Chương 4: Tàng Châu (Dịch)

Buổi tối tắm gội xong, Thôi thị phủ thêm một kiện áo sam tay lụa, ngồi trên đài để hai của hồi môn tỳ nữ hầu hạ hong khô tóc. Mấy năm nay, vương phủ có thêm không ít tỳ nữ, vú già, nhưng Thôi thị vẫn theo thói quen, thích được người thân cận hầu hạ.

Nàng mở ra hộp bạc cánh sen châu ngọc lấp lánh, đem phù dung bạch hương thoa lên người. A Thường cầm phong thư đi vào, cao hứng nói: "Phu nhân, mau nhìn xem, trong nhà từ Trường An gửi thư tới."

Thôi thị đặt xuống hộp bạc, tiếp nhận phong thư. Đọc đến cuối cùng, sắc mặt nàng dần ngưng trọng.

A Thường quỳ gối sau lưng, cầm lược bạc mà chải tóc cho nàng, thuận miệng hỏi: "Trong thư viết gì vậy?"

Thôi thị đem tin tiết lộ: "Huynh trưởng sắp tới sẽ đảm nhận vị trí Chiết Tây tiết độ sứ, sinh thần của mẹ sẽ được làm long trọng một chút."

Đương thời tuy rằng có rất nhiều phiên trấn chống đối triều đình, nhưng cũng có nơi phục tùng quản chế, gọi là "thuận mà", thí dụ như vùng kinh tế phát triển nhất Giang Nam. Rất nhiều Tể Tướng trước đây nhậm chức thuận mà tiết độ sứ, bốn năm sau khi mãn hạn, được đề bạt vào triều chức vụ tướng. Thôi thị huynh trưởng Thôi Thực nguyên bản là Hộ Bộ Thị Lang, lần này cũng coi như thăng quan, hơn nữa tiền đồ rất tốt.

"Thôi công như phượng hoàng tung cánh, đây chính là tin tốt nha, phu nhân như thế nào lại không có chút vui mừng?" A Thường qua gương đồng mà nhìn Thôi thị, nghi hoặc hỏi.

Thôi thị đem thư đặt trên đài, cho tỳ nữ trong phòng lui xuống hết, đối A Thường nói: "Huynh trưởng trong thư có nhắc, Lý gia Tứ Lang tựa hồ thân thể không tốt, mấy năm nay hiếm khi lộ diện, chỉ sống một mình ở biệt trang Ly Sơn để dưỡng bệnh."

A Thường tay đột nhiên dừng lại: "Vậy.... tiểu thư gả cho hắn không phải là thiệt thòi sao? Ta nhớ rõ Lý gia Đại Lang cùng Nhị Lang đều làm quan trong triều, hắn như thế nào một chút công danh đều không có?"

"Này nhưng lại ủy khuất tiểu thư nhà ta nha." A Thường nhíu mày, hạ giọng. "Đều nói gia thế Lý gia hiển hách, không nghĩ tới cũng có kẻ không biết cố gắng. Sớm biết thế, không bằng gả tiểu thư cho Ngu Bắc Huyền kia còn tốt hơn."

Thôi thị liếc nàng một cái, từ trên mặt đất đứng dậy: "Ngươi ăn nói thật không biết suy trước tính sau. Ngu Bắc Huyền thật sự có lòng sao, Chiêu Chiêu gả cho hắn, sau này sẽ sống tốt sao? Hiện giờ trong triều thế cục thay đổi thất thường, mỗi người đều nghĩ bo bo giữ mình. Ta cảm thấy không có công danh cũng không sao, mấu chốt phải xem nhân phẩm cùng gia thế."

A Thường đỡ Thôi thị ngồi ở mép giường, buông màn: "Nhưng mà, Lý gia là cây đại thụ, dù cho trong triều có đảo lộn nghiêng trời lệch đất, họ cũng không dễ dàng bị lung lay. Không phải Lão phu nhân sắp mừng thọ sao? Không bằng chúng ta tranh thủ dịp này, hồi thành Trường An. Nếu Lý gia cố ý lừa gạt, chúng ta cũng thuận tiện rút lại hôn ước."

Thôi thị trầm giọng, nói: "Việc này để sau hãy nói. Liễu thị bên kia vẫn an phận thủ thường?"

"Thân phận nàng ta như vậy, nào có gan dám làm càn? Mỗi ngày đều cùng tiểu thư thuê thùa may vá. Bất quá, Đại Vương ở đó mấy ngày, cũng không ở chỗ nàng ngủ. Chỉ xem qua thiếu gia hai lần, thời gian còn lại đều ở trong thư phòng." A Thường vừa nói vừa quan sát tâm sắc của Thôi thị.

