Lão Đại, đây không phải là chơi ta sao? Dương Bất Hối lại đang tắm? Làm sao đi ra ngoài? Trương Siêu Quần len lén vạch trần một góc tấm màn, đập vào đôi mắt hắn, một bàn trang điểm màu đỏ tím, mé trên nến đỏ chiếu sáng rực, trong phòng sắc màu rực rỡ lộng lẫy, mặt trước một tấm thảm treo tường tinh xảo, sương mù bốc hơi nghi ngút, bên trong cái thùng tắm, đương nhiên đó là một tiểu cô nương, tóc tai bù xù, đang giơ lên cao cánh tay ngọc tinh tế, dùng một khối nhỏ có mùi hương thơm đang vẽ loạn trên người.
Trương Siêu Quần thấy nàng đưa lưng về phía cái giường, nhưng nếu hắn cùng Tiểu Chiêu xuống giường bước đi, nhất định sẽ kinh động đến nàng, lúc này đã là ban đêm, nhưng nếu Dương Bất Hối tắm xong, nói không chừng sẽ leo lên giường ngủ, lúc vạch tấm màn nhìn lên, thấy mình đang cùng Tiểu Chiêu nằm cùng một nơi, há không xấu hổ?
Đang chưa biết tính làm sao, thì một làn mùi thơm mê người chui vào lỗ mũi, Tiểu Chiêu đang để sát vào bên tai hắn, thanh âm ép tới rất thấp, nói:
– Tiểu thư đang tắm, chúng ta làm sao đây?
Trương Siêu Quần vừa quay đầu lại định nói chuyện, đôi môi đúng lúc cùng gò má Tiểu Chiêu chạm nhau, trên khuôn mặt trắng mịn kiều mềm, dâng lên hai đóa mây đỏ, kinh hô một tiếng…
Mặc dù thanh âm ép tới cực thấp, nhưng trong đêm khuya lúc yên tỉnh, tiếng vang vẫn là rất rõ ràng, từ trong thùng tắm Dương Bất Hối giật mình, quát lên:
– Là ai?
Trương Siêu Quần thầm kêu hỏng bét, nếu bị Dương Bất Hối nhìn thấy như thế này, chẳng phải là hình tượng tốt đẹp, chính trực, thiện lương, của mình.. bị phá hủy sao?
Lúc này, chỉ nghe tiếng đạp chân, bức trướng màn chợt bị vén lên.
– Ô…Siêu Quần ca ca!
Một tiếng tiểu cô nương che miệng hô lên.
Dương Bất Hối đang cả người tóc mai còn ướt sũng, toàn thân cao thấp không có nửa điểm quần áo che đậy, trơn tuột đứng ở trước giường, tiểu cô nương so với hơn lúc trước cao hơn khá nhiều, có thể là đến ở cùng Dương Tiêu được bồi bổ ăn ngon mặc đẹp nên trổ mả tốt hơn rất nhiều, nàng có chút có chút dấu hiệu phát dục, bên trên hai khỏa anh đào nho nhỏ y, đầu núm vú phấn hồng đặc biệt đáng yêu be bé xinh xắn, trước khu vực tam giác chỉ có mấy sợi lông ngắn ngủn tinh tế mọc trên gò mu, đồi núi lúp xúp nhô lên thành hình cái bánh bao nhỏ, có một khe thịt hở nhỏ màu hồng tươi.
Ba người cùng lúc ngây dại, Dương Bất Hối bỗng nhiên nhớ đến chính mình còn chưa có mặc quần áo, hoảng hốt quay lại như gió xoáy lao ra, nhảy vào lại trong thùng tắm.
Trương Siêu Quần nhìn thấy Tiểu Chiêu mặt đỏ bừng lúng túng, hắn cười khổ:
– Chúng ta đi ra ngoài đi!
Tiểu Chiêu vừa thẹn lại sợ, gật đầu, cngoan ngoãn đi theo sau lưng Trương, trong thùng tắm, Dương Bất Hối một đôi mắt to chuyển động, chỉ lộ ra cái đầu, mặt tròn khả ái vậy mà cũng mang theo mấy phần ngượng ngùng.
– Siêu Quần ca ca… đến khi nào vậy? Sao lại ở trên giường của tiểu muội? Nàng…nàng còn nàng là ai?
Dương Bất Hối liên tiếp đặt câu hỏi.
Trương Siêu Quần kéo lấy Tiểu Chiêu đang đứng lo lắng, ngạc nhiên nói:
– Tiểu muội….... không nhận ra nàng sao?
Dương Bất Hối nói :
– Làm sao muội biết nàng được? Được… Siêu Quần ca ca không tốt a, Tiểu Ngư, Tiểu Nhạn tỷ tỷ ngày nào cũng nhắc tới ca ca, bây giờ ca ca lại mang thêm một tỷ tỷ nữa!
Lúc này, Tiểu Chiêu mới run giọng nói:
– Tiểu thư, là ta.
Dương Bất Hối đôi chân mày cau lại, giọng nói này quen thuộc bất quá, nàng nhất thời há to miệng:
– Ngươi là Tiểu Chiêu?
Tiểu Chiêu gật đầu, nàng bỗng nhiên đưa tay ra ở trên mặt, chỉ vài động tác, thì thấy khuôn mặt nàng đã là con mắt nhỏ, con mắt lớn, lỗ mũi cùng khóe miệng tất cả cũng vặn vẹo lấy, hình dáng cực kỳ kinh người, Trương Siêu Quần cũng sợ hết hồn, vội vàng nói:
– Tốt lắm, Tiểu Chiêu cũng đừng giả ma giả quỷ dọa ta, muốn hù chết ta à…
Tiểu Chiêu bật cười, trên khuôn mặt xinh đẹp đã khôi phục lại bình thường.
Dương Bất Hối ngó lấy Tiểu Chiêu nhìn sang, vừa nhìn xem Trương Siêu Quần, bỗng nhiên nói:
– Siêu Quần ca ca, mau giết nàng đi!
Trương Siêu Quần cười nói:
– Tại sao? Nàng cũng không phải là người xấu.
Dương Bất Hối nói:
– Phụ thân nói, nàng lai lịch không rỏ ràng, sợ là không hảo ý.
Tiểu Chiêu thân thể mềm mại khẽ run, nói:
– Tiểu thư, Tiểu Chiêu đối với tiểu thư cùng Dương tả sứ không bao giờ có ác ý.
Trương Siêu Quần cũng nói:
– Thôi được rồi muội tử, nguyên nhân trong chuyện này, bản thân ta cũng có biết vài phần, chắc chắn là sẽ Tiểu Chiêu sẽ không hãm hại ngươi.
Dương Bất Hối bán tín bán nghi, chần chừ:
– Nếu ca ca đã nói như thế, thì… tiểu muội đây tạm thời tin, nhưng cẩn thận vẫn là hay hơn.
Nàng lại nói tiếp:
– Siêu Quần ca ca, ca ca giúp muội cầm y phục đến đây, xong rồi muội dẫn ca ca đi gặp Tiểu Ngư, Tiểu Nhạn tỷ tỷ.
Trương Siêu Quần ngẩn người ra, Dương Bất Hối mặc dù tuổi còn nhỏ, nhưng dù sao cũng là một tiểu cô nương, chính mình ở trong khuê phòng nàng vô tình nhìn thấy nàng tắm cũng đã lá quá lắm rồi, bây giờ lại cầm lấy y phục của, vậy cũng quá là khó nhìn đấy.
Tiểu Chiêu vội nói:
– Tiểu thư, để ta giúp cầm cho tiểu thư.
Dương Bất Hối kêu lên:
– Không cần ngươi cầm, ta muốn Siêu Quần ca ca cầm cho ta!
Tiểu Chiêu vẻ mặt buồn rầu, dừng bước không tiến, Trương Siêu Quần hướng nàng khẽ mỉm cười, vỗ vỗ vai nàng, nói:
– Tiểu Chiêu chớ để ý, nàng vẫn còn là hài tử.
Tiểu Chiêu gật đầu, mặc nhiên im lặng, Dương Bất Hối nghe thấy bĩu lấy cái miệng nhỏ nhắn, nói:
– Muội không còn là hài tử, nhưng ca ca vẫn cứ xem muội như vậy.
