Chương 41: Tàng Châu (Dịch)

Mộc Thành Tiết cùng Lý Diệp lúc này còn đang ở nhà chính chơi cờ. Mộc Thành Tiết thời trẻ cũng được coi như bạn cờ của Tuệ Năng, cũng đã thắng được mấy lần, hắn sợ Lý Diệp thua quá khó coi, nên vẫn nương tay một chút. Nhưng hắn lại không nghĩ tới, đối phương cũng chưa chơi hết sức, còn nương tay một cách kín đáo vô cùng.

Hắn liếc mắt nhìn Lý Diệp đang ngồi phía đối diện, toàn thân là một bộ dáng thong dong tự đắc, tựa hồ không có bị ván cờ làm khó.

Mộc Thành Tiết cho rằng chơi cờ có thể nhìn ra tâm tính của một người, nhưng bất kể Lý Diệp là còn đang giấu tài hay đã toàn lực ứng phó thì người thanh niên này cũng không có đơn giản như ngoài mặt. Không hiện sơn, không lộ thủy, lại luôn trầm ổn, Mộc Thành Tiết ở tuổi của hắn cũng không làm được như vậy.

Lý Diệp biết từng nước cờ Mộc Thành Tiết đều thử hắn, tuy rằng hắn che giấu, nhưng chưa chắc đã qua mắt được hắn. Vân Nam vương trấn thủ một phương, cầm binh mấy vạn, sao có thể dễ dàng lừa gạt như vậy. Bất quá, nhạc phụ đại nhân không nói ra thì hắn cứ tiếp tục giả ngu thôi. Trong khi hai người còn đang miên man trong suy nghĩ của chính mình thì Mộc Thành Tiết nghe được động tĩnh bên ngoài, biết là Mộc Cảnh Thanh đã bắt được người về, lập tức đứng dậy rời đi. Trước lúc đi còn nói với Lý Diệp: "Chờ ta trở lại rồi đánh tiếp."

Lý Diệp cười đáp ứng. Hắn nhìn Mộc Thành Tiết khoanh tay đi ra ngoài, đem bát trà trong tầm tay bưng lên, ánh mắt thâm trầm. Hôm nay xử lý xong chuyện này, e là hắn cũng không còn tâm tư chơi cờ nữa.

Người trong viện đều vây đến chỗ Mộc Cảnh Thanh, chen lấn hỏi hắn có chuyện gì. Trên mặt đất có một người bị trói gô lại, đang quỳ. Thấy mọi người ầm ĩ, Mộc Thành Tiết đi ra, quát lớn: "La hét ầm ĩ cái gì!"

Mọi người lập tức an tĩnh lại. Mộc Cảnh Thanh nói: "Cha! Ta bắt được hắn rồi."

Mộc Thành Tiết đi thẳng đến trước mặt người nọ, từ trên cao mà nhìn xuống: "Ngươi, ngẩng đầu lên."

Người nọ càng cúi thấp đầu, không chịu nghe lệnh, Mộc Thành Tiết duỗi tay nắm lấy cằm hắn, cưỡng ép hắn ngẩng đầu. Đó là một nam nhân chưa đến bốn mươi tuổi, trên cằm có một túm râu, trên mắt trái có một vết bớt xanh lá: "Mộc Thiệu?"

"Đại... Đại vương." Mộc Thiệu chột dạ, đáp.

Mộc Thành Tiết cười lạnh một tiếng, buông tay ra, quay lại hỏi Mộc Cảnh Thanh: "Ngươi tìm thấy hắn ở đâu?"

"Ở Sở Tương Quán, Khang Bình Phường. Hắn ở nơi đó có một hồng nhan tri kỷ là Tú Nương, hai ngày trước có một vị khách khó xử Tú Nương, hắn liền đánh người ta tới không xuống được giường. Người kia lại là ngươi Hẹ có chút quyền thế, bây giờ đang tìm hắn ở khắp thành." Mộc Cảnh Thanh trả lời.

"Đi gọi đại bá và đại ca ngươi đến đây." Mộc Thành Tiết phân phó.

Không đợi Mộc Cảnh Thanh đi tìm, Mộc Thành Hiếu cùng Mộc Cảnh Ân đã từ phía hành lang bên kia đi tới. Mộc Thành Hiếu hỏi: "Đệ đệ, đã xảy ra chuyện gì? Tại sao lại ra lệnh đóng cửa phủ lại thế?" Nhưng ngay khi Mộc Cảnh Ân nhìn thấy Mộc Thiệu đang quỳ trên mặt đất, đồng tử hắn lập tức co rụt lại, tay nắm nhẹ thành quyền.

