Chương 47: Đại hội diễn võ – Phần thưởng!

Mười người chiến thắng đã có mặt tại khoảng sân rộng phía trước phòng của Thanh Tùng. Ông ta và năm vị trưởng lão Ngoại viện cùng xuất hiện.

“Chúng đệ tử, các ngươi đều rất xuất sắc, đã trở thành những người đứng đầu trong lần Đại hội diễn võ này. Ngoài Hoàng ân mà Hoàng đế bệ hạ đã giành cho các ngươi, Học viện cũng không keo kiệt, thưởng cho các ngươi năm ngàn linh thạch trung phẩm.”

Tiền bạc, cái ai cũng cần. Nhưng bọn họ đang mong chờ những thứ phía sau.

“Tiếp nữa, mỗi người một viên Dung nguyên đan. Trước mắt ta sẽ thay các ngươi bảo quản, khi đến bình cảnh thì tới gặp ta để nhận, tránh cho có kẻ dòm ngó!”

Mười người nghe xong thì không khỏi vui mừng. Tác dụng của Dung nguyên hẳn ai cũng đã biết, giá trị rất lớn, cầu còn không được. Việc Ngoại viện trưởng đích thân cất giữ âu cũng là hợp lý.

“Thứ ba, mỗi người được vào Tàng thư các chọn tuỳ ý một bộ pháp quyết!”

Trên tầng ba của Tàng thư các có chứa pháp quyết Huyền giai, cần có cống hiến Hoàng kim cả ngàn điểm mới đổi được, vô cùng quý giá. Thậm chí một vài gia tộc hoặc môn phái cũng chỉ có một, hai bộ mà thôi. Bọn họ được quyền chọn lựa một cuốn là đã là ngoài mong đợi!

“Được rồi! Bây giờ chúng ta nói chuyện chính. Đồ các ngươi nhận cũng không phải miễn phí. Hoàng ân ban xuống không giành cho kẻ nhàn rỗi!” Thanh Tùng bấy giờ mới cất lời.

Mười người đang vui mừng bỗng chốc im bặt, hiểu rằng mình đang chuẩn bị phải đón nhận một nhiệm vụ quan trọng.

“Các ngươi được cho phép thăm dò bí cảnh, phải dốc sức tìm lấy cơ duyên. Bởi không chỉ chúng ta, mà các thế lực khác đều có người đến đó. Cạnh tranh khốc liệt không chỉ vì bản thân, mà còn vì thể diện của Triều Quốc. Người nào biểu hiện xuất sắc, sẽ được cân nhắc tiến vào Nội viện, và còn có phần thưởng lớn hơn nữa đang chờ!”

“Thật sao!” Đám đông phía dưới không ngừng xuýt xoa. Đấy rõ ràng vừa là quyền lợi, cũng vừa là trách nhiệm. Bọn họ không hào hứng sao được!

“Ngoại viện trưởng, đệ tử có điều muốn hỏi!” Một người bỗng cất tiếng.

“Ngươi nói đi!”

“Ngài thấy đấy, chúng ta tu vi đều rất thấp, còn chưa tới Hoàng giai. Bí cảnh ắt chứa đựng vô số hiểm nguy, chỉ sợ chưa tìm kiếm được gì thì đã…”

“Ngươi nói không sai. Vì vậy, ta cho các ngươi một tháng tu luyện tại Tụ khí đài tầng năm và năm ngày tại Dưỡng cốt đàm. Thêm nữa, từ giờ cho đến lúc đó, năm vị trưởng lão sẽ đích thân chỉ dẫn cho các ngươi tu luyện!”

Ai không nói, nhưng Quân nghe xong biết rằng đây chính là phần thưởng quý giá nhất đối với mình. Hắn không cần tiền bạc, pháp quyết. Cái hắn đang mong chờ là được học hỏi kiến thức, kinh nghiệm từ những cao thủ thực sự.

“Còn về việc ngươi lo lắng thực lực không đủ, thì có thể từ chối tham gia! Nhưng ngươi nên nhớ, đồ vật miễn phí từ trên trời rơi xuống, ngoài nước mưa thì chỉ có phân chim!” Thanh Tùng nhắc nhở.

Mười tên đệ tử không ai còn ý kiến gì nữa, sau một hồi huyên náo đã chuyển sang lựa chọn sẽ theo vị trưởng lão nào học tập. Tu vi của cả năm người đều Hoàng giai lục đẳng, thất đẳng; thực lực cũng ngang ngửa nhau, nên chọn ai cũng tốt cả. Quân cân nhắc giây lát, đã đưa ra sự lựa chọn của riêng mình!

