Chương 39: Đấu giá (trung) – Ngọc dương thạch?

“Tám ngàn linh thạch trung phẩm!” Người đầu tiên lên tiếng chính là Trường Vũ.

“Hả! Ta nghe nhầm sao, một lúc tăng giá gấp đôi?”

“Hắn điên rồi sao?”

Phía dưới ồn ào bán tán.

“Con m* nó!” Quân chửi thề.

Tại sao lại là y chứ? Hắn liếc nhìn mấy thế lực có vẻ không tầm thường trong phòng đấu giá, nhưng chẳng hề thấy ai lên tiếng. Quân cũng không muốn kết thêm thù oán gì với nhà này, nhưng Ngọc linh tham thực sự là bảo vật mà hắn rất cần.

“Một vạn linh thạch trung phẩm!” Quân cất tiếng.

“Cái gì? Có kẻ định tranh giành với Trường lạc gia kìa!”

“Chắc hắn chưa nghe đến kết cục của mấy kẻ trước đây rồi!”

“Tên đó nhìn lạ mặt quá, ngươi biết là ai không?”

Đám đông phía dưới ồn ào. Còn Trường Vũ nhìn Quân, nhếch mép cười:

“Một vạn hai ngàn linh thạch!”

“Một vạn năm ngàn!”

“Một vạn tám ngàn!”

“Hai vạn…”

Trường Vũ liên tiếp bị Quân chen ngang, tức giận giữa phiên đấu giá không ngại ngùng cất tiếng mắng lớn:

“Tiểu tử, ngươi dám khiêu khích Trường lạc gia?”

“Đây là Đấu giá của Thương hội, không phải của Trường lạc gia. Người nào có tiền đều có thể tham dự. Nhẽ nào chỉ ngươi được quyền mua, còn người khác thì không. Là ngươi tự cho mình quyền phá bỏ quy củ, hay là Trường lạc gia định thâu tóm Thương hội về dưới trướng của mình?”

“Ngươi…!”

Phía dưới lại xôn xao một tràng.

“Các vị! Xin giữ hoà khí! Thương hội luôn công bằng bình đẳng, tất cả tới đây đều được đối xử như nhau. Còn nếu có ai dám gây náo loạn, đừng trách chúng ta không nể mặt mũi!” Nữ nhân chủ trì phiên đấu giá cất giọng hoà giải, nhưng ẩn chứa trong câu nói sau cùng là một luồng khí tức mạnh mẽ lướt nhanh toàn bộ căn phòng, dè bẹp những tiếng nói đang xì xào bàn tán.

“Hoàng giai thất đẳng!” Quân giật mình. Chỉ một nữ đấu giá viên đã mạnh như vậy, thế lực Thương hội phải thâm sâu đến mức nào? E không dưới ngũ đại thế lực!

“Tiểu Kiều cô nương chớ giận, chỉ là thứ này với ta thật sự rất quan trọng, nên có chút không kìm chế được…” Trường Vũ quay ngoắt thái độ.

“Ngươi cần chẳng nhẽ không cho người khác cần hay sao? Ta ra giá bốn vạn linh thạch trung phẩm!” Một nam nhân cao lớn cất giọng nói vang vang.

Lại thêm một kẻ ngáng đường, Trường Vũ giận tím mặt, tay đã nổi gân xanh định làm gì đó. Đột nhiên có một bàn tay khác kéo hắn lại ghế ngồi, thì thầm vào tai mấy câu. Trường Vũ nghe xong thì mặt giãn ra một chút, nhưng vẫn còn cau có khó chịu, liếc mắt lườm Quân.

“Thành Thắng!” Quân nhận ra người vừa kéo tay Trường Vũ, dường như quan hệ có chút thân thiết. Hắn trước giờ trong Học viện chưa từng thấy hai người này qua lại. Xem chừng hắn lâu nay mải mê tu luyện, không tìm hiểu thế sự.

Quân lại nhìn nam nhân kia, xem chừng thế lực đằng sau không nhỏ thì mới dám công khai tranh giành. Dường như người này có chút quen mắt, nhưng cố nghĩ mãi không nhớ từng gặp ở đâu. Đen đủi cho hắn, mải mê suy nghĩ quên cả đấu giá, đến khi tỉnh lại thì Ngọc linh tham đã rơi vào tay nam nhân nọ. Quân thở dài ngao ngán, vừa không được gì lại kết thêm thù. Đúng là tai bay vạ gió.

