Tiểu Hôi thấy người ta cứ nhìn mình chằm chằm, ánh mắt lại rất cổ quái, thì phát bực, soạt một tiếng lật tay lên cào với sang, người đó bối rối không kịp tránh, xém chút nữa mặt bị rách toạc rồi, cũng may y phản ứng lanh lẹ, hất mạnh đầu về phía sau, chỉ trong phút chốc tránh được.
Trương Tiểu Phàm kinh hãi, vội vàng quát Tiểu Hôi, rồi ngoảnh đầu nhìn người đó, thấy y giật mình thoi thóp, tay vuốt mặt, miệng lẩm bẩm:“Hiếm quá, hiếm quá.”
Trong lòng Trương Tiểu Phàm áy náy, bèn bảo: “Rất xin lỗi vị sư huynh này!”
Không ngờ người đó không bực bội, lại mỉm cười xua tay: “Không sao, là ta nhất thời sơ ý, quên bẫng đi mất tính của Tam Nhãn Linh Hầu(1) vốn rất nóng nảy, dễ làm người khác bị thương.”
Trương Tiểu Phàm ngây ngô hỏi: “Tam Nhãn Linh Hầu?”
Người kia rất ngạc nhiên: “Sao, ngươi không biết con khỉ này là Tam Nhãn Linh Hầu ư?”
Trương Tiểu Phàm rất lấy làm lạ: “Tam Nhãn Linh Hầu là cái gì?”
Người kia mở to mắt, nhìn Trương Tiểu Phàm một lượt từ trên xuống dưới hỏi: “Tam Nhãn Linh Hầu ngươi cũng không biết, sao ngươi có được nó?”
Trương Tiểu Phàm đáp: “Trước đây ta chặt trúc ở trong rừng gặp phải nó, bị nó chọi quả thông mấy lần, sau đó nó theo ta về.”
Gã đệ tử Thanh Vân Môn kia trông như sắp rơi tuột cả hàm dưới, lắp ba lắp bắp: “Chọi mấy quả thông rồi theo về, chọi mấy quả thông rồi theo về…”
Trương Tiểu Phàm thấy thần sắc y quá kỳ quái, bèn lắc đầu, xoay người bỏ đi. Không ngờ mới đi được mấy bước, đã thấy người kia chạy lên theo, cười đưa đẩy, khe khẽ nói: “Vị sư đệ này, ôi không, sư huynh,…huynh…”
Lần đầu trong đời Trương Tiểu Phàm được người ta gọi là sư huynh, mà trông y ít nhất phải trên hai mươi tuổi rồi, liền vội vàng đáp: “Ồ, không dám, có chuyện gì huynh cứ nói đi.”
Người kia dừng một lát, cười đưa đẩy nói: “Ha ha, sư đệ thật là giản dị dễ gần. À, thế này đi, ta xin tự giới thiệu, ta họ Tăng, thảo tự Thư Thư, là đệ tử Phong Hồi Phong. Chẳng hay sư đệ tên là…”
Trương Tiểu Phàm đáp: “Đệ tên Trương Tiểu Phàm, đệ tử Đại Trúc Phong. Tăng Thư Thư sư huynh,…Ồ, Thư Thư ư?(2)”
Người kia ngây ra, rồi tức thời mặt hơi đỏ lên, cười lúng túng đáp: “Dào, cũng chẳng phải ta làm ra vẻ đứng trên đệ, chữ Thư Thư của ta là sách trong sách vở, không phải là chú trong cha chú. Cái này đều tại cha ta, năm đó mẹ ta đặt tên cho ta là Tăng Anh Hùng, đệ thử gọi Tăng Anh Hủng mà xem, nghe khí phách làm sao. Nhưng cha thấy ta từ nhỏ ham đọc sách, bèn khăng khăng đặt là Thư Thư, cứ như trò đùa, đúng thật là…”
Trương Tiểu Phàm không nhịn được mà phì cười, trong lòng nghĩ tên của người này sao lại gây hiệu quả y như tên của lục sư huynh. Từ lúc bị y đến làm rộn, nỗi sầu khổ trong tim hắn cũng vơi bớt đi nhiều, tự dưng thấy gần gũi với y hơn, bèn hỏi: “A, Tăng sư huynh, huynh rất thích đọc sách ư?”
Tăng Thư Thư cười: “Ừ. Cái này ta không cần khiêm tốn, trong Phong Hồi Phong, không có ai đọc nhiều sách hơn ta, nhưng sách ta xem đều là những thứ kỳ lạ ít người đọc, thường làm cha tức điên lên. A, nói chuyện ban nãy, đệ quả thực không biết con khỉ này là Tam Nhãn Linh Hầu sao?”
