Gia Nhu đem Mộc Cảnh Thanh đem về phủ, Thôi thị thấy hắn, vui sướng vạn phần, lôi kéo hắn hỏi han. Gia Nhu rời đi trước, dành cho bọn họ không gian riêng tư.
Nói một lát, Thôi thị thấy Mộc Cảnh Thanh ngồi đến khó chịu, vẫn luôn trộm xoa gót chân, phân phó A Thường mang thêm đệm ngồi vào đây: "Không cần câu nệ, cứ ngồi thế nào ngươi thấy thoải mái là được."
Mộc Cảnh Thanh thở dài một hơi, sửa lại thế ngồi thành xếp bằng, cả người liền thoải mái hơn nhiều.
Thôi thị đau lòng nói: "Vì sao phơi đến đen như vậy? Ngay cả ta là mẹ mà cũng suýt không nhận ra. Lần này về nhà cần phải tẩm bổ thật tốt. Muốn ăn cái gì cứ việc nói."
Mộc Cảnh Thanh tùy ý cười cười: "Mẹ, luyện binh có chỗ nào không phải phơi nắng. Nhắc đến ăn uống, lại thèm bánh canh a bà làm, còn có trăm tác bánh chưng. Nếu có thể liền cho ta một chén hương tô gà, như vậy liền thật tốt."
Nghe được Mộc Cảnh Thanh nói, A Thường vội vàng đáp: "Vậy có gì khó? Ngày mai ta liền làm cho thiếu gia. Muốn ăn nhiều ít đều có."
"Đa tạ a bà." Mộc Cảnh Thanh cười, lộ ra hàm răng trắng tinh.
Lúc này tỳ nữ bên ngoài bẩm báo: "Vương phi, Tam tiểu thư đến. Nàng nghe nói thế tử trở về, nên tới đây để bái kiến."
Thuận Nương cùng đệ đệ nàng đã được ghi tên vào trong gia phả, lấy đại danh Mộc Gia Nghi. Nàng so với Mộc Cảnh Thanh nhỏ tuổi hơn, nên đứng hàng đệ tam, trên dưới phủ đều gọi nàng Tam tiểu thư.
Thôi thị cho tỳ nữ đem người tiến vào, Thuận Nương liền hành lễ, trên mặt treo ôn nhu tươi cười. Nàng đem theo cái giỏ, mặc một thân đỏ thắm thêu đoàn hoa nhỏ trên váy dài, nửa cánh tay để lộ, đồng thời lại trang điểm, khiến cho dung mạo thêm vài phần rạng rỡ, khiến người ta khó mà không chú ý đến nàng.
Nàng đối Thôi thị nói: "Di nương vốn dĩ cũng muốn gặp thế tử, nhưng đệ đệ khóc lóc không chịu ăn cơm, Di nương liền phải chăm sóc hắn. Thỉnh mẫu thân cùng thế tử thứ lỗi."
Thôi thị gật đầu: "Không sao cả.Nhị Lang đã trở về, cơ hội gặp mặt hãy còn nhiều. Nhưng phải nói hôm nay xiêm y ngươi mặc thật đẹp."
Thuận Nương ngọt ngào mà cười nói: "Mới vừa rồi tú nương đem vài mẫu xiêm y tốt đưa tới, ta nghĩ là do mẫu thân tự mình chọn vải dệt, lập tức muốn mặc tới cho ngài xem thử. Đều là ánh mắt của mẫu thân tốt, sau này Thuận Nương cũng muốn đi theo mẫu than học nhiều thứ."
Thôi thị cười cười, cho nàng ngồi phía bên cạnh. Thuận Nương mở giỏ, lấy ra chiếc đĩa sứ hoa văn hình bông sen xanh, bên trên có mấy khối điểm tâm.
"Đây là thấu hoa bánh dày ta tự tay làm, dùng nhân đậu mà mẫu thân thích nhất. Thỉnh mẫu thân cùng thế tử nếm thử xem."
