Chương 39: Trọng Phùng

“Keng!”

Kia là một âm thanh giòn tan vang lên trong bóng tối.

Mặt Lục Tuyết Kỳ lạnh như băng, đứng chắn trước Trương Tiểu Phàm, gắng sức rút kiếm.

Thiên Gia xuất hiện.

Lam quang đột khởi, một cột sáng thanh khiết và rực rỡ, chiếu sáng cả thế lời đen tối ấy.

Trong giây lát, u quang của các âm linh đang có mặt tức thì tiêu tán trước lam quang này, mặc dù vậy, những âm linh này tựa như không úy kị gì, vẫn xông đến từ bốn phương tám hướng.

Lục Tuyết Kỳ khẽ hô một tiếng, trên khuôn mặt nhợt nhạt thoáng hiện một nét đau đớn, nhưng ngay lập tức đã bị thay thế bằng thần sắc kiên cường hơn.

Dưới sự thúc giục của chủ nhân Thiên Gia thần kiếm, lam quang đại thịnh, quang mang vạn trượng, quét sạch hết các âm linh đang lao đến ở phía trước.

Chỉ thấy đúng vào giây phút lam quang tiếp xúc với đám âm linh đó, lập tức vang lên âm thanh “lụp bụp” gần giống tiếng dầu sôi, mấy chục âm linh dẫn đầu tức thì tan biến hết, hồn phi phách tán.

Âm thanh ấy cứ vang vọng trong không gian tối đen và mênh mông, khiến người ta kinh sợ đến tận xương tủy.

Chỉ là uy lực của Thiên Gia thần kiếm cố nhiên cực kỳ to lớn, vẫn không ngăn chặn được các âm linh còn lại. Đúng lúc Lục Tuyết Kỳ xuất thủ, có một vài âm linh từ phía sau đánh tới thân thể đang hôn mê bất tỉnh nằm trên mặt đất của Trương Tiểu Phàm. Lục Tuyết Kỳ liếc thấy, xoay người trở lại, Thiên Gia thần kiếm

Thế nhưng âm linh xung quanh quả thực quá nhiều, giết không thể hết được. Lúc trước Lục Tuyết Kỳ đã thụ thương, xoay đi xoay lại vài vòng thì mồ hôi thơm ngát đã đầm đìa, hơi thở khó nhọc. Thế nhưng cảm thấy các bộ mặt cực kỳ ghê tởm ở xung quanh đang nhảy múa kêu khóc, nhe nanh múa vuốt, Lục Tuyết Kỳ nghiến chặt hàm răng, cuối cùng cẳng chân cũng mềm nhũn, ngã ngồi xuống bên cạnh người Trương Tiểu Phàm.

Mặc dù lúc này gã thiếu niên ấy đã hôn mê, trên mặt quả thực có nét thống khổ, tuy nhiên hắn đang nghĩ đến chuyện gì thương tâm chăng?

Lục Tuyết Kỳ khe khẽ nói một câu: “Không ngờ hôm nay ta có thể chết cùng một chỗ với ngươi!”

Nàng ngồi thẳng người, trên mặt lúc này đã không còn huyết sắc, nhưng nàng vẫn không chịu buông xuôi. Ngón tay bên phải cong lên, tạo thành lan hoa pháp quyết, tuân theo thế tay của nàng, Thiên Gia thần kiếm trên không trung khẽ dừng lại giây lát, đột nhiên lột ngược lại cắm xuống. “Phập” một tiếng, đã cắm xuống đất phía trước mặt Lục Tuyết Kỳ, quang mang lại bừng lên, lấy Thiên Gia thần kiếm cắm trên mặt đất trước mặt Lục Tuyết Kỳ làm trung tâm, xuất hiện một vòng ánh sáng bao bọc Trương Tiểu Phàm và Lục Tuyết Kỳ vào trong.

