Chương 4: Chiến Xích mao ngưu – Khai mở đan điền

Qua thêm một tháng, hắn đã thành thạo việc hấp thu linh khí, cơ thể cũng ngày một cường tráng. Lại thêm ưu thế về trọng lực, nên hắn phải mạnh gấp ba, bốn lần bình thường. Y lão không biết hắn là người “ngoài hành tinh”, chỉ biết hắn rất khỏe, có thể nhảy rất cao và rất xa, liền dạy hắn một bộ Bích hổ du tường để hắn giúp lão đi hái thuốc ở những nơi hiểm trở. Bộ thân pháp này đúng như tên gọi, hắn tu luyện xong có thể chạy trên vách đá dựng đứng như thạch sùng vậy.

“Thiết đại ca!!! Nghe nói trong núi có yêu thú đến quấy rối. Phó thành chủ đang cho người vây bắt. Chúng ta đi xem đi!”

“Không được, Y lão dặn không được đi đâu rồi!”

“Gia gia đi hái thuốc phải năm, sáu hôm nữa mới về. Ca ca không nói ông làm sao biết được.”

“Cũng không được, ta đã hứa với ông trông nom muội rồi. Nếu có vấn đề gì phải làm sao!”

“Ca ca không đi thì ta đi một mình!”

Nói rồi Tiểu Y chạy ra ngoài. Mấy đứa trẻ đã đứng sẵn chờ cô. Hắn hết cách đành phải chạy theo. Mọi ngõ ngách trong rừng lũ trẻ đã nắm trong lòng bàn tay, mà đây cũng chẳng phải lần đầu tiên bọn chúng đi xem trộm. Rất nhanh đã kéo đến nơi. Cả đám lén lút trốn vào bụi cây giương mắt nhìn về phía một toán binh lính đang vây quanh một con thú dữ.

“Cha ta kìa!”

Một đứa nhóc reo lên chỉ tay về phía một người lính đang cầm chiếc kích dài đâm về phía con thú. Con vật hình dạng như con trâu mộng, có một dải lông đỏ chạy dài từ gáy xuống đến chót đuôi đang hung dữ rống lên từng hồi, dùng cặp sừng dài nhọn hoắt điên cuồng đâm xung quanh nhằm phá vòng vây. Sừng của nó mọc hướng ra trước rất giống sừng bò tót nhưng dài hơn nhiều, vô cùng sắc nhọn.

”Nó gọi là Xích mao ngưu. Nghe nói rất khoẻ, một mình có thể chống lại mấy võ giả nhị đẳng, tam đẳng!”

”Mày thấy sừng nó không? Còn cứng hơn dao thái thịt của mẹ mày nhiều!”

Mấy đứa trẻ thì thào bàn tán vô cùng sôi nổi.

“Gia gia kể Xích mao ngưu thường sống thành bầy, ít khi tấn công người. Mà con này sao lại hung dữ như vậy nhỉ?” Tiểu Y khẽ nói nhỏ với Quân.

Hắn không trả lời chỉ im lặng theo dõi. Đám lính kia có khoảng hai mươi người, nhưng chỉ có bốn người là võ giả, còn lại cũng khá bình thường, không có ai nội trội cả. Mỗi lần lại có vài người lên khiêu khích nó, còn lại thì quây kín thành vòng tròn. Được một lúc lại đổi cho người khác lên thay. Rõ ràng bọn họ muốn nhân cơ hội này mượn nó tập luyện, vừa để tiêu hao dần sức lực của nó. Sau một hồi quần thảo, Xích mao ngưu có vẻ đã mệt mỏi. Đám lính liền siết chặt vòng vây chuẩn bị tóm cổ mang về.

Bỗng con thú rống lên một tiếng chói tai, dải lông đỏ dựng ngược lên, trong đôi mắt gằn những vệt máu, cả người nó rung rung toả ra một tầng sương mù cũng màu đỏ. Nó lao lên hất tung mấy người lính trước mặt, đoạn nhảy bật lên phá vòng vây lao thẳng về phía trước.

Đội lính không ngờ được nó còn có chiêu này, trong một phút thất thần đã để nó chạy thoát, lại còn bị thương mất mấy người. Xui rủi thay, bụi cây cả đám đang nấp lại nằm ngay trên đường tẩu thoát của con thú dữ.

