Chương 14: Nam Xương Lĩnh

“Đội trưởng, Thống lĩnh ngày mai sẽ hành quân xuống Nam Xương, nghe nói là một trong bốn thành trì cuối cùng của Nam Triều. Chúng ta sắp sửa được về nhà rồi.” Hoàng Mẫn vui vẻ nói với cả bọn.

“Ngươi thì biết gì chứ. Nam Xương tuy là nơi nhỏ nhất trong bốn thành trì ấy, nhưng muốn tới phải đi qua Nam Xương Lĩnh, vốn là vùng rừng nhiệt đới hiểm trở. Các ngươi cứ chờ đấy, không chết vì đánh nhau mà chết vì khí hậu bệnh tật cho mà xem.” Trương Cảnh Trọng nhăn mặt đáp.

Quân ở đây đã được gần ba năm, tu vi vẫn giậm chân tại chỗ. Nửa năm trước hắn mới được Chu Hồng cho liều thuốc đầu tiên, còn lại đều phải chịu đựng năm lần đau đớn do độc dược phát tác, đến giờ vẫn còn nhớ như in.

Tính tình của mấy người trong đội hắn gần như đã nắm rõ. Tên đội trưởng tóc bù xù này nhìn qua bình thường nhưng y rất thông minh, thích đọc sách, kiến thức uyên bác, mỗi tội thường lo xa. Nhưng cũng nhờ cái tính cẩn thận ấy mà bọn mấy lần thoát chết.

Hoàng Mẫn là tên võ giả thứ hai, hắn tuy không lanh lợi lắm nhưng được cái nhiệt tình siêng năng chăm chỉ, là kẻ duy nhất trong cả bọn còn giữ được chút vui vẻ hồn nhiên.

Những người còn lại đều bình thường, không có gì đặc biệt cả, chỉ đâu đánh đấy. Nhìn chung hắn sống ở đây cũng khá hoà hợp. Đều là thân phận bị coi thường, đùm bọc nhau là lẽ thường tình.

Lần này là đợt Tổng tấn công xuống phương Nam, nếu thành công thì chiến tranh chấm dứt, ai nấy đều vui mừng.

“Trương đầu xù, ngươi nói thế là thế nào?” Hắn hỏi.

“Hừ, các ngươi thường ngày lười biếng, không chịu đọc sách xem xét tình hình. Phía nam là nơi khí hậu ấm áp ẩm ướt, khác hẳn với phía bắc thời tiết có phần lạnh lẽo. Những kẻ võ giả như chúng ta cơ thể mạnh mẽ không nói gì, nhưng mấy tên kia chưa chắc đã kịp thích nghi với sự thay đổi thời tiết, không ốm đau mới lạ.”

“Ta nghe nói nơi rừng nhiệt đới có rất nhiều loại côn trùng lẫn dịch bệnh kỳ lạ. Bây giờ lại đang mùa mưa, có lẽ chúng ta phải chuẩn bị thật kỹ. Nếu không…” Quân nói theo.

“Đúng đúng! A Thiết! Có mình ngươi không làm ta thất vọng. Chính là điều ta định nói. Đáng tiếc ta chưa đi tới đó bao giờ, chỉ được nghe kể lại chứ không tìm thấy sách nào nói về vùng Nam Xương Lĩnh này.”

Quân không lạ gì điều Trương Cảnh Trọng vừa nói, quê hương hắn chính là vùng đất nhiệt đới gió mùa. Nhưng trận mưa lũ, những bệnh truyền nhiễm… là điều hắn được chứng kiến từ khi còn nhỏ.

Nam Xương Lĩnh là một dãy nhiều ngọn núi chạy dọc theo hướng bắc nam, có một vài dãy núi phụ mọc rìa sang hai bên như hình xương cá. Núi rừng bát ngát, muốn đi vòng phải mất hằng năm trời. Quân đội quá đông không thể dùng phi hành thần chu bay qua được, đi xuyên rừng là lựa chọn duy nhất. Mặc dù rộng lớn nhưng nơi này lại rất ít yêu thú cường đại, chủ yếu là thú Hoàng giai. Nỗi sợ hãi lớn nhất của nó chính là vô số loại côn trùng và gặm nhấm kỳ lạ, cùng với những căn bệnh quái đản đã đi vào những câu chuyện truyền miệng từ xa xưa, mà bất kể người nào nghe xong cũng đều chùn chân lạnh gáy.