Đám âm linh xung quanh trông thấy thân thể huyết nhục ngon lành đang ở trước mặt, làm sao có thể quản được đám đông ấy, từng đạo từng đạo lao đến, nhưng giây lát sau, vòng sáng trên mặt đất ấy đột nhiên trương lên, cúi nhìn thấy lam quang đột khởi, khí lành đùn lên. Chỉ thấy lam quang ấy như có linh tính, tạo ra một hình cung tròn vượt qua đầu hai người, tức thì đẩy âm linh ra bên ngoài.

Thế nhưng nếu ai tinh mắt nhìn, vẫn nhìn ra vầng quang mang ấy rất yếu ớt, trong thụy khí tuy có khí nhưng vô lực, chỉ là Lục Tuyết Kỳ liều chết tranh đấu mà thôi.

Mắt nhìn thấy bữa ăn đẹp mắt ngon miệng lại bị chặn mất, âm linh đầy trời vô cùng phẫn nộ, tiếng quỷ khóc mỗi lúc một to, vô số âm linh gắng sức đánh đập vòng ánh sáng yếu ớt đó. Sau mỗi lần công kích, thân hình Trương Tiểu Phàm

Lục Tuyết Kỳ mặt trắng như giấy, mắt nhìn thấy những bộ mặt do đám âm linh ấy bên ngoài vòng sáng huyễn hóa thành đang lọ ra nét cười kinh hãi ghê tởm, mắt trông thấy những cái miệng lớn trống huếch của chúng đang há ra, toàn thân nàng giống như bị vùi trong một hầm băng.

Đúng lúc này, nàng đột nhiên nghe thấy, trong miệng Trương Tiểu Phàm đang nằm hôn mê bất tỉnh bên cạnh, chợt hàm hồ thốt lên một câu không rõ lắm.

Lục Tuyết Kỳ nhanh chóng quay sang, không có thứ ngôn ngữ gì có thể diễn tả tâm trạng của nàng vào lúc này, từ lúc nàng liên tục một mình chiến đấu với đám âm linh ấy, đột ngột nghe thấy âm thanh của đồng bạn, trong tim bất giác dâng lên một nỗi vui mừng trước đây chưa từng có.

Nhưng không cần phải đợi nàng nhìn rõ diện mạo của Trương Tiểu Phàm, dị biến bỗng phát sinh, dưới mặt đất chỗ hai người nàng đang ngồi, vốn là một mặt đất cứng, chỗ Trương Tiểu Phàm đột nhiên nức toác ra một cái động lớn, Trương Tiểu Phàm ngã nhào xuống.

Toàn thân Lục Tuyết Kỳ lặng đi giây lát, chỉ thấy một màu đen kịt trong hang đó, quả thực không nhìn rõ nông sâu bao nhiêu, chỉ ở bên trong chỗ sâu kia có một đôi mắt huyết hồng sắc to và khổng lồ đỏ rực, chớp chớp chớp chớp.

Không một chút do dự, vòng ánh sáng do Thiên Gia thần kiếm tán phát ra tiêu biến, trong tiếng kêu thét của âm linh đầy trời, Lục Tuyết Kỳ vung tay bạt khởi Thiên Gia, không chút chần chừ tiến vào cái động đen tối ấy, quăng người nhảy vào trong.

Giây lát sau, đám âm linh có mặt trên không trung cũng lên bám theo, hú lên điếc tai, âm vang khắp trong động.

Âm thanh tấn công ngột ngạt vang lên trong động, giây lát sau, trong tiếng hú hét kích động của đám âm linh, thốt nhiên vang lên một tiếng rống dài sắc nhọn điếc tai.

“Ngao…”

Tiếng kêu đau đớn, nghe có phần giống như tiếng rống cuồng nộ của dã thú bị trọng thương. Giây lát sau, trước tiên một thân ảnh to lớn lao vọt ra khỏi hang, theo sau là vô số âm linh thoát ra, bay lượn đầy trời.