Thôi thị nằm ở trên giường: "Ngày mai sai người mang cho các nàng chút lụa gấm, lại kêu tú nương may cho các nàng mấy bộ y phục mới. Chờ Liễu thị hết thời gian ở cữ, ta còn mang các nàng lên chùa Sùng Thánh dâng hương, để các nàng ăn bận đẹp đẽ cũng tốt."

A Thường vội la lên: "Phu nhân, chỉ là trạch thiếp cùng thiếp thân sinh, như nào lại xứng đáng có đồ tốt như thế? Ngài còn muốn mang các nàng đi từ đường? Nếu không phải Liễu thị nhân thời điểm ngài hoài sinh thế tử mà dụ dỗ Đại Vương, nàng cùng Đại Vương cũng sẽ không nháo đến mức như vậy..."

Thôi thị nhắm mắt lại, nhàn nhạt mà nói: "Sự kiện kia là do ta cùng Đại Vương từ trước đã có vấn đề. Huống chi nàng cũng vì đại vương mà hạ sinh nhi tử, hiện tại cũng vào vương phủ làm di nương, con trai nàng dù sớm dù muộn cũng được ghi vào gia phả Mộc gia. Ta hảo đối đãi các nàng, các nàng nếu không biết cảm ơn, đến lúc đó lại đuổi đi cũng không muộn."

A Thường những tưởng rằng phu nhân độc chưởng vương phủ nhiều năm, chợt xuất hiện một cái tiểu thiếp, sẽ không biết phải ứng phó như thế nào. Không nghĩ tới trong lòng phu nhân vẫn luôn rõ ràng.

Thôi thị như đọc được suy nghĩ của nàng, nhàn nhạt mà cười một chút: "Phụ thân năm đó cũng là thê thiếp thành đàn, ta chứng kiến mẫu thân rồi cũng là mưa dầm thấm lâu, dù nhiều dù ít cũng là biết. Ngươi yên tâm đi."

Trong thành Trường An, chỉ cần là nam tử có công danh, ai mà không phải là tam thê tứ thiếp, Thôi thị từ nhỏ đã chứng kiến, lâu dần thành quen. Cũng có ngày xuất hiện trên người mình, vẫn là vô pháp chống lại.

Chờ ngày Liễu thị ra ở cữ, vương phủ tấp nập người với người, xuất phát đi chùa Sùng Thánh.

Chùa Sùng Thánh phía đông là rừng xanh với suối mát, tây dựa Thương Sơn. Có tam các chín điện, phòng ốc hơn tám trăm gian, Phật hơn một vạn bức tượng, nổi tiếng là bảo tự khắp thiên hạ. Trong chùa, tam tháp cao ngất nhìn ra nhị thủy núi Thương Sơn đẹp khôn xiết. Chùa được xây dựng vô cùng tráng lệ, tiếng chuông truyền xa hơn tám mươi dặm, được mệnh danh là Phật quốc.

Đoàn người vương phủ chạy dài trên đường, bá tánh né vào lề đường, sôi nổi nghị luận.

Ở Nam Chiếu mặc tơ lụa, đeo hoàng kim trong khi bá tánh tầm thường toàn là mặc áo tang vải thô. Mà đi ra từ vương phủ đều là mĩ tỳ, ăn mặc hoa mĩ, bảo mã hương xe, tự nhiên tạo thành một dạng phong cảnh.

Đại đội binh lính ở phía trước mở đường, Thôi thị mặc áo ngắn có vạt vẽ hoa, váy dài hồng lụa thêu ám văn, đầu đội mũ có rèm, ngồi trên lưng ngựa, được nô nhân Côn Luân phía trước dẫn ngựa.

Gia Nhu cũng cưỡi ngựa, ăn mặc thanh thoát, tao nhã, đầu đội hồ mũ, bên hông mang theo túi da nhỏ chứa tiểu đao, chân đi đôi cẩm ủng đế mền chạm rỗng, cả người toát lên vẻ ngạnh lãnh anh khí.

Mấy chục vú già cùng tỳ nữ theo sát hộ tống, theo sau là chiếc song luân xe ngựa.

Bên trong, Liễu thị cùng Thuận Nương đang ngồi, bùn đất xóc nảy lợi hại, Liễu thị thật sự chịu không nổi, lại lần nữa kêu dừng lại, nằm bên cửa sổ, hướng ra ngoài mà môn mửa.

"Mẹ, ngài không có việc gì đi?" Thuận Nương giơ tay nhuận khí cho Liễu thị. Các nàng ở ngoại trạch đã lâu, rất ít ra cửa, cũng không có cưỡi xe ngựa. Từ thành đến chùa, đại khái là một canh giờ, đích thực là chịu tội.

Gia Nhu nghe Thôi thị phân phó, liền đến xem xét: "Mẹ muốn ta tới hỏi một chút, các ngươi cần nghỉ ngơi một chút không?"

