Chương 29: Thoát khốn - Thuỷ tinh linh tuyền

Quân mừng rỡ, lấy thêm một bình nữa, ghé sát miệng lân sư. Rất nhanh bình này cũng khô cạn, áng chừng nó còn muốn hút thêm. Hắn suy nghĩ, bèn lấy ra một giọt linh nhũ trắng đục. Động tĩnh lần này còn mạnh hơn, mà lân sư cũng mất gần nửa tiếng mới hấp thu xong giọt linh nhũ. Thân thể nó không thay đổi gì nhưng chiếc sừng nhỏ càng ngày càng sáng, mấy đạo kim văn hiện lên rõ ràng lấp lánh. Lần đầu tiên trong mấy tháng qua, hắn nhìn thấy Bích ngọc lân sư cử động nhẹ cái đầu.

“Tiểu tử thối! Thật không biết nghĩ gì mà ta lại đem cả gia tài đổ lên người ngươi!” Hắn thở dài ngao ngán. Áng chừng lân sư muốn luyện hoá hết chỗ linh nhũ vừa rồi cũng mất vài ngày, hắn liền để nó ở đấy rồi về chỗ tĩnh toạ.

Trải qua mấy tháng tu luyện Bất diệt thiên quyết, hắn đã có những suy nghĩ về quyển công pháp này, cũng như về cả cuốn Bất lão huyền công. Bất lão huyền công biến nội lực, khí huyết thành sinh mệnh lực, mà Bất diệt thiên quyết chính là tu luyện đến mức cơ thể không thể bị phá huỷ. Đan còn người còn thì nội lực khí huyết còn, nội lực khí huyết còn thì sinh mệnh còn, sinh mệnh còn chính là người còn…Chưa hết, khi hắn tu luyện Đoàn nguyên công, dường như mỗi nhát búa đánh ra cũng như đang gõ lên chính nhục thân của mình, không phải chỉ đan điền được tinh luyện mà cả xương cốt cơ bắp toàn thân cũng đang chịu rèn giũa. Cái này chẳng khác nào là để chuẩn bị cho việc luyện quyển công pháp kia! Hai thứ này sinh ra là giành cho nhau! Không biết bậc đại năng nào mới có thể tạo ra bộ công pháp kỳ dị như vậy!

Hắn cẩn thận tính toán lại tu vi của mình, đan điền tuy chỉ rộng ở mức Võ giả ngũ đẳng, nhưng nếu so về lượng và chất thì nội lực đã chạm đến cảnh giới Võ giả thất đẳng. Nhục thân cực kỳ rắn chắc và bền bỉ, phải gấp mấy lần đồng giai.

Hắn lấy ra một bộ đấu pháp, Toái không quyền, chính là thứ trong đạo tràng khi xưa. Huyền giai trung phẩm, không trọng nội lực mà yêu cầu nhục thể, cực kỳ phù hợp với hắn bây giờ.

Toái không quyền chỉ có một chiêu, không hoa mỹ hào nhoáng, đơn giản nhất trực tiếp nhất, nắm tay lại và đấm. Quyền đi trước kình đến sau, ào ào như thác đổ, nhục thân càng mạnh thì hậu kình càng ào ạt chất chồng.

Hắn lẩm nhẩm theo pháp quyết, tiến hành vận chuyển nội lực và khí huyết trong có thể. Toái không quyền lấy lực phá pháp, dùng ý vận thân, dùng thân phát lực, dùng lực hoá kình, gặp mạnh càng mạnh, gặp cứng càng cứng. Chính là một đường đấm thẳng quyết không lùi bước.

Hắn vận sức thủ thế đấm ra một quyền vào không khí. Chẳng thấy có động tĩnh gì. Sách ghi lại, khi xuất quyền uy lực phát ra có thể tạo thành một vụ nổ không khí, nên mới có danh xưng Toái không. Luyện đến cực điểm có thể so sánh được với đấu pháp Huyền giai thượng phẩm.

Kết quả này tất nhiên hắn đã dự liệu, nên chẳng lấy gì làm phiền lòng. Ngược lại càng khiến hắn thấy hứng thú.

Cứ như vậy ngày qua ngày, hắn hết luyện đoàn nguyên thì đến luyện quyền, rồi lại quay sang chăm sóc Bích ngọc lân sư.

Hắn đặt tên cho nó là Bích Ngọc, mỗi lúc nghỉ ngơi sẽ bế nó lên vuốt ve, trò chuyện ra chiều thắm thiết lắm. Cũng vì vậy mà hắn dần cảm nhận được sự thay đổi bên trong của nó. Mấy ngày gần đây, thân thể Bích Ngọc liên tục phát ra hào quang màu ngọc lục bảo đẹp mắt, khí tức cũng tăng cao lên mấy phần.