Trương Siêu Quần thấy nàng thần thái ngây thơ khả ái, không khỏi ha ha cười, nói:
– Đúng vậy …đúng vậy, không nhỏ…
Trương Siêu Quần đối tiểu cô nương như thế cũng không để ở trong lòng, thuận miệng trêu đùa y, đi tới thùng tắm bên cạnh để y phục nàng trên cái ghế tròn nhỏ, đưa tới, lại thấy Dương Bất Hối hầm hừ ngó lấy chính mình, tay nhận lấy, khẽ kêu lên:
– Tốt lắm, muội biết ca ca xem muội như hài tử ! Hừ…quay đầu đi, chẳng lẽ ca ca còn muốn nhìn bổn tiểu thư mặc quần áo sao?
Trương Siêu Quần ha hả cười, quay đầu ngó qua vách tường, Dương Bất Hối một bên mặc quần áo, vừa nói:
– Siêu Quần ca ca… ca ca đi lên Quang Minh đỉnh khi nào vậy? Phụ thân có nói, Quang Minh đỉnh hiện nay có đến mười lăm đường phòng tuyến, trừ phi là bay vào, nếu không thì khó mà lên nổi, ca ca làm sao đi lên?
Trương Siêu Quần suy nghĩ một chút, quyết định là không đem chuyện bí đạo nói ra, nói:
– Trước đó ít lâu, Siêu Quần ca ca ta mới luyện xong một môn tuyệt thế khinh công, nên ta chính là bay lên.
Dương Bất Hối trợn lấy mắt to mếu máo nói:
– Nào có khinh công lợi hại như vậy sao? Đây chẳng phải là so sánh với Vi Bức Vương còn lợi hại hơn? Siêu Quần ca ca lại gạt tiểu muội! Hừ ..hừ.. ca ca không nói cũng được,muội sẽ đi nói với Tiểu Ngư, Tiểu Nhạn tỷ tỷ, là ca ca cùng Tiểu Chiêu ở trên giường của muội.. hừ hừ… rình coi muội tắm!
Trương Siêu Quần ngẩn ra, tiểu quỷ này, sao lại điêu ngoa giống cây ớt vậy, bực này quả thật là lợi hại?
– Ha ha… ha ha… ta cùng Tiểu Chiêu đúng là có ẩn núp ở trên giường nhưng để thương lượng việc lớn đấy, cho nên cũng không tính là nhìn lén tiểu muội tắm, mà cho là ta có ta nhìn, dù sao tiểu muội cũng còn là tiểu hài tử, thì ta sợ gì chứ?
Dương Bất Hối bị chọc giận tức lệch miệng, oán hận nói:
– Được rồi, lần sau ca ca có cùng Tiểu Ngư, Tiểu Nhạn tỷ tỷ ngủ, tiểu muội cũng đi nhìn lén giống vậy!
Trương Siêu Quần nghẹn họng nhìn trân trối, này… đây là loại người gì a, chuyện như vậy mà cũng nói được?
Hắn làm sao biết được, Dương Bất Hối cùng một lúc đến Quang Minh đỉnh với ngũ cô Kỷ Yên Nhiên, Trương Vô Kỵ, Tiểu Ngư, Tiểu Nhạn nên rất gần gũi, cùng hai chị em song sinh Tiểu Ngư, Tiểu Nhạn lại có quan hệ càng tốt hơn, thường xuyên cũng đi theo tỷ muội các nàng ngủ chung, có mấy lần lúc nửa đêm bị tỷ muội các nàng xầm xì nói chuyện đánh thức, qua câu chuyện kể các nàng cùng Trương Siêu Quần tách ra thời gian lâu như vậy, trong lòng thương nhớ vô cùng, hai tỷ muội cũng có lúc nói chuyện khi cùng Trương Siêu Quần ngủ chung, nào ngờ nhìn như đã ngủ say Dương Bất Hối đã nghe hết, Dương Bất Hối đối với chuyện nam nữ kiến thức còn nông cạn, nào biết gì chỉ tự nhiên thuận miệng nói ra.
Trương Siêu Quần nhìn thấy Tiểu Chiêu co rúm người vì xấu hổ, cười hắc hắc, nói lảng sang chuyện khác:
– Trương Vô Kỵ ra sao rồi? Ta lần này tới đây, là trị thương cho hắn.
Dương Bất Hối chán nản nói:
– Vô kỵ ca ca gần đây thể bị hàn độc phát ngày càng nặng nề, phụ thân đã mời rất nhiều danh y, nhưng ai cũng đều nói… đều nói Vô Kỵ ca ca không sống nỗi tới mùa hè.
Trương Siêu Quần thở dài, nói:
– Không nói trước được sẽ ra sao, để ta đến trị cho hắn hàn độc, tiểu muội, mặc y phục xong chưa? Mặc xong dẫn ta đi gặp Vô Kỵ, hy vọng có biện pháp hữu dụng để chữa trị cho hắn.
Dương Bất Hối vui vẻ, nói:
– Sớm đã mặc xong.
Trương Siêu Quần xoay người lại, gặp nàng mặc bộ quần áo màu vàng nhạt, mép váy, vạt áo đường viền tô điểm là thuần màu bạch sắc, làm nổi bật tựa như một đóa hoa kiều diễm, trong lòng đúng là khẽ động, không biết thế nào, trong đầu thế lại hiện ra thân thể trần truồng mới vừa rồi của Dương Bất Hối một màn, cái kia non mịn giữa hai đùi, nhã non mềm uyển chuyển đường cong, trắng nõn nà dưới bụng, bên dưới gò mu non nớt đến nỗi ngay cả vài sợi lông tơ vẫn còn tựa như là còn hôi sữa, cái khe nứt nhỏ tươi mát chỗ sâu tươi rói màu hồng, là bực nào hương thuần…
– Siêu Quần ca ca, chúng ta bây giờ đi tìm Vô Kỵ ca ca sao?
Dương Bất Hối nháy lấy đôi mắt đen lúng liếng, rồi nhìn Tiểu Chiêu đứng ở một bên, hỏi:
– Còn Tiểu Chiêu thì sao?
Trương Siêu Quần vội ho một tiếng, đem trong đầu ý niệm tà ác xua tan, hướng Tiểu Chiêu vẫy tay nói:
– Tiểu Chiêu, ngươi qua đây.
Tiểu Chiêu sợ hãi tiến lên, Trương Siêu Quần một tay nắm chặt tay nhỏ kiều nộn Tiểu Chiêu, một cái tay khác kéo qua Dương Bất Hối, tả hữu nhìn lên, trịnh trọng nói:
– Tiểu Chiêu lai lịch, chắc hẳn tiểu muội cùng phụ thân muội đều cảm thấy rất thần bí, đúng không? Kỳ thật không cần lo lắng, ta dám cam đoan cùng với tiểu muội cùng Dương tả sứ, nàng đối với chúng ta đều không có ác ý, bất luận là tiểu muội có tin hay không, lâu ngày sẽ rõ lòng người, sau này cũng đừng làm khó nàng, khi nào gặp phụ thân muội, ta tự mình sẽ nói.
Tiểu Chiêu nghe được hắn nói lời này, vành mắt đỏ lên, rơi lệ, run giọng nói:
– Đa tạ công tử.
Trương Siêu Quần mỉm cười, dáng bộ khả ái của nàng sở động lòng người, lê hoa đái vũ, khiến cho người thương yêu, hắn vươn tay ra, để lên trên cái đầu nàng sờ soạng, nhẹ nhàng nói:
– Tạ cái gì, Tiểu Chiêu đi nghỉ ngơi đi, ta có việc chính sự phải làm.
Tiểu Chiêu bị hắn sờ trên mặt đỏ bừng, ngoan ngoãn đi ra ngoài, Trương Siêu Quần nhìn theo bóng lưng thướt tha uyển chuyển, tựa như một đóa hoa nhỏ tinh khiết trắng noãn động lòng người, nhìn theo đến ngây người, Tiểu Chiêu đi đến cửa phòng xoay người lại, hai người bốn mắt hợp nhau, Tiểu Chiêu thình thịch nhịp tim, giật mình, vội vàng rời đi.