Liễu thị một bên tay dùng khăn che miệng, một bên xua tay mỉm cười: "Không cần, không dám trì hoãn hành trình của Vương phi cùng quận chúa, vẫn là nên tiếp tục đi thôi."

Gia Nhu thầm nghĩ Liễu thị này ngược lại cũng rất biết điều, lập tức quay ngựa rời đi.

Thuận Nương nhìn về phía ngoài cửa sổ, trong lòng vô cớ sinh ra rất nhiều hâm mộ. Ngựa Gia Nhu cưỡi là dưỡng mã của quan, thân hình béo tốt, lông mao chỉnh tề, còn có cả ngọc dây cương kim an. Yên ngựa được khảm đá quý đầy sắc màu, lưu quang xanh ngọc, nhìn tổng thể vẫn là oai phong tuấn mỹ, cao quý lẫm liệt.

Cùng là Vân Nam vương nữ nhi, Mộc Gia Nhu từ nhỏ đã có hết thảy thứ tốt nhất, bá tánh Nam Chiếu cũng chỉ nhận thức Ly Châu quận chúa, mà nàng ngay cả cái đại danh đều không có.

Liễu thị nhìn thấy ánh mắt Thuận Nương, vội nắm lấy cổ tay nàng: "Thuận Nương, đừng lộ ra ánh mắt như vậy. Ngươi xuất thân thấp kém, không thể mong ước được như nàng. Thời điểm ngươi sở hữu dục vọng dù chỉ một chút cũng cần phải che dấu, nếu không liền hóa thành tai họa, có hiểu không?"

Những lời này, từ nhỏ Thuận Nương đã nghe qua vô số lần, sớm đã thuộc làu làu. Nhưng nàng không cam lòng, vĩnh viễn chỉ là một đóa hoa dại bên bờ tường. Dựa vào cái gì, nàng không thể nở rộ cho người khác thưởng thức?

Lúc này, xe ngựa đột nhiên dừng lại, thân thể hai mẹ con nghiêng tới, suýt nữa va vào nhau, không biết phía trước đã xảy ra chuyện gì.

Phía trước là một đội nhân mã, dàn trận cũng không tính là ít, chặn đường đi. Phủ binh chạy tới bẩm báo Gia Nhu: "Vương phi, quận chúa, phía trước là Điền gia tư binh, bọn họ nói thời tiết quá nóng, Điền phu nhân dừng lại nghỉ ngơi, không chịu cho chúng ta đi trước."

Trong số các thị tộc, Điền gia là kiêu ngạo nhất, bọn họ giàu có bao nhiêu, binh lực hùng hậu và đông đúc bấy nhiêu, có câu đồng dao,truyền xướng Điền thị giàu có đến rảnh rỗi, đến ngoài nhà xí đều có mỹ tỳ mặc trang phục lộng lẫy hầu hạ.

"Mẹ, ngài ở chỗ này chờ chút, ta đi qua nhìn xem sao." Gia Nhu đối Thôi thị nói.

Điền phu nhân ngồi trên giường dưới tàng cây cạnh hồ, bên cạnh có mấy mỹ tỳ thay nàng quạt gió, còn mang túi nước đi qua. Nàng sống thoải mái đến đẫy đà, mũ có rèm được vén lên, lộ ra mặt to như mâm tròn.

Gia Nhu xuống ngựa, Điền thị tư binh liền lập tức vây đến. Ngọc Hồ liền quát: "Mở to mắt các ngươi ra mà nhìn kỹ, đây chính là Ly Châu quận chúa!"

Điền phu nhân sớm đã nhìn thấy Gia Nhu, cố ý làm bộ như không phát hiện, lúc này mới cười nói: "Quận chúa tới, các ngươi còn chưa tránh ra?" Nhóm tư binh lúc này mới thối lui.

Gia Nhu đi đến trước mặt Điền phu nhân, tận lực khách khí mà nói: "Điền phu nhân, chúng ta hôm nay ở chùa Sùng Thánh có tràng pháp sự, không thể trì hoãn. Xin mời các ngươi tránh ra."

Điền phu nhân nhéo túi nước, nhẹ giọng cười nói: "Quận chúa, chân cẳng ta thật sự không tốt, không phải là cố ý chắn đường. Lại nói tiếp, trước đây vài ngày, ta giống như gặp quận chúa cùng một nam nhân ở chợ phía nam đồng du, có vẻ thân mật....Chẳng lẽ là vị Lý gia lang quân kia tới Nam Chiếu?"

"Điền phu nhân nhìn lầm rồi." Gia Nhu chém đinh chặt sắt mà nói. "Nếu là ôn chuyện, liền thỉnh ngày khác, mẹ ta còn đang chờ."

