Chương 3: Hạt Giống Tuyển Chọn (2)

Nguồn: iread

----

Ngay cả lúc trở về núi, Diệp Chân đã sớm đoán được cảnh tượng như vậy, nên mới giấu tất cả bạc có giá trị lớn nhất trong đó ở trên núi. Nhưng khi thật sự gặp phải cảnh tượng này, một loại cảm giác bị sỉ nhục và áp bức khó có thể hình dung chợt dâng lên.

- Cầm tới đây. Trợn mắt cái gì? Một phế vật sắp bị đuổi ra khỏi tông môn, còn dám trừng mắt với lão tử? Lại trừng mắt nữa, lão tử móc mắt của ngươi ra!

Ô Kiến chờ có chút nóng nảy, trong miệng hùng hùng hổ hổ quát, tay đoạt lấy túi quần áo Diệp Chân đang nắm chặt, hung hăng đẩy một cái vào Diệp Chân đang tức giận trợn trừng mắt, sau đó nghênh ngang rời đi.

- Đại sư huynh, túi quần áo của Diệp Chân!

Ô Kiến ở trước mặt Diệp Chân đủ kiêu ngạo. Nhưng khi đến trước mặt Mã Nguyên Vũ, hạt giống tuyển chọn của Bách Tùng phong, phong thái kiêu ngạo trong nháy mắt đã thu đi.

- Sao?

Mã Nguyên Vũ xoay người ngồi dậy, cầm túi quần áo của Diệp Chân, có hơi nóng vội mở ra lục tìm.

Tháng sáu hàng năm cũng tức là khi người thân của rất nhiều đệ tử tạp dịch đến đây thăm hỏi, chính là ngày tháng thoải mái nhất của những hạt giống tuyển chọn ở các ngọn núi tạp dịch.

Lúc người thân của mỗi đệ tử tạp dịch tới thăm hỏi mang đồ đến, bất luận giá cả thế nào, đều phải qua trên tay của bọn họ một lượt. Thứ tốt đều sẽ thuộc về bọn họ.

Về phần dựa vào cái gì?

Thực lực!

Bọn họ có thực lực cường đại.

Không phục?

Vậy tới so nắm đấm một chút!

Về phần Tề Vân tông sẽ không quản tới chuyện thối nát của đám đệ tử tạp dịch này.

Tề Vân tông được gọi là mười vạn tạp dịch. Mỗi ngày đệ tử tạp dịch đánh nhau gãy tay gãy chân nhiều tới mức đếm không xuể. Bọn họ làm gì có tinh lực đi quản như vậy.

Trong lòng Mã Nguyên Vũ vốn đầy vui mừng lật xem túi quần áo của Diệp Chân, sắc mặt dần dần trở nên khó chịu.

Lần tìm một lượt, hắn liền tìm được mấy bộ quần áo và thức ăn. Nhưng nửa lượng bạc cũng không tìm được.

Mắt híp lại một cái, đôi mắt tam giác giống như rắn độc của Mã Nguyên Vũ nhìn chằm chằm về phía Diệp Chân.

- Ta nói này Diệp Chân, hoàn cảnh nhà ngươi cũng không quá kém, phụ mẫu của ngươi một năm gặp ngươi một lần, lại mang cho ngươi mấy y phục rách rưới, mấy miếng thịt thối này thôi sao? Bạc đâu?

Y phục rách rưới?

Thịt thối?

Mấy tiếng này vừa lọt vào tai, hai tay Diệp Chân lại lập tức nắm chặt. Trên nắm tay từng sợi gân xanh nổi lên.

Nếu không phải Diệp Chân còn giữ vài phần lý trí, tình cảnh bi thảm của mấy vị đồng môn cách đó không xa mặt mũi bầm dập, gãy tay gãy chân đang không ngừng nhắc nhở Diệp Chân, hắn gần như lại muốn xông lên liều mạng.

Mấy thứ kia đều do nương khâu từng mũi kim, tích từng đồng mới có.

- Mất hứng!

- Đồ nhà phế vật đưa tới, cũng là phế vật!

Không có tìm được thứ có thể giúp đỡ tu luyện, vẻ mặt Mã Nguyên Vũ khó chịu. Giống như trả thù, hắn ném từng món đồ trong túi quần áo của Diệp Chân về phía các đệ tử tạp dịch xung quanh hắn.

- Những y phục rách rưới này lại chia cho các ngươi.

Ô Kiến và mấy vị đệ tử tạp dịch bên cạnh Mã Nguyên Vũ lập tức phát ra một tiếng hoan hô.

Trong khi nói chuyện, Mã Nguyên Vũ hung hăng cắn một miếng thịt sấy do mẫu thân Diệp Chân tự tay làm.

- Ừ, mùi miếng thịt thối này cũng không tệ lắm. Được, các ngươi cũng tới nếm thử đi.

Trong khoảnh khắc, gà nướng và thịt sấy trong túi quần áo của Diệp Chân đã bị Mã Nguyên Vũ chia ra sạch sẽ.