Dương Bất Hối đột nhiên nói:
– Siêu Quần ca ca..nhìn còn chưa có đủ sao? Hay là để muội mang ca ca lén lút đi đến phòng nàng nhìn trộm, chúng ta tha hồ mà nhìn nàng, như thế nào được không?
– Vậy thì tốt quá…
Trương Siêu Quần khẽ giật mình, trả lời ngay, gặp phải Dương Bất Hối một đôi mắt đen bóng láu cá ngó lấy mình, hắn vội vàng sửa lời nói:
– Ai mà làm kỳ thế? Người ta là một tiểu cô nương gia, tại sao lại đi nhìn?
Mặt mo của hắn đỏ lên.
Dương Bất Hối hừ một tiếng:
– Hứ…ca ca vừa rồi hai con mắt lưu luyến nhìn không bỏ, ca ca cho rằng muội tuổi còn nhỏ, nhìn không ra đến sao? Có phải ca ca thích nàng?
Trương Siêu Quần thấy Dương Bất Hối tuổi còn nhỏ, dáng người mặc dù bây giờ so với các nữ hài cùng lứa tuổi thì xem như là dáng cao mảnh khảnh hơn, nhưng nhìn thế nào đi nữa cũng chẳng ra là một hài tử, lời nói ra của Dương Bất Hối, lại thật giống như là tình lữ bị ăn dấm vậy, hắn không khỏi bật cười:
– Xảy ra chuyện gì? Nhìn muội dạng như vậy, giống như bị ăn dấm chua, đừng nói là muội thích ca ca chứ?
Dương Bất Hối khuôn mặt nhỏ nhắn bên trên đỏ lên, thè lưỡi, nói:
– Hứ…ai có rảnh mà thích ca ca chứ? Ca ca đừng nói bậy.
Trương Siêu Quần:
– Ồ? Không rảnh sao? Vây thì nếu có thời gian rảnh, thì có phải sẽ liền thích ta à?
Dương Bất Hối bĩu môi, Trương Siêu Quần thấy nàng gặp biểu hiện tinh trẻ con, cười nói:
– Tốt tốt, chúng ta nhanh đi tìm Vô Kỵ đi.
Nói xong liền đi ra ngoài cửa.
Dương Bất Hối dẫn hắn đi qua bên trong hành lang rộng lớn, qua một vườn hoa, mới đến gian phòng của Trương Vô Kỵ ở, dọc trên đường, có mấy nha hoàn đi qua, ai gặp Trương Siêu Quần, đều là si ngốc ngơ ngác, Dương Bất Hối cái miệng nhỏ nhắn, chu đến cao hơn.
– Vô Kỵ ca ca! Vô Kỵ ca ca! Siêu Quần ca ca đến rồi!
Dương Bất Hối đến trước cửa gian phòng thì dừng lại, kêu lên.
Bên trong giống là có tiếng người nhẹ nhàng “ hừ “ một tiếng, mà không có tiếng đáp lại, Trương Siêu Quần cũng kêu lên, chợt nghe trong phòng “bộp bộp”, Trương Siêu Quần giật mình, vươn tay nhẹ nhàng vỗ cánh cửa, đem cánh cửa chấn động văng ra, thì thấy dưới đất nằm ngửa ra một người, Trương Siêu Quần vội vàng kêu lên:
– Bất Hối, nhanh mau châm nến!
Phóng người lên trước, hắn đem người kia ôm lấy, đặt lên giường, ngọn nến đã đuợc thắp sáng, thì thấy Trương Vô Kỵ cả mặt xanh lè, toàn thân run rẩy, gương mặt thanh đúng là bị giày vò đến không thành người nữa, hai mắt hơi mở, toả ra sự chờ mong, âm thanh yếu ớt:
– Siêu Quần….. rốt cục huynh tới rồi…
Trương Siêu Quần tim như bị đao cắt, Trương Vô Kỵ mới bất quá 17 – 18 tuổi, vốn là phong nhã hào hoa, thiếu niên sức sống tràn trế, lại bị hàn độc giày vò đến người không ra người, quỷ không ra quỷ, Trương Thúy Sơn cùng Ân Tố Tố dưới suối vàng nếu như biết được, cũng chết không nhắm mắt! Trương Siêu Quần cả giận thốt lên:
– Huyền Minh nhị lão, cừu oán này, lão tử cùng các ngươi sẽ có lúc kết thúc món nợ này.
Dương Bất Hối chân tay luống cuống, cầm lấy ngọn nến, gấp đến độ nước mắt ứa ra, Trương Siêu Quần nói:
– Bấy Hối đừng hốt hoảng, có ta ở đây, Vô Kỵ không có việc gì đâu!
Nói lấy, rồi hắn đem Trương Vô Kỵ đỡ dậy, bàn tay dán tại sau lưng y hắn, một làn chân khí thuần khiết hùng hậu chậm rãi độ nhập…
Dương Bất Hối khi nghe hắn nói câu “Có ta ở đây nơi này, Vô Kỵ không có việc gì.”
Trong mắt phát ra một tia hào quang kì dị, nàng đúng là cấp tốc bình tĩnh trở lại, lặng lẽ tìm một cái ghế, đem cây nến cắm ở phía trên, đến cửa phòng đóng lại, trở về ngồi ở dươi chân giường nhìn theo, không bao lâu, Trương Vô Kỵ thân thể đã không còn phát run, lại trôi qua một lát, trên mặt y đúng là dần dần có chút huyết sắc, từ trên đỉnh đầu Trương Siêu Quần, một cỗ màu trắng sương mù dạng khí từ từ bốc lên, xoay quanh không tiêu tan, trên mặt của hai người, đều là mồ hôi đổ rong ròng, đến ngay cả chính Dương Bất Hối cũng cảm thấy hơi thở nóng bỏng lây lan.
Dương Bất Hối si ngốc ngó lấy hai mắt Trương Siêu Quần đang khép hờ, nhìn hắn thật giống như một ngọn núi cao đứng sừng sững ở trước mặt, không nói ra được cảm giác an toàn, để người sinh ra một loại cảm giác chỉ cần có hắn ở bên cạnh,thì dù có chuyện gì cũng không còn sợ, tiểu cô nương tuy là tuổi nhỏ, đối với tình cảm nam nữ này, cũng có cái hiểu, cái không…..
Bên cạnh nàng lúc này chỉ có Dương Tiêu là một đại nam nhân dạy nàng tập võ, về phần chuyện nam nữ, Dương Tiêu võ công tuy cao, lại là không thể thay thế thiên chức mẫu thân, không cách nào dạy nàng được cái gì, ngay chuyện săm sửa cho nàng y phục mà cũng có cái gì không ổn, ngũ cô Kỷ Yên Nhiên thì xưa vùi đầu tập võ, mà cho tới bây giờ cũng đều là mạng che mặt, không ai nhìn thấy dáng dấp thật của nàng, Dương Bất Hối đối với ngũ cô Kỷ Yên Nhiên thì có phần xa lánh, chi có hai tỷ muội Tiêu Ngư, Tiểu Nhạn ngày thường đẹp mắt, luôn vui cười, cùng Dương Bất Hối chơi với nhau rất tốt, cùng giường ngủ chung cũng là sự thường, hai tỷ muội các nàng có khi len lén trong đêm khuya thường nói về Trương Siêu Quần, bất tri bất giác cũng lây nhiễm sang cho Dương Bất Hối, do đó nàng cảm thấy Siêu Quần ca ca trên đời này là ghê gớm nhất, thậm chí còn vượt qua cả phụ thân nàng.
Dương Bất Hối cứ như thế ngó lấy hắn, ngơ ngác không nhúc nhích, gặp hắn nhíu mày, nàng không khỏi đau lòng, gặp hắn chảy mồ hôi, nhịn không được móc ra khăn hương, nhưng rồi lại nghĩ tới lúc này thời khắc khẩn yếu, tuyệt đối không thể loạn đụng đến hắn, mãi cho đến khi ngoài cửa sổ sắc trời dần sáng, tiếng gà gáy chó sủa, mơ hồ vọng đến, lúc này nàng mới chợt bừng tỉnh, thì ra trời đã sáng, nghĩ đến mình cứ như vậy mà ngồi nhìn hắn nhìn suốt cả đêm, thế mà mảy may cũng không thấy mệt mỏi, trên mặt nhất thời lại đỏ lên.