Trong đám u quang ấy, tay trái Lục Tuyết Kỳ đỡ Trương Tiểu Phàm nhảy lên mặt đất, trên khóe miệng đang chảy ra một màu máu tươi đỏ sẫm, nửa bên trái người đã nhuộm đỏ một mảng lớn, xem ra cũng đã bị thương.

Lúc này Trương Tiểu Phàm chỉ có thể đứng dựa vào Lục Tuyết Kỳ, thế nhưng cặp mắt hắn đã mở ra. Thiêu Hỏa Côn lại bừng lên đợt sáng mới, mặc dù hơi yếu, tuy nhiên vẫn phát ra quang mang màu xanh đen.

Trong bóng tối, một cổ mùi thơm dịu nhạt truyền đến, chỉ trong hơi thở của máu đỏ. Hắn nghe tới tiếng thở gấp của nữ tử bên cạnh, hắn cảm thấy bàn tay nàng ôm bản thân hắn không bao giờ buông ra, hắn nhận ra thân thể nàng đang lắc lư run rẩy, phảng phất gục ngã vào khoảng khắc tiếp theo.

Với sức mạnh không biết đến từ đâu, Trương Tiểu Phàm khó khăn đứng thẳng lên, sau đó giữ lấy lưng của Lục Tuyết Kỳ, chống đỡ thân thể nàng.

Cơ thể của Lục Tuyết Kỳ dừng lại, không né tránh, không quay đầu lại, đột nhiên tự nhìn về phía trước.

Ánh sáng xanh mờ của Thiên Gia thần kiếm, ánh sáng xanh đen của Thiêu Hỏa Côn, lặng lẽ đan xen nhau vào trong thế giới hắc ám này.

Một nam một nữ trẻ tuổi này, trong thế giới đen tối ấy, họ nâng đỡ lẫn nhau, họ nương tựa lẫn nhau.

Lục Tuyết Kỳ nhìn đám âm linh phẫn nộ bay lượn đầy trời, tuy nhiên vẫn chưa dám đánh xuống, trong lòng đột nhiên có một nỗi vui sướng không thể diễn tả được.

Mặc dù vẫn chưa thoát khỏi hiểm cảnh, thế nhưng có một người đứng bên cạnh, thật là rất tốt.

&&&

Sau đó, mục quang của hai người rọi lên thân hình to lớn phía trước mặt, nhờ bạch quang do đám âm linh phát ra, họ sau khi ngửi thấy một mùi hôi thối vô số nồng nặc, nhìn thấy một thân hình yêu thú.

Đó là một con yêu thú cao bằng hai người, đầu lợn mình chó, răng nanh dài và sắc nhọn, toàn thân đỏ sậm, lông dựng tua tủa như cương châm, đôi mắt to trong bóng tối hiện ra sắc đỏ như máu, giống như xích ma nhãn của ma giáo yêu nhân Niên Lão Đại(1).

Lúc này con yêu thú ấy nằm cách xa thở hộc lên từng hồi, bên dưới lớp lông da bẩn thỉu tối màu, nơi chân trước bên trái máu thịt toé ra, xem ra đã bị Lục Tuyết Kỳ đả thương. Nhưng nó cũng nhìn chòng chọc hai con người đã thương nó, trong mắt phát ra sự cừu hận ăn vào xương tuỷ, chỉ muốn nuốt sống họ mới hả!

Âm linh bay lượn trên không trung, cũng có bay qua bên mình con yêu thú ấy, thế nhưng vẫn không tấn công nó, hiển nhiên giữa chúng có mối quan hệ nước sông không phạm đến nước giếng.

