Chương 34: Điên cuồng tập luyện

Quân mang theo một ít đồ đạc, chia tay bọn Cảnh Trọng, Hoàng Mẫn, chính thức trở thành ngoại viện đệ tử của Học viện Hoàng gia.

Học viện chia làm Nội viện và Ngoại viện. Nội viện phải có tu vi từ Hoàng giai trở lên. Còn Ngoại viện dạy dỗ tất cả các đệ tử từ võ giả trở xuống, do một vị Ngoại viện trưởng tu vi Huyền giai tam đẳng đứng đầu, tên gọi Thanh Tùng. Dưới Thanh Tùng có năm vị trưởng lão, ba người tu vi Hoàng giai lục đẳng, hai người thất đẳng. Dưới nữa là mười sáu vị giáo quan, tu vi từ Hoàng giai tam đẳng đến ngũ đẳng. Toàn bộ ngoại viện có ba ngàn một trăm ba mươi bảy đệ tử, chia theo tu vi, ai đồng giai thì cùng tu luyện một chỗ, không cần biết mới vào hay đã ở học viện bao nhiêu lâu. Bất quá, trong vòng mười lăm năm, nếu không thể tiến giai, thì dù tu vi thế nào cũng buộc phải tốt nghiệp.

Đúng là nơi tập trung nhân tài của cả nước, chỉ một cái Ngoại viện đã mạnh hơn không biết bao nhiêu lần mấy toà thành mà hắn từng theo Chu Hồng xuất chiến.

Quân tu vi hiện giờ vẫn vậy, nên được xếp vào khu võ giả ngũ đẳng, là một trong số những khu đông nhất. Nếu xét về tuổi tác, hắn thuộc dạng những người tương đối lớn tuổi. Cũng phải thôi, tới đây đều là tinh anh các gia tộc. Như thiếu nữ Ngân Ngọc kia, chỉ mới mười bảy, mười tám đã là Võ giả lục đẳng. Hay tên Thành Thắng kiêu ngạo hai hai tuổi Võ giả thất đẳng. Như Tiêu Hà võ giả lục đẳng, cũng mới hai lăm. Còn hắn bây giờ đã ba mươi lăm, ba mươi sáu, so với mặt bằng chung thì không tệ, nhưng ở đây thật đúng là người già mà.

“Lưu Hùng, những đệ tử năm nay có ai nổi trội?” Ngoại viện trưởng Thanh Tùng hỏi.

Trong thư phòng đơn giản gọn gàng, chỉ có ba người, Thanh Tùng Ngoại viện trưởng, Tô Hoàng trưởng lão cùng Lưu Hùng giáo quan.

“Trong số ngân bài có mấy tên đáng chú ý. Thứ nhất có ái nữ của Ngân Nguyệt thế gia, tên Ngân Ngọc. Tuổi nhỏ nhưng đã luyện được Băng thiên thuật, còn ngưng tụ ra được một đầu băng mâu!”

“Ngân Nguyệt thế gia và Hoàng Thất có quan hệ không tệ. Tiểu nữ này thiên phú tốt như vậy, các ngươi càng phải để tâm chú ý!”

“Còn có một kẻ tên Thành Thắng, tu kiếm thuật. Kiếm pháp của hắn ta chưa từng gặp, nhưng kiếm khí hung mãnh, có phần âm hiểm. Ngân bài của hắn lấy từ Kim gia!”

“Hừ! Từ khi Kim Diệp đột phá thành Luyện dược đại sư, thế lực Kim gia ngày càng mở rộng. Đặc biệt là khi tên Kim Lỗi kia xuất hiện, ảnh hưởng lại càng lớn mạnh!” Thanh Tùng nói.

“Địa vị Hoàng Thất vô cùng vững chắc, một cái Kim gia không đủ sức gây nên sóng gió gì!” Tô Hoàng trả lời.

“Hiện giờ hai bên đều cần nhau, cùng chung lợi ích. Nhưng chỉ cần một chút sai sót, sẽ có hậu quả khôn lường! Các ngươi cũng biết Luyện dược sư và Luyện khí sư là hai chức nghiệp được coi trọng nhất giới tu sĩ. Luyện dược đại sư có thể luyện ra đan dược Huyền giai, sức hiệu triệu rất lớn. Được rồi, còn ai nữa không?”

“Còn một kẻ, chưa từng nghe nói. Nhưng thực lực rất khá. Hắn gọi A Thiết, ở chỗ Y sư Đường sang, vốn là tù binh Nam Triều được đưa về đây. Ngân bài do Hoàng lão quái cho hắn!”