Lập tức, Dương Bất Hối chợt nhớ tới, vận công chữa thương là không thể bị người quấy rầy, liền rón rén xuống giường, lặng lẽ đi tới cửa, thì nhìn thấy một nha hoàn đi tới, trong lòng nàng khẩn trương, đưa ngón trỏ ra đặt ở trên môi, liên tục khoát tay, nha hoàn kia cũng là người thông minh, hiểu được ý của Dương Bất Hối, nàng kéo lấy nha hoàn đến một bên, thấp giọng dặn dò, để cho truyền lời đi, báo cho người khác không được tiến đến bên trong hoa viên trước gian phòng của Trương Vô Kỵ.
Ngó theo nha hoàn kia rời đi, Dương Bất Hối giống như là mới vừa làm một chuyện không tầm thường, một hành động vĩ đại, nàng hưng phấn, trở lại nơi cửa phòng, tựa bên cạnh cửa, ngó lấy Trương Siêu Quần vẫn đang vận công chữa thương cho Vô Kỵ, bên trong tâm thật là bình an vui sướng.
Cũng không lâu lắm, thì lại nghe từ ngoài cổng vườn hoa truyền đến tiếng bước chân, Dương Bất Hối bực tức, thầm nghĩ: “ Là nô tài nào không nghe lời, còn muốn đi đến xông vào, hừ…định phải giáo huấn một phen mới được!”
Đón tiếng bước chân đi đến, người kia bước rất nhanh, thì ra là phụ thân nàng! Dương Bất Hối thè lưỡi, người này thì không thể dạy dỗ giáo huấn được rồi.
– Bất Hối… Vô Kỵ đã xảy ra chuyện gì? Vừa rồi Tiểu Đào nói cho ta biết…
Dương Tiêu thấy Dương Bất Hối vội vàng, hai tay lắc lắc ra hiệu im lặng, nên tiếng đến gần, ngạc nhiên nói:
– Phát sinh cái chuyện gì?
Dương Bất Hối thấp giọng nó:
– Siêu Quần ca ca đã tới, đang chữa thương cho Vô Kỵ ca ca, chúng ta đừng quấy rầy hắn.
Dương Tiêu giật mình hỏi:
– Hắn tới rồi sao? Làm thế nào mà ta lại không biết?
Quang Minh đỉnh trấn giữ 15 cửa ải, hắn vậy mà có thể đến nơi này thần không biết quỷ không hay, quả là quái lạ.
Cùng Dương Bất Hối bước vào đến đứng trước cửa phòng, Dương Tiêu thấyTrương Siêu Quần đang dùng chân khí chữa thương cho Trương Vô Kỵ, y không khỏi thất vọng, loại biện pháp này, y cũng đã từng thử qua, căn bản chỉ có thể ức chế mà không thể trừ tận gốc, y tưởng là Trương Siêu Quần dùng biện pháp tốt nào khác, thì ra cũng là phương pháp hạ sách nhất, lắc đầu miệng hỏi Bất Hối:
– Hắn chữa thương cho Vô Kỵ bao lâu rồi?
Dương Bất Hối trả lời:
– Từ tối hôm qua cho tới bây giờ đây.
Dương Tiêu giật mình nói:
– Cái gì.
Dương Tiêu là cao thủ võ học, không phải như là Dương Bất Hối cái gì cũng không biết, dùng chân khí chữa chữa thương, tự thân hao tổn khí lực cực lớn, cho dù là Dương Tiêu, y cũng nhiều lắm là chỉ có thể kiên trì một khắc đồng hồ, đã là cực hạn, lúc trước Trương Tam Phong trừ độc cho Trương Vô Kỵ, lấy hơn tám mươi năm nội công tu vi, sử dụng “Thuần dương vô cực công” tất nhiên là Trương chân nhân luyện đến trình độ đăng phong tạo cục, mà cũng chỉ có thể đứng vững trong nửa canh giờ mà thôi, Trương Siêu Quần hắn còn quá trẻ, nội công dù thâm sâu đến đâu, cũng không có khả năng vượt qua Trương Tam Phong được!
Dương Tiêu hỏi thời gian, tính ra đến lúc này, đã hơn ba canh giờ, làm sao mà không khỏi kinh ngạc, nghĩ sao cũng không thông tại sao lại được như thế. Kỳ thật y làm sao biết được, Trương Siêu Quần thật ra là dùng Đoạn Tục pháp, khi chân khí sắp cạn, lập tức tiến hành điều tức thổ nạp, hắn cũng không phải đơn thuần là dùng chân khi trừ độc, mà lợi dụng Ngọc Nữ Tâm Kinh đưa theo vào, cùng với chân khí Cửu Dương thần công đưa vào cơ thể của Trương Vô Kỵ, trợ giúp hắn cố bản bồi nguyên, đợi trong cơ thể hắn khi có cơ sở nhất định đủ sức, thì có thể tự hành mà trừ độc, sư dụng dạng này mới hy vọng cứu trở về cái mạng nhỏ của Trương Vô Kỵ được.
Dương Tiêu nhìn trong chốc lát, nữ nhi bảo bối kiên quyết không cho phép không cho y vào, đành phải hậm hực rời đi.
Mãi cho đến đến buổi trưa qua, Trương Siêu Quần lúc này mới thu hồi nội lực, giờ phút này, hắn toàn thân rã rời vô lực, trong đan điền, chân khí phiêu đãng, nhưng cuối cùng cũng là đã đại công cáo thành, Trương Siêu Quần cười ha ha vài tiếng, lúc đang muốn bước xuống giường, bỗng nhiên thân thể mềm nhũn, rầm một cái lăn quay ngã xuống…
– Siêu Quần ca ca…
Đang mệt mỏi mơ mơ màng màng ngủ quên, Dương Bất Hối nghe văng vẳng mấy tiếng cười, giật mình tỉnh giấc, thì nhìn thấy Trương Siêu Quần từ trên giường ngã xuống, nàng kinh hãi, bước lên, thì lúc này Trương Siêu Quần đã tự mình ngồi dậy, thấy Dương Bất Hối mặt mũi tràn đầy lo lắng ngó lấy mình, hắn mỉm cười nói:
– Không có việc gì… không có việc gì, tại ta không cẩn thận trượt chân, quá mệt mỏi, ta muốn ngủ một giấc, suốt một đêm không ngủ, mắt đã quầng thâm đến thê thảm rồi.
Dương Bất Hối nhẹ gật đầu, nói:
– Để muội dẫn ca ca đi về phòng!
Lập tức lại hỏi tiếp:
– Mắt quầng thâm là cái gì?
Trương Siêu Quần nói:
– Là thức đêm không ngủ, khuôn mặt người sẽ trở nên không còn xinh đẹp nữa.
Dương Bất Hối mắng:
– Ca ca là đại nam nhân, còn sợ cái này sao?
Trương Siêu Quần trừng mắt nhìn, nói:
– Nam nhân thì cũng cần phải thật xinh đẹp, mới có đại cô nương và tiểu cô nương ưa thích đúng không? Lúc ta chữa thương cho Vô Kỵ, muội chẳng phải là mi mắt không nháy ngó lấy ta sao? Nếu như ta mặt ủ mày chau, như tiểu lão đầu khô quắt, muội sẽ không nhìn ta sao?
Dương Bất Hối xấu hổ, giẫm chân nói:
– Ai mi mắt không nháy mắt ngó lấy ca ca? Ca ca nói bậy! Vu oan muội! Lúc đó muội là đang nhìn lấy… ngó lấy Vô Kỵ ca ca!
Trương Siêu Quần biết rõ nàng nói lung tung, nhưng trong lòng hắn cũng hơi chua chua, loại tâm tình này, thực là làm cho người ta khó hiểu, rõ ràng nàng bất quá là một tiểu cô nương, mà cũng không phải là quá tuyệt sắc, Chỉ Nhược, Tiểu Chiêu, Tuyết Lĩnh Song Sơn, sắc đẹp của ai cũng đều mạnh hơn Dương Bất Hối nhiều, bỗng nhiên hắn giật mình, thầm nghĩ: “Chẳng lẽ là ta lại có tính yêu thích tiểu cô nương?“
Nghĩ đến thế hắn hoảng sợ vội vàng đi ra ngoài phòng, Dương Bất Hối thấy hắn không nói gì, đi theo, trong lòng bỗng mừng thầm, mình chỉ nói đại đùa là ngó lấy Vô Kỵ ca ca, hắn đã không nói gì, chẳng lẽ… chẳng lẽ hắn giận mình? Hắn sinh khí như thế có nghĩa là thích mình! Dương Bất Hối càng nghĩ càng thấy đúng là như thế, đi phía sau hắn, tâm hoa nộ phóng, tựa như vừa uống một chén mật ngọt, chẳng mấy chốc đã đi ra cổng sau vườn hoa.
