Gia Nhu say rượu không khỏe, liền ngồi cùng xe ngựa với Thuận Nương. Nàng thấy Thuận Nương vẫn luôn cúi đầu, có vẻ tâm tình không tốt, liền mở miệng hỏi: "Ngươi làm sao vậy?"
Thuận Nương nào dám ăn ngay nói thật, vội vàng lắc đầu: "Không có việc gì. Đại khái là lạ giường, đêm qua ngủ không ngon."
Gia Nhu cũng không hỏi nhiều, tiếp tục nhắm mắt dưỡng thần. Dù sao nàng quan tâm đến người ta tốt hay không tốt cũng không đến phiên Thuận Nương, Gia Nhu cũng không muốn nhọc lòng.
Đêm qua, sau khi tiệc rượu tan, Thuận Nương trộm đi theo Thôi Thời Chiếu, muốn nhân cơ hội bày tỏ lòng mình. Hôm qua ở biệt thự, Thôi Thời Chiếu vẫn luôn chiếu cố các cô nương, cũng không vì nàng là thứ nữ mà khinh thường nàng, điều này làm cho nàng càng thêm vui mừng. Nhưng khi nàng lớn mật thổ lộ, Thôi Thời Chiếu lại không chút do dự mà cự tuyệt nàng.
Nàng tự biết thân phận mình không xứng với hắn, thậm chí nói ngay cả làm thiếp cũng không để ý, nhưng Thôi Thời Chiếu vẫn phất tay áo bỏ đi. Thẳng đến sáng nay mới gặp hắn trước cửa biệt thự, hắn vẫn luôn bày ra bộ dáng lãnh đạm.
Thuận Nương biết tư sắc của mình cũng không phải là quốc sắc thiên hương, nhưng dù sao cũng là châu ngọc trong gia đình bình thường, hơn nữa nữ hồng, trù nghệ, tài học, cái gì nàng cũng biết. Hôm qua lúc hành lệnh cũng là thất bại trong vinh quang. Nàng từ nhỏ không có danh sư dạy dỗ, hoàn toàn là dựa vào chính mình khổ học, có thể đối lại nhiều câu như vậy đã không dễ dàng gì, ngay cả Quảng Lăng Vương cũng khen nàng. Nàng cũng không cảm thấy chính mình thua kém người khác, vậy mà lại bị người mình ái mộ cự tuyệt.
Chỉ vì thân phận nàng hèn mọn.
Thôi Thời Chiếu cùng Thôi Vũ Dung đưa các nàng đến cửa phường liền cáo từ. Thôi Vũ Dung ngồi trên lưng ngựa, hỏi Thôi Thời Chiếu: "Đại ca, đêm qua ta thấy hình như Thuận Nương ngăn đón ngươi, các người nói gì mà nàng lại khóc lóc chạy đi? Nàng có phải hay không thích ngươi, muốn gả cho ngươi?"
Thôi Thời Chiếu không có trả lời, khuôn mặt tuấn tú phảng phất ngưng sương lạnh.
Thôi Vũ Dung đã quá hiểu hắn, không trả lời chính là ngầm thừa nhận. Không nghĩ tới Thuận Nương thoạt nhìn vâng vâng dạ dạ nhưng lá gan lại không nhỏ. Hiện giờ tuy thế gia đại tộc đang có xu thế xuống dốc, nhưng đại ca nàng ở trong giới đệ tử sĩ tộc cũng là số một số hai. Năm nay thi tiến sĩ, còn là người trúng cử đầu bảng nha.
Nữ tử mấy năm nay bị đại ca cự tuyệt có thể xếp dài từ cửa Thôi gia đến đường cái Chu Tước. Chỉ bằng một cái thứ nữ như nàng mà lại dám vọng tưởng?
"Ngươi về trước đi, ta còn có việc." Thôi Thời Chiếu nói.
"Tốt thôi. Nhưng ngươi đừng đi lâu quá, mất công mẫu thân lại đem ta ra hỏi này hỏi nọ." Thôi Vũ Dung nói xong, cưỡi ngựa đi về phía trước. Thôi Thời Chiếu thay đổi phương hướng, phi ngựa về phía Thư Vương phủ.
Thư Vương phủ tọa ở Hưng Khánh cung, phía sau Vĩnh Gia phường, cơ hồ chiếm diện tích cả một phường, có hai thủy đạo thông từ trong vương phủ ra bên ngoài, mang lại nguồn nước phong phú, cỏ cây sum suê.
Lý Mô đang quỳ gối giữa nhà, trên chân hắn là một con tuyết miêu trắng muốt nằm bò. Hắn một bên đọc sách, một bên vuốt ve lông nó, thập phần nhàn nhã.