Trương Tiểu Phàm lắc đầu nói: “Không biết, đệ cứ tưởng nó là một con khỉ bình thường.”
Lúc này, hình như Tiểu Hôi nghe hiểu lời hắn nói, nó đang ngồi xổm trên vai bỗng dưng ré lên chí choé, rồi bứt mạnh một sợi tóc của Trương Tiểu Phàm, làm hắn đau nhói kêu lên: “Ối cha, con khỉ chết tiệt này!”
Tăng Thư Thư lại mở to mắt đầy ngưỡng mộ: “Ôi, thật là thông minh!”
Trương Tiểu Phàm nén đau hỏi: “Con khỉ chết tiệt này ưa đánh người lắm, huynh còn bảo nó là thông minh ư?”
Tăng Thư Thư nói: “Trông nó chẳng có gì đặc biệt, nhưng rất có linh tính, là linh vật hiếm thấy trên thế gian. Đệ nhìn trên trán, giữa khoảng hai con mắt mà xem, chẳng phải có một hẳn dọc nhỏ đấy sao?”
Trương Tiểu Phàm ngoảnh đầu sang săm soi, quả nhiên phát hiện ra dưới lớp lông xám, có một hằn dọc rất mờ, nếu không nhìn kỹ quyết không thể nào nhận ra, bất giác sinh lòng bội phục Tăng Thư Thư: “Nhỏ thế này mà huynh cũng nhìn thấy. Lợi hại, lợi hại!”
Tăng Thư Thư nghiêm trang nói: “Đệ cũng đừng xem thường nó, ta đọc phần Linh Thú Thiên của Thần Ma Chí Dị thì được biết Tam Nhãn Linh Hầu là thông linh kỳ thú, lúc nhỏ không khác gì khỉ bình thường, nhưng khi nó lớn lên, trên trán sẽ mở ra con mắt thứ ba, linh tính cũng tăng lên rất nhiều, không chỉ thông hiểu những thuật trong ngũ hành mà còn có thể nhìn vật xa ngàn dặm, người xưa có nói Thiên Lý Nhãn chính là chỉ con mắt thứ ba của Tam Nhãn Linh Hầu đấy.”
Trương Tiểu Phàm ôm con khỉ xuống, đưa mắt quan sát tỷ mỉ, nhất thời không dám tin con khỉ ở với mình hai năm nay có lai lịch lớn như vậy. Có điều nhìn đi nhìn lại, thấy nó giống như một con khỉ bình thường, lại còn béo nữa, bế trên tay cảm thấy nằng nặng, tựa như qua một tối trên Thông Thiên Phong, đã tăng thêm mấy cân.
Tiểu Hôi lấy làm lạ, hôm nay ai cũng nhìn hắn chằm chằm không ngớt, bèn kêu chí chí chí chí, vẻ rất bực bội. Trương Tiểu Phàm làm mặt xấu với nó, rồi tiện tay buông ra, lăng lên lưng Đại Hoàng. Con chó giật mình toan chạy, lát sau nhìn kỹ ra là Tiểu Hôi thì thở phào. Tiểu Hôi hoa tay múa chân với Trương Tiểu Phàm, trông như thị uy, rồi lại kêu mấy tiếng chí chí chí chí nữa, dựa vào người Đại Hoàng, lát sau sự chú ý của nó lại hướng sang đám rận bọ trong mớ lông da của con chó.
Tăng Thư Thư thích thú nhìn Tiểu Hôi, lát sau ngoảnh đầu hỏi Trương Tiểu Phàm: “Trương sư đệ cũng lên Thông Thiên Phong tham dự Thất Mạch Hội Võ lần này ư?”
Trương Tiểu Phàm gật đầu, rồi hỏi: “Tăng sư huynh thì sao?”
Tăng Thư Thư cười đáp: “Ta cũng vậy, hôm qua rút thăm đến số 33, không biết đệ số mấy, có khi trùng hợp, lại là đối thủ hôm nay chăng?”
Trương Tiểu Phàm cười: “Đệ số 1.”
Tăng Thư Thư ngạc nhiên hỏi: “Đệ là đệ tử của Đại Trúc Phong hôm qua đấy hả?”
Trương Tiểu Phàm đỏ mặt, gật đầu.
Tăng Thư Thư cười nói: “Số đệ tốt thật.” Nói đoạn, lẩm bẩm tính, rồi nói: “Chúng ta có khi tới tận vòng quyết chiến cuối cùng mới gặp mặt, xem ra khó gặp lắm.”
Trương Tiểu Phàm cười: “Đệ mới tu hành có chút ít, vòng một,…Ha ha, vòng hai lập tức bị đào thải thôi, đâu dám vọng tưởng.”