Trương Liêm dẫn hắn tới phòng riêng. Chỉ có mình Quân đi theo ông ta, đấy hẳn là điều hiển nhiên nếu không muốn nói là không ai nghĩ tới sẽ có người chọn Trương trưởng lão. Căn phòng của Trương trưởng lão cực kỳ ngăn nắp và sạch sẽ, mọi đồ vật đều được sắp xếp theo một trình tự và quy luật nhất định, đã nói lên phần nào tính cách của chủ nhân.

“A Thiết, nói nghe xem tại sao lại muốn theo ta?”

“Phải nghiêm khắc với bản thân thì mới có thể trưởng thành!”

“Nói hay lắm! Ta trước giờ chưa nhận đồ đệ, ngươi xem như là người học trò đầu tiên của ta. Ta đã nhận trách nhiệm mà Học viện giao phó, đương nhiên sẽ dạy ngươi hết những gì ta biết. Ta nghiêm khắc không chỉ với bản thân, mà với mọi người xung quanh đều như vậy. Ngươi hiểu chứ!”

“Ta hiểu rõ. Kính mong trưởng lão chỉ dạy con đường tu luyện!”

“Mỗi người một con đường, không ai giống ai, ngươi muốn thành tựu phải tự đi con đường của mình…”

Trương Liêm dành hẳn ba ngày liền để thuyết giảng đủ những tri thức từ căn bản đến phức tạp, cũng như giải đáp những thắc mắc của hắn trong tu luyện.

“Ngươi đã lĩnh hội được mấy phần?”

“Được hai, ba phần!” Hắn gãi đầu lúng túng.

“Như vậy là tạm được rồi. Hôm nay đến đây thôi, ngươi nghỉ ngơi đi!”

“Trưởng lão, khi nào thì chúng ta đi chọn pháp quyết?”

“Đồ không dùng vẫn còn ở đó. Ngươi hãy dành thời gian để thực sự biết bản thân cần gì, muốn gì, thì mới có thể đưa ra lựa chọn sáng suốt!” Ông ta nói xong thì quay người rời đi.

Thời gian này hắn sinh hoạt ở ngay chỗ của Trương Liêm. Ngoài thời gian tu luyện hắn còn đọc thêm kinh thư có trong thư phòng, hoặc tranh thủ dọn dẹp xung quanh. Trương Liêm dường như có vẻ hài lòng với biểu hiện của hắn. Nhưng ông ta chắc không biết, đây là chỗ an toàn nhất mà hắn có hiện giờ, nếu không tỏ thái độ tốt một chút, coi chừng bị người nghiêm khắc như Trương Liêm tống cổ ra ngoài, thế thì dễ lại gặp nguy hiểm. Đây cũng là một trong những lý do hắn lựa chọn đi theo Trương Liêm, vì chắc chắn chẳng ai muốn đụng chạm đến ông ta cả!

Tàng thư các như mọi ngày, tấp nập người ra vào. Còn lão Miêu vẫn y sì, nằm dài trên chiếc chõng tre phe phẩy cây quạt rách.

“Lão Miêu, lâu rồi không gặp!”

“Ai đấy?” - Lão lười biếng mở hé cặp mắt ra nhìn - “Tên tiểu tử nhà ngươi! Mấy tháng rồi không đến, làm ta buồn muốn chết!”

Lão vừa nhận ra Quân liền mừng ra mặt, vội vàng chạy tới kéo hắn về căn chòi ngoài vườn.

“E hèm! Lão Miêu, ông vẫn chẳng có quy tắc gì cả. Có nhà không ở lại chui ra ở cảnh màn trời chiếu đất. Tốt nhất ông đừng rủ rê lôi kéo hắn làm gì cả, không thì đừng trách ta!” Một giọng nói âm trầm cất lên.

“Trương Khắc Khổ? Ông tới đây làm gì, chẳng phải còn đang bận đi bắt mấy tên đệ tử phạm luật hay sao? Chuyện của ta, ta muốn làm gì kệ ta!” Lão Miêu cũng không vừa, một tay chống nạnh, một tay cầm quạt chỉ chỉ trỏ trỏ.

“Trước đây ta không nói, nhưng bây giờ ta và hắn xem như sư đồ, ta tất nhiên phải quản thúc nghiêm khắc, không thể để hắn lây bệnh xấu của ông!”

“Cái gì? Sư đồ?” Lão Miêu trợn mắt.

Quân thấy thế vội lên tiếng.

“Chuyện là sau Đại hội diễn võ, ta được Trương trưởng lão đích thân chỉ dẫn tu luyện. Hôm nay ta tới đây cũng là để ông ấy giúp ta chọn lựa pháp quyết!”