Vật phẩm tiếp theo:

“Dung nguyên đan, đan dược phụ trợ kết đan! Giá khởi điểm một vạn linh thạch trung phẩm”

Dung nguyên đan, là một bảo vật dùng để kết đan. Nghe nói khi dùng, tỉ lệ thành công tăng thêm bốn phần. Đan thành còn có thể hấp thu phần dược lực dư thừa mà trở nên mạnh mẽ hơn bình thường.

Phải là Luyện dược đại sư mới có thể luyện chế ra, chẳng nhẽ đan này do Kim Diệp luyện? Bất quá không cần biết từ đâu mà ra, chỉ cần có thể mua được là tốt rồi.

Phiên đấu giá lần này cực kì sôi nổi, liên tiếp là những lần nâng giá, lên đến hơn năm vạn linh thạch trung phẩm mà chưa thấy hạ nhiệt.

Điều khiến Quân bất ngờ nhất là mấy thế lực lớn không hề nhúc nhích, ngay cả tên Trường Vũ kia cũng không hề đổi sắc. So với Dung nguyên đan, Ngọc linh tham giá trị kém xa. Nhưng Trường Vũ lại khao khát nó chứ không để ý đến viên đan kia. Vậy là, Ngọc linh tham có tác dụng đặc biệt nào đó với y.

Quân không hứng thú với viên đan này, hắn chưa cần dùng đến nó. Những vật phẩm tiếp theo cũng không để tâm lắm, hắn vẫn đang suy nghĩ làm sao để lấy được Ngọc linh tham từ tay nam nhân kia.

“Quý vị, vật phẩm cuối cùng ngày hôm nay, là một thanh pháp khí hạ phẩm, vô cùng hiếm có. Nó mang Lôi hỏa song nguyên lực, gọi tên Bích ảnh đao!”

Quân giật mình, chẳng nhẽ là bảo đao đã thất lạc của mình! Không sai, chính là nó, những lời tiếp theo của nữ đấu giá viên đã chứng minh.

“Các vị hẳn đã biết, sau khi Triều Quốc ra quân dẹp loạn dư đảng tại Hoàng Bách sơn mạch, đã lập nên Triều minh đường tại đó. Nhưng có nhiều kẻ không biết trời cao đất dày, cố ý sinh sự. Hậu quả bị đánh cho không có đất chôn thây. Thanh bảo đao này một trong số những chiến lợi phẩm mà Triều minh đường từ phương xa gửi về. Mời quý vị cùng đấu giá! Khởi điểm ba vạn linh thạch trung phẩm!”

Bên dưới vang lên những tiếng ồn ào. Linh khí thiên địa, ngũ hành nguyên lực ưu thế, chiếm đến chín phần, tứ linh nguyên lực chỉ chiếm một phần. Vì thế pháp khí Lôi nguyên lực dù cấp độ nào cũng đều là báu vật, lại còn song nguyên lực nữa. Bất quá, pháp khí muốn phát huy hiệu quả, cần phải có đấu pháp phù hợp.

Lôi tà đao pháp hắn còn hai thức cuối, cần phải mượn nhờ pháp khí lôi nguyên lực mới có thể thi triển. Bảo đao là vật hắn mang ra, nếu không ai tranh giành thì Quân cũng không ngại lấy lại.

“Ta ra giá ba vạn năm ngàn linh thạch trung phẩm!” Hắn lên tiếng.

“Bốn vạn!” Lập tức một giọng nói vang lên. Không ngờ lại là Trường Vũ. Quân nhíu mày, nhìn gương mặt tự đắc của Trường Vũ. Có kẻ muốn kiếm chuyện với hắn, thì hắn cũng không ngại.

“Năm vạn!” Quân nói

“Năm vạn một ngàn!”

“Năm vạn năm ngàn”

“Năm vạn sáu ngàn!” Trường Vũ lại xen ngang.

Những người khác ý chừng đều hiểu rõ hai kẻ này có mâu thuẫn, chỉ đang gây khó dễ cho nhau. Nên vài người ra giá một hai lần cho thêm lửa rồi ngồi xuống xem kịch hay.

“Sáu vạn!” Quân nói

“Sáu vạn một ngàn!” Trường Vũ lại ra giá cao hơn.

Quân giận lắm, lập tức nói lớn:

“Mười vạn!”