“Y sư Đường? Hoàng Trường? Thú vị! Các ngươi lấy hết tư liệu của mấy người này tới cho ta!”

“Ngày mai ta sẽ đem tới. Ngoại viện trưởng còn dặn dò gì không?” Tô Hoàng hỏi.

“Không cần. Các ngươi quản việc ngoại viện cho tốt, cố gắng bồi dưỡng đám đệ tử. Mấy năm nữa sẽ diễn ra thí luyện với bốn thế lực còn lại, nhớ chuẩn bị chu đáo!”

Tu luyện ở ngoại viện nhìn chung cũng không có nhiều khác biệt. Hằng tuần sẽ có hai buổi tập trung giảng dạy, còn lại tự do tu luyện. Những đệ tử mới nhập môn hằng tháng sẽ được lĩnh một ngàn linh thạch hạ phẩm. Còn về tài nguyên chủ yếu vẫn là từ nhiệm vụ cống hiến. Nhưng lấy tư cách đệ tử Học viện thì được thưởng thêm một chút, lại có thể đem cống hiến đổi lấy ngày tu luyện ở Tụ khí đài, giúp tu luyện nhanh hơn mấy phần.

Những ai khi tu luyện có vướng mắc đều có thể đến hỏi giáo quan hoặc trưởng lão. Ngoại viện có Tàng kinh các, chứa đủ mọi thứ từ sử sách đến pháp quyết. Mỗi đệ tử khi mới đến đều tới đây một lần để chọn công pháp và đấu pháp. Quân cũng tới đây, nhưng những pháp quyết trong này đều không so được với cái hắn đang dùng. Mà hắn động tâm với các sách y thư và lịch sử, nên mang về đọc. Nhiều người xuất thân thế gia cũng vậy, dựa vào gia tộc đã có sẵn những công pháp cao giai, nên không đếm xỉa gì đến Tàng kinh các.

Lão già trông coi kinh các đã quen với việc này, nên chẳng bận tâm đến bọn họ. Nhưng người mượn y thư và sử sách lại chỉ có mình Quân, khiến lão rất hứng thú. Hắn ở đây không có bạn, nên cũng thường trò chuyện với lão, nghe lão kể chuyện, nhân tiện nắm bắt tình hình trong học viện, những ai cần quan tâm, những thế lực nào cần làm quen, những kẻ nào cần tránh xa.

Quân sau khi ổn định tình hình, liền sắp xếp lại mọi chuyện, chuẩn bị cho việc tu luyện sắp tới.

Toái không quyền là át chủ bài, sẽ theo nhục thân mà mạnh lên.

Thập tự kiếm để đối phó với mấy tên bình thường, nhưng kiếm giờ đã mất. Hắn cũng keo kiệt không muốn bỏ tiền mua cây khác. Quan trọng hơn, hắn có một thứ đồ tốt đang ở trước mặt. Trường thương và thương pháp lấy được trong trận chiến Hoàng Bách sơn mạch. Ngân thương, pháp khí hạ phẩm đỉnh; Bá vương thương pháp, huyền giai trung phẩm.

Bá vương thương, chỉ tiến không lùi, can đảm gan dạ, nhất kích tất sát. Rất giống với phong cách chiến của hắn, đơn giản hiệu quả, nhằm vào chỗ yếu mà đánh. Cân nhắc nội lực bản thân, hắn tin tưởng đủ để luyện một, hai thức đầu của thương pháp này.

Một bộ khác, nhưng không trọn vẹn, chính là đấu pháp hoá thành cương thuẫn nọ. Đấu pháp ngưng tụ nội lực thành cương khí, có khả năng thay đổi hình dạng, vừa có thể tấn công, vừa có thể phòng ngự. Xem chừng cũng không tệ.

Cảnh giới tu vi của hắn vẫn dừng ở Võ giả ngũ đẳng, mặc dù nếu so về lượng và chất thì nội lực hẳn phải ngang Võ giả thất đẳng rồi. Nhưng như lời Lâm Tiến nói, không thể để ai biết hắn tu luyện có dị thường. Và tấm vỏ bọc hoàn hảo để che đậy chính là đây, nhục thân cường đại!

Vậy xem như đã xong, luyện Đoàn nguyên, luyện thương pháp, luyện quyền.

Hôm nay vẫn như mọi ngày, hắn tới Đại sảnh đường tìm nhiệm vụ. Khi về tới tư phòng đã thấy có một người tiến tới gần.

“Xin chào, ngươi gọi là A Thiết? Ta tên Mạnh Thần!”

“Mạnh Thần? Ngươi tìm ta có chuyện gì?” Quân nghi hoặc hỏi, hắn hình như từng nghe đến cái tên này ở đâu rồi.