Thấu hoa bánh dày kia được làm cực kỳ tinh xảo, dùng gạo nếp cực phẩm để làm bột bánh, phần bọc ngoài thập phần trong suốt, đến mức có thể thấy rõ bánh đậu bên trong tạo hình mai lan trúc cúc vô cùng sinh động.
"Ân, không tồi." Thôi thị nếm thử, tự đáy lòng mà khen, "So với trước kia ta từng ăn trong yến hội Trường An còn tốt hơn. Thuân Nương, tay ngươi thực khéo."
"Nếu mẫu thân thích, sau này ta thường xuyên làm cho ngài ăn."
Thôi thị thích ăn đồ ngọt, ngày thường đều uống đoái thủy giá tương để giải khát. Nàng thật ra cảm kích hiếu tâm của Thuận Nương, chỉ sợ mình thích ăn cái gì, ngay cả thân sinh nữ nhi cũng không hề hay biết.
Trong phòng mọi người một câu lại tiếp một câu, cười nói vui vẻ. Mộc Cảnh Thanh không hề chán ghét Thuận Nương, nhưng cũng không hề ưa thích. Hắn chưa bào giờ nghĩ sẽ lãng phí tunhf cảm ở những thân nhân không mấy quan trọng này.
Vốn dĩ hắn cảm thấy nam nhân tam thê tứ thiếp là bình thường, không cần nói đâu xa, ngay trong Dương Tư Mị thành, con trai mấy thị tộc xấp xỉ tuổi hắn đều có thông phòng. Hắn chỉ là vẫn luôn ở trong quân doanh, không quá chú ý mấy chuyện này. Cho nên cha hắn thân là Vân Nam vương, chỉ có một tiểu thiếp Liễu thị, thật sự không tính là nhiều.
Từ trong phòng Thôi thị đi ra, Mộc Cảnh Thanh hướng tới chỗ mình muốn đến. Nơi ở của hắn cùng Gia Nhu khá gần, đều không xa sân của Thôi thị, rất mau có thể đi đến.
"Thế tử xin đợi một lát." Phía sau truyền đến thanh âm của Thuận Nương.
Mộc Cảnh Thanh quay đầu lại, Thuận Nương hành lễ, từ trong tay áp lấy ra một chiếc khăn huyền sắc đưa qua: "Vẫn luôn không biết khi gặp mặt nên đưa thứ gì mới tốt. Ta nghĩ túi thơm này đó ngươi đều không thích nên thêu khăn này, có thể dùng để lau mồ hôi, hy vọng ngươi không ghét bỏ."
Mộc Cảnh Thanh sửng sốt một chút, duỗi tay tiếp nhận. Khăn thêu bạch hạc sinh động như thật, nguyên liệu cũng là băng tiêu thượng hạng. Nàng không biết từ nơi ngào nghe được mình thích bạch hạc, xem ra cũng là tiêu tốn không ít tâm tư.
"Đa tạ." Hắn không đành từ chối tâm ý của Thuận Nương, liền nhận lấy.
Thuận Nương cao hứng rời đi, Mộc Cảnh Thanh đem khăn tay tùy tiện để vào tay áo, nhấc chân muốn đi, lại nhìn thấy trên nóc nhà giống như có người đang ngồi.
Hắn nhìn lại thật kỹ, thấy Gia Nhu đang ngồi ở đó, khiếp sợ.
"Tỷ tỷ, trời cũng tối rồi, ngươi còn ngồi ở đó làm gì?"
"Ngắm sao nha." Gia Nhu đã có chút say, chống cằm nhìn sao trời, "Thuận tiện nhìn xem có người tặng đồ cho ngươi."
Mộc Cảnh Thanh ba bước liền đặt chân lên nóc nhà, ngồi bên cạnh Gia Nhu, ngửi thấy bên người nàng có hương rượu, đem chén trà đoạt lấy, ngửi thử: "Ngươi từ khi nào học được uống rượu?"
Gia Nhu thuận thế dựa vào đầu vai hắn. Trên người hắn có hương thơm bồ kết, còn mang theo một chút hương vị nam tính. Nàng đã thật lâu không ở gần hắn như vậy.