Lục Tuyết Kỳ chỉ cảm thấy toàn thân đau đớn mệt mỏi, gần như chỉ muốn lăn ra ngủ, chẳng phải lo nghĩ chuyện gì cả, thế nhưng sau mấy trận giao tranh, vẫn cứng cỏi chống giữ, nàng khẽ nói với Trương Tiểu Phàm: “Nơi này yêu thú âm linh quá nhiều, vì thế không biết có thể xảy ra chuyện gì nữa, chúng ta truớc hết hãy thoái lui”

Trương Tiểu Phàm làm sao có thể có ý kiến, gật đầu đồng ý. Hai người lùi về phía sau, bước từng bước một, đám âm linh trên không trung cũng bám theo từng bước, con yêu thú đầu lợn tự hồ cũng không muốn buông tha, thình lình cũng đuổi theo. Đi rồi lại dừng, đám âm linh thấy e dè trước Thiêu Hoả Côn của Trương Tiểu Phàm, yêu thú đầu lợn hình như đối với hai người cũng có phần kiêng sợ, nhưng lại không hề dừng lại.

Thân thể của hai người Trương, Lục vốn đã bị thương, ở Tử Linh Uyên tối tăm ẩm ướt, lại trải qua liên tiếp mấy trận kịch đấu, sớm đã hoàn toàn kiệt sức. Lúc này, nếu không phải âm linh và yêu thú cùng nhau truy đuổi gay gắt, chỉ sợ hai người họ đã buông lỏng tinh thần, rồi cùng nhau lăn xuống ngã mê man rồi.

Nhưng lúc này hai người bọn họ đang đối diện với cửa ải sinh tử, không biết ở đâu ra trong thân thể có dũng khí và khí lực, không ngờ vất vả chống đỡ được đến lúc này.

Tử Linh Uyên mà nhân sĩ chính đạo chưa từng biết đến này, quả thực là một vực thẳm to lớn khiến người ta vô cùng kinh hãi. Hai người họ rút lui khỏi chỗ đó đã nửa ngày trời, không ngờ vẫn chỉ đi trên vùng đất trống, vẫn không thấy bóng dáng vách núi, cũng không biết đương thời lúc bị rơi xuống, sao lại lạc đến một nơi xa như vậy?

Chỉ là bây giờ hai người họ cũng không nhàn rỗi nghĩ đến câu hỏi đó, phía trước xung quanh toàn là âm linh yêu thú đang đau đáu nhìn một cách hung tợn thèm thuồng, quả thực sinh tử chỉ trong giây lát.

Hai người Trương, Lục đúng là thúc thủ không có cách gì. Trương Tiểu Phàm đột nhiên cảm thấy đau nhói sau lưng, đúng là đã va phải vật cứng gì đó.

Suốt từ lúc trước đến giờ hai người họ không dám lơ là một chút nào với yêu thú ấy, vì đằng sau còn có đường lui. Trương Tiểu Phàm đột nhiên va phải một vật, hắn giật mình vội vã xoay người, ngạc nhiên không ngờ nhìn thấy một cây lớn, thân cây to lớn xù xì, xem ra ba người ôm mới hết.

Lúc này Trương Tiểu Phàm đã bình tâm trở lại, bên cạnh Lục Tuyết Kỳ tự mình nhìn ra sau rồi nói: “Không có gì, một cái cây mà thôi…”

Nói chưa hết câu, đột nhiên Trương Tiểu Phàm cảm thấy đau nhói, cái cổ bị một vật hình sợi dây quấn chặt, toàn thân bị vặn xoắn bởi một sức mạnh ghê gớm.

Lục Tuyết Kỳ vô cùng kinh hãi, quay đầu lại nhìn, thất thanh nói: “Thụ yêu…”

Chỉ thấy có một cây lớn trơ trọi mọc lên trên vùng đất trống, lúc này toàn bộ cành cây yên tĩnh khua khoắng lên giống như bàn tay con người, quấn chặt Trương Tiểu Phàm trong đám cành cây to xù xì. Trong bóng tối, thân hình đột nhiên múa may của thụ yêu này, phảng phất như là ác ma chốn cửu u.

