Chương 150: Cây độc và ân oán giữa hai bộ tộc Kh'mu - Kree

“Xú hương mộc?”

Quân càng cau mày hơn nữa. Cái tên gì mà nghe đã thấy thối rồi!

“Lão không phải già rồi lẩm cẩm đấy chứ!”

“Hừ! Bản toạ tuy quên nhiều thứ, nhưng cái cây của nợ này thì chắc chắn không sai! Nó chính là Xú hương mộc, một loại cây cực kỳ độc, chỉ cần ăn một miếng là đủ chết cả Thiên giai cường giả!”

“Độc chết cả Thiên giai?”

Quân tròn mắt không tin vào tai mình.

“Ê mà khoan, lão vừa nói ăn vào là chết?”

Hắn mặt mày tái mét, vội vàng móc họng cố nôn ra càng nhiều càng tốt.

“À! Ăn quả mới chết, còn nhựa cây thì độc xíu xíu thôi…”

“Con m* nó! Lão già chết tiệt!*@((“/?,!!!”

Hắn mặt đỏ tía tai chửi mắng không ngớt còn Bách lão chỉ cười hề hề.

“Ngươi yên tâm đi. Cái cây này còn non lắm, cùng lắm chỉ khiến ngươi hôn mê, đái ra máu vài ngày thôi! Ấy ấy! Nóng nảy làm gì! Bình tĩnh! Bình tĩnh!”

Lão vừa đấm vừa xoa, nhìn cái gốc cây trơ trọi rồi đánh giá.

“Nó rất nhỏ, chỉ mới vài trăm tuổi, độc tính tích tụ nhiều nhất ở trong lá nên mới có thể dùng để trị độc! Cũng may cho bọn họ! Nếu gốc Xú hương mộc này cỡ nghìn tuổi thì cả bộ tộc chết hết rồi!”

“Bà lão vẫn còn giữ nhiều lá khô, có lẽ sẽ còn cơ hội chữa cho ta!”

Quân như thấy một tia sáng, trong lòng không khỏi có chút vui vẻ.

Đến sáng thì việc chữa trị đã xong, hắn quay trở vào “căn nhà”. Tiểu U giờ khoẻ mạnh chạy nhảy tung tăng, thè lưỡi quấn quýt bên chân của hắn.

“Độc của nó đã hết. Còn phần hỏa diễm thì nó là vốn là yêu thú Hỏa hệ, chỉ cần một thời gian là tiêu hóa được! Việc đã xong! Ngươi đi đi!” Bà lão vừa lau chùi dọn dẹp vừa nói.

“Tiền bối! Ta có một việc muốn thỉnh cầu!”

“Ngươi muốn ta chữa cho ngươi?”

“Đúng vậy!”

“Vô ích thôi! Độc hoả của ngươi đã ăn vào xương cốt máu thịt, không cách nào chữa được!”

“Th’ràng nói bà có thể!”

“Con bé này…Ta chỉ hứa chữa cho con sói kia, không nói chữa cho ngươi. Hơn nữa cây độc chết rồi không còn lá tươi để dùng! Lá khô dược tính không đủ, dùng nó không khác gì đổ thêm dầu vào lửa!”

“Ta có thể chờ đến khi cây mọc lại!”

“Cây độc rất kỳ lạ, khác xa bình thường. Bị chém ngang như thế không sống được đâu! Ngươi vẫn nên đi đi, chỉ cần đừng đánh nhau thì sống thêm mười, hai mươi năm không vấn đề gì!” Bà lão lắc đầu.

Quân nhìn bà lão nghĩ ngợi một hồi rồi hỏi ngược lại.

“Bộ tộc của bà ở đây đã mấy trăm năm, nơi này lại thường xuyên có gió lốc. Chắc chắn cây độc đã bị tổn thương nhiều lần rồi. Ta không tin cái cây ấy lại dễ chết như thế!”

Bà lão thoáng ngạc nhiên một chút rồi trả lời.