"Thời điểm tâm tình không tốt, ta sẽ uống một chút, không cần nói cho mẹ. Bất quá ngươi thu được đồ người ta tự tay thêu, hẳn là thật cao hứng đi."
Mộc Cảnh Thanh bĩu môi: "Ta cùng nàng không thân, có cái gì gọi là thật cao hứng. Khi nào ngươi thêu cho ta một cái, ta mới cao hứng."
"Nói ta thêu chẳng bằng thôi đi. Chờ ngươi cưới vợ, nhờ thê tử của ngươi thêu giúp." Gia Nhu cười mỉm, nhìn sao trời, "Đệ đệ, ngươi biết bắc đẩu thất tinh tên gọi là gì không?"
"Ngươi đã cùng ta nói tám trăm lần rồi. Thiên Xu, Thiên Toàn, Thiên Cơ, Thiên Quyền, Ngọc Hành, Khai Dương cùng Dao Quang. Vẫn là khi lần đầu ngươi đến Trường An được một thiếu niên dạy cho." Mộc Cảnh Thanh ghét bỏ mà nói xong, cởi bỏ áo ngoài, khoác lên người Gia Nhu, "Chính ngươi họ tên người kia đều không biết, đại khái cũng không có cơ hội tái kiến đi."
Gia Nhu mỉm cười, trong nháy mắt đã mười năm. Mỗi khi nàng không ngủ được, liền bò lên chỗ cao nhìn sao trời. Người nọ nói cuồn cuộn biển sao, vô số sao trời, con người ở trước mặt chúng đều thật nhỏ bé, những điều không vui đều hóa thành hư không.
Lời hắn nói, thế nhưng nàng đều nhớ rõ.
Mười năm trước đến thành Trường An, ở tại Lý gia, mấy hài tử của họ đều không chú ý đến nàng.
Có một đêm nàng không ngủ được, bị thanh âm trong hoa viên hấp dẫn, nguyên lai là một vị tỷ tỷ Lý gia cùng đám tỳ nữ đang xem hoa quỳnh nở. Nàng nghe nói thời gian hoa quỳnh nở chỉ ngắn ngủi có hai giờ, được mệnh danh là "Nguyệt hạ mỹ nhân", thập phần quý báu.
Nhưng các nàng thấy nàng tới, lập tức đem hoa dọn đi.
Nàng thực tức giận, ở trong sân chửi ầm lên, thậm chí ủy khuất đến muốn khóc. Ở Nam Chiếu, nàng là thiên chi kiêu nữ, nhưng ở Trường An, không có ai đem nàng để vào trong mắt.
Thẳng đến khi sau lưng có tiếng cười nói: "Ngươi ở đây mắng chửi có ích gì, các nàng cũng không thấy nha."
Nàng ngạc nhiên quay đầu lại, thấy một thiếu niên tựa như trích tiên đang ngồi trên nóc nhà, môi hồng răng trắng, trên người phủ một tầng ánh trăng nhàn nhạt.
Đó là thiếu niên đẹp nhất trước giờ nàng từng thấy.
Đêm đó tại Trường An, là điều đẹp đẽ nhất nàng lưu giữ lại.
Ngày thứ hai, nàng mang theo rất nhiều lễ vật từ Nam Chiếu những tưởng có thể tặng cho hắn, nhưng mặc nàng ôm lỉnh kỉnh đồ vật chờ hắn từ hửng đông tới tối mịt, hắn cũng không tới. Hướng hạ nhân Lý gia hỏi thăm, cũng không có người nào chịu nói cho nàng.
Nàng thất vọng nghĩ rằng, căn bản thiếu niên đó cùng huynh muội Lý gia đều như nhau, một chút cũng không có thích nàng.
Về sau, nàng không một lần trở lại Trường An, thẳng đến khi bị Nguyên Hòa Đế bắt đi.
"Tỷ tỷ, ta cảm thấy lần này về nhà, ngươi có gì đó kỳ quái. Lúc ta không ở nhà, có phải đã có chuyện gì xảy ra?" Mộc Cảnh Thanh cúi đầu hỏi.
