Dương Tử Mị Thành là thành trì lớn nhất Nam Chiếu, được thống trị bởi quý tộc địa phương từ nhiều thế hệ. Vào thời kỳ đế quốc cường thịnh nhất của người Hán, Mộc thị thống nhất sáu chiếu, Hán hoàng thân phong Mộc thị tước danh Vân Nam Vương, ban tím thụ kim ấn, thừa kế võng thế. Sau đó một thế hệ, Mộc Thành Tiết kết thân cùng đại danh đỉnh đỉnh Thanh Hà Thôi thị chi nữ, một năm sau hạ sinh ái nữ, được triều đình sắc phong Ly Châu quận chúa.
Mười lăm năm qua đi, Ly Châu quận chúa đã trổ mã đến duyên dáng, yêu kiều.
Nhưng Mộc Thành Tiết lại vì nữ nhân mình thương yêu hết mực này mà đau đầu.
Nguyên nhân là vào dịp hội phố khi ba tháng truyền thống của Nam Chiếu năm nay, Ly Châu quận chúa ra ngoài, ngẫu nhiên gặp được một nam nhân. Hai người nhất kiến chung tình, ái đến khó xá khó phân. Chờ đến khi Mộc Thành Tiết nhận được thư nhà, vội vã từ Kiếm Xuyên thành chạy về, nữ nhi đã khóc nháo nếu không phải người nọ thì không gả.
Mộc Thành Tiết bèn sai người điều tra lai lịch nam nhân kia, phát hiện hắn chính là đại danh đỉnh đỉnh Hoài Tây tiết độ sứ Ngu Bắc Huyền.
Hơn ba mươi năm trước, Trung Nguyên đại loạn, tuy rằng triều đình giành thắng lợi nhưng từ đó cũng gieo rắc rất nhiều tại họa ngầm.
Để giải quyết hậu quả đại loạn, triều đình đành vô lực thu nhận họ dưới danh nghĩa quân đội, phong làm địa phương tiết độ sứ, trấn thủ một phương. Trong đó, nổi danh nhất là Lư Long, Thành Đức, Ngụy Bác tiết độ sứ, tự xưng Hà Sóc Tam Trấn.
Từ đó về sau, phiên trấn thế lực ngày càng hùng mạnh, đại giả thì mười châu còn dư, tiểu giả cũng có tới ba, bốn châu. Bọn họ thi thoảng hoành hành, tỉ thí võ công, phân tranh không ngừng.
Hoài Tây Tiết ở tại Hoài Thủy, phiên trấn bên trong thế lực cũng không phải cường hãn, mãi đến khi Ngu Bắc Huyền kế vị dưỡng phụ, tiếp nhận chức vụ Hoài Tây Tiết độ sứ. Hắn thu những đồ đệ cảm tử, đem xếp họ vào hàng nha binh, những kẻ không chịu bị quản chế, kết cục giống nhau, đều là đầu rơi máu chảy. Thời điểm tuần tra châu phủ, nhân tài nhiều vô kể, thậm chí không tiếc số tiền lớn mời quan viên triều đình vì mình mà tận lực.
Ngắn ngủi bốn năm, Hoài Tây Tiết từ sở hạt bốn châu, bây giờ mở rộng thành bảy châu, cũng sánh ngang với Hà Sóc Tam Trấn.
Mà lúc này, hắn còn không đến ba mươi tuổi.
Mộc Thành Tiết biết Ngu Bắc Huyền là kẻ tham vọng, chỉ là không ngờ hắn dám đem chủ ý đánh đến Nam Chiếu, nhúng chàm ái nữ, tự nhiên sẽ tức giận.
Buổi trưa, hai cha con lại tranh chấp. Mộc Thành Tiết khó thở, trong cơn tức giận tát Mộc Gia Nhu một cái. Hắn thường ngày đối với nữ nhi cũng nghiêm khắc, nhưng chưa bao giờ đánh nàng. Một tát này đánh ra cũng khiến hắn thập phần khiếp sợ.
Mộc Gia Nhu là khóc đến ngất đi, đến giờ cũng chưa tỉnh lại.
"Đại Vương, ngoại trạch bên kia... Thỉnh ngài vô luận thế nào cũng nên đi qua một chuyến". Ngoài cửa, tùy tùng nhỏ giọng bẩm báo.
Mộc Thành Tiết vì nữ nhi chính sự mà phiền lòng, khẩu khí không tốt: "Chuyện gì?"
"Lần trước ngài không ở, ngoại trạch cũng không dám báo lại đây. Vị nương tử kia sinh thiếu gia rồi." Tùy tùng cung kính mà nói.
Mộc Thành Tiết nhíu mày, do dự một lát, vẫn là đẩy cửa đi ra ngoài.
*
Vương phủ hậu trạch bị phân tách thành nhiều khoảng sân. Trong đó, phương Bắc tu bổ thập phần tinh mỹ là nơi Vương phi Thôi thị ở.