Bịch!

Một cái chân gà nướng đã xé mấy miếng bị Mã Nguyên Vũ ném lên trời cao, nện ở trên ngực của Diệp Chân.

- Ừ, nhà ngươi đưa tới, ngươi cũng tới nếm thử một miếng. Tránh lại nói Mã Nguyên Vũ ta chiếm hết đồ của ngươi.

Nhìn cái chân gà nướng dính đầy bùn dưới chân, phía xa là trang phục không thích hợp bị bọn họ xé rách, gân trên trán Diệp Chân bắt đầu nổi cao, trong ngực phập phồng lên xuống giống như kéo ống bễ.

Một cảm giác phẫn nộ khó có thể khống chế, khó có thể suy nghĩ rõ ràng, xông thẳng lên đầu Diệp Chân.

Nhiệt huyết dâng lên, trong nháy mắt Diệp Chân rất muốn xông lên liều mạng cùng Mã Nguyên Vũ!

Cũng ở thời khắc Diệp Chân sắp bạo phát, Sa Phi ở cách đó không xa chợt lao tới, ôm lấy Diệp Chân kéo vào trong phòng.

- Diệp Chân, ngươi còn chưa có ăn cơm đi? Cơm tối và canh Huyết Nguyên của ngươi tối nay, ta đều đã nhận cho ngươi.

Đệ tử tạp dịch của Tề Vân tông hai người một phòng. Sa Phi là bạn cùng phòng của Diệp Chân, cũng là bằng hữu có chút hòa hợp với Diệp Chân trong đám đệ tử tạp dịch.

Sa Phi nhập môn sớm hơn Diệp Chân một năm, có phần chiếu cố Diệp Chân. Cũng nhờ có Sa Phi chỉ điểm, khiến cho Diệp Chân giảm bớt nhiều lần chịu thiệt.

- Hừ! Coi như các ngươi thông minh!

Nhìn Diệp Chân bị Sa Phi nài ép lôi kéo tiến vào phòng, Mã Nguyên Vũ xem thường phun ra một cái xương gà.

- Phế vật!

- Diệp Chân, đừng tranh chấp với bọn họ, tạm thời chịu đựng đi. Nếu như ngươi xung đột với bọn họ, bị bọn họ đánh gãy chân, vậy thì ngươi xong rồi! Ngươi quên nửa năm trước A Cẩu bị bọn họ đánh cho thành tàn phế sao?

Sa Phi kéo Diệp Chân vào nhà, đóng cửa lại, sau đó ra sức khuyên can Diệp Chân.

Một lúc lâu, ngực Diệp Chân phập phồng kịch liệt mới chậm rãi bình tĩnh trở lại, nhìn về phía Sa Phi nặn ra một nụ cười còn khó coi hơn cả khóc:

- Cám ơn ngươi, đáng tiếc, không thể mang cho ngươi cái gì.

- Chúng ta là huynh đệ, cảm ơn cái rắm!

- Đừng nóng giận, cố gắng tu luyện. Tương lai tu luyện thành công, đánh cho tên tôn tử Mã Nguyên Vũ này phải kêu cha gọi mẹ, một hơi tìm lại tất cả uất nghẹn trong mấy năm nay về.

Sa Phi có phần nghĩ một đằng nói một nẻo khuyên Diệp Chân. Bởi vì hắn hiểu rõ, dựa theo tình huống của hắn và Diệp Chân, sau này sợ là vĩnh viễn cũng không có cơ hội này.

Không cần đến một năm, có thể nửa năm sau, có lẽ Mã Nguyên Vũ đã tiến giai làm đệ tử ngoại môn. Đệ tử ngoại môn có càng nhiều tài nguyên tu luyện, tốc độ tu luyện càng nhanh hơn. Sợ rằng Mã Nguyên Vũ vĩnh viễn sẽ ép bọn họ một đầu.

Nghe thấy Sa Phi nói vậy, trong nháy mắt Diệp Chân lại phát ra tinh khí thần, lửa giận tràn ngập đều được ép xuống, chuyển hóa thành động lực tu luyện.

- Được rồi, khổ luyện. Cơn giận ngày hôm nay, tương lai nhất định phải tìm về từ trên người tôn tử Mã Nguyên Vũ này!

Diệp Chân dứt khoát nói.

Khi trăng sáng mọc lên ở phía đông, Bách Tùng phong lúc trước còn ầm ĩ, lại lập tức trở nên yên tĩnh khác thường.

Tất cả mọi người bao gồm cả Diệp Chân đều tự giác trở về gian phòng của mình, khoanh chân ngồi ở trên giường. Thời gian học buổi tối đã đến.

Chỉ vài hớp uống sạch một ống canh Huyết Nguyên do tông môn phát ra, vận chuyển Huyết Khí quyết do Tề Vân tông truyền cho bọn họ, cực kỳ bình thường trong Tề Vân tông, nhưng lại khá trân quý trong thế tục, làm bài buổi tối mỗi ngày.

