Nghe tiếng Ô Kiến khóc lóc kể lể, Sa Phi vừa đi ra ngây người, tròng mắt chợt lồi ra, nhìn vẻ mặt Diệp Chân nghiêm nghị không khiếp sợ, lại nhìn Ô Kiến đang trọng thương, bộ dạng giống như đang nằm mộng.
Những đệ tử tạp dịch đứng ngoài xem càng ngạc nhiên không hiểu nổi.
Ô Kiến ở Bách Tùng phong lại là tồn tại có thứ hạng trước năm. Hiện tại hắn lại bị Diệp Chân luôn luôn có danh hiệu phế vật đánh thành trọng thương.
Nghe được mấy chữ ngân phiếu năm trăm lượng, mắt Mã Nguyên Vũ nhất thời sáng lên.
- Diệp Chân, đều là sư huynh đệ đồng môn, ngươi sao có thể hạ thủ đối với Ô Kiến ngoan độc như vậy...
- Sư huynh đệ đồng môn? Ta nhổ vào!
Không đợi Mã Nguyên Vũ nói cho hết lời, Diệp Chân lại nói một câu.
- Mã Nguyên Vũ, ngươi cũng có mặt mũi nói ra mấy chữ sư huynh đệ đồng môn này sao? Ngươi cũng xứng?
Bị Diệp Chân ngắt lời, ở trước mặt nhiều người vạch ra khuyết điểm như vậy, khiến cho da mặt Mã Nguyên Vũ thoáng cái nóng lên!
- Hừ, bất luận thế nào, chuyện ngày hôm nay, bản thân ta là đại sư huynh của Bách Tùng phong, nhất định phải quản! Diệp Chân, không cho ngươi thấy chút lợi hại, ngươi vẫn thật sự không biết đại sư huynh Bách Tùng phong là ai đi? Xem chiêu!
Trong tiếng quát chói tai, quyền phong vang lên, Mã Nguyên Vũ lại đánh ra Hùng Vương Xuất Động, đập về phía mặt của Diệp Chân.
Một quyền đập xuống, khí huyết toàn thân Mã Nguyên Vũ phát ra tiếng động vù vù, trong nháy mắt ngưng kết thành một giọt máu cực lớn, giống như con mãng xà đang không ngừng chuyển động ở dưới lớp da của Mã Nguyên Vũ, khiến cho một quyền Mã Nguyên Vũ đập ra, nắm đấm chợt tăng lên, quyền phong tăng mạnh.
Huyết khí ngưng châu, đây là dấu hiệu đặc biệt của tu vi Luyện Huyết tam trọng. Giọt máu lớn bằng nắm tay lại đại biểu cho Mã Nguyên Vũ tập trung tất cả tu vi Luyện Huyết tam trọng đỉnh phong đến một chỗ.
- Cẩn thận!
Sa Phi kinh ngạc kêu to.
Thần sắc Diệp Chân cũng đột nhiên trở nên nghiêm trọng vô cùng. Thân hình hắn hơi dừng lại. Tiếng xương kêu rắc rắc không ngừng vang lên, đồng thời lại nghênh đón từng đòn Đại Hùng Vươn Vai đánh tới.
Gào!
Ầm!
Quyền cước giao tranh, phát ra tiếng động ầm ầm. Thân hình Mã Nguyên Vũ hơi lắc lư, chỉ lui lại nửa bước. Thân hình Diệp Chân lại chấn động, liên tục lùi lại ba bước mới đứng vững.
Chênh lệch, chênh lệch trên phương diện lực lượng, chênh lệch trên phương diện tu vi, vừa giao đấu lại nhìn ra được.
Thấy Diệp Chân chỉ bị đẩy lui ba bước, Mã Nguyên Vũ đột nhiên ngẩn người, trong mắt đầy vẻ kinh ngạc.