Tăng Thư Thư thè lưỡi đáp: “Ta thì chỉ sợ đến vòng một cũng không qua nổi.”
Hai người nhìn nhau, đều phá lên cười lớn. Đúng lúc định trò chuyện thêm một lúc, nghe từ xa vẳng tiếng Tống Đại Nhân nói: “Tiểu Phàm, ăn cơm thôi.”
Trương Tiểu Phàm ứng tiếng, nói mấy câu với Tăng Thư Thư rồi chạy về, Đại Hoàng và Tiểu Hôi đi đằng sau. Chạy đến chỗ Tống Đại Nhân, hai anh em cùng đi, Tống Đại Nhân nói: “Vừa rồi đệ ở đằng đó nói chuyện với ai đó?”
Trương Tiểu Phàm đáp: “Vừa rồi đệ có làm quen được với một sư huynh bên Phong Hồi Phong, nghe huynh ấy giới thiệu là Tăng Thư Thư.”
Tống Đại Nhân có vẻ ngạc nhiên hỏi: “Tăng Thư Thư?”
Trương Tiểu Phàm lấy làm lạ: “Sao vậy, đại sư huynh?”
Tống Đại Nhân ngoảnh đầu nhìn lại, nói: “Người ấy là con trai duy nhất của Tăng Thúc Trường sư bá, thủ tọa Phong Hồi Phong. Nghe nói thiên thư hơn người, đọc nhiều hiểu rộng, trí nhớ tốt, tu hành rất cao thâm, là một trong những người đáng chú ý của lần đại thí này đấy.”
Trương Tiểu Phàm ngạc nhiên, nhất thời không nói lên lời.
Ăn sáng xong, chúng đệ tử của Thanh Vân Môn đều đến Vân Hải. Trên quảng trường cơ man nào là người chen nhau thích cách, nhìn nhân khí cường thịnh, có thể thấy được sự hưng thịnh của Thanh Vân Môn.
Trên quảng trường rộng mênh mông, trong khí ai nấy đều đang dùng cơm, người ta đã dựng lên tám khu đài khổng lồ, ghép bằng những thân gỗ to bằng thân người, mỗi đài cách nhau khoảng mười mấy trượng, đặt theo phương vị bát quái, giờ đã đông kịt người đứng phía dưới. Khu đài lớn nhất nằm ở quẻ Càn, nơi đây còn dựng thêm một tấm bảng cao, trên đó khắc những chữ vàng, cỡ bằng cái bát, viết tên và số thăm của các đệ tử tham gia tỷ thí. Tên của Trương Tiểu Phàm trông rất nổi, xếp ở vị trí số 1, phần đối thủ bỏ trống.
Trương Tiểu Phàm đỏ mặt, len lén nhìn các sư huynh đang đứng kế bên, ai cũng mỉm cười, riêng lục sư huynh Đỗ Tất Thư vẫn còn than vãn: “Bất công, bất công, bất…”
“Im đi.” Một tiếng gắt khẽ, từ bên cạnh vẳng tới, mọi người giật mình, ngoảnh đầu nhìn, hóa ra là Điền Bất Dịch, Tô Như và Điền Linh Nhi đang cùng đi tới. Bọn đệ tử Đại Trúc Phong vội vàng tham kiến: “Bái kiến sư phụ, sư nương.”
Điền Bất Dịch gật đầu, không nói gì, nhưng Tô Như thì bảo: "Lát nữa là bắt đầu thi đấu rồi, các con gắng hết sức lê, biết chưa?"
"Dạ biết."Mọi người đồng thanh đáp.
Tô Như quay nhìn Trương Tiểu Phàm, Trương Tiểu Phàm chỉ liếc nhìn Điền Linh Nhi ở sau lưng sư nương. Hôm nay nàng ta dường như đẹp hơn mọi ngày, vẻ mặt hân hoan, đôi mắt hạnh tươi long lanh, rõ ràng tâm trạng phấn khởi.
Lòng của Trương Tiểu Phàm dường như muối xát, bất giác cúi đầu xuống.
"Tiểu Phàm." Tô Như thấy thần sắc Trương Tiểu Phàm không được bình thường, bèn bước tới gọi.
Trương Tiểu Phàm vội vàng ngẩng đầu thưa: "Dạ, sư nương."
Tô Như ngắm hắn, hỏi: "Con không sao chứ?"
Trương Tiểu Phàm vội lắc đầu: "Không sao, sư nương."
Tô Như nhìn kỹ hắn, bảo: "Tiểu Phàm, con may lắm đấy, thế là qua được vòng hôm nay rồi, nhưng vẫn cần chú ý quan sát các vị sư huynh và sư tỷ thi đấu, cơ hội này rất hiếm, rất có ích với con, biết không?”