… Nghe nói mấy năm trước có một toán người vào rừng bị một loại kiến đốt, lúc đầu không sao cả. Nhưng hai ngày sau vết đốt nổi phồng rộp, lan hết toàn thân rồi vỡ mủ hôi thối chết trong đau đớn.

… Lại có người vào rừng bị chuột cắn, mấy ngày sau xuất hiện những vết đen trên người, toàn thân nổi hạch, lên cơn khùng điên tấn công tất cả mọi thứ xung quanh. Chỉ trong một tháng toàn bộ toà thành mấy nghìn người đều bị nhiễm bệnh. Triều đình phải đem quân lập pháp trận phong toả, thiêu sống toàn bộ mới chấm dứt kiếp nạn.

… Đáng sợ hơn, lần hạn hán gần trăm năm trước có một đợt thú triều, chỉ toàn những con côn trùng màu xanh lục, to bằng ngón tay cái người lớn, mà đến giờ chúng vẫn được gọi với tên Châu chấu quỷ. Đoàn quân Châu chấu quỷ đông đến không tưởng, có đến vạn vạn, tưởng như rừng có bao nhiêu lá thì có bấy nhiêu con châu chấu. Chúng bay đến đâu là nhật nguyệt lu mờ, trời đất tối sầm đến đấy. Những nơi chúng đi qua đều hoá hoang mạc, cỏ cũng không mọc nổi. Nhân loại, súc vật đến cả yêu thú đều trơ lại xương trắng. Những người may mắn sống sót bị nhiễm một căn bệnh kỳ lạ, sốt liên tục mười mấy ngày, thất khiếu rỉ máu không chết không thôi. Tu sĩ Hoàng giai, Huyền giai hy sinh mấy trăm người vẫn không ngăn nổi. Cuối cùng ba vị Hộ quốc Địa giai của Nam Triều lập đại trận, mượn thiên địa chi lực vây hãm suốt một tháng trời mới tiêu diệt được thảm hoạ. Sau lần ấy phương Nam tổn thất nặng nề. Phương Bắc mượn dịp, tung tin Nam Triều làm trái Thiên đạo nên bị giáng Thiên phạt, dần dần chèn ép cuối cùng dẫn đến cục diện chiến tranh như ngày nay…

Có điều sau những thiên tai ấy, chẳng có ai quan tâm tìm hiểu tại sao. Những vị Luyện dược sư tài hoa còn bận luyện đan kiếm sống, bán đan kiếm tiền, bế quan nâng cao tu vi hơi đâu mà quan tâm đến con sâu cái kiến. Còn mấy tên Y sư cỏn con khốn khổ cũng lực bất tòng tâm mà thôi.

Phía trước là Nam Xương Lĩnh, phóng tầm mắt ra xa chỉ thấy ngút ngàn một màu xanh. Màu xanh của cỏ cây liền với màu xanh của đất trời tạo thành một dải lụa biếc không thấy điểm tận cùng.

Chu Hồng cầm bản đồ, cẩn thận xem xét. Có một tuyến đường tương đối an toàn, trăm năm nay đã thành hình, đi qua mất hơn ba tháng.

Hắn cau mày, quá lâu. Hắn nhìn một tuyến đường khác, nhanh hơn, chỉ mất gần hai tháng, là con đường nhanh nhất mới được mở ra. Nhưng nguy cơ tứ phía còn chưa biết hết.

Hắn lòng đã quyết, chọn đường nhanh nhất mà tiến. Trận này chiến thắng trở về, hắn sẽ được trọng thưởng, tài nguyên đủ để tiến cảnh, tương lai trở thành Đại tướng là điều trong tầm tay.

Cả quân đoàn gần tám vạn người, ầm ầm bước đi, khí thế ngút trời tưởng như có thể khai sơn bình địa. Ấy vậy mà khi tiến vào rừng lại mất hút như trâu đất xuống biển, thoáng chốc đã không còn nghe thấy âm thanh ồn ào náo động nữa.