Gia Nhu cũng không biết nên trả lời như thế nào. Với hắn mà nói, cũng chỉ là rời nhà một năm. Mà với nàng, là cả một đời ngắn ngủi trôi qua. Nàng từ tiểu nữ hài trẻ người non dạ, trở thành thê tử người ta, rồi cuối cùng thành tử tù ngũ mã phanh thây.
Sinh ly tử biệt, tất cả đều một lần trải qua, cho dù có hồi lại thiên chân tuổi tác, tâm cảnh cũng không còn như lúc trước nữa.
"Ta vẫn đang nghĩ, tại sao ta lại không thích Trường An?"
Mộc Cảnh Thanh bỗng tỉnh ngộ: "Vậy ra, ngươi vốn là không muốn gả cho người kia, cũng không muốn phải gả đến Trường An. Thế thì cứ không gả là tốt nhất, dù sao Vân Nam vương phủ cũng không phải không nuôi nổi ngươi."
Gia Nhu nghe vậy, giống như khi còn nhỏ, giơ tay lên xoa mặt hắn: "Sao có thể nói không gả liền không gả? Là hôn sự cha định ước, không ai có thể thay đổi."
Gia Nhu thấy rõ. Khai quốc hơn trăm năm qua, vì muốn phá bỏ chế độ sĩ tộc môn phiệt , tránh việc quan chức lũng đoạn, nhiều đời thiên tử đều góp phần làm chế đọ này suy yếu, Thôi, Lư, Trịnh, Vương đều bị chèn ép ở nhiều mức độ khác nhau, chỉ có họ Lý vẫn sừng sững không ngã.
Nàng biết, hôn sự của nàng không chỉ đơn thuần, nó còn giúp củng cố địa vị của Vân Nam Vương ở Nam Chiếu. Ngày sau khi ra chiến trận với Thổ Phiên, không đến mức không có người chịu viện trợ.
"Ta đã lớn như vậy, không cần ngươi xoa mặt!" Mộc Cảnh thanh bắt lấy hai tay Gia Nhu: "Ta thật tức giận!"
Gia Nhu không những không bị hắn dọa, ngược lại còn cười. Những cười một hồi, hốc mắt liền đỏ. Đời trước không thể ngăn cản sự việc, đời này tuyệt đối không để nó phát sinh. Đệ đệ nàng phải sống thật tốt, cưới vợ sinh con, còn phải kế thừa vương phủ.
Mộc Cảnh Thanh không biết nàng bị làm sao, hắn sợ nhất là nữ nhân khóc, dứt khoát buông tay: "Đây, ngươi xoa đi."
Lúc này, Ngọc Hồ tìm tới, thấy hai người Mộc Cảnh Thanh cùng Gia Nhu đang ở trên nóc nhà, vội vàng nói: "Thế tử, thì ra ngài ở chỗ này. Người gác cổng bên kia truyền lời, nói đội đua thuyền rồng bên kia có một chút tranh chấp, động tĩnh nháo đến không nhỏ, thỉnh ngài đi qua xem thử."
Mộc Cảnh Thanh thuận thế, ôm Gia Nhu từ trên nóc nhà xuống, giao cho Ngọc Hồ chăm sóc. Lúc sắp đi lại không yên tâm mà dặn dò: "Lần sau đừng cho nàng uống rượu."
*
Đoan Ngọ ngày ấy, ông trời tác hợp, vạn dặm không mây. Nhà nhà đều cắm ngải thảo cùng bồ kết trước cửa nhà để trừu tà khí.
Thành Dương Tư Mị bên sông đào, người người đông đúc. Trên sông tấp nập vạn thuyền, màu sắc rực rỡ, đầu rồng ngạo nghễ, thân thuyền trang trí sinh động. Người lại thuyền đứng sát cạnh nhau, dập đầu bái lạy tế thuyền, chiêng trống giòn giã.
Giữa dòng sông có một tháp lâu treo quả cầu đỏ, là đích đến của mọi thuyền. Đội đoạt được quả cầu đỏ là đội thắng cuộc cuối cùng.
