Chương 3: Tích Trữ Vật Tư

CHƯƠNG 3: TÍCH TRỮ VẬT TƯ

Edit + Beta: Serenity Team

Trần Phi tổng kết ra quy tắc sinh tồn trong tận thế, chủ yếu chia làm ba phương diện bao gồm vật tư sinh hoạt, vũ khí chiến đấu, cuối cùng là phương tiện di chuyển, trong đó quan trọng nhất chính là vật tư sinh hoạt.

Sau khi virus zombies bùng phát hoàn toàn báo hiệu cho thời kỳ tận thế bắt đầu, nền văn minh của loài người trên đà sụp đổ, tất cả hệ thống xã hội thông thường đều sẽ ngừng hoạt động vì thế vật tư sinh hoạt hàng ngày trở thành ưu tiên hàng đầu để mọi người sống sót, bao gồm ba loại thực phẩm không thể thiếu, nước uống, thuốc men, và một ít đồ dùng sinh hoạt mà hắn cần dùng tới.

Tuy nhiên, tích trữ một lượng lớn vật tư trong giai đoạn đầu chỉ có thể giúp con người tồn tại được lâu hơn một chút, những vật tư này cũng sẽ có ngày sẽ dùng hết, đến lúc đó những người đóng cửa không ra khỏi nhà bởi vì đói khát, cho dù có sợ hãi bọn họ cũng phải rời khỏi ngôi nhà tương đối an toàn để đi ra ngoài tìm kiếm thức ăn và nước uống.

Trong khoảng thời gian này chắc chắn sẽ không thể tránh khỏi việc bị xác sống tấn công, đối mặt với sự tấn công của xác sống, kết quả của việc chạy trốn một cách mù quáng chỉ có thể thu hút ngày càng nhiều xác sống, cuối cùng bị chúng bao vây và kết thúc sinh mệnh một cách bi thảm, cho nên vào những lúc cầm cự thế này, quan trọng nhất chính là có được sức chiến đấu để tự bảo vệ mình, ít nhất có thể kéo dài mạng sống thêm một thời gian.

Mà nói đến chiến đấu thì cũng cần chuẩn bị một ít vũ khí có thể chiến đấu với xác sống, vũ khí tốt nhất đương nhiên là súng ống và đạn dược, tiếp đến là một số vũ khí sắc bén và vũ khí cùn, với những loại vũ khí này, cơ hội sống sót có thể được tăng lên ở một mức độ nhất định.

Về điểm thứ ba là phương tiện di chuyển, đây cũng là một phần rất quan trọng, bởi vì một khi virus zombies bùng phát, thành phố đông dân cư tất nhiên sẽ biến thành địa ngục trần gian, số lượng lớn dân cư cũng đại diện cho việc sẽ có càng nhiều xác sống, cho nên mọi người không chỉ cần cố gắng sống sót, mà còn phải tìm cách rời khỏi thành phố để tìm đến một nơi có số lượng xác sống tương đối ít và dễ sống sót hơn, lúc này chúng ta cần có một phương tiện di chuyển đáng tin cậy.

Đây là những kế hoạch sinh tồn cơ bản mà Trần Phi có thể nghĩ ra lúc này, về phần các chi tiết khác hắn có thể từ từ bổ sung.

. . .

“Tình hình thực tế của đợt dịch, số người nhiễm virus TZ-S001 ở Hoa Kỳ đã tăng lên hơn 1.200 trường hợp chỉ trong một đêm và con số này vẫn đang tiếp tục tăng lên. Nguồn virus vẫn đang được tìm kiếm, nhóm nghiên cứu virus Wildsmith có thẩm quyền nhất tại Hoa Kỳ cho rằng loại virus này cực kỳ dễ lây lan và khuyến cáo mọi người phải chuẩn bị cho tình huống xấu nhất.”

Trần Phi cố ý xem một số tin tức được đăng trên mạng, trong lòng hắn còn ôm một tia tâm lý may mắn, ảo tưởng chuyện xảy ra ngày hôm qua đều chỉ là một giấc mộng, nhưng mà hiện thực lại khiến cho hắn không thể không m cảnh giác.