Quân đi bên cạnh Trương Cảnh Trọng, cẩn thận quan sát xung quanh. Rừng cây ẩm ướt, vang lên từng tiếng côn trùng le ve. Nắng sớm xuyên qua tán lá dày, chiếu xuống nền đất tạo thành muôn vàn mảnh gương vỡ vương vãi khắp nơi, sưởi ấm lên thân hình những con bò sát đang nằm dài lười biếng. Chúng đưa đôi mắt thẫn thờ ngước nhìn đoàn quân hùng hậu bước qua, còn chẳng thèm cựa quậy cái đuôi, mặc kệ bọn họ, vẫn ung dung đắm mình trong nắng tận hưởng buổi sáng yên lành.

Thi thoảng cất lên một vài tiếng chim trong trẻo từ xa vọng lại, hay tiếng vượn hót sáng vút lên rồi im bặt. Những con thú hoang vô tình bắt gặp đoàn người đều vội vàng lảng tránh, sợ chẳng may lại trở thành bữa điểm tâm cho những cái bụng đang đói cồn cào.

Bọn họ cứ đi được nửa ngày thì nghỉ ngơi hai mươi phút, lấy lương khô ra ăn. Ba ngày liên tục như vậy thì đến một vùng bình nguyên rộng lớn. Vừa lúc trời nhá nhem tối, Chu Hồng liền ra lệnh hạ trại.

Lửa thắp sáng rừng, từ xa nhìn lại còn thấy chiếu lên rực rỡ cả một khoảng trời. Chu Hồng không chút kiêng dè mà làm nên thanh thế như vậy, dường như đã có chuẩn bị trong lòng.

Quân cùng với Trương Cảnh Trọng, Hoàng Mẫn ra ngoài tìm kiếm xung quanh. Đây là thói quen của bọn họ, mỗi khi đến một vùng đất mới đều sẽ tìm kiếm cơ may của mình, có thể là một vài gốc dược thảo, hoặc may mắn hơn là các loại linh vật. Bọn họ không như những người khác được ưu ái, phải tự thân vận động.

Vùng đất này tươi tốt như thế, dược liệu không thể không có. Hắn mang theo một cuốn dược thư, lần tìm những dòng chữ chi chít viết về các loại cây thường mọc phía nam, đi mỗi lúc một sâu vào rừng.

Đêm càng về khuya trăng càng sáng. Mặt trăng tròn vành vạnh như chiếc đĩa khổng lồ, lơ lửng mang ánh sáng lành lạnh bao phủ khắp rừng, lồng vào từng nhành hoa, kẽ lá. Những hốc đá, những thân cây cổ thụ xù xì khoác lên mình thứ ánh sáng bàng bạc bỗng chốc hoá muôn hình vạn trạng, như mãng xà cuộn mình, như ai đó đang vươn cánh tay gân guốc chực chờ níu chân người đi, lại như cô gái với mái tóc dài xoã ngang vai đang ngồi man mác nhớ mối tình buồn. Tiếng suối trong vắt phảng phất đâu đây, nghe thánh thót như tiếng hát từ ngàn xưa vọng lại, tô điểm cho cánh rừng già chút u mê tĩnh lặng, lại thêm chút thâm trầm bí ẩn. Màn đêm im ắng quá, thi thoảng có cơn gió nhẹ thổi qua lay động tán lá rừng dày nặng, mang theo tiếng kêu chi chít của vài con thú nhỏ le ve kiếm mồi.

Quân căng mắt, cố gắng nhìn xuyên qua màn đêm thăm thẳm, mượn nhờ ánh trăng còn sót lại hy vọng nhìn thấy thứ gì đó. Từ khi đến đây, thị lực của hắn trở nên rất nhạy bén. Đặc biệt tu vi mỗi khi tăng lên thì đôi mắt lại càng tinh tường hơn nữa. Hắn lờ mờ cảm giác, dường như dải quang phổ nhìn thấy của hắn rộng hơn của người bản địa.

“Méooo!”

Một bóng đen vụt qua, quay đầu nhìn hắn gầm gừ những tiếng khìn khịt. Quân vội lùi lại, nhìn kỹ thì chỉ là một giống mèo hoang hung dữ. Hắn chẳng bận tâm, tiếp tục đi sâu hơn vào rừng.

“Đốp!”

Tiếng vỗ tay đột ngột vang lên làm hắn giật mình, quay lại nhìn Hoàng Mẫn. Y nhìn lại hắn cười:

“Chỗ này nhiều muỗi quá. Ngươi xem, con muỗi này to thật là to.”