Trương Tiểu Phàm gật đầu nói: “Dạ biết, sư nương.”
Tô Như nhìn sang Điền Bất Dịch, lão ta gật gật đầu, quay người bước xuống dưới đài, bọn đệ tử đi theo, một lát sau cùng hòa vào dòng người đông đúc.
“Coong.” Một tiếng chuông trong trẻo vang lên, ngân nga khắp Vân Hải mây trắng mịt mù, làm tất cả mọi người giật mình, quảng trường đang huyên náo bỗng lặng ngắt đi.
Rồi thấy Đạo Huyền Chân Nhân và Thương Tùng Đạo Nhân cùng xuất hiện ở khu đài lớn nhất ở giữa, Đạo Huyền Chân Nhân tiến lên một bước, nhìn khắp lượt bọn đệ tử đang đứng phía dưới, cất giọng sang sảng nói: “Bắt đầu thi đấu.”
Nói xong, ông ta phất tụ bào, tiếng chuông liền dóng dả, coong coong coong coong đến tận trời. Trương Tiểu Phàm nghe lùng bùng, đột nhiên cảm thấy nhiệt huyết trào sôi, hắn lén nhìn sang Điền Linh Nhi, thấy nàng ta mặt mày tươi tắn, vẻ háo hức chờ dự thi.
Hắn khẽ nhìn một cái, mà rồi không sao rời mắt đi được nữa, vì vậy cũng không nghe rõ Đạo Huyền Chân Nhân nói những gì ở trên đài kia. Lát sau Thương Tùng Đạo Nhân lại ra nói thêm vài câu. Cuối cùng một tiếng chuông trong trẻo chói tai ngân lên, giật Trương Tiểu Phàm khỏi cơn mê sảng, lúc đó hắn mới nhận ra, các lượt thi đấu đã bắt đầu rồi.
Sáu mươi ba người dự thi, tám đả lôi đài, phân thành bốn lượt. Lượt đầu tiên trong 16 người, Đại Trúc Phong chỉ có Điền Linh Nhi lên đài tỷ thí. Trận đấu này diễn ra trên lôi đầu ở quẻ Ly phía tây, người của Đại Trúc Phong bèn ùn ùn kéo nhau sang đó.
Đối thủ của Điền Linh Nhi là một đệ tử của Triêu Dương Phong, họ Thân tên Thiên Đẩu, lúc ấy vừa nhảy phắt lên lôi đài, thân hình ngăn ngắn, phía dưới lan tiếng xì xào khen ngợi. Trương Tiểu Phàm đưa mắt nhìn, thấy quanh quẻ đài Ly này, dễ phải đến hơn một trăm người, trong đó phần lớn là đệ tử Triêu Dương Phong, cả thủ tọa Thương Chính Lương cũng đến xem, trên mặt lộ nét cười điềm đạm, hiển nhiên rất coi trọng Thân Thiên Đẩu.
Điền Bất Dịch và mọi người đến dưới đài, lập tức cả bọn chìm lỉm luôn trong đám đệ tử Triêu Dương Phong, trước sau trái phải chỗ nào cũng thấy người mặc trang phục Triêu Dương Phong. Điền Bất Dịch không thèm để ý, đưa mắt liếc Thương Chính Lương đứng mãi đằng xa, đúng lúc ông ta cũng đang đưa mắt liếc lại. Ánh mắt hai người gặp nhau, phảng phất có tia lửa nhàn nhạt, nhưng họ đều mỉm cười, nnư không có chuyện gì.
Lúc ấy bọn đệ tử cũng vừa đưa ghế tới cho mấy vị trưởng bối, Điền Bất Dịch và Tô Như ngồi xuống, Điền Linh Nhi đi tới trước mặt, thưa: “Cha mẹ, con lên đài đây.”
Điền Bất Dịch nhìn con gái: “Đi đi.”
Tô Như nói đầy yêu thương: “Cẩn thận nhé.”
Điền Linh Nhi liếc lên phía trên đài, mặt lộ nét cười, ung dung thư thái: “Cha mẹ hãy đợi tin tốt lành của con.”
Nói xong nàng ta xoay người, vẫn tươi cười như thế, tay trái dẫn pháp quyết: “Lên!”
Tiếng hô vừa dứt, ráng tà nhoang nhoáng, Hổ Phách Chu Lăng bật ra, lượn xuống dưới chân, đẩy Điền Linh Nhi lên. Thân hình thon mảnh giữa vùng ráng tỏ trông như tiên nữ, bay về phía lôi đàn.