“Hừ! Tiểu tử ngươi sao lại dính phải lão khắc khổ này chứ! Ta trông giữ Tàng thư các mấy chục năm, pháp quyết nào cũng đều nắm trong lòng bàn tay. Để ta giúp ngươi chọn, không cần phiền đến Trương trưởng lão!” Lão Miêu lập tức lên giọng, có phần thách thức.

“Chuyện này của nội bộ Học viện, không đến lượt ông xen vào! A Thiết, chúng ta đi. Lên tầng ba!” Trương Liêm không chút cảm xúc, trực tiếp gạt lão Miêu sang một bên, đi thẳng vào các.

“Hừ! Để ta xem ông thì chọn được thứ gì tốt!” Lão Miêu khó chịu.

Quân thẳng tiến lên tầng ba, đây là nơi chứa đựng pháp quyết cao nhất của Ngoại viện, có hai bộ Huyền giai trung phẩm, năm bộ hạ phẩm, mười bộ Hoàng giai cực phẩm và mười tám bộ Hoàng giai thượng phẩm. Hắn nhìn chỗ pháp quyết mà đỏ cả mắt, chỉ một cái Ngoại viện đã giàu có hơn mấy lần những tông môn bên ngoài kia.

Mặc dù hắn còn vài bộ lấy trong đạo tràng chưa xem qua, nhưng chỉ trong mấy năm ngắn ngủi với nhiều biến cố, chúng đã không còn phù hợp nên hắn không muốn bỏ thời gian tu luyện. Hơn nữa nếu hắn bây giờ mà vẫn không dùng pháp quyết của Học viện, e là có người sẽ để mắt đến.

Pháp quyết Huyền giai, thuần tuý nội lực của hắn đã đủ để tu luyện. Nhưng với cảnh giới Võ giả ngũ đẳng mà luyện thành e rất khó ăn nói. Tốt nhất chọn Hoàng giai!

“Trương trưởng lão, thứ này thế nào?” Hắn giơ ra một quyển trục.

“Lưu tinh quyền? Đúng là rất phù hợp với ngươi. Nhưng ta thấy quyền pháp hiện tại của ngươi đã rất mạnh, nên luyện đấu pháp khác bổ trợ thì hơn!” Trương Liêm nói.

“Ây da! Chẳng lẽ ngươi chưa từng nghe nói đến tu luyện cực hạn. Chỉ tu duy nhất một thứ? Ngươi cứ lấy nó đi, đảm bảo luyện xong Hoàng giai thấy ngươi cũng phải chạy mất dép!” Lão Miêu đột ngột từ đâu lên tiếng.

“Ông vào đây làm gì?” Trương Liêm trợn mắt.

“Làm sao? Ta trông giữ Tàng thư các, muốn đến chỗ nào thì đến, vào đâu thì vào, ông ý kiến gì?” Đoạn lão nói tiếp “A Thiết, ta thấy bộ Lưu tinh quyền rất phù hợp với ngươi!”

“Hàm hồ, đừng nghe lão xúi bậy! Võ giả không nói, nhưng khi lên Hoàng giai gặp phải cao thủ chân chính dùng pháp khí từ xa, ngươi sẽ thành cái bia ngắm cho bọn chúng đánh! Chọn thứ khác thì hơn!”

Hắn bắt đầu thấy có chút đau đầu rồi. Hai người này, một nghiêm khắc quy củ, một tự do không có luật lệ, gặp nhau mà không to tiếng mới lạ.

“Vậy bộ kiếm pháp này thì sao? Ta thấy ghi có thể ngự kiếm này!” Quân cầm lên một cuốn trục.

“Ta còn chưa từng thấy ngươi dùng kiếm bao giờ! Nhưng ngươi khí lực rất lớn, sức bằng mười người cộng lại, nên chọn vũ khí hạng nặng, sức phá hoại lớn. Tỉ như đại chuy, đại đao,…sẽ tốt hơn là dùng kiếm!” Trương Liêm nói

“Cái này không hẳn. Kiếm cũng có cự kiếm, trọng kiếm. Vừa sắc bén mà vẫn vô cùng mạnh mẽ khí thế!” Lão Miêu đứng ngoài nói xen ngang.

“Ông! Lão gàn dở chết tiệt! Ông muốn gì!” Trương Liêm nghiêm giọng.

“Sao? Học viện quy định không cho ta nói hả? Thế thì ông ý kiến cái gì?” Lão Miêu đắc chí, phe phẩy quạt nát.

Quân nhìn cảnh này chỉ biết lắc đầu ngao ngán. Hắn tìm mấy cuốn, đều bị hai người này một khuyên chọn, một xui bỏ, mà ai cũng có lý cả. Nhất thời không biết làm sao, đành hoà giải.

“Hai vị chớ nóng giận! Chẳng phải đều là vì ta nên mới tới đây sao? Ta thấy cái này chắc chắn phù hợp!”

