nơi nào đó, có mấy chục người đang vây kín miệng hang. Còn bên trong, chỉ có hai người, một người cao gầy khoác áo choàng dài đến gót chân, tay cầm theo một cây quyền trượng. Một người phía trước trang phục đen tuyền, cầm một thanh kiếm tỏa ra sát khí lạnh lẽo.

Trước mặt họ là một con cự xà to lớn, dài dễ đến gần mười lăm mét, lưỡi rắn xòe ra vô cùng hung dữ.

“Thành Thắng, điểm yếu của nó nằm ở chiếc vảy ngược giữa trán!”

“Kim lão gia yên tâm! Để ta xem Yên sát kiếm cương này cứng hơn hay vảy của con Nghịch lân hoàng xà này cứng hơn!”

“Đừng làm hỏng miếng vảy đó! Lấy về để ta luyện Nghịch hành phá chướng đan. Chỗ còn lại thì cho ngươi!”

Nói xong lão từ tốn lại gần một tảng đá ngồi xuống, để cây quyền trượng lên đùi, thong thả nhìn Thành Thắng giơ cao trường kiếm, kiếm khí trùng trùng điệp điệp lao về phía hoàng xà!

Trong Hoàng cung nguy nga lộng lẫy. Có tổng cộng tám người đang ngồi xung quanh bàn lớn. Người chủ trì là thân vương Vương Thiên Khải. Hai ghế liền kề, là hai vị nam nhân đều khoác áo vàng kim, khí tức ẩn giấu thu liễm. Năm người còn lại, đều có tu vi Huyền giai, người thấp nhất cũng là Huyền giai ngũ đẳng. Thực lực như vậy, đủ khiến bất kỳ thế lực nào trên lục địa cũng phải kiêng dè.

“Hôm nay, ta theo lệnh của Hoàng đế bệ hạ triệu tập mọi người tới đây, vì có tin tức quan trọng, liên quan đến Bách Thiên bí cảnh!” Vương Thiên Khải dừng lại một chút, nhìn qua một lượt rồi mới nói tiếp.

“Phía cực Tây có dị tượng. Chúng ta ngũ đại thế lực và Thương hội cùng nhau trông coi Bách Thiên bí cảnh đã phát hiện điểm yếu của pháp trận ngày càng lộ rõ, áng chừng chỉ một năm tới là hoàn toàn phá vỡ được. Vì vậy kế hoạch mà chúng ta đã chuẩn bị từ trước cần phải gấp rút thay đổi!”

Bên dưới chỉ ồn ào một chút đã lắng lại. Một vị mặc quân phục lên tiếng:

“Sự xuất hiện của Bí cảnh đã làm chúng ta mất ăn mất ngủ mấy tháng trời. Rất nhiều kẻ liên tục quấy rối, tìm cách phá hoại, quân sĩ tử thương vô số!”

“Mấy lão bất tử kia vẫn án binh bất động. Có lẽ phải chờ đến khi bí cảnh mở ra mới xuất đầu lộ diện!” Một người khác lên tiếng.

“Chuyện này cũng không phải chỉ mình chúng ta bị ảnh hưởng. Cả bốn thế lực kia đều như vậy. Đây vừa là cơ hội, vừa là thách thức. Các ngươi đều hiểu một khi thành công, vị thế Hoàng Thất có thể lên đến bực nào, cho nên phải làm được bằng mọi giá!”

Ở đây có một khoảng sân rộng hình tròn, làm hoàn toàn từ kim thiết màu đen xám, khắc những ký tự cổ quái. Giữa sân có một chiếc bàn tròn màu đỏ như máu, chạm khắc bốn chiếc đầu lâu hình thù kỳ dị, người không phải người, yêu không phải yêu, quỷ không ra quỷ. Mỗi chiếc đầu lâu ngậm hai sợi xích sắt nối liền với tám cây cột đá đứng ở tám góc của chiếc sân. Toàn bộ khung cảnh toát ra khí tức âm trầm bí hiểm, khiến người ta không tự chủ được mà sinh lòng sợ hãi.

Phía trước sân, Hứa Khải Lâm gầy gò, tay chống gậy, khom lưng:

“Môn chủ! Kế hoạch thay đổi, bí cảnh sắp mở ra!”