Con côn trùng to bằng đầu bút, mũi dài nhọn hoắt đã bẹp dí trong lòng bàn tay Hoàng Mẫn. Thứ muỗi này to hơn muỗi ở Trái Đất, toàn thân có những vằn ngang đen đỏ chạy đến hết chót đuôi. Hắn tặc lưỡi, không quan tâm lắm. Rừng già ẩm ướt thế này không có muỗi mới là chuyện lạ.

Ba người tìm kiếm quá nửa đêm chẳng thu được thứ gì, đành buồn bực quay gót trở lại chỗ bình nguyên. Cánh rừng già phía sau vẫn xào xạc như kể những câu chuyện từ xa xưa, như mời gọi bọn họ tiến vào lần nữa để khám phá những bí ẩn nó đang chôn vùi vạn năm.

“Thế nào các đại ca, có kiếm được gì không?” Một người trong tiểu đội hỏi bọn họ.

Hoàng Mẫn ném ra mấy con thú hoang:

“Được ngần này, mấy người làm thịt đi, dự trữ phòng khi cần đến.”

Hai tên vui vẻ lôi ra ngoài làm thịt, còn lại mấy người ngồi xúm quanh Hoàng Mẫn:

“Đại ca, trong cánh rừng đó có gì đáng sợ không?”

“E hèm. Các người nghe cho kỹ đây, bên trong đó…”

Hoàng Mẫn hắng giọng, bước lại gần ngọn lửa, ra chính giữa mấy người bắt đầu hoa tay múa chân, kể lại những thứ đã gặp trong rừng. Phải nói hắn rất có tài kể chuyện, lời nói lúc thì nhanh lúc thì chậm, lúc thì the thé đáng sợ, lúc lại rộn ràng tươi vui…

Những thứ bình thường ba người họ mới gặp bỗng chốc hoá thành một câu chuyện ky kỳ đầy hấp dẫn khiến ai nấy đều háo hức lắng nghe, chăm chú dõi theo từng động tác của hắn. Thi thoảng lại há miệng kinh ngạc, lúc sau lại ồ lên đầy sảng khoái.

Quân nằm dài trên mặt đất, nhớ lại tuổi thơ rong ruổi trên những cánh đồng bát ngát. Tìm đâu được giây phút quý giá ít ỏi này khi xung quanh toàn là giết chóc, xác phơi đầy đồng. Những người như hắn, như Cảnh Trọng, như Hoàng Mẫn, như mấy tên võ sĩ thấp kém chỉ là công cụ cho những kẻ có quyền, có sức mạnh điều khiển. Bọn họ không có quyền được sống theo ý mình, chỉ đành phải mua vui tìm lấy những khoảnh khắc quên đi số phận bi đát, để rồi ngày mai lại phải đối diện với hiện thực tàn khốc.

“Lúc chúng ta đi có chuyện gì không?” Hắn khoác vai hỏi một người ngồi bên cạnh.

“Không có gì, chỉ là nhiều muỗi quá, huynh xem.” Đoạn y kéo cao tay áo, lộ ra một vết chích đang sưng húp.

“Lấy thứ cao mà Trương đầu xù đã chế từ trước bôi vào, ngày mai sẽ lặn hết thôi.” Quân từ tốn.

“Ta dùng rồi. Mà không chỉ chúng ta đâu, mấy khu bên kia cũng bị muỗi đốt rất nhiều. Nhưng bọn chúng không có thuốc bôi, đang ngứa ngáy khó chịu kia kìa. Đáng đời mấy tên hay coi thường người khác.” Y cười sảng khoái.

Tiếng cười của y đắc ý lắm, như xả được nỗi bực tức bấy lâu trong lòng. Tiếng cười hoà với tiếng lửa cháy lép bép rồi theo màn đêm im ắng mà chợt tắt từ khi nào.

Khi ánh sáng đầu tiên ló rạng cũng là lúc bọn họ bắt đầu một hành trình dài, mà không biết nguy hiểm đang cận kề ở bên. Nó được treo trên một sợi tóc mảnh, chực chờ đổ ập xuống những kẻ dám cả gan dấn thân sâu vào trong rừng…