Một chiêu này hiển lộ, đã vượt xa Thân Thiên Đẩu vừa phóc như con khỉ lên đài, lại thêm dung mạo Điền Linh Nhi đẹp đẽ, bọn đệ tử phía dưới, kể cả đám con trai đông đảo của Triêu Dương Phong, tức thì vỗ tay như sấm động, đến nỗi rất nhiều người ở những sàn đấu xa cũng ngoảnh đầu sang.
Trương Tiểu Phàm và mấy vị đệ tử của Đại Trúc Phong đứng xúm xít sau lưng sư phụ sư nương, nghe thấy Tô Như mỉm cười nói với Điền Bất Dịch: “Xem ra Linh Nhi tu hành có tinh tiến.”
Điền Bất Dịch khẽ cười, tuy không nói gì, nhưng vẻ mặt rất phấn chấn.
Lúc ấy Điền Linh Nhi đã bay đến lôi đài, dừng cách Thân Thiên Đẩu khoảng một trượng, vòng tay nói: “Mong Thân sư huynh chỉ giáo.”
Thân Thiên Đẩu thấy Điền Linh Nhi khu dụng pháp bảo ngự đài, lại thấy pháp bảo ráng quang chớp chớp, tiên khí bừng bừng, chắc là Hổ Phách Chu Lăng nổi tiếng của trưởng lão Tô Như bên Đại Trúc Phong, cũng là thứ mà ân sư đã dặn dễ hễ gặp phải cẩn thận đối phó. Y không dám chậm trễ, vòng tay đáp: “Mong Điền sư muội thủ hạ lưu tình.”
Nói xong, y lùi lại một bước, tay phải dẫn pháp quyết, bật lên một thanh kiếm dài ba thước, tỏa ánh sáng mờ, hoành lên trước thân mình.
Dưới đài Tô Như cau mày, khe khẽ nói với Điền Bất Dịch: “Thanh kiếm này giống Hổ Phách Chu Lăng của Linh Nhi, đều thuộc thổ trong ngũ hành. Thế này thì phải xem trong hai đứa nó ai tu luyện cao thâm hơn.”
Điền Bất Dịch mỉm cười nói: “Trong các pháp bảo thuộc thổ của Thanh Vân Môn, có thứ nào vượt nổi Hổ Phách Chu Lăng của muội?” Theo ta thấy, Thanh kiếm kia còn kém Hổ Phách Chu Lăng của muội đến mười vạn tám ngàn dặm.”
Tô Như khẽ gắt: “Chỉ giỏi nói linh tinh.”
Lúc ấy trên đài gióng lên một hồi chuông, trận đấu giữa Điền Linh Nhi và Thân Thiên Đẩu chính thức bắt đầu.
Điền Linh Nhi tỏ rõ tuổi trẻ sức mạnh, tiếng chuông vừa dứt, tay đã trỏ về trước, trong nháy mắt ráng tà nhoang nhoáng, nhanh như chớp động. Hổ Phách Chu Lăng cuộn gió, thổi đến rát cả mặt, xông thẳng vào Thân Thiên Đẩu.
Thân Thiên Đẩu không ngờ Điền Linh Nhi nói đánh là đánh, trông thấy Hổ Phách Chu Lăng chớp mắt lao đến nơi, y lùi vội hai bước, song thủ rung lên, tiên kiếm lóe sáng nghênh đón.
Ráng đỏ và ánh xám đụng nhau giữa đài, chỉ nghe bình một tiếng, Điền Linh Nhi và Thân Thiên Đẩu cùng lắc lư, nhưng vẫn đứng vững. Còn hai món pháp bảo thì gườm nhau giữa không trung.
Dưới đài, Điền Bất Dịch cau mày, Tô Như cũng kinh ngạc: “Í, Thân Thiên Đẩu tu hành cũng không tệ đâu.” Cùng lúc ấy bọn đệ tử Triêu Dương Phong cùng nhau hô lên: “Hay quá!”
Tiếng hò của hơn một trăm cái mồm, quả nhiên không phải tầm thường, lập tức át bạt đi tiếng khen ngợi của mấy người bên Đại Trúc Phong. Lão lục Đỗ Tất Thư hừ một tiếng nói: “Thế này chẳng phải ồn ã quá ư? Có khác gì đấu võ họng không?”
Lúc ấy trên lôi đài, hai thứ pháp bảo lại gườm nhau thêm một lúc, không phân cao thấp, đồng thời quay về với chủ nhân. Thân Thiên Đẩu đạp theo thất tinh, mặt mày nghiêm trang, miệng lẩm bẩm rồi hét to: “Nhanh!”