Trương Tiểu Phàm chỉ cảm thấy đám cành cây trên cổ mỗi lúc một xiết chặt, dần dần hắn không thở được nữa, Lục Tuyết Kỳ toan định cứu viện, bỗng nghe thấy phía xa có một tiếng rống lớn kinh thiên động địa. Con yêu thú đầu lợn kia nắm lấy cơ hội, nhảy bổ đến, móng vuốt to lớn lóe lên lục quang mờ mờ, đánh vào đầu, chỉ sợ mang theo chất kịch độc. Lục Tuyết Kỳ miễn cưỡng phải quay ra kháng cự, thế nhưng thân hình bị nó cản trở, thành ra muốn cứu viện Trương Tiểu Phàm cũng không thể được, ngược lại ngay cả bản thân cũng gặp nguy hiểm.

Trương Tiểu Phàm bị thụ yêu kia túm chặt, cổ họng vô cùng đau đớn, thế nhưng vẫn thấy thụ yêu kia phát ra những tiếng kêu khó nghe, tỏ ý rất là vui vẻ. Cành cây đang quấn trên cổ tự co lại về phía sau hướng về thân cây, đồng thời lại có môn bài cành cây khác vươn tới xiết chặt lấy toàn bộ thân hình hắn, ngoại trừ đôi tay còn múa may được, còn đâu đều không vùng vẫy được nữa.

Lòng Trương Tiểu Phàm như lửa đốt, nhìn về Lục Tuyết Kỳ thấy nàng còn không có thời gian chiếu cố bản thân nàng, quay đầu nhìn lại thì kinh hãi mất hồn, chỉ thấy trên thân cây thụ yêu, từ từ mở ra một cái miệng lớn, bên trong đang phụ ra một cỗ mùi tanh hôi nhức hết cả mũi, trong khi đó đám cành cây đang kéo hắn vào trong cái miệng lớn đó, chỉ sợ đó là miệng lớn của thụ yêu.

Toàn thân Trương Tiểu Phàm run lên, đánh chết hắn cũng chưa từng nghĩ đến bản thân mình có một ngày trở thành phân bón cho một cái cây, cái chết như thế này quả thực khiến người ta có thể chấp nhận được. Tuy nhiên lúc này tên đã lên cung, hắn đích xác đang từ từ di chuyển đến cái miệng lớn đang há ngoắc ra đó, mùi tanh hôi mỗi lúc một nặng, trong nháy mắt mồ hôi lạnh trên trán Trương Tiểu Phàm đã ướt đẫm như mưa.

Chẳng bao lâu nữa sẽ đến bên cạnh miệng lớn, Trương Tiểu Phàm cũng không biết từ nơi nào lấy dũng khí, gắng sức vùng vẫy, dùng chân đạp lên thân cây không cho tiến lên, đáng tiếc sức lực của thụ yêu mạnh hơn hắn nhiều, đám cành cây cứ thế kéo hắn vào, Trương Tiểu Phàm tức thì kiệt sức, bị tống đến sát miệng lớn ấy. Mùi tanh hôi nồng nặc phả thẳng vào mặt, cũng không biết thụ yêu kia hại chết bao nhiêu sinh linh rồi, Trương Tiểu Phàm ở ranh giới sinh tử mỏng manh này, liều chết vùng vẫy, gắng sức dơ tay lên, nắm trong tay vũ khí duy nhất Thiêu Hỏa Côn, đâm vào bên cạnh cái miệng lớn của thụ yêu kia.

Trên Thiêu Hỏa Côn, đặc biệt là trên viên châu gắn phía trên đầu, bùng lên một ánh sáng xanh mờ mờ.

Thiêu Hỏa Côn vốn không sắc bén, được Trương Tiểu Phàm vung lên đánh lên thân thụ yêu, không ngờ như lưỡi đao sắc bén của thần binh, dễ dàng đâm thẳng vào bên trong thân cây vô cùng cứng rắn như bổ dưa thái rau vậy. Đám cành cây đang vũ động đầy trời, trong chớp mắt đột nhiên cứng đơ hết cả rồi bất động.