“Ngươi chắc cũng biết, đệ tử trong viện thường xuyên xảy ra bắt nạt cướp bóc lẫn nhau. Kẻ mạnh hiếp đáp kẻ yếu, vì vậy rất nhiều đệ tử không có chỗ dựa chỉ biết cam chịu, cả đời không thể tiến bộ. Một người không chống lại được, nhưng nhiều người thì khác. Vì vậy, chúng ta tập hợp những đệ tử lại, hình thành một thế lực để tự bảo vệ mình…”

“Ta hiểu rồi, ngươi muốn ta cùng gia nhập?”

Quân đã nhớ ra, Mạnh Thần này là một đệ tử lâu năm, không rõ thế lực đằng sau là gì. Nhưng tên này tính tình hào sảng phóng khoáng, thích giao du kết bạn. Nghe nói hắn rất nghĩa khí, từng mấy lần ra mặt bảo vệ các đệ tử khác khỏi bị bắt nạt. Vì vậy cũng được xem là một nhân vật có ảnh hưởng trong Học viện, được nhiều đệ tử ngưỡng mộ, đồng thời cũng là cái gai trong mắt nhiều kẻ khác.

“Đúng vậy! Ngươi sẽ được chúng ta bảo vệ!”

“Ta không cần ai bảo vệ!”

“Tất nhiên, ta nghe nói ngươi rất lợi hại. Nhưng một mình ngươi không chống lại được nhiều người. Nếu ngươi không gia nhập, khi bị cướp bóc sẽ chẳng có ai giúp đỡ…”

“Vậy ý ngươi là muốn cướp của ta?”

“Không! Không! Ngươi hiểu lầm rồi! Ý ta là…”

“Là sợ ta đi cướp của các ngươi?”

“Ngươi…ngươi…” Mạnh Thần mặt đỏ tía tai.

“Ta tạm thời không có hứng thú. Các ngươi cứ quản chuyện của các ngươi, không cần để mắt đến ta!” Hắn không muốn tham gia mấy tổ chức kiểu này, ngại gặp mấy chuyện rắc rối. Tự do tự tại mới là tác phong của mình. Nói xong hắn quay đi, tới một chốn quen thuộc mà đã lâu chưa đến.

Gần năm rồi mới quay trở lại Đấu trường Hắc Sát, Quân đeo mặt nạ tiến vào, đi một vòng xung quanh trước khi bắt đầu.

Hắn hiện là đấu sĩ cấp một, có hơn hai trăm điểm. Lần này hắn dùng một cây thương có sẵn trong đấu trường, mượn người luyện thương liên tục suốt một đêm ròng.

Tổng cộng mười hai trận, thắng sáu, hoà ba, thua ba. Ba trận thua bởi vì kinh nghiệm chiến đấu còn ít, bị đối phương nhắm vào sơ hở mà một kích đánh bại, may mắn không bị thương nặng. Hắn không lấy đó làm buồn bã, ngược lại càng cảm nhận sâu sắc ý nghĩa của thực chiến quan trọng đến nhường nào. Chỉ một cái chớp mắt là đủ để chuyển bại thành thắng.

Suốt ba tháng liên tiếp, mỗi lần lên đài là hắn phải đánh đến khi mệt lử mới xuống. Nghỉ một hai ngày lại tới đấu trường đánh tiếp. Càng về sau hắn càng thua nhiều. Có đêm hắn đánh mười bốn trận thua cả mười bốn. Càng lên cao đối thủ càng mạnh với đủ loại đấu pháp kỳ dị. Tổng cộng hắn đã đánh tới hơn bốn trăm trận, thắng một trăm tám mươi trận, hoà tám mươi, thua hơn một trăm bốn mươi trận.

Hắn chiến đấu không chỉ để rèn luyện, mà còn để thoả mãn lời mời gọi từ sâu thẳm bên trong mình. Một sự khao khát bí ẩn hắn không thể lý giải, chỉ biết nó như một liều thuốc hưng phấn, khiến hắn mỗi khi lâm trận dường như trở thành một con người khác, cuồng bạo và vô tình.

Như mọi lần, hắn lại tới đấu trường.

“Ồ! Tên Quân điên lại đến kìa! Chúng ta cá xem hắn thắng thua bao nhiêu đi!”

Từ khi hắn điên cuồng tập luyện, thì những người thường xuyên góp mặt ở đây đã đặt biệt danh và đem hắn làm trò cá cược. Hắn cũng không để tâm lắm, chỉ một lòng muốn mình mạnh lên.