Đệ tử tạp dịch của Tề Vân tông tu luyện chia ra làm hai bài buổi sáng và buổi tối. Bài buổi sáng luyện quyền luyện lực. Bài buổi tối tu luyện Huyết khí quyết mở rộng luyện lực khí huyết.

Canh Huyết Nguyên vào bụng lại hóa thành hơi nóng cuồn cuộn, ở trong Huyết Khí quyết vận chuyển, nhiệt lực ẩn chứa trong canh Huyết Nguyên này lại tản ra về phía hai tay, hai chân bách hài của Diệp Chân, theo huyết khí vận chuyển.

Mỗi khi hơi nóng biến mất một phần, huyết khí của Diệp Chân lại lớn mạnh một phần, tràn đầy thêm một phần.

Một khắc đồng hồ sau, luyện hóa xong tất cả dược lực của canh Huyết Nguyên, Diệp Chân thất vọng mở mắt ra.

Một phần canh Huyết Nguyên này, bất luận số lượng hay chất lượng đều quá ít. Mỗi đêm hai canh giờ bài buổi tối, dược lực chỉ có thể duy trì liên tục trong một khắc đồng hồ.

Nếu như số lượng canh Huyết Nguyên đủ nhiều, dược lực có thể duy trì liên tục hai canh giờ, Diệp Chân chắc hẳn tu vi của hắn sợ rằng đã sớm đột phá đến Nạp Tức cảnh, đạt được Luyện Huyết nhị trọng.

Trong tông môn có một loại đan dược tên Huyết Nguyên đan, chính là loại đan dược phụ thân Diệp Thiên Thành bảo hắn mua. Có người nói một phần dược lực của nó bằng mấy chục phần canh Huyết Nguyên có thừa, chuyên môn cung cấp cho những đệ tử ngoại môn có thiên phú huyết mạch tốt nhất sử dụng.

Đáng tiếc, những đệ tử tạp dịch Diệp Chân bọn họ chỉ có thể dùng canh Huyết Nguyên, một góc nguyên liệu chế luyện Huyết Nguyên đan.

Một lần nữa nhắm mắt lại, Diệp Chân rất có nghị lực duy trì liên tục vận chuyển Huyết Khí quyết.

Vận chuyển Huyết Khí quyết dưới tình huống không có canh Huyết Nguyên ủng hộ, tốc độ huyết khí lớn mạnh lại biến thành tốc độ của rùa.

Diệp Chân chắc hẳn hiệu quả khổ luyện hai canh giờ như vậy còn không bằng hiệu quả tu luyện sau khi dùng canh Huyết Nguyên một khắc đồng hồ.

Chỉ có điều, một đường võ đạo quý ở kiên trì. Về điểm này, Diệp Chân cực kỳ rõ ràng!

Sau hai canh giờ rưỡi, khi Diệp Chân cảm giác huyết khí trong cơ thể có phần không ổn định, mới dừng tu luyện lại. Đây cũng là nguyên nhân vì sao tông môn quy định bài muộn là hai canh giờ.

Mở mắt ra, Diệp Chân nhìn thấy được Sa Phi cùng phòng với hắn đã tu luyện xong ngủ rất say.

Những đệ tử tạp dịch bọn họ, ban ngày lao động rất nặng, buổi tối gần như là ngả đầu xuống gối liền có thể ngủ thật say, sét đánh cũng không tỉnh lại.

Diệp Chân lại không lập tức đi ngủ, trái lại rón rén mặc quần áo xong, khẽ mở cửa phòng, lách mình ra khỏi phòng. Ở trong tiếng ngáy liên tiếp vang lên, Diệp Chân cúi người chạy về phía một đỉnh núi nhỏ của Bách Tùng phong.

Tốn gần nửa canh giờ, Diệp Chân chạy gấp đến đỉnh núi nhỏ nơi mỗi đêm hắn đều đến trong suốt gần nửa tháng qua.

Lúc đặt chân lên ngọn núi nhỏ này, Diệp Chân lập tức điều hòa hơi thở, vểnh lỗ tai lên, nghiêng tai lắng nghe âm thanh trên khắp ngọn núi này.

Lúc đầu, truyền vào lỗ tai Diệp Chân chỉ là tiếng thông reo, tiếng muỗi kêu khắp núi. Nhưng sau khi Diệp Chân hoàn toàn tĩnh tâm, tiếng con thú nhỏ chít chít kêu lập tức truyền vào trong tai Diệp Chân.

- Chít chít chít...

Tiếng một con chuột kêu truyền vào lỗ tai Diệp Chân. Nhưng khi truyền vào tai Diệp Chân lại là khoảng trời riêng.

Trong tai người khác là tiếng chuột kêu chít chít không có quy luật nào, Diệp Chân lại có thể nghe ra ý tứ cực kỳ rõ ràng.

- Thập thất ca, nhanh đi. Sắp tới giờ rồi, chúng ta đi nhanh.

Đây… chính là bí mật của Diệp Chân.