“Người ngoại tộc các ngươi đúng là thông minh hơn chúng ta tưởng. Không phải không có cách mà là hiện giờ chúng ta không làm được. Có một loại nước có thể giúp cây độc mau chóng hồi phục nhưng đã bị tộc Kree chiếm mất. Nếu ngươi có thể lấy được nước hồ đó thì ta sẽ chữa cho ngươi!”

“Tộc Kree? Có phải là những người đã tấn công hôm qua!

Bà lão gật đầu nói cho hắn một chút thông tin. Quân nghe xong thì suy nghĩ một lát.

“Được rồi, cho ta mấy ngày nghĩ cách!”

Bà lão gật đầu.

“Trong vòng mười ngày ngươi phải lấy được nước về đây. Ta cũng nói trước. Thứ này là một loại độc hỏa có nguồn gốc từ yêu thú. Kể cả thành công thì cũng chỉ loại bỏ được phần “độc”, còn phần “lửa” thì ta không biết cách chữa.”

Hắn dựng một túp lều nhỏ ở cách bộ lạc khoảng hai trăm mét. Hằng ngày chỉ tập trung vào hai việc là hồi phục thương tích và lo cơm ăn nước uống.

Quân nảy ra ý định cho Tiểu U vào bộ lạc “xin ăn”. Chiêu này khá hiệu quả khi mà lần nào cũng thành công.

Về phần mìnhh, hắn cần phải chuẩn bị thật kỹ càng thì mới có thể lẻn vào tộc Kree được. Bởi vì gia tài bây giờ chẳng còn gì. Chu Hồng đã lấy hết túi trữ vật đeo bên hông. Tất cả pháp khí, phù chú, khôi lỗi…đều để trong đó.

Nhưng có một điều may mắn là y không để ý đến chiếc nhẫn trên cổ. Những thứ từ ngày xưa hắn cất bên trong không đụng đến thì vẫn còn. Đó là bộ Bất lão huyền công - Bất diệt thiên quyết, tinh huyết của Bích ngọc lân sư, Thủy tinh linh thạch, linh nhũ, linh tuyền còn thừa…

“Không phải ngẫu nhiên đâu. Là do Chu Hồng không nhìn ra được đó là nhẫn trữ vật!” Bách lão nói.

“Là sao?” Quân tò mò.

“Tất cả pháp khí đều có dao động năng lượng của mình, pháp khí trữ vật cũng vậy. Thông thường nó sẽ tỏa ra một ít dao động xung quanh hoặc nếu đồ vật giấu bên trong đẳng cấp quá cao thì vẫn sẽ phát tán ra ngoài một ít. Những dao động này vốn rất nhỏ, Võ giả hay Hoàng giai thường khó phát hiện. Nhưng Huyền giai linh thức cường đại rất nhạy cảm nên chỉ cần liếc mắt là thấy ngay…”

“Ý ông là chiếc nhẫn này có thể che giấu hoàn hảo mọi thứ?”

“Đúng vậy, bên ngoài trông như vật trang sức bình thường. Trừ phi dụng tâm cảm ứng hoặc sờ trực tiếp thì may ra mới cảm nhận được!”

“Móa nó! Vậy sao ông không nói sớm?”

“Ủa ủa? Đồ của ngươi, ta tưởng ngươi biết rồi! Không biết thì phải mở miệng ra mà hỏi chứ!” Bách lão cũng trợn mắt.

Quân đuối lý đành cười trừ, liền lôi cái dây chuyền vàng ngày xưa mua được đưa ra.

“Cái này có phải là một pháp khí không Bách lão?”

“Cái này hả? Không phải. Nhưng hoa văn lạ mắt và tinh xảo thế kia thì không phải người bình thường có thể tạo ra, ít nhất cũng phải có tay nghề vài chục năm. Chờ ta khôi phục thêm ký ức có thể sẽ nhớ ra được gì đó!”

Sau năm ngày nghỉ ngơi trọn vẹn, hắn vươn vai vận khí, vung tay chân đấm đá thử mấy cái.

“Thật kỳ lạ! Ta bị thương nặng sắp chết, vậy mà phục hồi lại nhanh như vậy. Hơn nữa bây giờ cảm giác còn mạnh gấp hai, ba lần khi trước!”