Trước đây, ngay cả một đầu ngón tay của hắn Diệp Chân cũng không đỡ nổi. Hiện tại người này lại có bản lĩnh gần như cân sức ngang tài với hắn.
Trong lúc kinh ngạc, Mã Nguyên Vũ dữ tợn cười một tiếng.
- Diệp Chân, ngươi không phải là đối thủ của ta. Ngoan ngoãn giao ra ngân phiếu, để tránh bị khổ.
Ngoài miệng hắn nói vậy, thuộc hạ của Mã Nguyên Vũ lại không chậm trễ, gầm lên một tiếng, xông về phía Diệp Chân.
Diệp Chân hừ lạnh một tiếng, sử dụng hành động trả lời Mã Nguyên Vũ. Quyền phong chợt tiến tới nghênh đón.
Lần trước, trước mặt Diệp Chân, Mã Nguyên Vũ đã tự tay đạp hỏng trang phục do mẫu thân Diệp Chân - Mễ Giang Tuyết tự tay may, đồ ăn do tự nàng sấy không còn một mảnh. Cơn giận này đến nay vẫn nghẹn ở trong ngực của Diệp Chân.
Hiện tại Diệp Chân có thực lực đánh với Mã Nguyên Vũ một trận, nếu như còn bị Mã Nguyên Vũ dọa sợ, vậy Diệp Chân làm nam nhi cũng uổng phí.
Ầm ầm ầm!
Tiếng quyền cước giao tranh vang lên không ngừng. Quyền phong nóng hừng hực làm cho rất nhiều đệ tử tạp dịch đang quan sát cuộc chiến không ngừng lui về phía sau.
Quyền pháp các đệ tử tạp dịch có thể tu luyện chỉ có Hùng Vương Đam Sơn Quyền.
Bất luận Diệp Chân hay Mã Nguyên Vũ chỉ cần xuất quyền, lại lập tức hiểu rõ ràng hậu chiêu của đối phương. Tuy rằng Hùng Vương Đam Sơn Quyền của Diệp Chân nhìn tinh diệu hơn, nhưng lúc này ở thời điểm mấu chốt của thắng bại, còn được quyết định bởi tu vi.
Trong lúc Mã Nguyên Vũ ra quyền, huyết khí ngưng châu, giống như mãng xà xuất động. Mỗi lần đều có thể làm cho lực quyền tăng lên rất nhiều. Các quyền số trong đó lại làm cho Diệp Chân phải từng bước lui về phía sau, khiến cho thần sắc Diệp Chân càng thêm nghiêm trọng, sốt ruột.
Quyền cước giao tranh, vẻ chấn động kinh ngạc trong mắt Mã Nguyên Vũ lại càng lúc càng lộ rõ.
Trước kia Diệp Chân là dạng thế nào? Đó là phế vật ngay cả nửa chiêu trong tay hắn cũng không chống đỡ nổi. Hắn lại biết rõ ràng điều này.
Nhưng hiện tại, Diệp Chân lại có thể đánh với hắn thế lực ngang nhau. Tuy rằng ở vào tình thế không thuận lợi, nhưng vẫn miễn cưỡng có thể đối đầu cùng hắn. Nếu như mặc cho hắn trưởng thành tiếp, vậy chẳng phải là?
- Lần này, tuyệt đối không thể dễ dàng tha thứ cho tên phế vật này được!
Mã Nguyên Vũ hạ quyết tâm, quyền phong càng thêm ép người!
Diệp Chân hiểu rất rõ ràng. Nếu như tiếp tục kéo dài như vậy nữa, hắn chắc chắn sẽ thất bại.
Mã Nguyên Vũ lòng dạ ác độc ra tay ngoan độc. Nếu như mình thất bại, Mã Nguyên Vũ muốn tạo ra quyền uy của hắn ở Bách Tùng, sợ rằng kết quả của Diệp Chân sẽ còn thảm hơn Ô Kiến.
Mã Nguyên Vũ còn mạnh hơn trong tưởng tượng của Diệp Chân.