Điều này khiến hắn vừa mừng vừa sợ. Mừng vì lân sư có lẽ sắp tỉnh lại, sợ vì nhỡ may nó sẽ giết hắn. Nhưng thời gian dài chỉ có nó bầu bạn, khiến cho niềm vui vẫn át đi nỗi sợ mà không tiếc hầu bao liên tục bổ sung cho nó.

“Bang chủ, chúng ta nên rút về thôi, ở đây đã gần nửa năm rồi!” Lũ thuộc hạ của Phủ Trung đã mệt mỏi lắm.

Phủ Trung tung quyền đấm vỡ một tảng đá trước mặt, hừ lạnh.

“Lũ hèn nhát! Kẻ nào dám bỏ chạy, giết không tha!” Y tiếp tục lấn sâu vào trong hang, mặc kệ lời khuyên răn của đồng bọn. Mấy tên thuộc hạ chỉ đành run rẩy đi theo không dám phản kháng.

“Ầm! Ầm!”

Sâu trong hang động bỗng phát ra những âm thanh kì lạ, đồng thời có vài tia sáng lẻ loi nhợt nhạt hắt ra, lúc tỏ lúc mờ. Dòng linh khí không biết tự lúc nào cuồn cuộn đổ vào trong hang, càng lúc càng nhiều. Chỗ sâu trong hang như biến thành một vòng xoáy, hấp thu sạch sành sanh linh khí trong vòng mấy chục dặm.

“Có bảo vật!” Phủ Trung mắt sáng lên, hăm hở xông tới, bỏ mặc lũ tay chân đang run rẩy phía sau.

Quân đứng trong hang tối, lo lắng hoảng hốt. Bích Ngọc đang lơ lửng trong không trung, đôi mắt vẫn nhắm nghiền nhưng uy áp nó tạo ra vô cùng mãnh liệt. Chiếc sừng nhỏ giữa trán đã hoàn toàn biến thành màu vàng kim chói lọi, như cái động không đáy hút toàn bộ linh khí vào trong. Phía sau nó, ánh sáng từ chiếc sừng ngưng tụ thành hư ảnh Bích ngọc lân sư uy vũ, cao có tới hơn hai mét. Hư ảnh sống động như thật, lung linh huyền ảo vô cùng đẹp mắt. Lúc thì như đang ngủ, lúc như đang ngồi, lúc lại đứng hiên ngang như bá chủ một vùng.

Đột nhiên, ánh sáng trên chiếc sừng vụt tắt, hư ảnh đằng sau lập tức vỡ ra thành cơn mưa ánh sáng. Đằng sau màn mưa ấy, Bích Ngọc từ từ mở mắt. Đôi mắt trắng xanh, con ngươi màu lục bích tuyệt đẹp nhìn chằm chằm vào Quân.

Hắn đắm chìm trong đôi mắt ấy, như người say quên lối về. Đột nhiên sống lưng truyền đến cảm giác gai lạnh, hắn giật mình theo phản xạ vội nhảy lùi lại mấy mét. Ngay chỗ hắn vừa đứng, một ngọn băng chông không báo trước đâm vút lên.

Bích ngọc lân sư đã hoá thành cơ thể khổng lồ, nhe nanh múa vuốt. So với trước đây, thân thể lần này to lớn, cơ bắp săn chắc hơn mấy phần nhưng lại thon gọn uyển chuyển hơn hẳn, bờm dài trắng pha chút ánh kim, lân phiến dày nặng, màu xanh đậm lấp lánh rất đẹp.

Quân vội vã lấy ra Trúc thanh diệp, bay vút lên cao kéo dài khoảng cách. Bích ngọc lân sư đã tiến lên Huyền giai cấp độ, giờ phải làm sao?

“Bích Ngọc, chúc mừng ngươi thành công tấn cấp. Chuyện cũ bỏ qua nhé!” Hắn hét lên.

“Nhân loại vô tri! Đáng giết!” Bỗng nhiên một giọng nói vụt lên xuất hiện trong đầu Quân, nhưng lại là giọng nữ tử, trong vắt như suối, lạnh lẽo như băng, mà nghe giận dữ như cuồng phong ập tới!

“Đây là…Ngươi là giống cái! Ta trước còn tưởng là con đực chứ!” Quân lượn né đi một mũi băng tiêu, trả lời.

“Ngươi! Nhân loại bỉ ổi! Trộm tinh huyết của ta, lại còn dám vuốt ve thân thể ta. Nỗi ô nhục này! Ngươi hôm nay có chạy đằng trời!” Bích ngọc giũ giũ thân mình, tức thì trên hai vai ngưng tụ ra một đôi cánh lớn, phóng mình đuổi theo.