Thôi thị lúc xuất giá không chỉ mang theo vô số của hồi môn, còn mang theo nhiều gia nhân tay nghề phong phú. Vân Nam vương phủ cũng là tâm huyết của bọn họ. Đình đài lầu các, tiểu kiều nước chảy, lâm viên tinh xảo cùng tú khi bày ra vô cùng đẹp mắt.
Trong vòng nhà chính, hạ nhân đều an tĩnh dị thường.
Thôi thị ngồi bên mép giường, cầm khăn vì thiếu nữ trên giường mà lau mặt, đầu mày bao trùm mây đen.
Nhũ mẫu hồi môn A Thường nhẹ giọng khuyên bảo: "Phu nhân đừng có gấp, chờ tiểu thư tỉnh lại, chúng ta lại hảo hảo khuyên nhủ nàng."
Thôi thị thở dài: "Tính tình Chiêu Chiêu, ngươi còn không rõ? Một khi nàng đã quyết định, há có người nào có thể thay đổi? Ngu Bắc Huyền kia không biết dùng cái gì mê mẩn đầu óc nàng, khiến chúng ta khuyên nhủ bao nhiêu cũng vô dụng. Ta căn bản lo lắng nhất vẫn là hôn ước với Lý gia."
A Thường nhìn thoáng qua thiếu nữ đang nhắm chặt hai mắt, âm thầm lắc lắc đầu.
Tiểu thư bất mãn hôn ước cũng không phải sự tình ngày một ngày hai.
Thời trẻ, lúc Mộc Thành Tiết đến Trường An đã cùng Lý gia kết hạ một đoạn tình cảm gắn bó keo sơn. Hai nhà định ước sẽ trở thành thông gia, chỉ chờ Mộc Gia Nhu tròn mười sáu tuổi liền xuất giá.
Lý gia có Triệu Quận Lý thị, cùng Lũng Tây Lý thị, Bác Lăng Thôi thị, Thanh Hà Thôi thị, Phạm Dương Lư thị, Huỳnh Dương Trịnh thị, Thái Nguyên Vương thị xưng là năm họ bảy vọng, là thế gia trong các đại gia tộc danh môn.
Tới triều đại này, thế lực của sĩ tộc đã dần dần yếu bớt, không giống như tiền triều có thể hô mưa gọi gió, nhưng bọn họ vẫn nắm trong tay một phần lớn quyền thế cùng tài phú vùng đất Trung Nguyên, áp đảo người thường.
Thôi thị biết gia phong của Lý gia cực nghiêm, nếu biết con dâu tương lai có ý định thành hôn cùng người khác, hôn sự này không những khó thành, sợ rằng còn kết thành thù hận.
Thiếu nữ trên giường bỗng nhiên lấy hai tay ấn cổ, không ngừng giãy giụa, tựa hồ thập phần khó chịu.
"Tiểu thư!" A Thường kêu lên một tiếng.
Thôi thị hồi phục tinh thần, vuốt ve cánh tay nữ nhi, ôn nhu gọi nàng: "Chiêu Chiêu, mẹ ở chỗ này, không cần sợ."
Thiếu nữ nghe được tiếng nói ôn nhu của mẫu thân, dần dần bình tĩnh lại.
Nàng còn không biết, chờ đợi chính mình sẽ là một thay đổi nghiêng trời lệch đất.
*
Giờ ngọ hai ngày sau, tại đình thuỷ trong vương phủ hậu hoa viên, hai hàng tỳ nữ, vú già quần áo hoa lệ đứng thẳng tắp.
Trong đình, thiếu nữ nằm bò, ăn vận y phục trắng muốt, điểm xuyết tường vân ở nửa cánh tay, váy lụa xếp gấp thêu hoa, bên dưới lộ ra giày nhỏ tinh tế đụn mây.
Giữa hồ nước, lá sen xanh ngát, nước ao trong suốt, nhìn thấy đáy, cá chép đuôi hồng bơi vòng vòng bên trong. Một con chuồn chuồn bay qua, đậu xuống mặt nước tĩnh lặng, khiến cả đàn cá kinh sợ tản ra.
Mộc Gia Nhu khi vừa mới tỉnh lại cũng cực kỳ khiếp sợ, không thể tin được chính mình không những chưa chết, còn trở lại thời điểm mười lăm tuổi, nhân sinh cùng sự việc xung quanh giống y trong trí nhớ. Hai ngày này mới thoáng hồi phục tinh thần, trong đầu là muôn vàn suy nghĩ.
Nàng trọng sinh, tại thời điểm đã cùng Ngu Bắc Huyền quen biết, chuẩn bị bỏ trốn cùng hắn. Nàng trao hắn tình cảm vẹn nguyên chín năm, cho rằng phu thê đồng hội đồng thuyền, tâm đầu ý hợp. Trước khi chết mới nhận ra, bao lâu nay, mình là trò cười của toàn thiên hạ.
Hiện giờ đã trả giá bằng cả một đời, thứ tình yêu viển vông kia cũng nên tỉnh mộng.
Đời này, hắn mưu kế nghiệp lớn, cưới Trường Bình quận chúa, sau này cùng nàng không còn quan hệ.