Bản thân Trương Tiểu Phàm cũng kinh ngạc, đồng thời trong tim dâng lên một tâm trạng sợ hãi.

Một thứ cảm giác lạnh lẽo quen thuộc chạy khắp toàn thân, sau đó nó mang đến hơi thở mới mẻ, một luồng cảm giác ấm nóng từ Thiêu Hỏa Côn chạy thẳng vào trong cơ thể Trương Tiểu Phàm, giống với lúc trước Trương Tiểu Phàm chiến đấu với Hấp Huyết Quỷ Khương lão tam trong “Vạn Bức Cổ Quật”.

Toàn thân Trương Tiểu Phàm lơ lửng trên không trung!

Hắn trơ trơ nhìn mọi việc phát sinh trước mặt, vốn dĩ kiêu ngạo to lớn hung dữ thụ yêu, sau khi bị Thiêu Hỏa Côn xấu xí đâm vào trong thân, thân thể to lớn không thể so sánh với Thiêu Hỏa Côn đó nhanh chóng héo quắt lại.

Đám cành cây ở đó thậm chí toàn bị thân cây giống như bị nhổ khỏi nước vậy, khô héo, co quắt lại, lá cây rụng xuống như mưa rào, sau khi phát ra một tiếng gầm lớn sau cùng trong cuộc đời, toàn bộ thân cây đại thụ rầm rầm đổ xuống, sau đó hóa thành tro bụi.

Trương Tiểu Phàm rơi xuống mặt đất, kinh hãi xuất thần, thậm chí hắn không cần đến vận may cũng biết rằng, luồng cảm giác ấm nóng mà Thiêu Hỏa Côn hút được đối với cơ thể hắn có lợi to lớn, lúc này kinh mạch vốn thụ thương tiếp nhận hơi thở nóng ấm mới mẻ này để bồi bổ, đã tốt lên rất nhiều.

Hắn nhìn thanh Thiêu Hoả Côn đang nằm trong tay, chỉ thấy trong quang mang mầu xanh đen đang khe khẽ chuyển động, nó dường như là một người đã no say, Thiêu Hoả Côn phát ra hào quang hoàn toàn thoả mãn, đặc biệt trên mình thanh côn, các mạch máu li ti vốn dĩ rất khó nhìn thấy, lúc này như hút được một thứ máu tươi, sáng bừng lên, đỏ rực, mang đến đôi chút dữ tợn.

“Keng”, Thanh thiêu hoả côn nhìn có vẻ có vài phần khủng bổ này trượt khỏi tay Trương Tiểu Phàm, rơi xuống đất, nảy lên hai cái, rồi nằm yên bất động.

Bàn tay của Trương Tiểu Phàm đã mở ra, thanh hắc côn thần kỳ ấy không ngờ cũng giống như đánh mất người chủ để ăn bám, tất cả quang mang hiện thời lập tức biết mất, hoá thành một thanh một thanh hắc côn bình thường xấu xí.

Trương Tiểu Phàm hít một hơi thật sâu, tâm thần náo động, trong đầu chỉ vang lên một thanh âm: “Nó là cái gì, nó là cái gì?

Lúc này, đột nhiên đằng xa truyền đến tiếng kêu đau đớn của Lục Tuyết Kỳ, Trương Tiểu Phàm lập tức thức tỉnh, quay đầu lại nhìn, chỉ thấy Lục Tuyết Kỳ bị vô số âm linh và con yêu thú đầu lợn ấy vây công, toàn thân như bị đánh trúng rất nặng, bắn vọt về phía sau, quần áo đỏ lòm, nhìn qua cũng biết thụ thương khá nặng.

Trưong Tiểu Phàm toàn thân kích động, còn chỗ nào mà quản chuyện đông tây này nọ, nắm chặt Thiêu Hoả Côn trong tay, rồi bay về hướng Lục Tuyết Kỳ.