Quân khổ sở cưỡi Trúc thanh diệp, hết lượn chỗ này lại lách chỗ kia. May mắn đây là pháp khí phi hành trung phẩm, tốc độ cực nhanh, hắn còn đủ linh thạch trên người nên có thể duy trì tốc độ tối đa trong thời gian dài. Hơn nữa lân sư hình thể to lớn, độ linh hoạt xem chừng không bằng hắn. Nếu không…

“Bích Ngọc, nếu thế thì ngươi cũng biết ai đã không tiếc tiền tài bảo vật, không tiếc công sức chăm sóc ngươi. Nếu không nhờ có ta, thì ngươi đã chết lâu rồi!” Hắn gào lên.

“Lại còn dám tự tiện đặt tên! Tộc ta sức sống cường hãn, tự có thể khôi phục. Huyết mạch ta cao quý, đâu phải để lũ người các ngươi muốn làm gì thì làm!” Lân sư lao ra một vả nhưng vồ hụt, tức giận vô cùng.

“Lúc ngươi trọng thương, ta có thể lấy mạng ngươi dễ như trở bàn tay, nhưng không làm vậy, vì ta quý trọng sinh mạng của bất cứ ai. Ta chỉ định trộm một giọt tinh huyết của ngươi mang về, nếu không chính ta cũng sẽ mất mạng!” Hắn né đi mấy cột băng chông, hét to trả lời.

“Nhân loại xảo trá, đừng hòng lừa gạt. Chết đi!” Nó vung ra hai trảo, trảo kình hoá thành mười đạo băng nhận phong toả toàn bộ lối thoát của Quân, đoạn phun ra một ngọn băng mâu nhọn hoắt.

“Chết?” Quân sợ hãi, đòn này không thể né tránh! Hắn vội ngưng tụ toàn bộ nội lực, mang hết pháp khí phòng ngự còn sót lại che chắn trước người, hy vọng còn cơ may sống sót.

Nhưng ngay khi chuẩn bị va chạm với băng mâu, trần hang động đột ngột vỡ toác ra đổ ập xuống, phá vỡ cục diện ngàn cân treo sợi tóc.

Sau khi bụi tan đi, cả Quân và Bích ngọc lân sư đều đình chiến, đứng chăm chú quan sát. Từ trong mờ mịt có một thân ảnh bước ra, quen thuộc lắm, chính là Phủ Trung!

“Là con súc sinh kia, còn sống! Ha ha! Hay lắm, lại còn đột phá lên Huyền giai! Chuyến này lão tử ta giàu to rồi! Ha ha!” Phủ Trung nhác thấy bóng dáng lân sư thì há miệng cười lớn, hai tay hiện lên đôi rìu chiến, lăm lăm tiến tới.

Quân đột nhiên nhẹ đi mấy phần, định bụng mượn cơ hội hai kẻ kia giao chiến sẽ chuồn đi. Nhưng bất ngờ, một luồng ánh sáng màu lục bích đột ngột lao vút tới chỗ hắn, rồi đậu lên vai trái.

Bích ngọc lân sư không biết tự khi nào đã hoá thành hình dáng nhỏ con, ngồi chễm chệ lên vai hắn. Lại còn ngước đôi mắt long lanh xinh đẹp, ghé sát thân hình nhỏ nhắn mềm mại vào má hắn cọ cọ, ra chiều thân thiết lắm.

“Cái này…Ngươi…ngươi!” Quân giật mình, chưa kịp phản ứng lại thì đã nghe tiếng rống giận.

“Tiểu tử, ngươi đã làm gì Bích ngọc lân sư? Ngươi…” Phủ Trung nheo mắt nhìn.

“Chính là ngươi, tên khốn nạn hôm đó! Hay lắm, đỡ tốn công lão tử đi tìm. Hôm nay vừa trả thù cũ vừa tính nợ mới. Chết đi!” Phủ Trung chưa nói dứt lời đã chém ra một rìu.

Quân vội vàng đạp Trúc thanh diệp bay vút lên chạy trốn ra khỏi cửa hang.

“Phi hành pháp khí trung phẩm!” Phủ Trung ngoài ý muốn, tức giận hét lên. Y chủ tu sức mạnh công kích, trên mặt đất tuy nhanh nhưng trên không trung thì không có chỗ mượn lực, tốc độ bay không so lại được.