Điền phu nhân cười hơi liễm. Trước kia nhìn thấy Gia Nhu, nàng luôn không tim không phooit mà kêu "A thẩm", không hề lựa lời, đều là nghĩ gì nói đó. Hiện giờ, ánh mắt lạnh lùng trầm tĩnh, tựa hồ thay đổi bản lãnh.

Ly Châu quận chúa sớm có hôn ước, toàn bộ Nam Chiếu đều biết rõ điều này. Nhưng chỉ cần người chưa gả đi, lại nháo chút tin đồn đến tai Diệp gia nhà cao cửa rộng tại Trường An, e là hôn sự này chưa chắc đã thành.

Mặt trời chói chang, Gia Nhu vốn là không có hứng cùng Điền phu nhân tâm sự, nhíu mày hỏi: "Phu nhân chính là không muốn làm?"

Điền phu nhân thấy nàng thật sự sinh khí, vội vịn tay tỳ nữ bên hồ mà đứng lên: "Ta nào dám cản trở ngựa xe của vương phủ, đều là bọn thuộc hạ không hiểu chuyện, liền kêu bọn họ tránh ra."

Gia Nhu đạt được mục đích, đang muốn trở về, bỗng thấy một đại mã ngẩng cao đầu mà chạy như điên dại qua hướng này, hất tung vài tư binh.

Điền phu nhân dung hoa thất sắc kêu lên: "Mau, mau ngăn cản súc sinh kia!" Nhưng đám tỳ nữ đã kinh hoảng mà chạy tán loạn tứ phía, căn bản không có người dám lại ngăn cản.

Gia Nhu lại đi lên trước, rút roi da trâu bên eo, nặng nề nhằm hướng con ngựa mà từ mặt đất tung ra, phát ra "Bang" một tiếng lớn.

Con ngựa lần thứ hai chấn kinh, nâng lên móng trước tê dại, xoay lại phương hướng khác. Gia Nhu nhân cơ hội nhảy lên lưng ngựa, một bên cầm chặt dây cương, một bên vuốt ve cổ nó, khiến con ngựa chậm rãi bĩnh tĩnh trở lại.

Mọi người giật mình, lập tức nhìn chằm chằm thiếu nữ, đều nhờ nàng gan dạ sang suốt sở trấn. Điền phu nhân hồi phục lại tinh thần, tức giận muốn giết con ngựa này. Tư binh chạy đến bên người nàng khuyên bảo, này là ngựa mà Đại Lang trả giá rất cao mới có được, nàng giết nó, phỏng chừng Đại Lang sẽ không cao hứng, Điền phu nhân lúc này mới từ bỏ.

Điền phu nhân lại muốn tạ ơn Gia Nhu, nàng chỉ đem ngựa trả lại rồi rời đi.

Ngọc Hồ chạy đến bên người Gia Nhu, vuốt ngực: "Quận chúa, ngựa hung hãn như vậy, ngài như thế nào lại không sợ? Kỳ thật con ngựa này dọa Điền phu nhân thật tốt, khiến cho nàng ta hết đường kiêu ngạo!"

Gia Nhu căn bản thời điểm đó không nghĩ nhiều, ngựa chạy tới, cơ hồ đều là hành động theo bản năng. Bản lĩnh thuần mã này, cũng là đời trước Ngu Bắc Huyền tay cầm tay giáo. Khi đó, hắn còn chê cười nàng nhát gan, chỉ dám trốn ở trong ngực hắn gọi bậy, nhưng cũng không nhẫn tâm đẩy nàng té ngã.

Thì ra đã là kí ức khắc sâu vào cốt tủy, dù có nỗ lực thế nào để quên đi, thỉnh thoảng vẫn cứ hiện về.

Điền phu nhân thực mau nhường đường, chờ đoàn người vương phủ đi xa dần, tiếng bá tánh cũng dần vãn đi.

Ven đường, một chiếc xe ngựa không biết đã ở đó được bao lâu. Màn trúc trên xe nhẹ nhàng buông xuống, giấu đi đôi mắt phượng cùng khí chất thanh lãnh của nam tử trên xe. Hắn cúi đầu nói: "Thiếu gia, ta..."

Nguyên bản là tính dọa Điền phu nhân kia một phen, không ngờ nàng lại chống đỡ được.

"Không có việc gì. Đi thôi" Trong xe truyền ra thanh âm của nam tử trẻ tuổi, như súc ngọc phượng minh. Gió khẽ thổi màn trúc, lộ ra bên trong một lư hương đỉnh bạc ba chân cùng một đoạn áo bào quý giá.

Áo choàng rủ xuống, phủ lên tay, lộ ra ngón tay thon dài, xương khớp rõ ràng, đầu ngón tay phiếm hồng nhợt nhạt.

"Cha" Nam tử giá mã, xe ngựa chậm rãi chạy về phía trước, một tầng bụi bay lên.