"Đúng lúc ta muốn hỏi đại ca, không phải ngươi nói Mộc Thiệu không cùng ngươi tới đô thành sao, tại sao hắn lại xuất hiện ở đây?" Mộc Thành Tiết không để Mộc Cảnh Ân vào mắt, lập tức chuyển hướng qua Mộc Thành Hiếu, lạnh lùng hỏi.

Mộc Thành Hiếu sửng sốt, một hồi lâu sau mới hỏi Mộc Thiệu đang quỳ trên mặt đất: "Ngươi tại sao lại ở chỗ này?"

Mộc Thiệu môi hơi nhấp, ánh mắt xẹt qua Mộc Cảnh Ân, giống như đang làm dấu gì đó. Mộc Cảnh Thanh nói: "Bá bá như thế nào lại không biết gia nô của ngài đang ở Trường An? Hắn cùng hoa nương Sở Tương Quán còn có chút tư tình đấy, thiếu chút nữa còn gây ra án mạng. Thú vị chính là hoa này trước kia vẫn luôn hầu hạ kinh triệu doãn đại nhân. Bá bá, ngài nói xem, đây là trùng hợp sao?"

Mộc Thành Hiếu càng thêm ngạc nhiên, sau một lúc lâu cũng không nói được lời nào. Hắn nhìn về phía Mộc Thành Tiết: "Đệ đệ, ngươi là đang nghi ngờ ta bí mật giao thiệp với kinh triệu doãn sao? Trước khi đến Trường An, Mộc Thiệu nói mẹ hắn bệnh nặng, muốn ở lại chăm sóc. Ta liền đáp ứng hắn, thật sự không biết tại sao hắn ở chỗ này."

"Đại ca vẫn không chịu thừa nhận sao?" Mộc Thành Tiết giận không thể át, chỉ thẳng vào Mộc Thiệu, "Thời điểm lần đầu đến Trường An, Chiêu Chiêu đã phát hiện thằng nhãi này và Tằng Ứng Hiền ở bên ngoài lén lút gặp nhau. Ta vốn không tin đại ca sẽ làm loại chuyện này, nhưng chuyện đến nước này, ngươi muốn ta làm thế nào tin tưởng ngươi đây?! Xà trong đại hội đua thuyền còn không phải ngươi kêu hắn thả sao?"

Mộc Thành Hiếu lui về sau một bước, lắc đầu nói: "Đệ đệ, sự tình không phải như ngươi nghĩ đâu! Ta thật sự chưa từng làm những chuyện này, làm sao ta có thể hại Nhị Lang chứ!"

Mộc Thành Tiết phất tay áo nói: "Năm đó, thế tử ca ca đột nhiên qua đời, cha muốn lập lại thế tử, huynh và ta đều là con vợ cả. Chúng ta cạnh tranh công bằng, cuối cùng cha cũng đã chọn ta. Ta còn nhỡ rõ, khi ta muốn từ bỏ vị trí thế tử, huynh đã từng nói, võ công huynh không bằng ta, ta làm Vân Nam vương mới là thích hợp nhất, hơn nữa, cả đời này sẽ dốc sức mà phụ tá ta. Nhiều năm như vậy, ta vẫn tin ngươi, coi trọng ngươi, chưa bao giờ hoài nghi ngươi lấy một lần, đem toàn bộ Mộc thị giao thác trong tay ngươi. Nhưng ngươi thì sao? Ngươi rốt cuộc đang làm cái gì! Còn không chịu nhận tội sao!"

Phủ binh từ tứ phía bao vây lại đây, tay ấn chuôi đao, hướng về Mộc Thành Hiếu. Mộc Thành Hiếu chỉ cảm thấy ngũ lôi oanh đỉnh, bỗng nhiên tiến lên, túm mạnh lấy cổ áo Mộc Thiệu: "Nói, là ai sai sử ngươi? Ai sai ngươi tới ly gián quan hệ giữa huynh đệ chúng ta?! Là Điền thị, Đao thị hay Cao thị!"

Mộc Thiệu nhắm mắt, không nói lời nào.