Nhà chính bày biện kỹ lưỡng, cổ xưa, đẹp đẽ mà quý giá, màn trướng dùng chỉ vàng thêu kỳ lân tường vân. Bên ngoài hành lang treo mấy lồng chim bằng vàng, chim choc trù pi, mấy tán cây ngô đồng cao lớn chắn hết ánh nắng ban ngày.
Thôi Thời Chiếu đi vào nhà chính, hướng Lý Mô hành lễ: "Bái kiến dượng."
"Tử Chiêm tới." Lý Mô cười nói, giơ tay ý bảo Thôi Thời Chiếu ngồi xuống, "Như thế nào mới đi một ngày đã trở lại? Chuyến này như thế nào?"
Thôi Thời Chiếu trả lời: "Cũng tính là thuận lợi, bất quá trên đường gặp thích khách nên chúng ta trở về sớm hơn dự kiến."
"Nga? Còn có loại sự tình này? Thế có bắt được thích khách không?" Lý Mô bất động thanh sắc hỏi.
Thôi Thời Chiếu nói: "Không có, những thích khách đó không hiểu sao lại rời đi." Hắn cố ý thả chậm nhịp điệu, đồng thời quan sát phản ứng của Lý Mô. Những thích khách đó nhất định hướng về Quảng Lăng Vương chứ không phải ai khác. Mà người đáng nghi nhất, còn ai ngoài vị dượng này?
Gần đây thánh nhân long thể bất an, dượng lén làm ra nhiều chuyện, bao gồm cả việc triệu mấy vị phiên vương cùng tiết độ sứ nhập thành. E rằng một ngày nào đó nhất định sẽ xảy ra cung biến đoạt vị. Mấy năm nay Thái Tử chỉ như bù nhìn, uy hiếp sót lại cũng chỉ còn Quảng Lăng Vương. Nhưng bên người Quảng Lăng Vương có Ngọc Hành tiên sinh, hắn là đệ tử của Bạch Thạch Sơn Nhân. Ở trong lòng thánh nhân, người này còn vĩ đại hơn cả lão thiên, cho nên không dám vọng động mà phế trữ hắn.
"Quảng Lăng Vương có chủ trương tước phiên, lại cùng Hà Sóc Tam Trấn đấu nhiều năm, người muốn giết hắn không đếm xuể. Tuổi trẻ khí thịnh luôn phải trả giá đắt." Lý Mô nói, "Ngươi có phát hiện ra manh mối gì của Ngọc Hành hay không?"
Thôi Thời Chiếu lắc đầu: "Tuy Quảng Lăng Vương cùng tiểu chất giao hảo nhưng cũng không phải một lòng tin tưởng. Dượng tra xét lâu như vậy đều không tìm ra người này, e rằng hắn che giấu rất kỹ. Quảng Lăng Vương lần này cũng không mời ai nữa cả, chỉ dẫn theo em vợ hắn, thoạt nhìn tình cảm cũng rất tốt."
Lý Mô nhẹ nhàng vuốt miêu, không chút để ý nói: "Chỉ là một tiểu tử vô dụng của Lý gia, không đáng nhắc tới."
Thôi Thời Chiếu lại không cho là như vậy. Tuy hắn không rõ nếu Lý Diệp không phải là hạng người tầm thường vô vi thì tại sao lại phải rời xa Trường An, ngày không ham quyền thế, sống ngoài Lý gia, không chịu giúp đỡ Lý gia một tay. Nhưng người này liếc mắt một cái liền nhìn thấu tăm tư hắn, tuyệt không phải kẻ đầu đường xó chợ. Đương nhiên những lời này, hắn sẽ không nói cho Lý Mô.
Thư Vương dưới gối không con, vậy nên phá lệ coi trọng cháu trai này của vợ, mạnh mẽ bồi dưỡng, muốn đem hắn trở thành thân tín của mình. Thôi Thời Chiếu vì lợi ích của Thôi gia, không thể không cùng Thư Vương quyền khuynh triều dã thân cận, ngoài mặt dựa vào hắn, nhưng nội tâm hắn đã so sánh thiệt hơn đủ đường, biết chính mình cái gì nên làm, cái gì không.
Bạch miêu trên gối Lý Mô bỗng kêu lên một tiếng, bên ngoài vang lên thanh âm của nữ tử: "Nghe nói Đại Lang tới?"
Tiếng vừa dứt, Thư Vương phi mang theo đám tỳ nữ liền lượn lờ đi vào đường, bưng lên dưa, trái cây tươi mát cùng thuốc nước ướp lạnh cho bọn hắn hưởng dụng. Nàng thực tự nhiên mà ngồi xuống bên cạn Lý Mô, cười nói: "Lần trước đi thăm tổ mẫu ngươi, không gặp được ngươi. Ta vừa từ trong cung ra, Thái Hậu cùng Quý Phi nương nương đều hỏi đến hôn sự của ngươi, còn có ý làm mối cho ngươi nha."