“Cám ơn ngươi giúp ta mở đường! Tạm biệt!” Quân không quên ném ra một loạt hỏa châu, ngăn cản y truy bắt. Hắn vừa ra được một đoạn thì gặp đám lâu la Cự phủ bang, không nghĩ nhiều lại lấy một nắm hạt châu màu vàng tung ra tạo thành một vụ nổ bụi tung mờ mịt. Qua làn sương khói Quân cưỡi Trúc thanh diệp phóng vút qua, để lại bên dưới mấy kẻ đang ngẩn ngơ la hét như người mất hồn.

“Tiểu tử, thứ đồ chơi đó của ngươi không tệ nhỉ? Ngay cả ta lúc trước cũng suýt nữa bị thiệt thòi!” Giọng nữ nhân lại vang lên, mang theo một ý châm chọc.

“Bà cô à! Tha cho ta đi! Ngươi muốn gì ta cũng chịu!”

“Hừ, để ngươi sống đến giờ là may mắn lắm rồi! Còn không mau đi!”

“Đi đâu? Chạy đường nào?”

“Ngu ngốc! Đi lối đó…” Giọng lân sư lại vang lên “Bao giờ tới nơi thì gọi ta dậy!” Nói xong, Bích ngọc lân sư nằm trên vai hắn ngủ thiếp đi.

Quân dù không muốn nhưng vẫn không dám vứt nó xuống, đành yên lặng cưỡi pháp khí bay đi. May mắn nơi này hiểm trở vắng vẻ, cả hai thuận lợi bay nửa ngày thì gặp một hang động nhỏ.

Lân sư tỉnh giấc, hoá thành bộ dạng to lớn ngồi sừng sững giữa hang, còn Quân thì ngồi trong góc.

“Thuỷ tinh linh tuyền đâu, lấy ra đây!” Lân sư truyền âm.

“Thuỷ tinh linh tuyền? Ngươi nói thứ này?” Quân ra hai bình nhỏ, nghi hoặc “Ta chỉ còn hai bình. Ngươi quên là đã uống hết sạch rồi sao?”

“Hừ thứ linh tuyền này để chỗ ngươi chính là lãng phí, để ta uống mới là lựa chọn sáng suốt!”

“Ngươi nói thế là sao?” Quân tò mò.

“Thuỷ tinh linh tuyền chỉ có tác dụng với yêu thú, nhân loại không thể dùng. Ngươi lấy nó ở đâu?”

“Một nơi gọi là núi Thanh Ngưu ở phía nam. Nhưng ta có điều thắc mắc, dù nhân loại hay yêu thú, cơ thể đều cấu tạo tương tự nhau, cách tu luyện cũng thế. Vậy tại sao thứ đó chúng ta lại không thể dùng?”

“Nhân loại các ngươi mới xuất hiện trên Ngọc diện linh giới trăm vạn năm, còn trước đó yêu thú chúng ta làm chủ. Nhưng Thiên đạo bất công, lại ban cho các ngươi trí tuệ vượt bậc. Hừ! Tu luyện vốn là yêu thú chúng ta khởi đầu, nhân loại các ngươi chỉ là kế thừa rồi tự tạo cho mình hệ thống riêng. Nên nói là giống nhưng thực ra có rất nhiều khác biệt!”

“Ta hiểu rồi. Nếu đã như vậy, ta cho ngươi hết chỗ này. Hy vọng sẽ giúp ngươi gây dựng lại căn cơ!!”

Quân lấy ra một bình nhỏ linh nhũ, cùng với mấy viên đá trắng đục, đưa cho Bích ngọc lân sư. Lân sư thoáng chút kinh ngạc, rồi cất giọng vừa mỉa mai, vừa giận dữ:

“Ngươi vừa nói đã hết rồi, vậy mà lại dám giấu giếm trong người. Nhân loại quả nhiên xảo trá!”

“Thì ngươi chỉ hỏi linh tuyền, đâu có hỏi những thứ khác!” Hắn nhún vai.

“Xem như ngươi còn biết thức thời. Nhưng đừng tưởng như thế ta sẽ tha mạng. Đợi sau khi đến nơi, ta sẽ đích thân giết ngươi. Lúc ấy mấy bảo vật trên người ngươi đều là của ta!”

“Giết ta? Nếu nói là lúc trước thì ta còn tin, nhưng giờ thì ta biết ngươi sẽ không giết ta đâu!” Quân nằm dựa vào tảng đá sau lưng mỉm cười nhìn lân sư.

“Ngươi thách ta!” Bích ngọc lân sư nổi giận, gầm gừ tiến về phía hắn.

“Nếu muốn, ngươi đã giết lâu rồi. Bích ngọc lân sư các ngươi cũng đâu phải yêu thú hung hãn.”

Lân sư ngừng lại, khí tức trên người dịu đi mấy phần chăm chú nhìn Quân.