Quân giật mình xô mấy đứa nhỏ ra ngoài. Nhưng hắn đen đủi, bị sừng của Xích mao ngưu đâm vào áo, kéo lê hắn chạy tít vào rừng sâu. Hắn cố gắng giãy giụa nhưng không thoát ra được, đành với tay nắm vào sừng để không bị rơi ra ngoài. Xích mao ngưu dường như cũng không quan tâm đến hắn, cứ co giò phóng thẳng. Đến một khoảng rừng trống có vách đá ngăn trước mặt mới dừng lại, giũ mạnh chiếc sừng hất văng hắn ra ngoài.

Một người một thú bốn mắt nhìn nhau. Con trâu điên gầm gừ, chực chờ lao lên trả thù cho nỗi căm tức bị vây bắt vừa nãy. Mà Quân đứng bên kia thủ thế. Hắn biết chạy không thoát, chỉ có thể tuỳ cơ ứng biến mà thôi.

Trận chiến rất nhanh đã bắt đầu. Xích mao ngưu lao lên phía trước đâm hai sừng nhọn hoắt về phía Quân, hắn nhanh nhẹn nhảy qua một bên né tránh. Hắn bây giờ thân thủ vô cùng linh hoạt, không phải người thường có thể so được. Chỉ có điều hắn chưa bao giờ để lộ ra nên ngoài ông cháu Y lão thì không ai biết.

Kích thứ nhất thất bại, xích mao ngưu lại điên cuồng lao lên tấn công, dồn ép hắn về phía vách núi. Sau một hồi vất vả, Quân túm được hai sừng của nó, nắm chặt lấy dùng sức dằn xuống, nhưng xích ngưu khoẻ quá, liên tục đẩy hắn lùi dần lại. Cứ thế này sẽ bị nó xô ngã xuống vực mà chết. Chỉ còn mấy bước nữa thôi!

Quân gầm gừ vận sức bình sinh kìm lại. Máu huyết hắn sôi trào, tim đập thình thịch, mồ hôi vã ra như tắm. Bỗng từ bụng dưới hắn truyền đến một cỗ nhiệt lưu bỏng cháy, lan tràn đến khắp tứ chi. Cỗ nhiệt lưu đi đến đâu hắn lại cảm nhận được một luồng khí lực trào dâng đến đấy. Nguồn năng lượng khổng lồ đột ngột khiến gân cốt cơ bắp của hắn như phình to ra muốn vỡ nát. Hắn hét lên một tiếng giậm mạnh chân. Con trâu điên cũng theo đó mà dừng lại, không tiến thêm được bước nào nữa. Đoạn hắn lật tay, nghiêng người mượn lực vật ngã con trâu xuống đất, sau đó nhảy thoát ra phía sau tránh khỏi vách đá.

Hắn hít một hơi sâu cảm nhận nguồn sức mạnh đang cuồn cuộn trong cơ thể. Một luồng năng lượng kỳ lạ từ bên ngoài ào ạt tiến vào như thác lũ. Con trâu điên bị một đòn bất ngờ đã đứng dậy, mắt đỏ ngầu, dải lông đỏ dựng ngược tiến vào trạng thái cuồng bạo. Quân đứng thẳng người lao lên nắm chặt bàn tay tung một đấm như trời giáng vào giữa trán Xích mao ngưu. Nó không kịp tránh ăn ngay một đòn, choáng váng lùi lại mấy bước, nhưng rất nhanh đã lao lên, hai mắt còn đỏ hơn trước. Quân né người, lùi dần về phía rừng cây, ở đây hắn sẽ có lợi thế hơn ngoài bãi trống. Con trâu giận dữ lao vào theo sau.

Hắn cười mỉm: “Con trâu ngu, lại đây!”

Hắn tựa lưng vào gốc cây chờ nó lao đến. Xích mao ngưu hung tợn lao mình xông tới. Hắn ngay lập tức lách người ra ngoài. Xích ngưu không dừng kịp, hai sừng đâm thẳng xuyên thấu qua gốc cây rút không ra. Quân đã chuẩn bị sẵn luồn ra phía bên kia, vác một tảng đá lớn đập thẳng vào hai chiếc sừng. Đầu nhọn hai chiếc sừng gãy làm đôi, đồng thời khiến phần còn lại cong queo biến dạng găm chặt vào thân cây càng làm nó không thoát ra được. Đoạn Quân nhặt hai đầu sừng gãy, lao ra đâm tới tấp vào con thú dữ. Xích mao ngưu da dày thịt béo, hắn có khoẻ hơn nữa đấm cũng không chết. Nhưng sừng nó vừa cứng vừa nhọn vô cùng sắc bén, nếu nó còn không đâm thủng thì chẳng còn gì đâm thủng được. Xích mao ngưu rống lên từng hồi đau đớn, đôi mắt đỏ ngầu. Máu tươi nhuộm đỏ cả một khoanh rừng.