Dương Bất Hối bỗng nhiên nói:
– Hay là đi đến phòng của muội đi? Giường của muội vừa mềm lại dễ chịu, nhất định bao ca ca sẽ ngủ rất ngon.
Trương Siêu Quần giật mình, ai lại đến khuê phòng của tiểu cô nương như nàng ngủ? Nếu bị Dương Tiêu biết được mình thông đồng với khuê nữ của y, còn không cùng mình liều mạng sao! Chắc chắn là không được rồi, hắn liền nói:
– Không được, ta đi đến nơi của Tiểu Ngư, Tiểu Nhạn nghỉ ngơi, cũng đã lâu chưa gặp lại các nàng.
Không khỏi nhớ tới hôm nào cùng các nàng hai tỷ muội trên giường kiều diễm phong quang, trên mặt hiện hắn hiện lên một nụ cười bỉ ổi.
Dương Bất Hối nói:
– Ừ..cũng được, để muội dẫn ca ca đi đến chỗ của các nàng.
Trong mắt nàng bỗng nhiên tỏa ánh sáng, thần thái kỳ lạ, thoáng cai biến mất.
Lúc này Tiểu Ngư, Tiểu Nhạn cùng Kỷ Yên Nhiên đều đang ở tại trong phòng khách sau vườn hoa, một gian nhà ở đầu phía tây, nơi này u tĩnh lịch sự tao nhã, đó là một địa phương tốt, Trương Siêu Quần không khỏi đối với Dương Tiêu âm thầm cảm kích.
Vừa đến nơi chợt nghe trong viện truyền đến âm thanh quyền cước đánh nhau, hắn đem Dương Bất Hối kéo qua một bên, thăm dò nhìn xem, thì thấy tam nữ đổ mồ hôi ướt át, đang đánh lấy một bộ quyền hắn không biết tên, những đôi bàn tay trắng như phấn, dáng vẻ thướt tha mềm mại, Tiểu Ngư, Tiểu Nhạn, cái kia Kỷ Yên Nhiên mặc dù khăn tím che mặt, không nhìn thấy dung mạo, nhưng uyển chuyển dáng người nhìn qua cũng cũng thấy không thuộc về thiếu nữ thanh xuân mà là yểu điệu thục nữ, hắn thật mở rộng tầm mắt, nhất là đôi bầu vú cao ngất xốp giòn, theo động tác đánh quyền có chút rung động, quả nhiên là đẹp không sao tả xiết….
Dang nhìn mãi mê, thình lình Dương Bất Hối một cái tay nhỏ để trên vành tai hắn dùng sức nhéo một phát, đau điếng hắn quay lại nhìn thì gặp trên khuôn mặt nhỏ của nàng nàng đang tức giận, hắn ngạc nhiên hỏi:
– Muội làm cái gì mà nhéo lỗ tai ta?
Dương Bất Hối hừ một tiếng, nói:
– Ca ca không biết vừa rồi bộ dáng rất là đắm đuối thô bỉ lắm sao?
Trương Siêu Quần nói:
– Ta nhìn lão bà của mình, muội ăn dấm cái gì chứ!
Dương Bất Hối hung tợn:
– Ca ca nhìn Tiểu Ngư, Tiểu Nhạn hai tỷ tỷ thì muội không nói, nhưng vừa rồi giống như là say đắm một mực đang nhìn Kỷ a di! … Phi! Muội làm gì mà ăn dấm chua?
Trương Siêu Quần chợt nghĩ đến, Dương Bất Hối lâu nay ở cùng chắc là đã thấy qua khuôn mặt của Kỷ Yên Nhiên, hắn nuốt nước bọt nói:
– Bất Hối, muội nói xem là Kỷ a di xinh đẹp, hay là Tiểu Ngư tỷ tỷ đẹp hơn?
Dương Bất Hối cảnh giác nói:
– Ca ca hỏi cái này để làm cái gì?
Trương Siêu Quần nói:
– Hỏi một chút mà thôi, chỉ là lòng hiếu kỳ ..
Dương Bất Hối cong lên cái miệng nhỏ nhắn, ngang nhiên nói:
– Không nói!
Đúng lúc này, hai người nói chuyện với nhau đã kinh động đến tam nữ đang luyện quyền, Tiểu Ngư giọng dịu dàng quát:
– Là ai vậy?
Dương Bất Hối đi ra ngoài, cao giọng nói:
– Tiểu Ngư tỷ tỷ, mau tới đây, tiểu muội bắt được một lang trắng đây!
Đổ mồ hôi! Lang trắng mà có thể đẹp trai sao? Trương Siêu Quần cười ha ha, cùng đi ra, tam nữ đều là chấn động, Tiểu Ngư, Tiểu Nhạn kinh hỉ duyên dáng gọi to:
– Công tử!
Tiếng kêu như chim Hoàng Oanh, trăm miệng một lời, chạy vội tiến lên, chỉ có Kỷ Yên Nhiên là hai mắt thần thái rất trầm tĩnh.
Một đôi kiều diễm hoa tỷ muội tựa như yến non bay về rừng, một trái một phải, mỗi người nắm lấy một bên cánh tay của Trương Siêu Quần, y như là chim non nép vào người, líu lo không ngừng hỏi thăm hắn, cảm giác hưng phấn lộ rõ trên mặt, vừa đi tiến vào bên trong viện, Kỷ Yên Nhiên bỗng phát hiện ra hắn sắc mặt tái nhợt, bước chân không vững lắm, cau mày hỏi:
– Trương công tử, ngươi sắc mặt không được tốt, chẳng lẽ trong người không được khỏe?
Lúc này Tiểu Ngư, Tiểu Nhạn mới là giật mình, rồi nghe Dương Bất Hối đem chuyện hắn vì Trương Vô Kỵ trắng đêm trị liệu kể ra, Kỷ Yên Nhiên vội vàng nói:
– Tiểu Ngư, Tiểu Nhạn, các ngươi mau đỡ Trương công tử vào trong phòng nghỉ ngơi đi.
Trương Siêu Quần quả thật là mệt mỏi, cũng không nhiều lời, quay qua Kỷ Yên Nhiên mỉm cười, thuận theo vào trong trong phòng Tiểu Ngư, Tiểu Nhạn, trang trí lộng lẫy không thua gì khuê phòng Dương Bất Hối, hắn càng có hảo cảm với Dương Tiêu.
Vừa đi vào, liền ngửi được mùi hương khí, u nhã mà không ngán, hương nồng nàm mà không tầm thường, Trương Siêu Quần nói:
– Tiểu Ngư, Tiểu Nhạn, các ngươi phẩm vị càng ngày càng cao a, nơi này thơm quá! Là mùi hương phấn, hay là của mùi thơm cơ thể các ngươi vậy?
Tiểu Ngư, Tiểu Nhạn hai nữ đồng thời sẵng giọng:
– Chán ghét!
Kỷ Yên Nhiên phía dưới tấm khăn tím, da thịt ửng hồng, nói:
– Trương công tử, ngươi cứ nghỉ ngơi thật tốt đi, có gì thì chúng ta ở sát vách cứ gọi.
Nàng quay về phía Tiểu Ngư, Tiểu Nhạn nói:
– Chúng ta cũng không nên quấy rầy Trương công tử nữa.