Thôi thị cùng Gia Nhu vẫn luôn đứng ở cửa nhìn, Thôi thị nói với Gia Nhu: "Chiêu Chiêu, ta thấy bá bá ngươi hình như đúng là không biết chuyện gì hết."

Gia Nhu cũng cảm thấy kỳ quái, bá bá thật sự diễn quá đạt, nàng cũng có chút dao động. Nếu không phải bá bá, vậy ai mới là người gây ra nhiều phiền toái như vậy cho Nam Chiếu? Nhưng Mộc Thiệu lui tới với Tằng Ứng Hiền là do chính mắt nàng nhìn thấy.

Lúc này, Lý Diệp từ trong nhà chính đi ra. Gia Nhu nghiêng đầu nhìn hắn: "Thân thể ngươi yếu ớt, không phải đã nói ngươi cứ chờ ở trong nhà, không được ra ngoài rồi sao? Đây là chuyện riêng của nhà chúng ta, ngươi không cần xen vào."

Lý Diệp nghiêm túc nói: "Chẳng lẽ ta không được tính là người nhà của quận chúa sao? Nếu đã tính cả ta, thì sao ta có thể khoanh tay đứng nhìn được?"

Gia Nhu bị hắn hỏi ngược thì sửng sốt, bỗng nhiên nảy sinh chút ngượng ngùng. Hắn là phu quân nàng, đương nhiên cũng là người nhà. Nhưng nàng vẫn cảm thấy hắn chỉ là một thư sinh văn nhược, vạn nhất chút nữa động thủ, cũng không giúp được cái gì, chi bằng cứ ngồi trong phòng, miễn cho nàng lát nữa phải phân tâm mà bảo vệ hắn.

Lý Diệp nhìn về phía Mộc Cảnh Ân đang đứng trong viện: "Đại ca không muốn nói gì sao? Việc làm của bá phụ chẳng lẽ đại ca không biết chút nào?"

Mộc Cảnh Ân vẫn luôn đứng thẳng bất động, bỗng nhiên bị Lý Diệp nhắc tới, mọi người đều nhìn về phía hắn.

Mộc Cảnh Ân trách mắng: "Đây là chuyện của Nam Chiếu, không cần người ngoài như ngươi lắm miệng! Ngươi lui ra cho ta!"

Gia Nhu liền chắn trước mặt Lý Diệp: "Đại ca, hắn là phu quân của ta, thế nào lại tính là người ngoài? Hơn nữa, ngươi có tư cách gì mà đuổi hắn lui ra! Chẳng lẽ hắn nói sai sao? Việc làm của bá bá, e rằng đại ca cũng không tránh khỏi nhúng tay vào đi!"

"Ta!" Mộc Cảnh Ân liếc mắt nhìn phụ thân một cái, quay đầu đi, "Ta không biết. Không liên quan đến ta."

Trong trường hợp lâm vào giằng co thế này, chỉ cần Mộc Thiệu không mở miệng, bọn họ vô pháp chứng minh Mộc Thành Hiếu có tội. Gia Nhu thật sự cũng không muốn thấy một màn như vậy, thân nhân tính kế, giết hại lẫn nhau, so với bị ngoại nhân làm hại còn đau đớn hơn.

Lý Diệp chậm rãi đi vào trong viện, hãnh lễ với Mộc Thành Tiết: "Nhạc phụ đại nhân, tiểu tế có thể cùng Mộc Thiệu nói hai câu được không? Có lẽ có thể làm hắn mở miệng." Mộc Thành Tiết từ bàn cờ kia cũng biết hắn không phải hạng ngươi tầm thường. Giấu tài có lẽ cũng là bất đắc dĩ, liền gật đầu đáp ứng.

Lý Diệp đi đến trước mặt Mộc Thành Hiếu, thỉnh hắn trước tiên buông Mộc Thiệu ra.

Mộc Thành Hiếu đã bị đẩy vào tuyệt cảnh, sao có thể dễ dàng chịu buông tha người này. Lý Diệp bắt lấy cổ tay hắn, dùng thanh âm chỉ hai người nghe thấy nói: "Bá phụ muốn chứng minh lời nhạc phụ đại nhân nói là thật sao? Nếu ngài tin tưởng vãn bối, tạm thời giao hắn cho ta đi."

Mộc Thành Hiếu nhìn Lý Diệp, chậm rãi buông Mộc Thiệu ra. Không biết tại sao hắn lại tín nhiệm thanh niên này, mặc dù hắn không biết rõ hắn, nhưng giờ phút này, hắn đã không còn lựa chọn nào khác.