“Lăng vân bộ pháp?” Cả Trương Liêm lẫn lão Miêu khi thấy quyển trục trên tay Quân thì đồng thanh.

“Có chuyện gì sao?”

“Thứ này đúng là rất tốt, không chỉ ngươi mà gần như ai vào đây cũng đều nhìn qua nó một lần. Nhưng khá là khó luyện, ở Ngoại viện trước giờ chỉ vài người luyện được.” Trương Liêm nói.

“Lão Miêu, ý ông thì sao?” Quân bắt đầu có ý cười.

“Bộ pháp này nếu luyện thành trong thời gian ngắn có thể cưỡi sóng đạp gió, ngự không phi hành. Ta thấy ngươi chọn cũng được!” Lão có vẻ không được đắc ý cho lắm.

“Haha! Nếu cả hai vị đều không chê thì chắc chắn là đồ tốt!” Hắn vui vẻ cất quyển trục đi rồi cất bước trở về.

“Ông nói xem tiểu tử đó có luyện thành không? Lăng vân bộ pháp nếu không phải vi khó luyện, thì nó đã nằm trong Tàng kinh các của Nội viện rồi cũng nên!” Trương Liêm nói.

“Ông dạy bảo hắn cho tốt, kẻo sau này chết già lại trách không có nổi một đệ tử!” Lão Miêu đáp lại, chẳng liên quan.

Trương Liêm gật gù đồng tình, bỗng nhận ra gì đó, trợn ngược mắt.

“Lão gàn rỡ chết tiệt! Dám nguyền rủa ta, hôm nay nhất định phải cho ông một trận…Đứng lại!”

“Ây dô! Trương trưởng lão hằng ngày uy nghiêm đạo mạo sao giờ lại biến thành bộ dạng này!” Lão Miêu nhanh chân chạy từ khi nào, còn vang lại tiếng châm chọc.

Cả hai đuổi nhau náo loạn cả ba tầng lầu, chẳng thèm để ý đến lũ đệ tử phía dưới đang ngơ ngác nhìn nhau không hiểu chuyện gì.

Lăng vân bộ pháp cần luyện ở nơi thoáng đãng, vì vậy hắn tạm thời chưa đụng tới, mà tập trung toàn bộ tinh lực cho Bất diệt thiên quyết nhị trọng đoàn nguyên. Hắn đã đập được bốn mươi sáu lần. Chỉ cần rèn thêm năm mươi bốn lần nữa sẽ thành công. Sớm thành ngày nào thì nỗi đau của độc đan sẽ vơi đi ngày đó, cho hắn cơ hội tìm cách hoá giải.

Một tháng trong tụ khí đài tầng năm, linh khí gấp tám lần bình thường, trừ đi hiệu suất hấp nạp, thì có thể tương đương với sáu tháng bên ngoài. Hắn dùng số lượng linh thạch dồi dào của mình, đổi lấy cơ man đan dược lẫn linh thảo, sẵn sàng bế quan dài ngày.

Hắn tới Dưỡng cốt đàm, muốn tẩm bổ thân thể của mình trước khi bước vào tu luyện. Trần Dần thấy hắn thái độ đã khác, ngược lại có chút ân cần. Có vài người, tiếng là giáo quan, nhưng tâm tư để cả vào việc nịnh nọt, mượn quan hệ kiếm lợi cho mình.

Ở đâu cũng thế cả, Quân ngược lại chẳng thèm quan tâm. Dù gì bây giờ vị thế của hắn đã khác. Hơn nữa chỉ cần không làm trái quy tắc Học viện, thì nhất định Trương Liêm sẽ ra mặt bảo vệ hắn. Mà Ngoại viện chẳng có ai thích va chạm với ông ta cả.

Hắn cầm lấy một thứ quả màu đỏ như máu, được gọi là Xích vũ quả, và thứ dây leo khác gọi Lan dạ đằng. Đây đều là hai thứ linh dược giúp bồi bổ thân thể. Hắn dùng thêm một viên Bổ huyết đan và một viên Kích cốt đan. Người thường dùng hai trong bốn thứ trên một lúc coi chừng bạo thể mà chết. Nhưng hắn mạnh mẽ phi thường, lại ở trong Dưỡng cốt đàm, ngược lại thấy số linh vật ấy còn hơi ít.

Sau chỉ một ngày, thật sự đã luyện hoá hoàn toàn dược lực của chúng, thân thể hắn dâng lên một cảm giác hưng phấn khó tả, thứ giơ tay nhấc chân đã thấy khí lực tuôn trào, vô cùng thoải mái.

Hết năm ngày bồi bổ, hắn đã ở vào trạng thái tốt nhất, có thể yên tâm bế quan tu luyện được rồi!