Mắt thấy Diệp Chân bị Mã Nguyên Vũ dồn đến chỗ chết, một chiêu Lão Hùng Vỗ Cây liền đánh về phía vị trí yếu hại trước bụng của Diệp Chân.
Hai cánh tay Diệp Chân đã bị chấn động tới mức đau đớn tê dại không thôi, muốn tránh cũng không thể tránh được. Hắn không thể lui lại được nữa, đành cứng rắn chống đỡ một cái. Hai cánh tay còn chưa có khôi phục lại, một khi cứng rắn chống đỡ, Diệp Chân chắc chắn sẽ thất bại.
Trong lúc sốt ruột, Diệp Chân đưa ngang hai tay, không để ý tới vị trí yếu hại ở bụng, cắt về phía cổ họng của Mã Nguyên Vũ.
Nếu như thực hiện được điều này, Mã Nguyên Vũ không chết cũng phải trọng thương.
Mã Nguyên Vũ giật mình trước đấu pháp liều mạng của Diệp Chân, vội lui bước thu quyền, chật vật né tránh.
Liều mạng với Diệp Chân, hắn ngu như vậy sao?
Nếu như ở giai đoạn then chốt này cùng Diệp Chân liều mạng bị thương, đó mới là thật ngốc.
Nhìn thấy được Mã Nguyên Vũ chật vật né tránh, mắt Diệp Chân nhất thời sáng lên.
Đúng vậy, liều mạng!
Ngoan độc sợ kẻ ngốc, kẻ ngốc sợ kẻ không muốn sống.
Hiện tại bản thân Mã Nguyên Vũ là hạt giống tuyển chọn của Bách Tùng phong, ba ngày sau lại phải xông vào Ngư Long Đạo, để tiến thân trở thành đệ tử ngoại môn. Lấy tu vi Luyện Huyết tam trọng đỉnh phong của Mã Nguyên Vũ, hắn rất có khả năng xông qua Ngư Long Đạo, sớm tiến thân làm đệ tử ngoại môn.
Cho nên, trước khi xông vào Ngư Long Đạo, Mã Nguyên Vũ tuyệt đối không muốn bị thương, chứ đừng nói là liều mạng với Diệp Chân.
Suy nghĩ cẩn thận điểm này, Diệp Chân đang từng bước lui lại, quyền phong chợt biến đổi. Toàn thân hắn giống như phát điên, lao về phía Mã Nguyên Vũ công kích.
Ngươi công kích đầu ta, ta lại không tránh không nhường, cho ngươi công kích, sau đó toàn lực đánh gãy chân ngươi.
Ngươi cắt cổ họng ta, ta lại đâm mắt ngươi.
Ngươi đánh gãy chân ta, ta khiến ngươi nôn ra máu.
Nói chung, Diệp Chân là một tư thế liều mạng, liều mạng trọng thương nôn ra máu, cũng phải hạ thủ ngoan độc với Mã Nguyên Vũ.
Loại đấu pháp lấy tổn thương đổi tổn thương này trong nháy mắt khiến cho Mã Nguyên Vũ luống cuống tay chân.
Lực lượng của Diệp Chân cũng không phải nhỏ. Lực lượng bốn nghìn cân nếu như đập xuống thật, tuyệt đối có thể làm cho Mã Nguyên Vũ gãy xương nôn ra máu.
Tình hình như thế, Mã Nguyên Vũ tuyệt đối phải cố gắng hết sức tránh né.
Trong lúc nhất thời, ưu thế ban đầu ngược lại bị vứt sạch, biến thành Diệp Chân đuổi theo Mã Nguyên Vũ đánh.
Mã Nguyên Vũ tức giận đến mức muốn nôn ra máu. Nhưng hắn lại không có dũng khí liều mạng cùng Diệp Chân.
Hắn thấy, vì giáo huấn Diệp Chân liên lụy tới cơ hội sớm tiến thân làm đệ tử ngoại môn, không đáng.