Tiểu Ngư, Tiểu Nhạn ngó lấy hắn lưu luyến không muốn rời đi, Trương Siêu Quần cũng vô cùng phiền muộn, ngồi lên trên giường ngà thơm ngào ngạt, tấm màn phủ giường màu hồng, gối màu đỏ, có cảm giác thật là ấm áp vui tươi, Trương Siêu Quần ngồi xếp bằng, lẳng lặng tiến vào trạng thái điều tức thổ nạp, Cửu Dương Chân Kinh bên trong pháp môn luyện khí quả nhiên là huyền diệu vô cùng, một lát sau, trong đan điền chân khí đã tràn đầy, hơn nửa canh giờ , nội lực của hắn khôi phục gần như như lúc ban đầu, hắn liền nằm uỵch xuống giường, bất giác nằm trên tấm thảm gấm mềm nhũn mền thiếp đi hồi nào không hay.
Không biết đến giờ nào, mơ mơ màng màng thì nghe tiếng cửa mở “két két” bị đẩy ra, Trương Siêu Quần lập tức mở mắt ra, trước mắt thấy ánh nến đỏ, bồng bềnh đến, thì ra đã là vào ban đêm.
Trương Siêu Quần nói:
– Là Tiểu Ngư hay Tiểu Nhạn vậy?
Người kia chậm rãi đóng cửa lại, đem cây nến đặt ở trên bàn, nói:
– Là ta.
Nghe tiếng nói đúng là Kỷ Yên Nhiên, Trương Siêu Quần trong lòng đột nhiên nhảy một cái, ánh mắt dần dần rõ ràng, Kỷ Yên Nhiên một thân y phục màu xanh nhạt mỏng thướt tha, càng làm nổi bật làn da thịt như tuyết ngọc, trong tay nàng bưng lấy một cái bát, hơi nóng còn bốc hơi, chậm rãi đi đến bên cạnh giường, nói:
– Trương công tử đã ngủ một giấc thật lâu rồi, Tiểu Ngư, Tiểu Nhạn có tới mấy lần, gặp ngươi ngủ say sưa, nên không dám quấy rầy ngươi, Trương công tử đói bụng chưa? Ta vừa rồi nấu xong cháo nấm tuyết, công tử nếu đói bụng, thì ăn chút rồi hãy ngủ tiếp!
Trương Siêu Quần mỉm cười nói:
– Kỷ tỷ tỷ đã có lòng, đa tạ …đa tạ, tiểu đệ chính là đang đói bụng đây.
Hắn định muốn rời giường, Kỷ Yên Nhiên cản lại nói:
– Trương công tử đừng khách sáo, công tử đã quên rồi sao? Hôm đó ta đã từng nói qua, Trương công tử nếu như có thể cứu ta, thì ta sẽ nguyện ý làm nha hoàn cho công tử, cứ ngồi đấy để ta mang đến cho công tử ăn.
Trương Siêu Quần trên mặt đỏ lên một mảnh, một đại cô nương còn không có để cho mình thấy qua dung mạo, cứ như thế khoảng cách thật gần giúp mình ăn cháo, phàm là chỉ cần là nam nhân, ai cũng đều sẽ thấy tâm viên ý mã.
Mặc dù trong lòng tim bịch bịch nhảy loạn, nhưng Trương Siêu Quần làm sao cự tuyệt?
Nàng cho hắn ăn cực kỳ nghiêm túc, những ngón tay thon dài trắng nõn như hành lột nắm thìa, nhẹ nhàng theo cạnh bát múc từng thìa cháo, đợi cháo nguội đi một chút, mới đưa vào bên miệng Trương Siêu Quần, mỗi một lần nàng tới gần, Trương Siêu Quần liền ngửi thấy đến trên người nàng cái mùi thành thục nữ nhân ngây ngất, đó là một loại hương khí tuyệt không giống với mùi thơm cơ thể của Tiểu Ngư, Tiểu Nhạn, nó tựa như là thuần tửu, làm cho tâm thần người say sưa, một đôi con ngươi như sóng nước lưu chuyển, nhưng vẫn là một mực nhìn xuống lấy, ánh mắt tuyệt không cùng tương giao Trương Siêu Quần, mặc dù không nhìn thấy khuôn mặt nàng, nhưng vành tai này trong suốt, trắng bên trong thấu đỏ, ửng hồng một mảnh.
Chẳng biết tại sao, Trương Siêu Quần không dám hí lộng trêu đùa nàng như đã từng làm với Tiểu Phượng, trên thực tế, trên người mùi thơm cơ thể làm say tim gan người, cơ hồ làm cho Trương Siêu Quần nhịn không được, muốn đem nàng ôm vào trong ngực, thỏa thích yêu thương một phen, một bát cháo, hắn chậm rãi ăn thật lâu mới hết.
Khi Kỷ Yên Nhiên không còn đem cái cánh tay đưa qua, Trương Siêu Quần không khỏi thất lạc, Kỷ Yên Nhiên dịu dàng nói:
– Công tử còn đói không? Để ta mang thêm cho chén cháo khác.
Trương Siêu Quần lắc đầu nói:
– Thôi được rồi, tiểu đệ đã ăn no rồi.
Kỷ Yên Nhiên mỉm cười, con mắt cong cong, nói:
– Chắc là do ta nấu cháo ăn không ngon miệng, cho nên công tử chỉ ăn một bát thì không muốn ăn nữa.
Trương Siêu Quần vội vàng lắc đầu:
– Ăn ngon… ăn ngon, từ trước đến giờ tiểu đệ chưa từng ăn ngon cháo cá qua như thế.
Kỷ Yên Nhiên buột miệng cười, gắt giọng:
– Công tử, ta dùng trái đu đủ cùng nấm tuyết nấu ra cháo, như thế nào mà thành là cháo cá?
Trương Siêu Quần lúng túng đến khuôn mặt anh tuấn đỏ lên, không biết thế nào trả lời, đành phải cười ngây ngô, Kỷ Yên Nhiên đột nhiên đem ánh mắt nhìn thẳng vào mắt hắn, bốn mắt hợp nhau, Trương Siêu Quần bị ánh mắt vũ mị của háng cuốn hút, nhịp tim đột nhiên tăng tốc, trong lòng âm thầm khen: “Quả nhiên là vưu vật! Trách không được Hà Thái Xung yêu thích như thế, ta cũng không phải là chưa từng gặp qua mỹ nữ, từ Tiểu Long Nữ đến Đại Ỷ Ti, từ Chu Chỉ Nhược đến Tiểu Chiêu, từ Tiểu Ngư, Tiểu Nhạn đến Tiểu Phượng, Tiểu Yến, từ Kỷ Hiểu Phù đến Đinh Mẫn Quân, lại còn Tuyết Lĩnh Song Sơn đến Chu phu nhân, có ai mà không phải là mỹ nữ? Nhưng chỉ vẻn vẹn có thể lấy ánh mắt mà có thể làm cho hắn kinh tâm động phách, chỉ có một người lần này mà thôi.”
Đang lúc tâm động thần trì, Kỷ Yên Nhiên đột nhiên nói:
– Trương công tử, có muốn xem dung mạo của ta?
Cái này… đây chính là Trương Siêu Quần muốn nhất đó a! Như thế nào mà không nghĩ đến, nữ nhân càng là thần bí thì càng hấp dẫn nam nhân, huống chi hắn từng nghe được lời ca ngợi từ phái Côn Luân, đã có một năm trôi qua, từ trước cho đến bây giờ cũng không có nhìn qua vẻ mặt của nàng trong lòng hắn ngứa ngáy gian nan, cho nên liên tục gật đầu, hắn lại không biết rằng, thần thái gấp gáp hiện tại của hắn rất giống như là khỉ con.
Kỷ Yên Nhiên một đôi mị nhãn lại cong lên, ôn nhu nói:
– Từ cái ngày mà công tử đem ta cứu ra, ta đã từng phát lời thề, đời này thân thể này, mãi mãi là của công tử, tuyệt không để cho nam nhân khác nhìn qua, chỉ mong có một ngày, công tử chiếu cố, không chê ta liễu yếu đào tơ, nguyện ý để cho ta mãi mãi hầu hạ công tử.