Thanh tiên kiếm ánh xám của y từ giữa không trung vọt lên trời, rồi nhanh như chớp bổ thẳng đỉnh đầu Điền Linh Nhi. Kiếm chưa chạm đất, chỉ thấy vạt áo Điền Linh Nhi phơ phất bay, bốn bề nổi gió lớn.
Điền Linh Nhi không hề bối rối, cũng không mảy may muốn thoát lui. Tay trái đón Hổ Phách Chu Lăng đang bay trở lại, rồi phất lên đỉnh đầu, lập tức ráng tà dàn như sa mỏng, Hổ Phách Chu Lăng thoắt trải rộng ra nhiều lần, dệt thành một tấm bình phong trên đỉnh đầu. Nói thì chậm chứ diễn biến lại quá nhanh, Thân Thiên Đẩu mặt mày nghiêm trọng, thanh tiên kiếm bổ xuống một lần nữa, va phải ráng tà, keng, màn đỏ lay động nhưng vẫn bình an vô sự.
Lúc này Tô Như mới thở phào, khe khẽ nói với Điền Bất Dịch: “Con bé Linh Nhi này huênh huang nói.”
Điền Bất Dịch hừ một tiếng, lắc đầu.
Tiên kiếm ánh xám của Thân Thiên Đẩu sau đòn tấn công vô hiệu, lại bật lên. Không chậm trễ, Hổ Phách Chu Lăng cũng chớp động, rồi trương dài ra gấp mười lần. Điền Linh Nhi khẽ hô, dải lụa đỏ từ hình dáng mềm mại, chợt biến thành một cây gậy lớn rất dài, phóng thẳng ra, một đầu nắm trong tay Điền Linh Nhi.
Người xem dưới đài xôn xao, thốt lên ngạc nhiên không ngớt.
Điền Linh Nhi nhanh nhẹn vung tay phải, cây gậy lớn vạch vút một đường trong khoảng không, giáng thẳng xuống đầu Thân Thiên Đẩu.
Thân Thiên Đẩu cau mày, sắc mặt nghiêm trọng, lúc này tiên kiếm lại bay trở về tay y, y nghiến chặt răng, tay phải nắm chắc tiên kiếm, tay trái co duỗi, mắt nhìn cây gậy to sắp giáng xuống đầu. Người dưới đài đều nín thở. Thốt nhiên một tiếng vang lớn, phía dưới sàn đấu vốn lát gỗ phẳng bỗng vỡ nát, chỉ thấy năm tới sáu tăng nham thạch đột nhiên phá đài bay ra, chắn trước mặt y.
Phía dưới, Điền Bất Dịch và Tô Như đều biến sắc. Trong khi đó, thủ tọa Thương Chính Lương của Triêu Dương Phong thì gật đầu.
Chỉ nghe vang lên rầm rầm, cây gậy nhoang nhoáng ráng tà và nham thạch va mạnh vào nhau, tức khắc bụi đất bay tung, mịt mờ khắp lôi đài. Điền Linh Nhi thấy người chấn động, không thể phá nổi Ngự Nham Đài của đối phương, Hổ Phách Chu Lăng dội ngược trở lại.
Bụi đất còn chưa lắng xuống, mặt Thân Thiên Đẩu đã hơi tái đi, nhưng không ngừng nghỉ. Y rống to, thân hình phiêu diêu bay lên trên đống nham thạch, đôi tay cùng nắm lấy chuôi kiếm, ánh xám lóe rực, rồi đâm phập vào lòng nham thạch cứng rắn, thế như chẻ che.
“Rắc rắc rắc…”Mấy tiếng rạn vỡ, đùng đục mà khản đặc vang lên. Điền Linh Nhi biến sắc mặt, chỉ thấy dưới đất chân không ngừng rung chuyển, đột biên lại mấy tiếng động lớn, ván gỗ nơi cô đang đứng gãy vụn, giữa những tiếng rầm rầm, vô số đá to và sắc cạnh vụt ra. Chỗ đứng đấy chỉ còn một đám tơi bời tan nát.
“Á!” Trương Tiểu Phàm ở dưới đất la lên thất thanh, rồi tức khắc ngậm chặt miệng, thấy phu phụ Điền Bất Dịch trở nên nghiêm trọng, Tô Như còn thêm vẻ căng thẳng. Ngược lại, đệ tử Triêu Dương Phong khen ngợi ầm ỹ, vỗ tay rào rào.
“Thân sư huynh, giỏi quá!”
“Thật lợi hại!”