Bịch!
Vừa không để ý, lui về phòng thủ hơi chậm một chút, Mã Nguyên Vũ đã bị Diệp Chân đạp cho ngã bốn năm bước.
- Hừ, đừng đánh nữa. Ngươi làm vậy là giở trò xấu!
Mã Nguyên Vũ tức giận muốn nôn ra máu, nhân lúc này lại mở miệng, nhảy ra khỏi vòng chiến. Mã Nguyên Vũ cũng không ngu. Hắn xem như đã hiểu rõ, Diệp Chân làm vậy là để uy hiếp hắn.
Nếu còn đánh tiếp như vậy, nói không chừng hắn co chân rụt tay, thật sự sẽ bị Diệp Chân đánh bại.
Diệp Chân thu quyền đứng lại, nhưng đột nhiên giống như hiểu ra điều gì!
Lúc trước hắn nghênh chiến với Mã Nguyên Vũ, trong lòng biết Mã Nguyên Vũ lợi hại, cẩn thận từng li từng tí, hết sức thận trọng, lại bị Mã Nguyên Vũ đánh ép. Đợi đến khi hắn buông tay ra chân liều mạng xông lên, Mã Nguyên Vũ trái lại bị đánh ép.
Thắng bại trong cuộc chiến đấu này lại không hoàn toàn bị thực lực chi phối. Hình như còn liên quan đến một chữ “dũng”.
Diệp Chân mơ hồ cảm thấy một trận chiến này khiến hắn nắm được cái gì đó, nhưng lại không nói rõ ra được.
- Không phục, vậy trở lại?
Diệp Chân ngoắc tay. Mã Nguyên Vũ tức giận muốn phát cuồng!
- Đánh thắng lại khi dễ người. Đánh không lại, nói ta giở trò xấu. Mã Nguyên Vũ, đây là bản lĩnh của ngươi sao?
Diệp Chân ngạo nghễ đứng. Một hơi nghẹn trong ngực kia lại thông thuận hơn nhiều.
Chỉ có điều, cơn giận này sớm muộn cũng phải trả lại.
- Thắng? Được lắm!
Sa Phi tỉnh táo lại, hét lên với Diệp Chân.
Chỉ cần Diệp Chân có thể đối đầu với Mã Nguyên Vũ, vậy sau này hắn lại không bị đám người Mã Nguyên Vũ khi dễ nữa.
Lúc này, một đám đệ tử tạp dịch mới giống như từ trong mộng tỉnh lại, nhìn Diệp Chân vừa mừng vừa sợ. Ánh mắt bọn họ nhìn về phía Diệp Chân đã thay đổi lật trời.
Mã Nguyên Vũ bị đánh bại lại phiền muộn rất muốn nôn ra máu. Nhưng hết lần này tới lần khác hắn không phát tiết ra được. Cảm giác này khiến cho Mã Nguyên Vũ muốn phát cuồng.
- Đi, đưa Ô Kiến trở về phòng!
Mã Nguyên Vũ tức giận quát một tiếng, nhưng không có mấy người đệ tử tạp dịch nhúc nhích. Điều này khiến cho Mã Nguyên Vũ càng căm tức hơn. Nếu như là thường ngày, hắn nói một tiếng rửa chân, sẽ có không ít kẻ tranh nhau bưng nước rửa chân cho hắn. Ngày hôm nay đánh một trận, không ngờ lời hắn nói lại không có ai nghe.
- Diệp Chân, ngươi chờ đấy. Chờ ba ngày sau thành công xông qua Ngư Long Đạo tiến thân làm đệ tử ngoại môn, ta cho dù liều mạng phải quay mặt vào tường, cũng sẽ lấy mạng của ngươi!
Sau khi đe dọa vài câu, Mã Nguyên Vũ vội vàng cùng mấy đệ tử tạp dịch đưa Ô Kiến trở lại.