Từ những tin tình báo đã biết, thời gian còn lại cho hắn rõ ràng là không nhiều, hắn đã lãng phí một ngày để vạch ra chiến lược sinh tồn, bây giờ chỉ còn chưa đầy 6 ngày nữa là đến ngày thứ bảy, vào ngày thứ 7 ở Hoa Kỳ sẽ xuất hiện người đầu tiên trở thành xác sống vì virus đã tiến hóa toàn diện, sau đó trên khắp thế giới lần lượt sẽ có những người nhiễm bệnh sau khi chết biến thành xác sống. Chính quyền cũng thực hiện việc cách ly từng gia đình từ ngày thứ bảy, bởi thời điểm đó vật tư đã trở nên khan hiếm, có nghĩa là Trần Phi chỉ còn chưa đầy sáu ngày để chuẩn bị tích trữ vật tư, hắn phải hành động ngay lập tức!

Vấn đề khó khăn lớn nhất phải đối mặt của việc tích trữ vật tư bây giờ chính là tiền!

Vì liên quan đến sự sống chết của mình nên Trần Phi phải lấy hết tiền tiết kiệm của mình ra, tiền mặt cộng với một ít tiền tiết kiệm trong thẻ ngân hàng, tất cả tài sản của Trần Phi chỉ có 1328 tệ, với số tiền này Trần Phi chỉ có thể mua được mấy túi gạo mà thôi, muốn lấy chút tiền này mua sắm vật tư sinh tồn ở tận thế, quả thực là nằm mơ giữa ban ngày.

Người ta nói rằng *một đồng tiền làm khó anh hùng hảo hán, chưa kể Trần Phi chỉ là một sinh viên đại học bình thường, hiện tại kế hoạch sống sót trong ngày tận thế còn chưa bắt đầu đã bị thực tế tàn nhẫn bóp chết . . .

Nhất văn tiền nạn đảo anh hùng hán: chỉ một người có bản lĩnh nhưng bị một việc rất nhỏ khiến cho trói tay trói chân không làm gì được; hoặc là một vấn đề rất nhỏ nhưng khiến việc quan trọng không thể tiến triển, hoàn thành.

Tuy nhiên Trần Phi không dễ dàng từ bỏ như vậy, hắn đã dùng thời gian buổi trưa để gọi điện cho một số bạn học có mối quan hệ khá tốt với mình. Nhưng khi Trần Phi mở miệng nói muốn vay tiền thì những người bạn học ngày thường cảm thấy cũng khá thân thiết này đều lấy cớ này cớ nọ để né tránh, nhưng phần lớn lý do là vì họ cũng chẳng có nhiều tiền, dù sao thì tiền ăn hàng tháng của họ cũng gần như cố định.

Là bạn học cùng lớp, Trần Phi có lòng nhắc nhở bọn họ sắp đến tận thế, để bọn họ cũng có tinh thần chuẩn bị trước, nhưng lời đã đến miệng rồi Trần Phi lại không nói ra nữa, bởi vì hắn cảm thấy tỷ lệ hắn bị người ta coi là tên tâm thần rất cao, cho nên hắn dứt khoát không nói gì.

Bạn học không đáng tin cậy nên đương nhiên Trần Phi nghĩ đến hai người phụ nữ xinh đẹp thuê nhà của mình, nghĩ đến sự ra tay tàn nhẫn của hai người họ, Trần Phi lại không có dũng khí nói ra, hơn nữa hắn đã đánh mất hết uy tín và sự tin tưởng trước mặt hai người đẹp này rồi, cho dù có nói ra nhất định cũng sẽ chẳng nhận được sự giúp đỡ gì, có lẽ còn có thể bị đánh thêm một trận.

Trần Phi vô lực nằm trên giường, nhìn đèn chùm trên trần nhà thở dài một hơi: “Ai. . . Ý trời mà! Tôi có biết trước thì như thế nào? Còn không phải là chỉ biết vùng vẫy đến chết sao!”

Trong lòng Trần Phi biết rằng hắn phải tích trữ vật tư, có càng nhiều tiền càng tốt, nhưng tình huống thực tế của hắn có thể nói là hai bàn tay trắng, một khi virus xác sống hoàn toàn bùng phát thì hắn cũng chỉ còn nước chờ bị cắn hoặc là cứ thế chết đói thôi.

