Chương 1: Tôi tên là Trần Phi

Chương 1: Tôi tên là Trần Phi

"Bây giờ sẽ thông báo một tin tức, mới đây nước Mỹ vừa phát hiện ra một chủng virus cảm cúm mới mang tên TZ-S001, tạm thời vẫn chưa có cách nào xác định được nguồn gốc của virus...''

Trần Phi vừa mới mở điện thoại chuẩn bị chơi một ván game, kết quả ma xui quỷ khiến thế nào lại ấn vào bản tin mới xuất hiện, mới nghe được hai câu đầu Trần Phi đã trợn mắt trực tiếp ấn thoát khỏi tin tức kia.

''Cái quái gì thế? Gần đây nước Mỹ xảy ra chuyện gì vậy? Hôm kia vòi rồng xuất hiện cùng lúc ở ba bang tàn phá bừa bãi, hôm qua thì là thiên thạch khổng lồ rơi xuống đâm bốc cháy hai tòa cao ốc làm chết hơn nghìn người, hôm nay lại xuất hiện thêm chủng virus cúm mới! Quả nhiên trong nước vẫn là an toàn nhất!''

Trần Phi một bên cầm điện thoại chờ vào lại game, một bên lo nước thương dân phát ra tiếng thở dài.

Đúng lúc này ngoài phòng ngủ truyền đến một tiếng hét kinh hãi: ''A! Trần Phi! Ra chặn nhà vệ sinh lại! Cậu mau tới đây! Buồn nôn chết mất.''

Nghe được giọng nói này, Trần Phi lập tức lao từ phòng ngủ ra, ba chân bốn cẳng xông vào nhà vệ sinh, sau đó thành thạo tiến hành công việc cấp cứu cái bồn cầu kia, kịp thời ngăn chặn được một trận thảm kịch sắp xảy ra.

Trần Phi ngồi xổm trên mặt đất thở dài nhẹ nhõm một hơi, vừa nghiêng đầu thì trước mắt xuất hiện một đôi chân dài thẳng tắp, cặp đùi trắng nõn như sữa bò, hắn nhìn mà miệng đắng lưỡi khô, Trần Phi còn chưa kịp đứng dậy thì đã bị chủ nhân của cặp đùi đẹp bên cạnh nắm lấy lỗ tai, sau đó kéo kéo nhấc hắn lên.

Mục Mỹ Tình trừng đôi mắt to tròn như biết nói, nổi giận đùng đùng nhìn Trần Phi thấp giọng quát: ''Này! Trần Phi! Không phải tôi đã đưa cho cậu một 1000 tệ để cậu thay bồn cầu mới rồi sao? Kết quả đã qua một tuần rồi, vì sao còn chưa thay?''

Trần Phi nhìn đại mỹ nữ vừa có giá trị nhan sắc vừa có võ lực, chột dạ rụt cổ nở nụ cười ngượng ngùng nói: "Cái đó... Chị Tình, gần đây ví tôi có chút eo hẹp... Sau đó... Tiền chị đưa tôi... Tôi dùng tạm một chút, tôi cam đoan trong vòng bảy này nhất định sẽ thay xong bồn cầu! Tôi thề đấy!''

Nhìn vẻ mặt tội nghiệp kia của Trần Phi, Mục Mỹ Tình hừ lạnh một tiếng rồi buông tay đang xách lỗ tai của Trần Phi ra, nhưng Trần Phi chưa kịp thở phào nhẹ nhõm thì lỗ tai khác đã bị người nào đó vặn, mùi nước hoa quen thuộc xộc vào mũi làm lòng hắn run lên! Ngay sau đó bên tai hắn truyền đến giọng nói nũng nịu trêu tức của một cô gái.

''Chị Tình, đừng nghe thằng nhóc này nói, cậu ta lại nói dối đấy!''

Người nói chuyện là một cô gái tóc đỏ mặc váy ngủ lụa đỏ, gương mặt xinh đẹp trắng nõn, dưới khóe mắt trái có một nốt ruồi nhỏ sáng chói lóa mắt như đá quý, tự dưng làm cho khí chất của cô nhiều thêm ba phần quyến rũ.