Hai bên bờ sông đã mọc lên san sát những thải lâu cùng lều trại, trải dài mấy chục dặm. Thải lâu của phú quý nhân gia được dựng vô cùng cao, vô cùng tinh mỹ, ngồi bên trên có thể quan sát toàn bộ mặt sông không sót gì. Bình thường cũng có lều trại của bá tánh dựng ở đây để sống qua ngày, miễn cưỡng che đậy. Bất quá cũng không ảnh hưởng gì đến việc bọn họ tụ tập xem náo nhiệt.
Đoàn người Thôi thị bước lên tòa thải lâu cao nhất, từng người ngồi xuống.
Liễu thị ngồi bên trọng thải lâu xem đua thuyền, trong lòng thầm than, nơi này bố trí giống như nhà chính của gia đình giàu có, rộng rãi, quang đãng không nói, còn có tỳ nữ cùng vú già đứng bên hầu hạ. So với mấy người sống qua ngày bằng lều bằng trại bên dưới, thật sự là một trời một vực.
Thuận Nương tò mò mà nhìn khắp nơi xung quanh, bỗng ngón tay chỉ tòa thải lâu bên cạnh, hỏi Thôi thị: "Mẫu thân, tòa thải lâu kia cũng thật khí phái, không biết là của nhà ai? Trên đường thấy tòa thải lâu nào cũng có người, chỉ có bên đó là không?"
Thôi thị nghe vậy, ôn hòa cười nói: "Đó là do một nhà phú hộ dựng lên. Hôm nay bất quá lại có việc, không thể đến."
Thuận Nương gật đầu, lại cùng Liễu thị bàn luận xem trong bốn đội đua thuyền hôm nay, đội nào có khả năng cao nhất trở thành quán quân. Bốn đội đua thuyền rồng này cũng thuộc bốn đại thị tộc, trong mấy ngày luôn đứng ở vị trí cao nhất.
Thôi thị nhìn không thấy Mộc Cảnh Thanh, quay sang hỏi A Thường bên cạnh: "Nhị Lang đi nơi nào rồi?"
A Thường đi hỏi thăm, hồi bẩm nói: "Đội thuyền rồng có hai tay chèo đánh nhau bị thương, nhân lực không đủ. Thế tử phải thế chân, đi tham gia đua thuyền."
"Hắn từ khi nào biết đua thuyền?" Thôi thị không yên tâm nói, "Con sông đào này nước rất cao, cũng không phải chuyện đùa giỡn gì. Mau kêu hắn trở lại."
Tỳ nữ xuống lầu rời đi, qua một lát trở về bẩm báo: "Thế tử nói hồi ở quân doanh cũng từng tham gia đua thuyền, hơn nữa hắn bơi lội rất giỏi, thỉnh Vương phi không cần lo lắng."
Thôi thị nhiều ít cũng hiểu rõ tính tình Mộc Cảnh Thanh, cũng quyết liệt như Mộc Thành Tiết, một khi đã quyết định thì khó mà thay đổi. Hơn nữa hôm nay là đại hội đua thuyền, bá tánh đổ ra xem nhiều vô kể, nếu bởi vì nhân thủ không đủ mà rút lui, cũng thật sự là ném đi mặt mũi Mộc thị.
"Vậy liền mặc hắn. Kêu phủ binh biết bơi ở bờ sông chú ý." Thôi thị lắc đầu nói.
Gia Nhu đi đến lan can, nhìn về lòng sông phía xa, nơi có hồng kỳ, Mộc Cảnh Thanh mặc áo tay lửng màu tím, quần bó chân màu đen, đôi tay chống nạnh, đang cùng tay chèo khác đánh cờ, cười vui vẻ, một chút cũng không khẩn trương.
Nhưng sự tình không khỏi có chút trùng hợp, nàng ẩn ẩn sinh ra một chút cảm xúc bất an.
Phía dưới thải lâu có một cỗ xe ngựa dừng lại, bên trong tựa hồ cũng có người thích xem náo nhiệt, nghĩ đến phú hộ kia chắc chắn không bỏ qua dịp này, liền chạy đến.