Thị nữ Ngọc Hồ đi từ ngoài đình vào, thấy quận chúa đã ngồi đến phát ngốc, thập phần lo lắng. Rõ ràng các đại phu đến xem bệnh đều nói nàng thân thể bình thường, như thế nào tính tình đột nhiên thay đổi rất nhiều.
Nàng vội bỏ xuống chùm lệ chi trên tay, đi đến bên người Gia Nhu, thử hỏi: "Quận chúa, vải chín từ Lĩnh Nam đưa tới, ngài có muốn nếm thử không?"
Gia Nhu quay đầu lại, nhìn đến quả vải căng mọng giữa bàn, vẫn còn sắc hồng, hẳn là mới được hái không đến hai ngày.
Quả vải ở phương bắc vô cùng quý giá, ngay cả có tiền cũng không thể ăn. Chủ yếu là do khó lưu trữ, hái xuống bốn, năm ngày, sắc hương vị đều mất hết. Nhưng ở Vân Nam vương phủ, thức quả này cũng không hiếm lạ.
"Cha còn chưa hồi phủ?"
Ngọc Hồ biết Mộc Thành Tiết hai ngày trước có việc phải rời phủ, đến nay cũng chưa về.
Ngọc Hồ nhìn bốn bề vắng lặng, cúi người nói nhỏ: "Quận chúa mấy ngày trước sai nô tỳ thu thập tay nải, nay đã xong, đang đặt trong phòng. Nếu ngài đã muốn rời Vương phủ, không bằng tận dụng mấy ngày Đại Vương chưa về..."
Gia Nhu thái độ kiên quyết khác thường: "Đem tay nải huỷ đi, sau này không cần nhắc tới nữa."
Ngọc Hồ vạn phần giật mình, Mấy ngày trước, quận chúa còn khăng khăng muốn cùng người nọ cao chạy xa bay, phân phó nàng đem tay nải thu thập tốt, như thế nào bây giờ lại đột nhiê thay đổi chủ ý?
"Tiểu thư!" A Thường từ ngoài đình hóng gió tiến vào, bước chân tuy vội nhưng khí thế vẫn đoan trang.
"Làm sao vậy?" Gia Nhu ngẩng đầu hỏi.
A Thường vuốt ngực cho nhuận nhí rồi mới nói: "Đại Vương đã trở lại, còn mang theo mấy người ngoại trạch về, đang ở chỗ phu nhân."
Thị thiếp Liễu thị của Mộc Thành Tiết ở ngoại trạch, sinh được nữ nhi Thuận Nương. Mấy năm nay, bọn họ vẫn là nước sông không phạm nước giếng, chưa từng thấy qua mặt.
A Thường xụ mặt nói tiếp: "Liễu thị sinh được con trai, muốn danh phận, liền bất chấp cả thời gian ở cữ, ôm nhi tử tới giữa cửa muốn nhờ. Phu nhân thiện tâm, liền đáp ứng bọn họ. Ai, thật tức chết ta. Đại Vương không phải là đang muốn phu nhân ngột ngạt sao?
Thanh Hà Thôi thị sinh ra là nữ nhi của danh gia vọng tộc mấy trăm năm, quyền cao thế trọng, hô mưa gọi gió khắp triều đình. A Thường vào Thôi gia từ khi còn trẻ, dẫn dắt danh môn khuê nữ nhất đẳng ngạo khí, tự nhiên chướng mắt với thiếp thất Liễu thị.
"A bà bình tĩnh, chỉ là một thiếp thất nho nhỏ, mẹ ta còn lo đối không lại sao? Chúng ta đi xem."
A Thường cố ý dừng ở phía sau, cùng Ngọc Hồ trao đổi ánh mắt: "Hai ngày này, quận chúa thế nhưng lại có điều không thích hợp?"
Ngọc Hồ nhỏ giọng trả lời: "Vừa rồi nô tỳ thử hỏi, quận chúa thế nhưng lại nói không muốn đi, còn dặn nô tỳ đừng nhắc lại chuyện đó nữa."
Nét mặt A Thường hiện ra vài phần nghi hoặc. Nàng theo Thôi thị gả tới đây, nhìn Gia Nhu lớn lên, có thể nói là thập phần hiểu biết tính tình của nàng, cơ hồ là đã quyết tâm thì không ai có thể cản.
Hai ngày trước, khi Gia Nhu vừa mới tỉnh lại, biểu tình lại là vô cùng khiếp sợ, sau đó thì lao vào lòng Thôi thị khóc lớn một trận. Hiện tại, cả người đều như có sự thay đổi lớn, trước sau không giống nhau.
Thỉnh đại phu qua chẩn trị, cũng không nhìn ra cái gì xấu.
"Như vậy là tốt nhất. Chuyện kia cũng chẳng vẻ vang gì, truyền ra ngoài sẽ làm mất danh dự của quận chúa, sau này ai cũng không được phép nhắc lại. Ngươi cùng quận chúa thân cận nhất, ngày thường nhớ để tâm chăm sóc nàng." A Thường dặn dò.
" Nô tỳ ghi nhớ." Ngọc Hồ cung kính đáp.