Nếu như nói Mục Mỹ Tình lạnh lùng như một khối băng, thì người con gái tóc đỏ này lại nhiệt tình như lửa cháy hừng hực, khiến nhiều người đàn ông cam tâm tình nguyện hóa thành thiêu thân lao đầu vào lửa.

Trần Phi máy móc quay đầu nhìn Nam Cung Cẩn, cố gắng che giấu sự chột dạ của mình: ''Chị Cẩn, chị không thể vu oan hãm hại tôi như vậy! Trời đất chứng giám! Tôi làm sao có thể nói dối chị Tình được!''

Dường như Nam Cung Cẩn đã dự liệu trước Trần Phi sẽ trả lời như vậy, khóe miệng nhếch lên lắc lắc chiếc điện thoại màu đen trước mặt Trần Phi, đó là điện thoại Trần Phi vừa ném trên giường.

''Cậu có dám nói mật mã điện thoại của mình cho tôi không?'' Nam Cung Cẩn cười như không cười, nhìn chằm chằm Trần Phi gặng hỏi.

Nghe Nam Cung Cẩn nói vậy, Trần Phi theo bản năng nghĩ tới cái gì đó, ánh mắt không khỏi run rẩy, trong lòng hơi chột dạ.

''A... Chị Cẩn, đây là việc riêng tư cá nhân của tôi, chị chị chị không nên quá phận!''

"Tiểu Phi Phi, cậu ở chỗ tôi còn có bí mật sao? Kể cả chút đồ văn kiện mã hóa trong điện thoại của cậu tôi đều biết, vậy cũng đừng trách chị đây thô lỗ!''

Nam Cung Cẩn nói xong trực tiếp véo lỗ tai hắn, đưa màn hình di động đến trước mặt Trần Phi, hắn còn chưa kịp phản kháng, trên điện thoại đã hiện ra chữ 'Nhận diện khuôn mặt thành công'.

Nam Cung Cẩn khinh thường hừ lạnh một tiếng, quen tay quen lối mở ứng dụng WeChat trong điện thoại xem ghi chép phí chi tiêu gần nhất trên đó rồi đưa tới cho Mục Mỹ Tình, nhìn từng cái từng cái ghi chép nạp tiền game, gương mặt Mục Mỹ Tình dần lạnh xuống, loại lạnh lẽo kia có thể làm cho nhiệt độ không khí xung quanh cũng giảm xuống theo.

"Cậu còn muốn nói cái gì nữa? Đây chính là trời đất chứng giám của cậu hả?''

Mục Mỹ Tình trừng cặp mắt trong suốt tức giận hỏi.

Trần Phi rụt cổ không dám nhìn ánh mắt Mục Mỹ Tình, mặt xám như tro tàn thấp giọng trả lời: ''Cái đó... Tôi... Ngày mai tôi còn có tiết học, đừng đánh vào mặt được không?''

''A...''

Sau đó trong phòng vệ sinh truyền ra tiếng kêu bi thảm nhất trần gian kéo dài hơn 10 phút.

''Trần Phi, 1000 tệ kia coi như tiền thuê nhà một tháng của tôi, còn bồn cầu ngày mai tôi sẽ tìm người sửa, cậu khiến tôi quá thất vọng!''

''Tiểu Phi Phi, nếu vừa nãy cậu chủ động phối hợp, thẳng thắn thừa nhận, không chừng chị đây còn nói giúp cậu, cậu nhìn xem... Bây giờ vì đánh cậu mà tay chị đây không còn chút sức lực nào, cho nên quần áo bẩn của tôi và chị Tình giao cho cậu nhé!''

Sau đó Mục Mỹ Tình và Nam Cung Cẩn rời khỏi phòng vệ sinh. Một lát sau, hai người mỗi người ôm một chậu quần áo ném xuống trước mặt Trần Phi. Trần Phi nhìn đống quần áo trước mặt, biểu cảm khóc không ra nước mắt, quần áo của Mục Mỹ Tình còn đỡ, chỉ có ba bốn cái thôi, nhưng quần áo của Nam Cung Cẩn lên tới mười mấy cái, bên trong còn có cả bít tất và đồ lót!