Hắn nhận ra cơ thể mình có sự biến đổi vượt trội. Lúc đầu không nhận ra, nhưng khi khoẻ lại thì quả thật là một khác biệt to lớn. Đặc biệt nhất là giống như ngày xưa ở thành Thanh Sơn bị đánh gần chết, sau khi tỉnh lại thì Đan điền mở rộng hơn, lần này cũng tương tự.

Dù tu vi rớt về Võ giả ngũ đẳng như cũ nhưng Đan điền của hắn không biết bằng cách nào lại tự động lớn lên gấp rưỡi, nội lực không những dồi dào hơn mà ba tầng đoàn nguyên cũng được bồi đắp tương tự.

Hắn đem nghi vấn hỏi Bách lão nhưng lão cũng chịu, không đưa ra được lời giải thích nào hợp lý, có thể là do hắn có thể chất đặc biệt nào chăng???

Tiếng Tiểu U vang lên ngoài cửa lều. Hắn thò đầu ra ngó thì thấy cả Th’ràng đi cùng, trên tay còn mang theo một giỏ đồ ăn.

“Ngươi muốn ăn gì thì nói một tiếng, không cần bắt Tiểu U phải chạy đi chạy lại.”

Hắn gãi đầu cười trừ. Thì ra Tiểu U lâu nay toàn đến chỗ của Th’ràng xin ăn. Cô biết nên lần nào cũng cho nó thật nhiều, chứ không thì hắn nghĩ số đồ ăn đấy là ở đâu ra?

Th’ràng nói tiếp.

“Ngươi cứu ta thì ta mang cơm cho ngươi ăn. Tộc Kh’mu luôn là như thế! Với lại bà nội nói ngươi sẽ đi lấy nước hồ Krông về cứu cây độc, nên ta phải giúp ngươi nhanh khoẻ!”

“Ta nhận lời thì sẽ làm. Chờ khỏe hơn một chút sẽ đi!”

Đối với cây độc này, hắn vẫn luôn tò mò vai trò của nó với bộ tộc nhưng chưa dám hỏi. Bà lão chỉ kể sơ sơ có một ít chuyện. Dường như sự tồn tại của cây độc có một ý nghĩa vô cùng sâu sắc. Thông qua Th’ràng, hắn đã dần hiểu ra nhiều bí ẩn đằng sau.

Mấy trăm năm trước, tổ tiên của tộc Kh’mu di cư từ trung tâm thảo nguyên đến đây. Lúc đó khu vực này còn hoang sơ, là nơi sinh sống của rất nhiều loài bò sát và côn trùng có độc lẩn khuất trong thảm cỏ dày và trong những hang động nhỏ bên dưới lớp đất.

Bọn họ lúc đầu rất vất vả để thích nghi, nhiều khi tưởng chừng không tài nào sống được, nhưng trời xui đất khiến thế nào lại phát hiện ra một gốc cây nhỏ mà trong vòng bán kính vài trăm mét không hề có độc vật nào tồn tại.

Từ đó cái cây này trở thành trung tâm, cả bộ tộc sống dựa vào nó, cũng nhờ đó mà phát triển được khả năng trị độc, dần dần mở rộng đất đai ra xung quanh.

Người đông dần lên, một mảnh đất không đủ chỗ, bọn họ liền quyết định chia nhau đi các nơi. Cây độc vốn là chỗ dựa cho nên bọn họ nghĩ cách nhân giống, chiết cành…nhưng không khả quan. Mỗi cành chiết chỉ sống được vài ngày thì chết. Còn nói về gieo hạt thì càng chịu bởi mấy trăm năm qua chưa từng thấy cây ra hoa lần nào nói gì đến đơm trái nhả hạt.

Mọi việc tưởng đi vào bế tắc thì may mắn lại xuất hiện!

Cách đây hơn năm mươi cây số có một cái hồ nhỏ, nước trong vắt mát lạnh. Có người tình cờ lấy nước đó để trộn đất làm bầu thì bất ngờ cành chiết lại sống được.