Trong không trung, Thiêu Hỏa Côn trong tay hắn, dường như có chút mỉm cười, lại bừng sáng lên một đạo quang mang màu xanh đen, chiếu sáng khuôn mặt của hắn.

Chỗ Trương Tiểu Phàm đi qua, vô số âm linh nối đuôi nhau lẩn tránh, tản ra bốn phía trốn mất, trong nháy mắt Trương Tiểu Phàm đã bắt kịp Lục Tuyết Kỳ, tuy nhiên con yêu thú đầu lợn trước mặt ấy đối với Thiêu Hoả Côn không hề kinh hoàng sợ hãi, rống to lên một tiếng rồi đánh tới.

Trương Tiểu Phàm có chút nôn nóng, lo lắng cho thưong thế của Lục Tuyết Kỳ, lại không chịu thoái lui, cũng hét to lên một tiếng giống vậy, vận dụng đạo pháp sư nương Tố Như truyền cho trước khi xuống núi, Thiêu Hoả Côn đột nhiên rời khỏi tay, như tên rời khỏi cung, lao vút về phía con yêu thú đầu lợn ấy.

Con yêu thú đầu lợn ấy nhìn thấy một thanh hắc côn nho nhỏ lao đến, vung móng vuốt to lớn phía trước lên, muốn gạt cái vật đáng ghét ấy sang một bên, sau đó xông đến vồ lấy hai con người đáng ghét nhưng ngon lành ấy nuốt thẳng vào bụng ăn một bữa no nê ngon lành.

Không ngờ bàn tay khoa lên, lại cảm thấy lòng bàn tay lạnh buốt, một giây sau, trên ngực cuối cùng cũng lạnh buốt, con yêu thú đầu lợn này ngây ra một lúc, cúi đầu xuống nhìn, thấy trên lòng bàn tay xuất hiện một lỗ nhỏ, và trên ngực chỗ trái tim, cũng đã xuất hiện một lỗ nhỏ, toàn thân nó, không ngờ đã bị thanh Thiêu Hoả Côn nhìn rất tầm thường đâm xuyên qua.

“Ngao..!

Con yêu thú đầu lợn điên cuồng rống lên một tiếng tê tâm liệt phổi, thân hình to lớn đung đưa, như thôi sơn đảo trụ, nặng nề ngã vật ra đất, cát bụi bay mù mịt, sau đó, nó giãy giụa một lúc trên mặt đất, bên mép chảy ra huyết dịch mầu đỏ sậm, cuối cùng không cử động gì nữa.

Lúc này Trương Tiểu Phàm đã ở bên Lục Tuyết Kỳ, thấy nàng toàn thân lạnh như băng, dĩ nhiên không tiếp tục trụ được nữa, hôn mê mất rồi. Thiêu Hoả Côn lại vừa giết chết một sinh linh nữa loé sáng quang mang mầu xanh đen, ánh sáng lấp lánh bay trở về, rơi vào trong tay Trưong Tiểu Phàm.

Trương Tiểu Phàm lúc này chỉ cảm thấy thần sung khí túc, thương thế trong cơ thể phần lớn đã khỏi hẳn, kiểm tra lại lần nữa hơi thở của Lục Tuyết Kỳ, phát hiện thấy nàng hơi thởi gấp rút, cúi đầu nhìn xem, chỉ thấy nơi miệng vết thuơng trên vai trái của nàng da thị đã biến thành màu đen, hiển nhiên đã trúng phải kịch độc.

Trương Tiểu Phàm lòng như lửa đốt, thế nhưng vẫn e sợ xung quanh mặc dù hai con yêu thú đã chết, thế nhưng vẫn còn vô số âm linh, nên phải xoay mình kiểm tra, không ngờ khi nhìn ra, đã thấy đám âm linh ấy không biết từ lúc nào, tất cả đã lần lượt bỏ đi, ẩn vào trong trong bóng tối. Trương Tiểu Phàm vô cùng choáng váng, đúng là một việc tốt cầu mà còn chẳng được, lẽ nào lại mong muốn gì nhiều hơn, lập tức quay lại chăm sóc Lục Tuyết Kỳ.