"Đa tạ cô mẫu quan tâm, tiểu chất tâm tư đều đặt hết vào chuyện khoa cử, tạm thời chưa muốn tính chuyện thành hôn." Thôi Thời Chiếu trả lời.
Lần nào hắn cũng trả lời như vậy, Thư Vương phi sớm đã nghe đến quen tai. Thôi Thời Chiếu ngồi lại một lát, liền cáo từ rời đi. Chờ hắn vừa đi khỏi, tươi cười trên mặt Lý Mô đều thu lại hết, bắt lấy cánh tay của Thư Vương phi, trầm giọng nói: "Ta đã nói rất nhiều lần, ngươi không được phép tùy tiện đến địa phương của ta." Miêu nhi tựa hồ cũng bị tức giận của hắn dạo sợ, vội vàng nhảy xuống, chạy mất.
Thư Vương phi bị hắn nắm đến đau, thấp giọng nói: "Thiếp thân chỉ là nghe nói Đại Lang đến đây nên mới tiến vào... Thỉnh Đại vương thứ tội."
Lý Mô lạnh lùng mà hất tay nàng ra: "Ngươi tốt nhất nên nhận thức rõ vị trí của mình, không nên đánh vài phần tâm tư vô dụng đó. Năm đó là do ta đâm lao phải theo lao, bất quá nể mặt ngươi là nữ nhân Thôi gia, hoàn toàn không hơn."
"Thiếp thân không có..." Thư Vương phi kinh hoàng nhìn hắn mà lắc đầu, "Đại vương không phải vẫn luôn muốn để người Thôi gia cho rằng chúng ta ân ái thuận hòa, cho nên..."
"Ta không phải muốn nói cái này." Lý Mô nhìn nàng một cái, từ trên giường đứng lên, "Tằng Ứng Hiền nói ngươi thông qua hắn tìm đến thiếp thất bên người Mộc Thành Tiết, còn thiết kế để nàng vào được Vân Nam vương phủ. Ngươi rốt cuộc muốn làm gì?"
Thư Vương phi không nghĩ tới Tằng Ứng Hiền nhanh như vậy đã bán đứng nàng, mệt nàng còn cấp nhiều tiền như vậy bịt miệng hắn, thật đáng giận. Nàng nhanh chóng suy nghĩ một chút, nói: "Thiếp thân tự nhiên là muốn giám thị nhất cử nhất động của Mộc Thành Tiết, tùy thời đều có thể bẩm báo cho Đại vương. Sản lượng muối của Nam Chiếu luôn dồi dào, Đại vương không phải vẫn luôn muốn thu phục Mộc Thành Tiết sao? An bài một người như vậy cũng hữu dụng."
Lý Mô cười lạnh: "Lời này của ngươi có thể lừa gạt được bổn vương sao? Ngươi có biết tại sao thời điểm nghị hôn cùng Thôi gia, rõ ràng ngươi lớn hơn Thôi Thanh Niệm, tuổi càng thích hợp hơn nhưng bổn vương lại nhìn trúng nàng? Không phải bởi vì tài mạo của ngươi không bằng nàng mà là tâm nhãn của ngươi thật sự quá nhiều. Bổn vương không muốn bên ngoài ứng phó xong địch nhân, về nhà lại phải ứng phó với nữ nhân của mình, minh bạch không?"
"Thiếp thân.... Thiếp thân minh bạch." Thư Vương phi thanh âm run rẩy trả lời. Nàng đã từng chứng kiến nam nhân này mặt không đổi sắc mà giết một thiếp thất gây chuyện thị phi tại hậu trạch, sai người kéo đi chôn cất qua loa. Nàng lúc ấy còn tưởng hắn bảo vệ mình, hiện tại mới hiểu được nguyên nhân.
Nam nhân này ích kỷ, lãnh khốc đến tột cùng, trừ bỏ quyền vị, bất cứ thứ gì đều không lọt vào mắt hắn. Mạng người đối với hắn mà nói cũng chỉ là cỏ rác.
"Mộc Thành Tiết không phải ngốc tử, sớm muộn cũng phát hiện ra manh mối. Ngươi tốt nhất trước khi sự tình bại lộ, đem chính mình phủi sạch quan hệ. Nếu ở thời điểm mấu chốt này mà mang lại phiền toái cho ta, ta sẽ không bỏ qua cho ngươi." Lý Mô vẻ mặt vô tình, nói xong liền khoanh tay rời đi.