“Mười hai vạn!” Trường Vũ đáp ngay

“Mười ba vạn!”

“Mười lăm vạn!”

“Mười tám vạn!”

“Hai mươi vạn!” Trường Vũ đắc chí.

“Được, của ngươi!” Quân chẳng nói chẳng rằng phủi đít ngồi xuống. Đám đông xung quanh cũng vang lên những tiếng cười hỉ hả. Trường Vũ còn đang đắc ý bỗng nhận ra điều gì, mặt tối sầm lại.

Y tuy nhiều tiền nhưng đều là của phụ thân cho. Hai mươi vạn chính là con số khổng lồ vượt quá gia tài hiện giờ của mình. Vốn dĩ y chỉ định chơi xỏ Quân, không ngờ chỉ một phút hiếu thắng lại bị hắn chơi lại. Hai mươi vạn là cái giá quá cao cho thanh đao này, hơn nữa gia tộc y không tu Lôi nguyên lực, mua về chỉ vứt xó. Đáng chết!

Phiên đấu giá kết thúc, Quân vội vã đi tìm nam nhân thắng được Ngọc linh tham, muốn tìm cách mua lại. Nhưng người này đã biến mất không tăm không tích.

Quân thở dài, không những tay trắng, lại còn kết thêm thù oán. Chắc chắn sau này, cuộc sống trong học viện sẽ không dễ dàng.

Những cũng không đáng sợ. Hắn công pháp đã có, đấu pháp cũng có, linh thạch dư dả đủ dùng đến cả trăm năm. Nếu không có cách nào thì bỏ tiền vào Tụ khí đài bế quan, chẳng có kẻ nào dám làm phiền.

Việc khiến hắn quan tâm là làm sao để sống được đến lúc đó. Hắn và Lâm Tiến đã nói chuyện với nhau rất nhiều về vấn đề này. Độc mỗi lúc một mạnh lên, Lâm Tiến chỉ có thể giúp hắn áp chế độc, cùng lắm là một vài năm, rồi sẽ đến lúc nào đó phải bất lực. Vì vậy hắn không thể bỏ lỡ bất kỳ một tia hy vọng nào.

Hắn ngồi lì ở phòng đấu giá, chờ đợi ròng rã năm ngày thì gặp được nam nhân nọ. Sau khi phiên đấu giá thứ sáu kết thúc, hắn lấy điệu bộ ôn hoà nhất mà tiếp cận.

“Vị huynh đài này, ta có thể xin phép nói chuyện một lát chứ!”

“Được thôi, ngươi có chuyện gì?” Nam nhân đang ngồi bên một chiếc bàn trà trong đại sảnh, tay đung đưa chiếc chén sứ lóng lánh nước trà vàng trong vắt.

“Ta tên gọi A Thiết, người hôm trước có đấu giá Ngọc linh tham!”

“Ồ! Ngươi muốn mua lại Ngọc linh tham từ ta? Chậm rồi!”

“Chậm rồi! Ý của huynh là sao?” Quân ngạc nhiên

“Trường lạc gia đã ngỏ lời mua lại nó!” Nam nhân chậm rãi.

Quân nhíu mày, lại là y. Không lẽ cứ nhất thiết phải đối đầu với bọn họ, thật là khó chịu!

“Nếu không còn gì khác, ta xin đi trước!” Nam nhân cười lạnh đứng dậy định quay đi.

“Huynh đài xin chậm đã!” Quân vội vàng cản lại, bất giác đưa một tay nắm lấy cổ tay của nam nhân giữ lại.

“Ngươi đây là có ý gì?” Nam nhân tức giận vẫy tay một cái, lực đạo cương mãnh hất văng tay của Quân ra ngoài. Hắn giật mình, biết đã cư xử thô lỗ, vội vàng xin lỗi, nhưng trong khoảnh khắc, hắn đồng thời nhận ra gì đó.

“Huynh đài xin đừng giận, chỉ là ta rất cần Ngọc linh tham, nên đã mạo phạm. Phải làm thế nào thì huynh mới đồng ý để lại nó cho ta?”

“Ngươi định chống lại Trường lạc gia?”

“Tất nhiên là không rồi, chẳng ai muốn dây vào bọn họ làm gì cả. Nhưng huynh đây vẫn chưa nói là đồng ý bán, có lẽ thứ huynh cần không phải tiền bạc?”