Đinh. . . Đinh. . . Đinh

m thanh nhắc nhở của tin nhắn lúc này đột nhiên vang lên, Trần Phi vô thức chạm vào điện thoại di động bên cạnh, khi nhìn thấy nội dung tin nhắn, Trần Phi chợt ngồi bật dậy, hai chữ ‘Cho vay’ kia giống như một ngọn đèn chiếu rọi cả con đường tối tăm phía trước cho hắn.

Vì ngày tận thế sắp đến, tiền bạc đến cùng cũng chỉ là vật ngoài thân, huống hồ là một tòa nhà, cho nên Trần Phi quyết định liều mạng thế chấp căn nhà này để vay nợ, bằng cách này, vấn đề tiền bạc sẽ được giải quyết dễ dàng.

Trần Phi vẫn có hiểu biết nhất định về giá trị căn nhà của mình, cho dù ngân hàng có thẩm định giá trị thấp hơn giá thị trường một chút thì ít nhất hắn cũng có thể vay được 6 tỷ rưỡi. Với số tiền này, hắn thừa sức có thể chuẩn bị đầy đủ vật tư để đối mặt với thời kỳ tận thế sắp đến.

Thời gian cứ trôi qua từng phút từng phút, Trần Phi biết đây không phải lúc để chần chừ, cần lập tức hành động, sau một hai ngày nữa, e rằng các loại vật tư cũng sẽ trở nên khan hiếm, cho nên sau khi Trần Phi thay quần áo xong cũng chẳng thèm rửa mặt mũi, nhanh chóng cầm các loại giấy tờ khác nhau như giấy chứng nhận bất động sản đi ngân hàng chuẩn bị vay tiền.

Nhưng khi người quản lý khách hàng của ngân hàng nói với Trần Phi rằng phải mất ít nhất 24 giờ từ khi xác minh đến khi cho vay, Trần Phi đã không thể bình tĩnh được nữa, đừng nói là một ngày cho dù là một giờ hắn cũng không muốn chờ đợi, hơn nữa hắn không thể chờ thêm được nữa.

Vì vậy Trần Phi tìm đến một công ty cho vay tư nhân, người quản lý trung niên đầu trọc nhìn có vẻ gian xảo, ông ta chỉ cần liếc thoáng qua Trần Phi một cái đã nhìn ra hắn đang cần tiền gấp nên ước tính giá trị căn nhà của Trần Phi là 5 tỷ rưỡi, như vậy chỉ cần Trần Phi không có khả năng trả nợ, bọn họ sẽ nhận được một khoản lớn tiền phi pháp.

Trần Phi muốn rời đi, nhưng người quản lý của công ty cho vay nói chỉ cần dẫn ông ta đến xem căn nhà, trong vòng một tiếng sau khi hoàn thành thủ tục liền có thể nhận được khoản vay, điều này khiến cho hắn rất đắn đo, sau khi cân nhắc ưu và nhược điểm, hắn cảm thấy rằng việc dùng hơn một tỉ để mua một ngày thời gian tựa hồ cũng không quá thua lỗ, cho nên cuối cùng cắn răng quyết định thế chấp thế căn nhà để vay tiền.

Nhận được 5 tỷ rưỡi, Trần Phi trực tiếp lao vào siêu thị lớn nhất ở thành phố Trung Nam và bắt đầu điên cuồng càn quét hàng hóa, từ những thực phẩm cơ bản nhất như gạo, mì trắng, nước uống, đến các loại thực phẩm nấu chín đóng gói được hút chân không có thời hạn sử dụng dài, giống như xúc xích, chà bông và chân gà, kể cả mì gói, đồ hộp, bánh quy, sô cô la, ... Toàn bộ đều không cần nhìn giá cả, trên cơ bản kệ hàng mà Trần Phi đi qua đều sẽ trống trơn.

Siêu thị đã từng gặp phải khách hàng điên rồ như vậy, vì thế còn đặc biệt gọi bốn nhân viên công tác đi theo Trần Phi, đồng thời cung cấp dịch vụ giao hàng tận nơi cho hắn hoàn toàn miễn phí.