Thư Vương phi vô lực mà ngã xuống, cả người không kiềm chế được mà run rẩy. Lúc trước rõ ràng là Thôi Thanh Niệm chính mình không cẩn thận ngã xuống nước, vừa vặn được Mộc Thành Tiết cứu, cùng nàng có quan hệ gì? Tiện nhân kia chứng cứ nào cũng không có lại đi khắp nơi nói do nàng cố ý hãm hại khiến Thư Vương ghét bỏ nàng.
Nàng mỗi ngày đều sống trong nơm nớp lo sợ, tự nhiên sẽ không để nàng ta sống yên ổn!
*
Gia Nhu cùng Thuận Nương trở về phủ, nghe nói đại phu đang chẩn trị cho Mộc Cảnh Hiên, Mộc Thành Tiết cùng Thôi thị đều đang ở đó, Thuận Nương cũng vội vàng đi tới. Gia Nhu thật sự đau đầu, tính toán về phòng ngủ trước.
Mộc Cảnh Thanh bắt lấy tay nàng, kéo nàng đến nơi không người, thần bí mà nói: "Tỷ tỷ, ta có lời muốn hỏi ngươi."
Gia Nhu dựa vào cột trụ trên hành lang, uể oải ỉu xìu hỏi: "Chuyện gì? Mau nói, nói xong ta còn phải về đi ngủ."
"Đêm qua, ta cùng Lý gia tỷ phu nói chuyện, bữa tiệc Khúc Giang không cần biểu hiện quá tốt, chỉ cần hối lộ hoạn quan bên người thánh nhân là được. Ta không dám nói cho cha, ngươi giúp ta quyết định đi, ta rốt cuộc có nên nghe hắn hay không?"
Gia Nhu tức khắc tỉnh rượu hơn phân nửa: "Trừ bỏ cái này, hắn còn nói gì nữa?"
Mộc Cảnh Thanh lắc lắc đầu: "Không còn gì khác, hắn nói là nghe được từ bằng hữu đi dự tiệc Khúc Giang. Không biết thật giả thế nào, không chừng đến lúc đó lại hại ta thảm hại."
Gia Nhu nhớ rõ đời trước Mộc Cảnh Thanh thuận lợi trở về Nam Chiếu, cũng không phát sinh chuyện gì. Nàng không biết đến phong ba Khúc Giang yến này, Ngu Bắc Huyền cũng chưa từng nói với nàng. Nhưng Lý Diệp đã cố ý nhắc nhở Mộc Cảnh Thanh, e rằng chuyện này cũng không đơn giản như bề ngoài.
Hắn là một quý công tử ở kinh thành lại suốt ngày ru rú trong nhà, như thế nào lại quen biết nhi tử của tiết độ sứ hay phiên vương trấn thủ một phương?
"Ngươi không cần nói cho cha, cứ nghe theo hắn đi." Gia Nhu kết luận. Nàng mới chỉ thây Lý Diệp hai lần, thế mà lại mạc danh cảm thấy hắn thông minh. Chẳng qua chỉ là thể nhược cho nên không đi khảo công danh, hoặc là đối với công danh lợi lộc căn bản không chút hứng thú. Hắn có khi còn thông minh hơn so với nàng tưởng tượng, đại trí giả ngu mới là cảnh giới cao nhất của thông minh.
Mộc Cảnh Thanh sửng sốt một chút: "Tỷ tỷ, ngươi có phải bị hắn rót mê hồn canh không, như vậy liền tin tưởng hắn? Ta phát hiện ngươi thật dễ dàng bị sắc đẹp dụ dỗ."
Gia Nhu hung hăng gõ đầu hắn: "Lầm cái đầu ngươi! Hắn ở đô thành, lại là con trai Tể tướng, chẳng lẽ ý của thiên tử lại không hiểu rõ bằng ta với ngươi? Hắn hảo tâm mở miệng nhắc nhở ngươi, chẳng lẽ có thể hại ngươi sao? Như vậy hắn được lợi ích gì? Không bằng không đề cập tới."
Mộc Cảnh Thanh ngẫm lại cũng thấy đúng, dù sao hắn cũng không muốn làm quan. Trong thành Trường An quy củ chất cả núi, nơi nào được thoải mái tự do như Nam Chiếu? Chỉ cần thánh nhân không tước vị trí thế tử của hắn, cái gì hắn cũng không quan tâm.
Gia Nhu cũng không nghĩ quá nhiều, trở về liền ngã ra ngủ say. Đang lúc mơ mơ màng màng, Ngọc Hồ liền đẩy nàng: "Quận chúa, quận chúa!"
Nàng không kiên nhẫn mà đẩy tay Ngọc Hồ ra, xoay người tiếp tục ngủ. Ngọc Hồ tiếp tục đẩy nói: "Quận chúa, Lý thiếu gia tới cửa rồi! Ngài mau tỉnh lại a!"