Trần Phi gục đầu xuống, sắc mặt giống như trái cà tím bị sương giá làm cho dập nát, con mẹ nó đây là cái tình huống gì vậy! Đánh cho đã xong còn muốn hắn giặt quần áo, so ra thật là càng ngày càng quá đáng?

Trần Phi thật sự hối hận vì lúc đó bản thân chìm đắm trong sắc dục, giờ thì đúng là mời thần dễ tiễn thần khó, không biết hắn còn phải chịu đựng khoảng thời gian tối tăm như vậy bao lâu nữa.

Chuyện này phải ngược dòng tìm hiểu từ một năm trước…

Bởi vì lễ mùng một tháng năm được nghỉ dài ngày, cho nên cha mẹ Trần Phi quyết định đi du lịch nước ngoài, kết quả không nghĩ tới là trên chiếc máy bay kia lại có hành khách xui xẻo, từ đó liên lụy toàn bộ máy bay, nữ tiếp viên hàng không, cơ trưởng và tất cả mọi người ở bên trong đều phải chôn theo. Sau đó Trần Phi từ một đứa trẻ ngơ ngác đần độn thành một người mồ côi lớn tuổi.

Là con một, lại đến tuổi pháp luật quy định, Trần Phi thuận lợi thừa kế một ngôi nhà rộng 140 mét vuông, một chiếc xe SUV màu đen giá gốc là 230 ngàn tệ, còn có 500 ngàn tệ tiền tiết kiệm với… 600 ngàn tệ tiền thế chấp.

Trần Phi chỉ là một sinh viên đại học năm hai, trường đại học hắn theo học cũng chỉ thuộc hạng ba của thành phố, hắn không có lấy một đồng tiền thu nhập nào nên tất nhiên cũng không có cách nào trả thế chấp. Có điều, tuy rằng thành tích học tập của Trần Phi không tốt lại còn ham chơi, nhưng ít nhất bộ não của hắn không ngu ngốc, hắn biết rằng không thứ gì có giá trị bảo đảm hơn căn nhà, sau đó hắn dùng số tiền vừa mới được thừa kế còn chưa kịp đắc ý là 500 ngàn tệ tiền tiết kiệm cộng với tiền bán chiếc xe với giá 120 ngàn tệ, trả hết nợ thế chấp trong một lần duy nhất.

Cho nên, cuối cùng Trần Phi cũng chỉ thừa kế căn nhà trị giá 200 vạn tệ, cùng với 20 ngàn tệ tiền tiết kiệm.

Vốn dĩ Trần Phi dùng tiền luôn là loại vung tay quá trán, mỗi tháng nướng tiền vào game không 1000 thì cũng 800 tệ, lại thêm chi phí hàng ngày, 20 ngàn tệ đã tiêu hết một cách nhanh chóng, lúc này vì không muốn đi làm thuê, Trần Phi nghĩ đến chuyện cho thuê phòng, hắn chỉ cần một phòng để ngủ, mà nhà hắn có tới ba căn phòng lớn, ba phòng ngủ này mỗi phòng đều vô cùng rộng rãi, thậm chí cái ban công được xem như phòng tập thể hình kia cũng có thể cải tạo lại thành một cái phòng ngủ.

Nhà của Trần Phi nằm bên trong khu dân cư cao cấp của toàn thành phố Trung Nam, khu vực này cũng coi như là chỗ đắc địa, điểm quan trọng nhất là nhà của hắn tuy không được lộng lẫy nhưng cũng vô cùng tinh tế, dạng nhà thế này có rất ít người đồng ý cho thuê, lại thêm Trần Phi không hiểu giá cả thị trường nên treo bảng giá cũng thấp hơn một số, cho nên hắn vừa đăng tin tức buổi sáng thì buổi trưa đã có người gọi điện thoại hỏi thăm. Lúc xem phòng, Trần Phi nhìn thấy trước mặt là hai cô gái rất xinh đẹp dáng người cao gầy nóng bỏng, ánh mắt câu dẫn, với suy nghĩ đen tối, hắn không chút nghĩ ngợi mà đồng ý cho thuê, kết quả hắn nào nghĩ đến quyết định này lại là dẫn sói vào nhà, từ đó hắn bắt đầu sống cuộc đời bi thảm của một chủ nhà.