Lý Diệp kêu Vân Tùng mang người đến nhĩ phòng bên cạnh, Mộc Cảnh Thanh tò mò, muốn đi qua nghe lén một chút lại bị Mộc Thành Tiết quát: "Ngươi định biến ta thành đồ ngốc à!"

Mộc Cảnh Thanh ngượng ngùng, hắn cũng chỉ muốn biết tỷ phu Lý gia có gì hơn người mà lại có thể cạy miệng Mộc Thiệu ra mà thôi.

Vào nhĩ phòng, Lý Diệp kêu Vân Tùng đi ra ngoài canh giữ.

Mộc Thiệu đứng trong phòng, không ngẩng đầu nhìn Lý Diệp, bày ra một bộ dáng thà chết chứ không chịu khuất phục. Lý Diệp ngồi xuống, cười cười: "Ngươi chẳng lẽ không hiếu kỳ vì sao Mộc thế tử có thể bắt được ngươi ở Khang Bình Phường sao?"

Mộ Thiệu tâm hơi động, lại nghe được Lý Diệp nói: "Là ta nói cho hắn biết. Ta còn biết được hiện giờ Tú Nương đang bị giấu ở nơi nào, ngươi muốn nghe không?"

Mộc Thiệu đột nhiên ngẩng đầu, giật mình mà nhìn Lý Diệp. Vị công tử này nhìn thì có vẻ ôn tồn lễ độ, nhưng khí thế nói chuyện này, rõ ràng không phải người thường! Lòng bàn tay hắn rịn ra mồ hôi, trong lòng nảy sinh cảm giác mình làm bất cứ cái gì, hắn cũng biết rõ như lòng bàn tay.

"Ta biết ngươi chỉ là một con cờ, những người đó dùng lão mẫu thân để áp chế ngươi, bức ngươi làm việc cho bọn họ. Mục đích chính là đảo loạn Nam Chiếu, mà nạn nhân bị ngươi thổi gió bên tai lại chính là Mộc đại thiếu gia. Ngươi xúi giục hắn hợp tác với Tằng Ứng Hiền, mưu tính vị trí thế tử. Đại hội đua thuyền, nói vậy cũng là kiệt tác của ngươi rồi."

"Ngươi... ngươi rốt cuộc là người nào! Làm sao ngươi biết được những việc này!" Mộc Thiệu giống như bị người bóp lấy yết hầy, thanh âm lúc nói chuyện cũng đều run rẩy.

Lý Diệp nhàn nhạt nói: "Ngươi không cần quan tâm ta làm thế nào mà biết được, chỉ cần ngươi biết điều ta nói toàn bộ đều là sự thật là được. Ngươi cho rằng chỉ cần làm xong những việc này, người Thổ Phiên sẽ tha cho ngươi và mẫu thân ngươi một con đường sống sao? Da không còn, lông có thể mọc ở đâu? Ngươi tại sao không nghĩ tới, một khi đã đạt được mục đích, bọn họ còn thấy ngươi và mẫu thân ngươi hữu dụng nữa sao? Mà người vô dụng, chỉ có một kết cục duy nhất: Chết!"

Mộc Thiệu khiếp sợ đến không nói ra lời, vội vàng quỳ sụp xuống đất, lê từng bước đến trước mặt Lý Diệp: "Công tử lợi hại như vậy, cầu ngài cứu ta, cứu mẹ ta với!"

"Ta không cứu được ai cả, cứu được các ngươi chỉ có mình Vân Nam vương mà thôi. Ngươi cứ suy nghĩ thật kỹ xem tiếp tục làm quân tốt thí của địch nhân, hay đi tìm cho mình một con đường sống." Lý Diệp đứng dậy, đang muốn đi ra ngoài. Đúng lúc ấy, Mộc Thiệu cắn răng, rốt cuộc cũng hạ quyết tâm: "Hảo! Ta nói! Ta cái gì cũng nói!"

Lý Diệp dẫn hắn về viện, đến nơi, Mộc Thiệu quỳ gối trước mặt Mộc Thành Tiết, nức nở: "Đại vương, việc này không liên quan tới lĩnh chủ, tất cả là do ta! Ta đã bán đứng các ngươi." Hắn đem chuyện lúc trước bị Thổ Phiên lấy lão mẫu thân ra để áp chế, người Thổ Phiên sai sử hắn như thế nào phối hợp với Mộc Cảnh Ân, cấu kết với Tằng Ứng Hiền, mưu đồ Nam Chiếu tất cả đều nói ra hết.