“Chắc thắng rồi!”…
Tiếng hò là dồn dập, lôi đài vẫn cứ mịt mù bụi đất, rất khó nhìn rõ. Thân Thiên Đẩu đứng sừng sững trên đống nham thạch cao cao không có vẻ ung dung một chút nào, đôi mắt y trợn tròn, kỹ càng ngó tìm bốn phía. Quả nhiên, chỉ giây lát sau, trong đống đá mờ mịt trên đống đá ở đằng trước, ráng tà nhoáng lên, nháy mắt ánh sáng bừng rộ, chỉ thấy Điền Linh Nhi như phượng hoàng lửa bay vút ra, Hổ Phách Chu Lăng di chuyển rõ nhanh, lượn vòng vòng bên người nàng ta.
Vẻ mặt Điền Linh Nhi nghiêm trang, cặp mắt hạnh chiếu ra những tia lạnh băng, song thủ cùng nắm phát quyết, gạt xuống, chỉ thấy Hổ Phách Chu Lăng thoắt dừng, rồi như một con rắn độc xuyên thẳng vào lòng đất, hùng hục rúc vào đám nham thạch cứng chắc kia.
Mặt Thân Thiên Đẩu tái mét, không kịp nghĩ ngợi gì, vội bay vụt về sau. Quả nhiên, ngay nơi y vừa rời khỏi, Hổ Phách Chu Lăng vốn trông như con rắn độc, liền chui vọt lên như con rồng đỏ khổng lồ, chỗ Thân Thiên Đẩu vừa đứng giờ toàn cát bay đá chạy, phá thành một cái lỗ lớn, thanh thế hung mãnh, làm người ta rùng mình.
Điền Linh Nhi đang lơ lửng trên không trung, đôi tay bắt thành hình hoa lan, giao chéo trước ngực, miệng hô: “Trói!”
Mấy người trong Đại Trúc Phong bất giác đưa mắt nhìn nhau, hai năm trước khi đấu với Lâm Kinh Vũ, Điền Linh Nhi đã dùng đến phép trói này. Xem ra hôm nay uy thế của nó lớn thêm rất nhiều, ngập ăm ắp cả trên trời dưới đất, chỉ không biết Thân Thiên Đẩu so với Lâm Kinh Vũ năm đó thì sao?
Điền Linh Nhi niệm chú, Hổ Phách Chu Lăng liền biến thành một quả cầu đỏ cực lớn, bóp dần vào, loáng thoáng qua khe hở, lẫn trong ráng tà, lờ mờ còn trông thấy ánh xám, xem ra Thân Thiên Đẩu vẫn kiên cường chống đỡ, khiến hàng lụa đỏ giảm chút tốc độ, nhưng rồi nó vẫn cứ bóp vào với một sức mạnh không thể kháng cự.
Dưới đài một bầu tịch mịch, đệ tử Triêu Dương Phong nín khe, căng thẳng ngó lên quả cầu lớn màu đỏ trên đài, ai cũng biết nếu không ngăn chặn áp lực của thứ tiên gia pháp bảo này, hậu quả sẽ ra sao?
Lụa đỏ đã thu vào chỉ còn độ sáu thước, ráng tà rực rỡ, hoàn toàn đè bẹp ánh xám, thi thoảng vẳng ra tiếng bóp răng rắc. Lúc này không còn nhìn thấy bóng Thân Thiên Đẩu đâu nữa, Điền Linh Nhi thì vẫn lơ lửng trong không trung, khuôn mặt hồng hồng, hai tay trái phải nắm lấy pháp quyết hoa lan rung khe khẽ.
Lát sau, Hổ Phách Chu Lăng lại từ từ ép thêm vào mổ thước, mọi người căng thẳng đến mức nghẹt thở, chính lúc ấy, chợt nghe một tiếng hét Á, rồi Thân Thiên Đẩu thế như mãnh hổ, cầm kiếm phá cầu lụa xông ra, có điều sắc mặt đã tái mét.
Đệ tử Triêu Dương Phong hoan hô như sấm động, nhưng thủ tọa Thương Chính Lương thì nhắm mắt thở dài, còn phu phụ Điền Bất Dịch ngồi bên kia thì mỉm cười nhìn nhau.
Quả nhiên, đó là của giãy giụa cuối cùng của Thân Thiên Đẩu. Điền Linh Nhi vọt lên trên không, tay phải khẽ trỏ, Hổ Phách Chu Lăng lao đi như mũi tên, đánh tới sau lưng Thân Thiên Đẩu. Lúc này Thân Thiên Đẩu xoay người cũng hết sức khó khăn, chỉ hơi động đậy, không tránh được, bị Hổ Phách Chu Lăng thúc nhẹ một cái, cả người bay vù về phía trước, bình một tiếng, ngã xuống dưới đài.