Trương Siêu Quần chấn động trong lòng, nghẹn họng nhìn trân trối, nói:
– Kỷ tỷ tỷ … tỷ nói là…
Kỷ Yên Nhiên trong đôi mắt như muốn chảy ra nước, gật gật đầu, chậm rãi đứng thẳng lên, đem cái bát kia đặt ở dưới đáy giường
Trương Siêu Quần nín thở, Kỷ Yên Nhiên lộ ra thực tế niềm nở thoải mái, một đôi tuyết trắng đùi ngọc vén lên mà đi, chầm chậm khoan thai! Dưới bờ eo Mảnh khảnh là cái mông ngọc vểnh lên, một chuyển động một uốn éo, trước ngực khởi động bộ ngực sữa phình lên hai bầu vú, nhẹ nhàng phập phồng lấy, thật là mê người! Cánh tay ngọc dãn nhẹ, nhẹ nhàng cởi xuống tấm mạng che mặt màu tím khăn lụa…
Phía trên khuôn mặt ngũ quan tinh tế tỉ mỉ tinh xảo, toàn thân mỗi khi giơ tay nhấc chân tự nhiên toả sáng lấy một loại bộ dạng thiếu phụ thành thục, đôi mắt phượng tràn đầy linh động hàm ẩn mị thái, sáng lóng lánh, bên trong nhộn nhạo giống như là dục hỏa, giống như là khẩn trương, giống như là khủng hoảng, giống như là hưng phấn, hơi có vẻ ngượng ngùng, hai gò má phảng phất hương thơm một quả táo chín mọng, rồi lại tựa như là tiên tử đang say men kiều diễm mê người, khuôn mặt xuất hiện tại trước mắt Trương Siêu Quần hoàn mỹ thoát tục, trong lòng hắn bất chợt như là bị trúng một kích trùng điệp, nét mặt ngẩn ngơ, thất thanh nói:
– Tiểu Long Nữ….
Lão thiên ạ! Gương mặt này, đúng là cùng với Tiểu Long Nữ có tám phần tương tự, Kỷ Yên Nhiên cùng với Tiểu Long Nữ tựa như là một cái khuôn đúc đi ra! Đồng dạng là khuôn mặt đẹp tuyệt mỹ! Chỉ bất quá… bất quá, dù là Trương Siêu Quần đang nghẹn ngào vừa gọi tên Tiểu Long Nữ, nhưng cũng lập tức phân biện được, Kỷ Yên Nhiên mặc dù cùng Tiểu Long Nữ ngũ quan có tám thành tương tự, nhưng lại chắc chắn không là cùng một người, chí ít thì đôi mắt kia hoàn toàn khác biệt, Tiểu Long Nữ ánh mắt thanh lãnh, tinh sáng như tiên tử, nàng thuần khiết, nàng siêu trần thoát tục, trên đời không ai có thể so sánh, Kỷ Yên Nhiên thì ánh mắt lại là tràn ngập đưa tình ẩn ý, mi mắt kiều mị, mười phần mang theo hương vị nữ nhân bờ môi đỏ hồng có chút hé mở, phảng phất như là dụ dỗ, như là lúc nào cũng có thể phát ra một tiếng âm thanh thiên nhiên yêu kiều rên rỉ.
Nếu như so sánh cả hai sự khác biệt, thì chính đó là một người là tiên tử cùng với một người là ma nữ, đương nhiên, ma nữ này không phải là hàm ý nghĩa xấu.
– Công tử, phải chăng ta nhìn qua thì giống như là Tiểu Long Nữ?
Kỷ Yên Nhiên ôn nhu hỏi.
Trương Siêu Quần ánh mắt vẫn si mê, trong đầu bỗng nhiên hiện lên hình bóng Tiểu Long Nữ, rồi lại đổi lại là Kỷ Yên Nhiên, vô ý thức lên tiếng:
– Có bảy tám phần tương tự.
Kỷ Yên Nhiên lại hỏi:
– Là ta hay là Tiểu Long Nữ ai xinh đẹp hơn?
Vì cài gì mà tât cả nữ nhân đều ưa thích hỏi về vấn đề này vậy? Trương Siêu Quần mỉm cười trả lời:
– Nếu nói về dung mạo của hai người, khen Kỷ tỷ thì chẳng khác nào khen Tiểu Long Nữ, khen Tiểu Long Nữ thì lại chẳng khác nào khen Kỷ tỷ, giống như Kỷ tỷ nhìn vào tấm gương, phải chăng còn muốn hỏi là người trong gương đẹp, hay là người bên ngoài đẹp hơn? À..Kỷ tỷ tỷ lớn hơn xin đừng gọi là công tử có chút không tự nhiên, cứ xem Trương Siêu Quần này như người tiểu đệ là được rồi.
Kỷ Yên Nhiên cười một tiếng rồi gật đầu, nụ cười này xán lạn như hoa tươi, nàng vẫn đứng thẳng ở trước giường, hai mắt mị hoặc, ngó lấy Trương Siêu Quần, trên mặt ửng hồng, tựa như thẹn thùng, nho nhẹ nói:
– Ừ..vậy ..tiểu đệ cũng đã biết, ta vẫn chờ đợi, có một ngày có thể đem thân thể mình trao tặng cho tiểu đệ, ngày chia tay ta cứ tưởng rằng tiểu đệ sẽ chẳng bao lâu thì sẽ đến Quang Minh đỉnh, ai ngờ điều này phải chờ đằng đẳng gần một năm…
Trương Siêu Quần trợn mắt ngó lấy nàng, ngón tay ngọc nhỏ dài đã là duỗi hướng bên hông cỡi dây lưng ra, y phục màu xanh lá uyển chuyển theo tư thái nàng, từ từ rơi xuống.
Khi hắn nghe được nàng nói:
“Có một ngày có thể đem thân thể mình trao cho…”
Lúc ấy thì nhịp tim hắn thình thịch, miệng đắng lưỡi khô, Trương Siêu Quần làm sao cũng không nghĩ bao giờ tới, lên tới trên Quang Minh đỉnh, không những học được Càn Khôn Đại Na Di, gặp được Tiểu Chiêu, hắn cũng nhìn ra được, Tiểu Chiêu đối với mình có hảo cảm, mà bây giờ lại còn chứng kiến Kỷ Yên Nhiên tâm động như thế này.
Thân thể yểu điệu tuyệt mỹ mềm mại, cân xứng dáng người, sáng bóng trắng nõn, một đôi bầu vú vừa tầm trái bưởi nhỏ có chút rung động, phàm là nữ tử ngực hơi lớn, chắc chắn sẽ có chút thoáng rủ xuống, như nàng vừa lớn lại vừa săng cứng, thật sự là có chút hiếm thấy.
Vừa nhìn xem xuống cái bụng dưới trơn nhẵn lộng lẫy, bờ eo thon thả, để cho người ta chỉ muốn dùng song tay nắm chặt trên đó, dùng sức chinh phạt, cái mông đầy đặn, chân phải giơ cao khỏi đỉnh, giữa chân cái âm hộ bạo lộ kéo căng thành một gò đất phập phồng, bộ phận sinh dục khéo léo như trái táo tròn, đám lông đen quăn xoắn che lấy phần mu no đủ, xuống chút nữa, tại nơi tận cùng bắp đùi, hai bên môi lớn da thịt mềm mại tựa như miệng sò chứa đựng hai mảnh tô nhuận có chút mở ra, dường như đã trơn ướt, thậm chí ngay cái khe thịt nhỏ thấm ra một vòng dịch châu bởi vì đùi phải bắp đùi hơi mở rộng ra, tác động cơ bắp theo động tác nhấc chân, kéo ra một vòng hơi mờ dịch nhờn trong suốt, đó là cái nơi đào viên mà tất cả nam nhân đều hướng tới.
Thời khắc này Trương Siêu Quần, lửa dục bốc lên, bên dưới mặt quần dương vật đã cao cao dựng đứng lên, cổ họng khô cạn khó chịu trước mỹ cảnh mê người, cơ hồ làm cho hắn điên cuồng, kiều diễm cảnh đẹp bực này, phảng phất ma nữ xuống trần, động lòng liêu nhân, dùng lời nói khó mà hình dung được, tuyệt đối không cách nào hình dung ra vẻ đẹp ngút ngàn của nàng.
Kỷ Yên Nhiên vẫn còn xấu hổ, nhưng đến lúc này, lại là vô cùng dũng cảm, hai mắt nhìn thẳng hắn, trong mắt nàng tình ý triền miên. Ông trời ơi ! Đây là thời cổ xưa sao? Trương Siêu Quần trái tim bay nhảy loạn lên, đem chăn mền đáp ở trên người nhấc lên, hai tay run rẩy, mặc dù hắn có biết bao nhiêu là kinh nghiệm, nhưng đối mặt ma nữ lớn mật chi cực Kỷ Yên Nhiên này, thì hắn lại khân trương giống như là một thiếu niên mới nếm thử trái cấm lần đầu tiên vậy.