Kì thật Trương Tiểu Phàm không biết rằng, tất cả chúng kính trọng “Phệ Huyết Châu” trên thanh Thiêu Hoả Côn của hắn. Tám trăm năm trước, Hắc Tâm Lão Nhân quang đại ma giáo “Luyện Huyết Đường”, danh động thiên hạ, trong mê cung dứoi đáy vạn bức cổ quật, sáng lập ra căn cứ cơ sở của Huyết Luyện Đường.

Hắc Tâm Lão Nhân là một con người hung tàn, năm đó luyện chế Phệ Huyết Châu này đã giết chết vô số sinh linh, trong đó không biết có bao nhiêu oán linh bị hại chết tụ tập dưới Tử Linh Uyên, không được vãng sinh.

Năm đó bọn họ bị hại bởi Phế Huyết Châu này, mặc dù lúc này ngày hôm nay, Phế Huyết Châu và cây hung bổng vô danh họp lại thành một, hình dáng thay đổi rất nhiều, sát khí hung khí ẩn vào bên trong, thê nhưng vào lúc Trương Tiểu Phàm thi pháp, Phệ Huyết Châu tức thì xuất lộ cái hung khí ấy ra, đám âm linh ấy con nào con nấy kinh hãi vô cùng, hầu hết tin rằng hung thần năm xưa Hắc tâm lão nhân một lần nữa sống lại.

Trương Tiểu Phàm từ từ đặt Lục Tuyết Kỳ xuống đất, do dự một lát, nhìn miệng vết thương đã biến thành mầu đen ấy, thở dài một tiếng.

Dường như bóng tối vĩnh cửu, lại đã lấy lại sự yên tĩnh, vô cùng tịch mịch.

Trương Tiểu Phàm hoi hơi cảm thấy choáng váng, thế nhưng nhìn thấy trên mặt của Lục Tuyết Kỳ, sau khi vết thương được băng bó cẩn thận, đã không còn hắc khí nữa, hắn thở phào một tiếng.

Hắn ngồi đó yên lặng bảo vệ bên cạnh nữ lang đang hôn mê ấy.

Thiêu hoả côn phát ra ánh sáng xanh mờ mờ, bao trùm lấy họ.

Bốn bề tịch mịch!

Yên lặng!

Thậm chí tiếng kêu của côn trùng, cũng chẳng có, dưới Tử Linh Uyên này, dường như ngoài âm linh yêu thú ra, quả thật chắng có một sinh vật sống nào khác.

Tuy nhiên, vào lúc này, Trương Tiểu Phàm đột nhiên nghe thấy, cố một tràng tiếng bước chân, đột ngột vang lên.

Tiêng bước chân trong bóng tối này, nhẹ nhàng hài hoà, thê nhưng trong tai Trương Tiểu Phàm, giống như sấm động giữa trời xanh. Hắn đột ngột đứng dậy, quay đầu nhìn ra chỗ tiếng bước chân phát ra, đông thời nắm chặt lấy Thiêu Hoả Côn.

Đằng xa, chỗ bóng tối, có một ánh sáng, di chuyển lại gần, thế rồi, tại chỗ sáng đó xuất hiện một nữ nhân, y phục toàn thân màu xanh của nước, tề mi tú mục, da thịt ngọc ngà khi sương thắng tuyết, trong bóng tối này dương như mang đến một vẻ đẹp yêu dị, quả là sự mĩ lệ quỷ dị, làm người ta phải động tâm phách.

Trương Tiểu Phàm đột nhiên há hốc mồm, kinh ngạc không nói lên lời, nữ nhân ấy chính là thiếu nữ áo xanh gặp trong Sơn Hải Uyển thành Hà Dương khi hắn vừa hạ sơn.

&&&

(1):