“Ồ, ngươi thông minh hơn vẻ bề ngoài đấy nhỉ. Ta cần một loại kỳ vật, nếu ngươi có, ta có thể đổi. Nó gọi Ngọc dương thạch!”

“Ngọc dương thạch? Là thứ gì vậy?” Quân bất giác hỏi.

Nam nhân nghe thế, trên tay liền xuất hiện một viên đá nhỏ chỉ bằng đầu đũa, màu trắng vàng long lanh trong suốt, hoàn toàn không thấy dao động linh khí. Y nhìn điệu bộ tò mò của Quân, lắc đầu, rồi đứng dậy:

“Xem ra ngươi cũng không có. Vậy thì không còn gì để nói nữa!”

Quân ngẩn người, thở dài, quả thật hắn chưa nghe đến thứ này bao giờ.

Hắn trở về Học viện, ghé vào Tàng thư các ở đó nửa ngày cũng chẳng thấy cuốn kinh thư nào có nhắc đến Ngọc dương thạch, rầu rĩ đi ra.

“Này tiểu tử, lâu rồi mới thấy ngươi tới. Lại đây nói chuyện với ta nào, ta ở đây buồn muốn chết rồi!”

Là tiếng ông lão trông coi thư các. Lão cười hiền lành, vẫy tay gọi hắn vào chiếc chòi nhỏ dưới bóng cây mát rượi. Tàng thư các có phòng cho lão đàng hoàng tử tế, nhưng lão không thích, tự mình làm một chiếc chòi nhỏ ngoài mảng vườn rộng, ở lì trong đó.

Hằng ngày lão mắc võng trước căn chòi, nằm đu đưa hóng gió, nhìn ngắm mấy tên đệ tử tới lui trong các. Lão nuôi một con mèo nhỏ, lông đen tuyền, rất thông minh. Vì thế, mọi người hay gọi lão là Hắc Miêu, thân thiết hơn thì gọi lão Miêu, lâu dần thành quen, chẳng còn ai nhớ tên thật của lão là gì.

Quân lại chỗ căn chòi, ngồi bên xuống chiếc ghế nhỏ, tự mình rót một cốc nước cho vào miệng uống ực một cái.

“Người trẻ tuổi ai cũng thế hả. Có biết đây là trà quý của ta không? Tiểu tử ngươi làm như nước lã không bằng!” Lão giận giữ.

“Trà của ông ngon quá, ta không kìm được nên lỡ một hơi uống hết rồi. Hay là ta nôn ra trả lại nhé!” Quân cười.

“Xí, tiểu tử ngươi muốn chết hả!”

Lão lập tức bật dậy gõ vào đầu Quân một cái đau điếng. Hắn trúng đòn đau chỉ biết ôm đầu ngồi xuýt xoa.

“Ngươi muốn tìm cái gì, để ta chỉ chỗ cho mà tìm. Xong sớm rồi lại đây ngồi với ta!” Lão cất lời.

“Lão Miêu, ông có biết Ngọc dương thạch không?”

“Có nghe nói!”

“Thật chứ, nó là gì, ở đâu có?” Quân mừng rỡ.

“Nó là một loại kỳ thạch được tìm thấy ở nơi chí dương chí nhiệt. Ở lục địa này về lý thì không nơi nào đủ điều kiện để sinh ra. Ngươi hỏi thứ đó làm gì?”

“Ta cần nó để đổi lấy Ngọc linh tham!”

“Cái gì! Đổi lấy Ngọc linh tham? Ngươi bị điên à, hay bị ngu thế! Ngọc dương thạch mặc dù ta không biết tác dụng cụ thể, nhưng giá trị chắc chắn phải gấp trăm ngàn lần Ngọc linh tham! Rốt cuộc kẻ nào mà lại định ra thương vụ béo bở như thế!” Lão Miêu giật mình chửi hắn.

“Nếu không dùng được thì có quý giá đến đâu cũng chỉ là đồ bỏ!” Hắn buồn bã thở dài rồi chào tạm biệt lão Miêu ra về.

Hắn muốn ngủ một giấc, mấy hôm nay vừa mất công, vừa mất sức lại rước thêm phiền toái, chẳng việc gì nên hồn.

Lão Miêu vẫn nằm đu đưa trên võng, mắt đăm chiêu:

“Ngọc dương thạch! Chẳng lẽ là người đến từ Hoang Sa đại mạc? Nếu đúng như vậy, nơi này lại sắp có một phen náo nhiệt rồi!”