Trong đầu Trương Siêu Quần tựa như có bầy ong vo ve bay qua, hai bàn tay hắn thuận theo do thịt trơn bóng trượt trên cái eo nhỏ nhắn một mực vuốt ve xuống dưới đến cái mông đẹp cao ngất, rất có xúc cảm. Trời ạ ! Cái gì gọi là hình dáng người chữ S? Đây mới là chính tông địa đạo đường cong chữ S a!
– Tiểu đệ…
Kỷ Yên Nhiên trong giọng nói tràn ngập lấy tính dụ hoặc.
– Kỷ tỷ tỷ….
Lúc này bất kỳ ngôn ngữ gì đều là dư thừa, Kỷ Yên Nhiên ở trong lòng ngực Trương Siêu Quần thổ khí như lan, ý loạn tình mê, hưởng thụ hai bàn tay hắn vuốt ve, lửa nóng tình nồng, hô hấp dần dần gấp rút, nàng chủ động đưa cái môi thơm phun ra đầu lưỡi mềm nhũn thơm tho khẽ liếm chậm hôn lên đôi môi của Trương Siêu Quần.
Ngứa nhột làm sao Trương Siêu Quần sao có thể nhịn được? Hắn há miệng ra, nhẹ nhàng ngậm lấy cái lưỡi nhỏ bướng bỉnh của nàng, nhẹ nhàng mút vào, mỹ nhân trong ngực toàn thân dần nóng lên, đôi bầu vú cực căng mọng ma sát lấy trước ngực hắn, giống như là đang triệu hoán mời gọi, Trương Siêu Quần không phải sơ ca, đối với thân thể nữ nhân sinh ra phản ứng hắn hiểu rõ như lòng bàn tay, hai đầu núm vú anh đào, đã bành trướng nhô lên gần bằng đầu ngón út.
Trương Siêu Quần đang muốn vươn tay ra thăm dò, bỗng nhiên bên dưới háng, cây dương vật bị một cái tay cách lấy cái quần nắm chặt dễ chịu vô cùng, gấp gáp, đây cũng quá gấp gáp đi! Trương Siêu Quần toàn thân run lên, bị bàn tay Kỷ Yên Nhiên mò trúng cây thịt to thì hồn nhi bay loạn, dương vật đã cao cao chống lên càng lại cứng dài thêm một chút.
Hai má Kỷ Yên Nhiên đầu tiên là đỏ bừng, rồi mới lập tức chuyển thành trắng bệch, tuy chưa trực tiếp nhìn thấy dương vật của hắn, nhưng cũng có thể đại khái cảm giác được đụng chạm vào một cây thịt vô cùng to lớn, nàng không biết đường hang u cốc của mình là lớn hay chật hẹp, chỉ biết biết rằng ngay cả dương vật của Hà Thái Xung so với đồ vật của hắn thì chỉ hơn phân nữa, nhưng mỗi lần nhét vào cũng đều đủ để cho bên trong âm đạo tràn đầy chướng bụng, nếu là bây giờ thứ này chen vào miệng u cốc, sợ là có thể đẩy lên vỡ ra không chừng.
Trương Siêu Quần hai mắt đã đỏ bừng, đem Kỷ Yên Nhiên chặn ngang ôm lấy, đặt lên giường, nhìn ngắm lấy thân thể ngọc nhuận xinh đẹp, cái âm hộ kia cỏ thơm nồng đậm, đen nhánh một mảnh, đường cong giữa hai chân vô cùng tận đầy ma lực, một tiếng rên nhỏ yêu kiều, từ bên trong lồng ngực Kỷ Yên Nhiên phát ra, mang theo thanh âm mời gọi, thật giống như người chiến binh trong tai nghe thấy lệnh công kích, làm cho Trương Siêu Quần không cách nào tự đè xuống, liền cỡi thoát rất nhanh quần áo, hắn như hổ gầm, nhào tới….
Khi cây dương vật ngang nhiên hiện ra tại trước mặt Kỷ Yên Nhiên, nàng như là hít thở không thông, cái này… cái này thật là quá to lớn so với dương vật của Hà Thái Xung! Kỷ Yên Nhiên tuyệt đối không ngờ rằng, mới chừng 20 tuổi Trương Siêu Quần vậy mà lại có bảo bối tiền vốn như thế, trong phương tâm run lên, kinh hoảng, cái dạng này thô dài… cắm vào cơ thể sẽ làm nơi đó đâm xuyên? Dạng này… có thể hay chọc vào sâu đến đâu? Sợ là sợ, nhưng vẫn lại có chút… chờ mong!
Giờ phút này tràn ngập khí tức cái được gọi danh xưng là dục vọng nguyên thủy của thế gian.
– Tiểu đệ, ngươi cái kia… kia, quá lớn, ta… ta sợ…
Trương Siêu Quần cười hắc hắc nói:
– Kỷ tỷ tỷ yên tâm, đến lúc đó, tỷ tỷ vui vẻ còn đến không kịp nữa đây.
Hắn đem cái mông của nàng kéo xuống, đôi chân dài tách ra hai bên người hắn, đầu ngón tay tại trên hai bên múi thịt môi lớn ướt át đỏ bừng nhẹ nhàng vuốt ve, cái âm hộ màu mỡ khẽ run, Trương Siêu Quần hài lòng nhìn dưới thân thiếu phụ xinh đẹp phản ứng, hắn điều chỉnh đầu khấc dương vật để ở ngay cửa miệng âm đạo Kỷ Yên Nhiên.
Nàng hít sâu vào một hơi, nín thở lo lắng chờ đợi lấy thời khắc cuối cùng đến, nhưng không nghĩ tới cây dương vật đầy nhiệt nóng kia vẫn chưa xâm nhập, quy đầu chỉ là hướng miệng âm đạo nàng đưa vào một chút, lại kéo về đưa đến ở ngoài cái khe thịt hở âm hộ, dán chặt vào trên mép thịt trơn mượt, trượt lên trượt xuống.
Vốn tưởng rằng bên trong cái âm đạo hư không rất nhanh sẽ bị cây thịt dương vật đại lực nhét vào, nàng không nghĩ tới là quy đầu lại không ngừng cọ xát lấy dọc theo khe thịt âm hộ mình, quy đầu mài đến chỗ này, chỗ kia liền bị nhột ngứa giống nhau, lổ tiểu như nghẹn, lại khiến cho mé sau thắt lưng nàng một trận run run.
Kỷ Yên Nhiên từ mũi phát ra hơi thở nồng đậm, bên trong thịt mềm hang động âm đạo thật sự khó chịu, ngứa nhột làm nàng cơ hồ muốn la lên, Trương Siêu Quần dùng quy đầu khẽ nhếch miệng nhỏ mã nhãn như là cắn chặt viên nhỏ hồng nộn âm hạch lồi lên đùa bỡn lấy bộ vị nhạy cảm, chậm rãi cọ xát lấy đem viên trân châu kia ma sát câu dẫn đến sung huyết phồng lên đỏ thẫm, bên dưới cửa miệng âm đạo dịch nhờn chảy ra đầm đìa.
Kỷ Yên Nhiên chưa bao giờ bị trượng phu Hà Thái Xung đụng chạm qua âm hạch, chính nàng mỗi lần tắm khi rửa ráy cái âm hộ cũng là qua loa chạm vào, lúc này viên thịt châu bị điểm trúng nơi yếu hại, cảm giác thân mình nhột sướng tê rần mãnh liệt xông lên, xuân tình bành trướng, yết hầu chợt buông lỏng, Kỷ Yên Nhiên chỉ thấy cổ họng mình khô ráo, thở gấp vài tiếng, cơ thể trống rỗng khó nhịn, nơi cái âm đạo càng là ngứa ngáy không chịu nổi, hận hắn không thể lập tức đem cây dương vật kia đang chơi đùa trên âm hạch, cắm vào tiến đến ngay chỗ cửa miệng hang động, một đoạn thoát phá rên rỉ thốt ra:
– Ưm..um…um…..