Hơn nửa đệ tử Triêu Dương Phong đều xô lại, rồi đột nhiên như á khẩu, lặng ngắt cả. Thương Chính Lương đứng lên, lắc lắc đầu, nói với gã đệ tử đứng bên cạnh: “Còn không mau dìu Thân sư huynh của ngươi dậy.”
Lúc này bọn đệ tử Triêu Dương Phong mới sực tỉnh lại, nhao nhao chạy đến dìu Thân Thiên Đẩu. Điền Linh Nhi thu pháp bảo lại, đi xuống dưới đài, tươi tắn nói với y: “Đa tạ Thân sư huynh thủ hạ lưu tình.”
Thân Thiên Đẩu liếc nhìn nàng ta, cười khổ: “Điền sư muội kỳ tài trời sinh, bội phục, bội phục.” Nói rồi để người bên cạnh dìu đi.
Thương Chính Lương tới gần, ngắm nghía Điền Linh Nhi, rồi nói với phu phụ Điền Bất Dịch: “Điền sư huynh, điệt nữ tuổi còn nhỏ, nhưng tu chân có thiên phú như thế này, quả thực làm người ta phải ngưỡng mộ.”
Điền Bất Dịch có vẻ đắc ý, nhưng miệng chỉ cười bảo: “Quá khen, quá khen.”
Tô Như cũng cười: “Môn hạ Thân sư huynh nhân tài đầy rẫy, tin là vẫn còn những cao thủ xuất sắc hơn chưa ra mặt.”
Thương Chính Lương cười trừ, Điền Bất Dịch chẳng nói năng thêm gì nữa, quay người trở về. Lúc ấy Điền Linh Nhi đã chạy tới mấy đệ tử Đại Trúc Phong, lập tức bị mọi người vây chặt lấy. Ai cũng rạng rỡ hân hoan, chỉ tiếc là không thể nói hết những lời khen ngợi. Điền Linh Nhi vui mừng hớn hở, Trương Tiểu Phàm còn vui mừng hớn hở hơn. Thấy phu phụ Điền Bất Dịch tới gần, Điền Linh Nhi ùa tới bên mẹ, kéo tay bà cười: “Sao mẹ, mẹ thấy con lợi hại không?”
Tô Như lườm một cái, cuối cùng vẫn phải bật cười: “Lợi hại, lợi hại!”
Điền Bất Dịch cũng tươi cười, thấy con gái đã tạo nên một khởi đầu tốt đẹp, mặt lão rạng rỡ, càng thêm hở lòng hở dạ với đồng môn. Lão thò tay xoa đầu con gái, tỏ ý khen ngợi, rồi ngoảnh đầu bảo mấy đệ tử: “Lát nữa tới lượt các ngươi, nhìn Linh Nhi đấy, có thể thấy đệ tử các chi phái khác cũng chưa chắc đã giỏi đến mức không thể đánh bại được, các ngươi đều phải cố lên.”
Mọi người đồng thanh hô: “Vâng!”
Trương Tiểu Phàm cùng hô lên theo mọi người, thậm chí còn hô đặc biệt to. Ai nấy rục rịch chuẩn bị, trong tám trận tiếp theo, Đại Trúc Phong có ba người lên đài, vì vậy Điền Bất Dịch và Tô Như chia nhau đi xem. Lúc sắp đi, Tô Như thấy Trương Tiểu Phàm vẫn đứng nguyên chỗ, bèn dặn: “Con phải quan sát kỹ nhé!”
Trương Tiểu Phàm nghĩ một lát, định kiếm Điền Linh Nhi cùng đi tới một lôi đài nào đó cổ vũ cho sư huynh, nhưng vừa ngước mắt trông, đã thấy nàng ta chạy rõ nhanh, lẫn trong đám đông đang tiến về phía trước. Và đứng tận ở đằng xa kia, là Tề Hạo đĩnh đạc hiên ngang, đang mỉm cười chào đón.
Trái tim Trương Tiểu Phàm thoắt bỗng chìm xuống.
Điền Linh Nhi đến bên Tề Hạo, cười hi hi nói gì đó, mặt mày của Tề Hạo rạng rỡ, thì thào nói vào tai Điền Linh Nhi, Điền Linh Nhi cười mãi không thôi. Vẻ mặt hai người rất cao hứng. Nói cười một lúc, họ dắt nhau cùng đi, chắc là đi kiếm một lôi đài để xem tỷ thí.
Trương Tiểu Phàm vẫn đứng nguyên chỗ, hắn ngơ ngẩn thất một nỗi bi thương thất vọng trào dâng trong lòng, tất cả những nhiệt huyết sôi sục ban nãy đều nguội lạnh cả, lạnh tới tận đáy con tim.