Chương 12: Tân Ỷ Thiên Đồ Long Ký 2019

Con bà nó! Hiện tại đầu tiên nắm bắt tiểu cô nương này, những mỹ nữ trong Ỷ Thiên Đồ Long Đao thì Trương Siêu Quần cũng cũng không tính buông tha ai cả, nếu đã đi tới thời cổ xưa, cứ coi như là tồn tại chế độ một phu nhiều thê, cứ thuận theo qui luật thuỷ triều thì mới có thể sinh tồn được.

Chính đang trong lúc Trương Siêu Quần một mình tự sướng, Chu Chỉ Nhược dùng cái cùi chỏ thúc vào người hắn, làm đánh gãy đi đầu óc đang tưởng tượng của hắn, Chu Chỉ Nhược chỉ trỏ về phía cha mẹ mình, ra hiệu bọn họ bây giờ phải đi, Trương Siêu Quần cười cợt, bồi tiếp tiểu cô nương cùng nhau tiễn đưa đưa nhạc phụ và nhạc mẫu tương lai của mình.

Trương Siêu Quần nghĩ đến Chu bá mẫu kia nở nụ cười mang đầy thâm ý, trong mắt hiện lên sự cổ vũ, liền biết rằng chuyện hắn và Chu Chỉ Nhược dù trên căn bản cha mẹ nàng cũng chưa hiểu rỏ ra sao về hắn, nhưng bề ngoài cũng đã xem như quyết định đồng ý xong rồi.

Trương Siêu Quần cười lắc lắc đầu, xách ra cái ba lô lớn dã chiến của mình, chuẩn bị kiểm tra một chút bên trong còn sót lại những thứ gì, mấy ngày nay hắn dưỡng thương, cũng không kịp kiểm kê lại đồ vật.

Ba lô của Trương Siêu Quần bao là chất liệu gia công đặc thù mà thành, nước lửa bất xâm, đồ vật bên trong đều không có vì rơi vào trong nước mà bị ướt.

Cẩn thận kiểm lại, ngoại trừ còn 10 viên đạn bắn tỉa, nhưng đáng tiếc là không còn súng, cũng may là còn một khẩu súng ngắn CZ -75 *, với hơn 150 phát đạn có mấy viên đạn lửa vạch đường, cùng hai trái lựu đạn, đây là toàn bộ vũ khí còn lại hắn, khi gặp phải nguy hiểm sẽ là vương bài bảo mệnh cho hắn.

  • (Súng sử dụng cỡ đạn 9 x 19 mm, hộp tiếp đạn cơ số 15 viên, sơ tốc đầu nòng 360 m/s, tầm bắn hiệu quả khoảng 50 m. CZ-75 hiện diện rộng rãi trong Quân đội Cộng hòa Czech và xuất khẩu sang nhiều quốc gia khác.)

Trương Siêu Quần lục lấy điện thoại di động của mình đặt ở dưới tận cùng dưới đáy ba lô, điện thoại di động của hắn sử dụng kỹ thuật tiên tiến nhất bằng hệ thống năng lượng mặt trời, cho nên không sợ hết điện, chỉ là hiện tại không có tín hiệu mà thôi.

Tiện tay mở ra điện thoại di động, Trương Siêu Quần ánh mắt chợt dịu lại, ngoài mặt là hình kết hôn, nam nhân chính là Trương Siêu Quần, còn nữ kia đương nhiên là vợ của hắn Cố Ngưng Hề.

Nam anh tuấn tiêu sái, mày kiếm mắt sao, mang theo nụ cười sảng khoái, nữ phong thái nổi bật, quốc sắc thiên hương, khóe miệng hơi vểnh lên, trong hình là một đôi một đôi hạnh phúc như thế, chỉ là duy nhất không được hoàn mỹ là người đàn bà trong hình giống như là rất lãnh cảm, trong con ngươi lộ ra một luồng sắc lạnh, khí khái anh hùng hừng hực, khiến người ta không dám nhìn thẳng vào khuôn mặt.

Nhìn thấy tấm hình này Trương Siêu Quần lúc này mới phát hiện cho dù là cùng mình đã kết hôn, Cố Ngưng Hề vẫn là lạnh lùng như vậy, căn bản không có phải là một cô dâu vui sướng hạnh phúc.

– Ca ca, trong bức họa kia nữ nhân là ai vậy? Dung mạo của nàng thật là đẹp nha! Chỉ có cặp mắt kia thật là doạ người, lạnh lùng, khiến người ta có loại cảm giác không dám tới gần.

Không biết lúc nào Chu Chỉ Nhược đã đứng ở phía sau Trương Siêu Quần, một đôi mắt to linh động tràn đầy kinh ngạc và hiếu kỳ.

Tiểu cô nương làm cho Trương Siêu Quần có loại cảm giác nhẹ nhàng thoải mái, tiểu cô nương thường thì lời không nói dối, mình và Cố Ngưng Hề bây giờ đã sớm mãi mãi cách xa nhau như trời với đất, đây có lẽ cũng là thời điểm bọn họ nên tản ra.

Quên một người đúng ra cũng không phải dễ dàng như vậy, thấy vật tư tình càng sẽ làm Trương Siêu Quần nhớ tới chuyện cũ, chuyện cũ nghĩ lại mà kinh hãi, vì lẽ đó Trương Siêu Quần to lớn quyết tâm sau khi nhìn lại lần cuối, dứt khoát đem tấm hình này loại bỏ.

Trong lòng đột nhiên cảm thấy cực kỳ ung dung, nếu không thể gặp lại, làm sao cần hoài niệm? Cứ để chuyện cũ trôi bay theo gió, bụi thời gian sẽ phủ lên tất cả.

Chu Chỉ Nhược thấy hắn không nói lời nào, ôm cánh tay của hắn làm nũng nói:

– Ca ca vẫn chưa trả lời thì muội… úi.. làm sao tấm họa kia không còn rồi?

Đối mặt Chu Chỉ Nhược kêu sợ hãi.....