Bọn họ dù không biết nguyên nhân là gì nhưng miễn giải được bài toán là tốt rồi. Vùng đất quanh cái hồ đó cũng không tệ một bộ phận chuyển luôn đến khu vực đó sinh sống, dần dần hình thành nên tộc Kree…

“Hai tộc cùng nguồn gốc sao lại xảy ra xung đột chém giết?” Quân nghi hoặc.

“Cùng cha mẹ nhưng sống xa nhau từ lâu nên không cùng suy nghĩ. Chúng ta muốn sống yên ổn hoà bình ở đây nhưng họ thì ngược lại. Tộc trưởng tộc Kree là Mar Ung thấy không nên ở mãi nơi hẻo lánh ngoài rìa thảo nguyên mà phải quay trở về trung tâm để có nơi ở tốt hơn!”

“Nếu bọn họ muốn đi thì cứ đi sao phải gây chuyện với các cô?”

“Bởi vì một cuốn Sách độc. Cuốn sách ấy là kết tinh của mấy trăm năm nay tổ tiên không ngừng học hỏi đúc kết, vừa để trị độc vừa để tu luyện tự bảo vệ bản thân. Cuốn sách này được tộc Kh’mu cất giữ, lúc tách ra chỉ cho tộc Kree nửa quyển. Ta nghe bà nội nói tộc Kree đã tạo ra một công pháp dựa vào nửa quyển này nhưng bị thiếu sót nên cần phải có được cuốn Sách gốc. Nếu không bọn họ sẽ không đủ thực lực tiến về trung tâm Thảo nguyên. Vì thế tộc trưởng Mar Ung bắt chúng ta phải giao ra!”

“Sau đó thì sao?”

“Ngươi hỏi nhiều thế?” Th’ràng chau mày dường như không muốn trả lời nữa.

“Bà của cô nói hồ Krông bị tộc Kree nắm giữ. Nếu ta không biết rõ về quan hệ giữa hai tộc thì làm sao giúp được?” Quân nhún vai.

Th’ràng im lặng suy nghĩ một lát cũng chịu trả lời.

“Chúng ta có lời thề chỉ truyền Sách độc cho dòng chính, không truyền ra ngoài. Tộc trưởng Mar Ung không nghe nên đánh nhau rất dữ. Mặc dù tộc Kree đông hơn nhưng độc của chúng ta mạnh hơn, còn có cây độc trợ giúp nên bọn họ không làm gì được…Nhưng gần đây tộc Kree xuất hiện một người rất mạnh, đánh nhau rất giỏi lại không bị độc ảnh hưởng thành ra chúng ta thua, người của tộc chết rất nhiều…”

Qua lời kể của cô, hắn biết tộc Kh’mu cũng có vài cao thủ Hoàng giai nhưng đều chết hết, ngay cả Tộc trưởng là cha của Th’ràng cũng bỏ mạng. Bà nội của cô là tu sĩ Hoàng giai duy nhất còn sống, là chỗ dựa cho mọi người nhưng tuổi cao, khí lực không còn nhiều.

“Bọn họ cho người đến cướp bóc, đốt nhà, chặt cây độc, nói rằng vì hai tộc có chung cha mẹ nên không muốn đuổi cùng giết tận. Nhưng phải giao sách ra, nếu không sẽ giết hết…”

“Vậy thì việc ta cứu cây độc có ý nghĩa gì đâu? Đằng nào các cô cũng thua rồi!”

Th’ràng lắc đầu.

“Bà nội đang chế ra một loại độc mới cần lá độc. Thời hạn mười ngày là do bà cố ý đưa ra, Mar Ung cũng đồng ý. Cho nên nếu cứu được cây thì chúng ta sẽ có cơ hội!”

“Ta hiểu rồi!”

“Bây giờ chỉ còn bốn ngày! Ngươi nếu khoẻ rồi thì hãy mau đi lấy nước đi!”

Quân gật gù. Nhưng hắn còn phải chuẩn bị cẩn thận. Bởi dựa vào thực lực hiện tại thì vội vàng chỉ có chết!

………………….