Một thoáng yên lặng, đột ngột khí tức nhất thời hỗn loạn rồi hoàn toàn biến mất. Trên chiếc bàn tròn hiện ra một thân ảnh khoác áo xám đen, ngoại trừ đôi mắt sáng quắc thì chẳng nhìn rõ khuôn mặt.

“Chúc mừng Môn chủ tu vi đại tiến!” Hứa Khải Lâm vừa nhìn thấy người này, lập tức buông lời chúc tụng.

Hứa Khải Lâm vừa nói xong, thì thân ảnh người được gọi là Môn chủ này đã biến mất không thấy dấu vết, để lại khoảng sân yên ắng lạnh lùng.

Buổi sáng trong ngôi chùa cổ tĩnh lặng trên núi cao, gần hai mươi vị tăng ni đang tụng kinh sáng. Ngồi trên cùng, sát với tượng Phật, vị sư già râu bạc, nhắm hờ đôi mắt, một tay lần tràng hạt màu hồng đỏ, một tay gõ gõ lên chiếc mõ gỗ, miệng lẩm nhẩm từng tiếng Phạn khó hiểu.

“COONG!”

Tiếng gõ mõ lớn bất thường rồi đột ngột dừng lại, hai mắt vị sư già mở to, tay cũng dừng lần tràng hạt. Số tăng ni phía dưới thấy điểm lạ cũng đã ngừng tụng kinh.

“Trụ trì! Có chuyện gì vậy!”

Vị sư già thở dài:

“Các con, niệm Đại bi thập chú, chú thứ ba!”

Chúng đệ tử nghe xong đều không khỏi hốt hoảng. Đại bi thập chú chú thứ ba, là niệm cho thế gian khổ ải tang thương, niệm để mong thiên hạ thái bình, tránh khỏi chiến tranh đẫm máu!

Nhưng không ai dám hỏi thêm, lẳng lặng tiến về chỗ ngồi, bắt đầu bài chú.

Quân đang ở trong rừng. Hắn xuất quan đã nửa tháng. Lần này, hắn vô cùng bí mật, vừa muốn thử xem uy lực của thanh đoản kiếm thế nào, vừa để xem có kẻ nào theo dấu hay không. Không chỉ mượn Trương Liêm mấy món đồ hộ mệnh, mà còn mang theo một miếng ngọc bội, gặp nguy hiểm chỉ cần bóp vỡ là Trương Liêm sẽ cảm nhận được, trong giây lát đến tiếp ứng ngay.

Hắn ám phục trong rừng mấy ngày, ý định ban đầu tìm một con yêu thú để thử kiếm. Và hắn đã gặp được một con Thạch bì cự tê đi lạc. Thạch bì cự tê, nổi danh da dày thịt béo, trong đồng giai yêu thú lực phòng ngự có thể xếp vào tốp mười.

Ngồi trên cành cây cao, Quân lấy ra thanh đoản kiếm.

“Đi!” Hắn lẩm nhẩm.

Tức thì, thanh kiếm lặng yên không tiếng động, hoá thành một vết kim quang nhằm thẳng cự tê xông tới. Mắt thường chỉ nhìn thấy tia sáng mảnh như sợi chỉ xẹt qua, dễ dàng xuyên thấu thân thể khổng lồ của cự tê, cắm ngập lưỡi kiếm xuống nền đất phía đối diện.

Con yêu đau đớn rống lên từng hồi vang động cánh rừng, rồi co giò chạy thẳng biến mất trong đám cây rậm rạp. Quân mỉm cười, thu kiếm vào nhẫn trữ vật.

Từ dưới chân hắn dâng lên một vòng xoáy không khí nho nhỏ màu trắng mờ. Đoạn thân hình phiêu động, chớp mắt đã thấy vọt sang cành cây tít phía bên kia. Cự tê chạy phía dưới, còn Quân thì đạp lá mà ung dung đuổi theo phía bên trên.

Kết thúc rồi! Quân chuẩn bị cho một đòn kết liễu!

“Ầm! Ầm! Ầm!”

Ba luồng kình lực từ đâu lao tới đánh thẳng lên người Thạch bì cự tê. Con yêu nhanh chóng khuỵu xuống, ngã lăn ra trút hơi thở cuối cùng.

Quân nhíu mày, dừng lại trên cây cao, nheo mắt quan sát bóng người từ từ hiện ra!