Nói xong, Mộc Thiệu lập tức dập đầu tạ tội: "Ta tự biết nghiệp chướng nặng nề, cam nguyện chịu bất cứ trừng phạt nào. Nhưng thỉnh Đại vương xem xét mẫu thân ta là vô tội, giúp ta cứu nàng ra khỏi biển khổ! Kiếp sau, Mộc Thiệu nguyện làm trâu làm ngựa để báo đáp."

Mộc Thành Hiếu đứng bên cạnh, nghe được thì trừng lớn hai mắt, đột nhiên quay đầu lại, nhìn thấy sắc mặt Mộc Cảnh Ân trắng bệch thì nghẹn khuất: "Đại Lang, ngươi! Là ngươi thả xà hại Nhị Lang? Ngươi có còn nhớ các ngươi chính là huynh đệ một nhà nữa hay không?"

Mộc Cảnh Thanh bừng tỉnh đại ngộ, nói: "Khó trách ngày ấy trước khi hạ thủy, đại ca lại cùng ta nói những lời kia, nguyên lai là muốn ta đi tranh đệ nhất a. Trước đó, mấy tay chèo khắc khẩu đánh nhau cũng là do các ngươi an bài sao? Mục đích chính là buộc ta tham dự hội đua thuyền." Mộc Cảnh Ân liên tục lui về phía sau: "Mộc Thiệu hắn nói bậy! Tất cả những gì hắn nói đều là nói bậy! Các ngươi đừng tin hắn!"

Mộc Thành Tiết nhắm mắt nói: "Người đâu, bắt Mộc Cảnh Ân lại cho ta!"

Mộc Cảnh Ân nhìn phủ binh như thủy triều đang dần tiến lại phía mình, bỗng nhiên hắn đưa tay lên miệng huýt một cái, lập tức có đông đảo hắc y nhân từ một phía lao ra. Tất cả mọi người đều cả kinh, sống trong viện nhiều ngày như vậy, thế nhưng không ai trong số họ phát hiện sự tồn tại của những người này.

Gia Nhu nhìn về phía Lý Diệp đang đứng một mình trong viện, mặc kệ Thôi thị ngăn trở, một mạch chạy về phía hắn, che chở trước người hắn.

Lý Diệp nhìn Gia Nhu, nhẹ nhàng cười một chút. Trông hắn yếu đuối mong manh đến vậy sao?

"Đại Lang, ngươi đây là muốn làm gì! Mau kêu bọn hắn lui ra! Chuyện tới nước này mà ngươi còn chưa tỉnh ngộ sao!" Mộc Thành Hiếu đau đớn nói.

Mộc Cảnh Ân cười to hai tiếng, phất tay nói: "Sai? Ta có gì mà sai? Cha, là do người ngu ngốc, lúc trước khi tỷ thí với thúc phụ mới cố ý thua trận, nhường vị trí thế tử cho hắn. Nhưng ta không cam lòng, ta mới xứng đáng là thế tử! Ta có điểm nào thua kém Mộc Cảnh Thanh chứ? Hắn lỗ mãng vô tri, tùy tiện liền động thủ với Điền Đức Thành, khiến cho sự tình năm trước mới nghiêm trọng như vậy, cuối cùng còn phá hủy tín nhiệm giữa tứ gia đại tộc, dẫn đến Nam Chiếu nội loạn như hôm nay. Hắn căn bản không xứng làm thế tử!"

"Chỉ vì vị trí thế tử mà ngươi không màng tình thân, còn muốn giết chúng ta hay sao?" Mộc Cảnh Thanh hỏi.

"Ta vốn không tính động thủ sớm như vậy, nhưng là các ngươi bức ta, vậy nên không thể trách ta được!" Mộc Cảnh Ân quỷ dị cười, "Dù sao sau khi giết hết các ngươi, kinh triệu doãn cũng sẽ nghĩ ra lí do giúp ta giải vây. Về sau ta làm Vân Nam vương, bọn họ cũng nhận lại rất nhiều chỗ tốt! Cha, ngươi tránh ra, ta chỉ đang lấy lại thứ vốn thuộc về nhà chúng ta mà thôi!"