Đống quần áo kia Trần Phi phải mất tròn hai tiếng đồng hồ mới giặt xong, khi hắn ra ngoài thì Mục Mỹ Tình hay Nam Cung Cẩn đều đã trở về phòng ngủ của họ nghỉ ngơi.

Trong phòng ngủ, Trần Phi nằm trên giường, hai mắt trống rỗng vô thần nhìn lên trần nhà, có cảm giác dường như hắn đã bị lợi dụng hết mức có thể, người khác hâm mộ hắn có hai vị khách trọ là mỹ nữ cực phẩm, nhưng khổ sở bên trong thì chỉ có một mình Trần Phi biết được.

Mục Mỹ Tình và Nam Cung Cẩn đều không phải là người địa phương ở thành phố Trung Nam, nhưng mà các cô đều làm việc ở đây. Mục Mỹ Tình là bác sĩ của khoa chỉnh hình bệnh viện thành phố Trung Nam, còn Nam Cung Cẩn lại là một huấn luyện viên Yoga. Hai người bọn họ ngoài việc là hai mỹ nữ cấp bậc đại thần thì còn có một điểm giống nhau!

Đó là bọn họ đều là học viên cao cấp của trung tâm Taekwondo Trung Nam Long Đằng, đều mang đai xanh! Hai cô gái cũng vì Taekwondo mà quen biết nhau, thuộc dạng không đánh nhau thì không quen biết.

Cho nên ở trong mắt Trần Phi, Mục Mỹ Tình và Nam Cung Cẩn chính là hai cành hoa hồng có gai, một cành trắng như tuyết, một cành đỏ như máu.

"Mục Mỹ Tình! Nam Cung Cẩn! Các người là hai con hồ ly tinh chuyên ăn tươi nuốt sống người khác, sớm muộn cũng có một ngày bản đạo trưởng thu phục các người!!!"

Trần Phi nghiến răng nghiến lợi nghĩ thầm, nhưng rồi hắn vẫn mê man chìm vào mộng đẹp, trong mơ hắn làm mưa làm gió, còn Mục Mỹ Tình và Nam Cung Cẩn thì ngoan ngoãn phục tùng hắn…

Đợi đến khi Trần Phi tỉnh lại đã là 9h rưỡi sáng ngày hôm sau. Mục Mỹ Tình và Nam Cung Cẩn đã đi làm, trong nhà chỉ còn một mình hắn.

Trần Phi xoa đôi mắt nhập nhèm buồn ngủ, chính vào lúc khi hắn chuẩn bị rời giường, thì giữa căn phòng đang trống không bỗng xuất hiện một quả cầu tỏa ra ánh sáng màu xanh lam to gần bằng quả bóng rổ.

Ngay khi quả cầu ánh sáng màu xanh lam vừa xuất hiện, Trần Phi cảm giác được trong phòng ngủ nổi lên một trận gió lớn, thậm chí còn có ảo giác giường đang rung lên.

Lúc này Trần Phi vẫn còn cho rằng đây chỉ là cảm giác chóng mặt, nhìn thấy quả cầu ánh sáng màu xanh lam, theo bản năng hắn tưởng mình bị ảo giác, nhưng không đến 3 giây, đường kính của quả cầu ánh sáng màu xanh lam kia đã lan rộng hơn 1 mét, sức gió lớn khiến Trần Phi không thể nào thở nổi.

Vèo...

Một giây sau, quả cầu ánh sáng màu xanh lam đột nhiên biến mất không thấy gì nữa, một bóng người màu đen xuất hiện trước mặt Trần Phi.

''Hây... Xuyên không lần thứ 28 thành công! Bắt đầu kiểm tra thời gian và tọa độ...''