Cứ như vậy, lô hàng đầu tiên trị giá hơn 600 triệu đã được chuyển đến nhà của Trần Phi vào khoảng 4 giờ chiều, gần như lấp đầy toàn bộ phòng khách, coi như thức ăn và nước uống trong những ngày đầu của tận thế đã được đảm bảo.

Nhanh chóng ăn một tô mì cho no bụng, Trần Phi không hề nghỉ ngơi mà đi thẳng tới hiệu thuốc, nếu tự mình suy nghĩ có lẽ hắn cũng không nhận ra được tầm quan trọng của thuốc men, may mà hắn đã xem qua những bộ phim truyền hình về xác sống trong tận thế và hiểu được tầm quan trọng của thuốc chữa bệnh. Ngay cả khi bản thân không sử dụng nhiều, những loại thuốc này cũng có thể được những người sống sót sử dụng như tiền tệ trong thời kỳ tận thế. Trong một số trường hợp, một hộp thuốc giảm đau có thể dễ dàng đổi lấy một lượng lớn thức ăn.

Trần Phi đã chọn một chuỗi hiệu thuốc lớn nhất ở thành phố Trung Nam để mua thuốc, vì lượng thuốc quá nhiều dẫn đến số tiền rất lớn, Trần Phi đã trực tiếp thương lượng với quản lý khu vực nên hắn đã được giảm giá 20% tất cả các loại thuốc.

Hầu hết các loại thuốc mà Trần Phi mua là thuốc chống viêm và thuốc giảm đau, sau đó là một số loại thuốc kháng sinh và thuốc chống vi-rút, về phần các loại thuốc khác Trần Phi cũng mua một ít để chuẩn bị cho những lúc cần thiết, những loại thuốc này không nhiều như vật tư sinh hoạt, nhưng số tiền tiêu tốn lại lên đến hơn 700 triệu! Mà sau khi mang đống thuốc này về nhà, trời cũng đã tối.

Mục Mỹ Tình và Nam Cung Cẩn khi đi làm về nhìn thấy phòng khách trông như thế này đều lộ ra biểu cảm không thể tin được, Nam Cung Cẩn thậm chí còn xông vào phòng của Trần Phi, kéo cái người đã kiệt sức vì bận rộn cả ngày ra khỏi giường.

“Tiểu Phi Phi, cậu đang giở trò gì vậy? Cậu định mở siêu thị và hiệu thuốc ở nhà sao?” Nam Cung Cẩn cau mày hỏi.

Mục Mỹ Tình không nói mà chỉ đứng một bên nhíu mày nhìn chằm chằm Trần Phi, cô đang chờ Trần Phi cho mình một lời giải thích hợp lý.

Trần Phi khóc không ra nước mắt, chuyện như vậy nếu chưa đến lúc thực sự xảy ra, hắn căn bản không có cách nào giải thích rõ ràng, cho dù có giải thích cũng chẳng có ai tin hắn, ngay cả chính hắn cũng sẽ không tin cơ mà, Trần Phi dứt khoát không lãng phí thời gian để giải thích.

“Chị Tình, chị Cẩn, hiện tại có một số chuyện tôi không thể giải thích rõ ràng với hai chị được, thế này đi, hai chị đợi năm ngày nữa được không, năm ngày nữa hai chị sẽ biết tất cả mọi chuyện!”

Đây là lần đầu tiên thái độ và giọng điệu của Trần Phi nghiêm túc như vậy, nên mặc dù trong lòng có nghi ngờ, nhưng Mục Mỹ Tình và Nam Cung Cẩn cũng không tiếp tục tra hỏi nữa, năm ngày làm việc có thể nói là qua nhanh như một cái chớp mắt.

Sau khi nghe Trần Phi nói xong, Mục Mỹ Tình chẳng thèm để ý tới hắn nữa mà bắt đầu tập thể dục trước khi đi ngủ, trong khi đó thì Nam Cung Cẩn rất hăng hái chọn vài túi đồ ăn vặt từ trong các loại thực phẩm rồi mới quay về phòng mình.

Chuyện nhỏ này làm cho cơn buồn ngủ của Trần Phi hoàn toàn bay mất, hắn quyết định tiếp tục lên kế hoạch cho việc sinh tồn trong tận thế, đương nhiên vẫn còn có chuyện quan trọng hơn chờ hắn đi chuẩn bị. . . .