Trận chiến bắt đầu, Quân nhìn đối thủ có chút quen mắt:

“Là ngươi! Dường như mạnh hơn không ít!” Hắn nhận ra đối thủ của mình, là Luyện thể giả đã từng đối chiến.

“Ngươi làm ta kinh ngạc hơn! Chiến lực mạnh như vậy nhưng ta cảm giác dường như tu vi ngươi so với lần gặp trước không khác là bao?”

“Haha! Vậy sao! Thế thì hôm nay lại đối quyền với ngươi đi!” Quân cười, xoay xoay hai vai khởi động.

“Hảo chiến ý! Đến đây!” Nam nhân cao lớn cũng không ngần ngại, nắm song quyền lao tới.

Hai quyền va chạm, đôi bên đều lùi về sau mấy bước, rồi lại thủ thế lao lên. Loại chiến đấu tay không cận thân này chẳng có hoa mỹ, nhưng mỗi đòn đánh ra đều chấn kim toái thạch, uy vũ hào sảng, lấy sức thân mình mà chiến hoàn toàn không dựa vào ngoại vật. Đây mới chính là kiểu chiến đấu được cổ vũ cuồng nhiệt nhất, thể hiện rõ nhất sức mạnh của mỗi cá nhân. Vì vậy rất nhanh đã thu hút một đám người phía dưới, xì xào bàn tán.

“Nhục thân hai người này mạnh thật, nếu là ta chắc không chịu được một đấm!”

“Y là một luyện thể giả chính hiệu đấy. Còn tên Quân điên kia ngươi biết rõ còn gì!”

Cả hai đã qua trăm chiêu vẫn bất phân thắng bại. Nhục thân hắn mạnh cỡ nào hắn đã tự thử nghiệm, nhưng tên kia còn cứng rắn hơn. Có điều hắn không chỉ có nhục thân mạnh, mà chiến ý lại càng mạnh hơn nữa, cộng với sáu giác quan cực kỳ nhạy bén. Vì vậy, hắn tuy yếu thế nhưng vẫn né tránh được phần lớn, không chịu thua thiệt quá nhiều. Bị một đấm trả lại một đấm, trúng một chưởng thì trả lại một cước.

Nam nhân cao lớn sau một hồi tấn công như vũ bão, liền lùi lại một chút, vận khí phát lực, tức thì toàn thân toả ra khí lưu màu đỏ, thân thể bành trướng, ngực nở rộng, hai cánh tay to lên gấp rưỡi nổi đầy gân ngang dọc.

Y tung một đấm đánh văng Quân ra xa. Hai tay hắn đỡ một đòn tê rần đau nhức. Thật mạnh, vậy thì dùng thử chiêu này xem sao!

Ngay khi tên kia nắm quyền lao lên, hắn cũng lập tức đấm ra một quyền, nhưng lần này đầu quyền của hắn được bao phủ một lớp cương khí màu trắng như bạc.

Quyền màu đỏ bị chặn lại, cương khí cũng vỡ nát, song Quân chỉ phải lùi lại sáu bảy bước, cảm giác đau nhức cũng giảm tới năm phần. Hắn lại lập tức vận lực, tức thì tầng cương khí lại hiện ra, dày đặc hơn nữa, bao lấy toàn bộ hai cánh tay.

“Tiếp!”

Hai bên lại lao vào kịch chiến. Huyết khí tán loạn, cương khí vỡ tung toé, bụi tung mờ mịt. Mỗi lần hai quyền va chạm đều phát ra những tiếng chói tai như hai lưỡi kiếm thép chém vào nhau, đinh tai nhức óc.

Trên khán đài phía xa, có một người mặc áo choàng đen đang quan sát trận chiến. Khi nhìn thấy luồng cương khí xuất hiện trên tay Quân, ánh mắt ông ta loé lên.

“Kim cang cương khí!” Rồi thở dài, mấp máy môi.

Sàn đấu đang rất náo nhiệt, nhưng đột nhiên đối thủ của Quân dừng tay, lùi lại phía sau, ra giấu đề nghị hoà.

“Ngươi muốn hoà? Nếu đánh thêm lúc nữa hẳn ta sẽ bại!” Quân lau vết máu trên khoé miệng, lại một lần nữa nghi hoặc. Hắn biết đối phương còn chưa tung hết sức.

“Không cần! Đến bây giờ chưa đánh gục được ngươi tức là thất bại của ta! Dừng ở đây đi! Nếu ngươi có hứng thú, lát nữa qua bàn rượu kia chúng ta nói chuyện.”

Y nói xong liền bước xuống sàn đấu, mất hút trong đám đông. Quân cũng theo đi xuống trong sự hụt hẫng của đám đông phía dưới.