Quân đứng đó thở hổn hển. Xích ngưu còn chưa chết, vẫn đang cố gắng giãy giụa thoát ra ngoài. Xích mao ngưu sức sống vô cùng cường hãn, muốn một mình giết nó rất tốn công sức và thời gian. Con vật này lại đặc biệt hung dữ khác hẳn với đồng loại, còn có cả thủ đoạn cường hóa thân thể. Chưa biết chừng lúc sắp chết nó lại giở trò gì cũng nên. Hơn nữa chiến đấu kéo dài, mùi máu tanh tỏa ra hẳn đã khiến nhiều loại yêu thú chú ý, rất nhanh sẽ kéo đến đây.

“Ba mươi sáu kế, chuồn là thượng sách!”

Đoạn hắn cất hai mảnh sừng nhọn vào áo rồi nhảy lên cành cây theo lối cũ tìm đường về nhà, mặc kệ Xích mao ngưu vẫn đang gào thét trong tuyệt vọng.

Hắn đi được nửa đường thì nghe thấy những tiếng gầm rú đau đớn từ phía cuộc chiến vừa nãy dội lại.

“May mà ta nhanh chân, nếu không giờ cũng thành bữa tối cho yêu thú rồi!”

Đi thêm một đoạn thì hắn gặp được một toán binh lính, còn có Tiểu Y đi cùng. Mới gặp lại cô đã hét lên vui mừng chạy tới ôm chầm lấy Quân.

“Ca ca còn sống, làm ta lo chết đi được!”

“Ta mạng lớn. Chỉ một con trâu điên thì làm gì được ta.”

Hắn vừa cười vừa xoa đầu Tiểu Y.

“Nếu không có gì thì tốt. Chúng ta đưa họ về thành trước. Trời tối trong rừng rất nguy hiểm, chuyện của Xích mao ngưu ta sẽ xử lý sau.”

Chỉ huy đội lính nói, đoạn cả đám lính lại kéo nhau quay về. Viên chỉ huy vừa đi vừa hỏi hắn:

“A Thiết, ngươi làm sao mà thoát được. Con trâu đó hung dữ như vậy, đừng nói là nó thả cho ngươi về nhé.”

Hắn đáp:

“Xích mao ngưu tuy mạnh nhưng không thông minh lắm. Ta lừa nó đâm sừng vào gốc cây khiến nó mắc kẹt không rút ra được. Rồi nhân cơ hội đó bỏ chạy. May mà đến đây gặp được mọi người.”

“Chỉ thế thôi sao?” Viên chỉ huy lại hỏi.

Hắn trả lời qua loa, không muốn bị người khác chú ý. Dù gì hắn cũng có nhiều bí mật trên người.

Đêm đã khuya, Tiểu Y cũng đã ngủ rồi. Hắn chầm chậm khoanh chân ngồi trên giường nhắm mắt dưỡng thần, hai tay kết thành vòng tròn đặt phía trước bụng dưới. Chỉ sau mấy nhịp hô hấp, hắn đã tiến vào thể nội, cảm nhận được một cỗ nhiệt lưu ấm áp vô cùng dễ chịu. Hai mươi sáu điểm sáng trước kia giờ đã là ba mươi mốt điểm to bằng ngón tay cái. Những dòng khí lưu từ các điểm sáng ấy cũng rõ ràng đậm đặc hơn nhiều, đang từng đoàn từng đoàn tiến về phía hắn. Nhưng khi đến gần thì không ngấm vào thân thể mà quay vòng tròn xung quanh, dần dần hình thành một vòng xoáy nhỏ. Vòng xoáy linh khí ấy vừa xoay vừa thu nhỏ lại như muốn áp súc thành khối nhưng không được, cứ co vào giãn ra không thể thành hình. Sau một lát thì nó duy trì hình dáng ổn định, không tăng không giảm cũng không hấp thu thêm năng lượng nữa.

“Đây phải chăng là đan điền đang khai mở?”

“Đáng tiếc Y lão không có nhà, đành chờ người về rồi hỏi vậy!”

Hắn nhìn vòng xoáy nhỏ, lại vận chuyển thêm vài lần khẩu quyết rồi cũng lên giường đi ngủ.