''Năm tháng chính xác không có sai sót, lệch bảy ngày nhưng không ảnh hưởng mấy... Cuối cùng cũng thành công, quả nhiên dáng vẻ nơi này vẫn vậy...''

Trần Phi dùng sức dụi mắt 3 lần, thậm chí còn tự cắn mình một cái để xác định bây giờ hắn không xuất hiện ảo giác, cũng không phải nằm mơ!

Người mặc áo đen này cao khoảng 1 mét 8, bên dưới mặc quần da màu đen và một đôi ủng chiến ống cao, thân trên mặc một cái áo đen bằng da dài đến đầu gối được sửa thành cái áo bành tô, trên cánh tay phải có một cái bao cổ tay bằng kim loại cảm giác vô cùng tiên tiến hiện đại, kiểu tóc của anh ta rất phổ biến, chỏm tóc ở sau gáy buộc thành một cái đuôi ngựa mượt mà, tạo cảm giác như một hiệp khách, từ lúc xuất hiện anh ta cứ luôn cúi đầu nói một mình với cái bao vô cùng hiện đại trên cánh tay phải kia, bởi vì người áo đen này quay lưng về phía Trần Phi, nên trong lúc nhất thời hắn không thể thấy rõ vẻ ngoài của anh.

Trần Phi lấm lét nhìn trái phải lại nhìn đến cửa phòng vẫn đóng chặt, trong lòng nghi ngờ, mẹ nó làm sao người áo đen này lại có thể hiện ra ngay trong phòng hắn!

Từ cửa sổ sao? Nhưng đây là tầng 11 mà!

Nghĩ mãi không ra, Trần Phi dứt khoát từ bỏ việc phân tích, bởi vì hắn kết luận tên này tới nhà mình ăn trộm, hơn nữa còn là một tên trộm vô cùng chuyên nghiệp!

Con mẹ mày! Giữa ban ngày ban mặt còn dám vào phòng người ta ăn trộm? Ngông cuồng đến như vậy cơ à!!!

Trong lòng Trần Phi nghĩ như vậy đồng thời di chuyển tới gần cửa, cầm lấy quả cầu kim loại đã lâu không đụng đến, sau đó rón rén đi đến sau lưng người áo đen.

''Tao đánh!!!''

Trần Phi quát lớn một tiếng, quả cầu kim loại trong tay trực tiếp đánh vào gáy người áo đen!

Mắt thấy quả cầu sắp nện vào người mặc áo đen thì đột nhiên quả cầu bị một bàn tay dùng sức nắm được, Trần Phi chăm chú nhìn quả cầu có kim loại siêu cứng bên trong, thế mà lại bị bàn tay không quá lớn này bóp méo biến dạng.

Một màn này khiến da đầu Trần Phi trở nên tê dại, nhất thời ngây tại chỗ không biết nên làm gì, đúng lúc này người áo đen chậm rãi xoay đầu lại, đẩy kính bảo vệ mắt lên, một gương mặt đẹp trai cương nghị xuất hiện trong tầm mắt Trần Phi.

Nhìn thấy gương mặt này Trần Phi chỉ cảm thấy đầu óc trống rỗng, thần kinh xuất hiện một loại cảm giác rối loạn rất không thực tế, bởi vì khuôn mặt người này giống hắn tận bảy tám phần!

Cả người Trần Phi mê mang, chẳng lẽ là anh trai cùng cha khác mẹ thất lạc nhiều năm trong truyền thuyết? Cha hắn còn có tình sử phong lưu ngày xưa?

''Anh... Anh là ai?'' Trần Phi nghi ngờ hỏi.

Người áo đen nhìn Trần Phi, khóe miệng nở nụ cười sâu xa, bàn tay nhẹ nhàng vuốt râu ở cằm, không ngừng đánh giá.

Trong lúc Trần Phi đang xoắn xuýt cố gắng thuyết phục bản thân phải chấp nhận sự thật rằng mình bất ngờ có thêm một người anh trai thì người áo đen lại cho Trần Phi một đáp án ngoài dự liệu, một đáp án càng gây khủng hoảng hơn!

''Ha ha... Tôi tên là Trần Phi, tôi là cậu của 12 năm sau!''