Trương Tiểu Phàm đã lên tới núi, đi tới rừng trúc quen thuộc, nhưng thấy khắp nơi xanh tươi, tầng tầng lớp lớp, gió núi lướt qua, biển trúc chập chùng, như biển cả sóng lớn, cực kỳ hùng vĩ, lòng dạ vì vậy thư giãn một chút.
Hắn hít hơi thật sâu không khí trong lành, hoạt động cơ thể một chút, cầm đao bổ củi đi vào rừng trúc. Chỗ Trương Tiểu Phàm tiến vào lúc này khác với ba năm trước, là chỗ sâu nhất trong rừng trúc, rừng trúc ở nơi đó lớn, chất liệu của trúc cũng cứng cáp hơn.
Vào sáng sớm, nhàn nhạt sương mù phiêu đãng giữa khu rừng, tựa như lụa mỏng. Lá trúc màu xanh trên cây trúc hai bên đường mòn, có giọt sương óng ánh, long lanh mỹ lệ.
Đi một hồi, đưa cơ thể vào trong hải dương màu xanh lục. Phần lớn Hắc Tiết Trúc ở nơi này cao ngất, cành lá xanh tươi, vươn tới trời cao; ánh sáng từ khe hở giữa cành lá chiếu xuống, chừa một vùng bóng râm trên mặt đất. Trương Tiểu Phàm nhìn xung quanh, lựa chọn một cây hắc tiết trúc lớn, ra dấu một chút, nâng đao muốn chém.
“Phốc”, đột nhiên một tiếng vang trầm, Trương Tiểu Phàm chỉ cảm thấy trán đau đớn một hồi, bị một vật nào đó đập vào trán. Hắn cúi đầu nhìn, có một quả thông nhấp nhô trên mặt đất. Xung quanh nơi này đều là hắc tiết trúc, cũng có nhiều măng, nhưng tuyệt nhiên không có quả thông.
Hắn suy nghĩ một chút, khoé miệng lộ ra nụ cười, nhìn bốn phía, nói lớn: “Sư tỷ, là tỷ sao?”
Tiếng nói của hắn truyền từ giữa rừng trúc ra xa, vang dội nhưng không có người trả lời. Trương Tiểu Phàm biết sư tỷ là một người luôn trêu chọc người khác, đang muốn kêu tiếp, đột nhiên trán lại đau xót, rất đau, bị một quả thông rơi trúng đỉnh đầu, vẳng xuống tiếng kêu “chí chí chí chí…”
Trương Tiểu Phàm nhịn đau ngẩng đầu lên nhìn, chỉ thấy trên cây Hắc Tiết Trúc này, không biết từ khi nào xuất hiện một con khỉ lông xám, trên tay cầm lấy một quả thông, cái đuôi treo vào cành trúc, âm thanh cười “chí chí chí chí”, bộ dáng hí hửng nhìn kẻ khác gặp họa.
Trương Tiểu Phàm đờ người, ba năm năm chưa từng nhìn thấy con khỉ nào trong rừng. Hầu như trên Đại Trúc Phong toàn là trúc, hang động ở phía Bắc xa xôi có một vùng rừng hoang tùng bách, xem ra con khỉ này sống ở đằng đó, không hiểu vì sao hôm nay nó chạy lên đây.
Đại Trúc Phong thẳng tắp hiểm trở, dù không cao vượt chân mây như Thông Thiên Phong, nhưng cũng nhập Vân Hải. Từ chân núi leo lên trên, hình như không có đường đi, phần lớn đệ tử Thanh Vân đều đằng không mà đi.
Trương Tiểu Phàm tu luyện thô sơ, ngoài việc mỗi ngày chặt trúc ra, cũng thường xuyên nghe các sư huynh nói chuyện. Trong thâm cốc ở hậu sơn Đại Trúc Phong, loài tùng bách dại mọc thành rừng, thâm u khó lường, ít người lai vãng.
Năm xưa tổ sư của Đại Trúc Phong đã từng có người chống kiếm đi vào thám hiểm thâm cốc, nhưng đó chỉ là rừng rậm nguyên thuỷ, chẳng có việc gì kỳ quái. Thú dữ, trùng độc cũng nhiều, nhưng không bao giờ ra khỏi cốc, vì vậy mấy năm lại đây tương đối bình an vô sự.
Hắn đang suy nghĩ, chợt thấy con khỉ giơ tay lên, hắn giật thót, vội vàng né tránh một cái, hiển nhiên nó lại ném xuống một quả thông, nếu không né kịp lại bị ném trúng.
Con khỉ cảm thấy hắn né tránh nhanh, thét lên hai tiếng, khuôn mặt giận dữ, tựa như trách Trương Tiểu Phàm không nên né tránh đi.
Trương Tiểu Phàm làm bộ mặt hề với con khỉ kia, không để ý tới nó nữa, bỏ đi, thầm nghĩ con khỉ này lấy người khác làm trò đùa, thật là súc sinh vô tri. Hắn đi được hai bước, chợt nghe tiếng gió vang lên sau tai, không kịp né tránh, một tiếng “phốc” vang lên, sau gáy bị quả thông cứng đập trúng, lực lần này hơi nặng. Trương Tiểu Phàm chỉ cảm thấy mắt tối sầm lại, không nhịn được kêu một tiếng.
Chỉ thấy con khỉ kia vỗ tay cười to trên cây trúc, lúc ẩn lúc hiện, cực kỳ vui vẻ. Trương Tiểu Phàm giận dữ trong lòng, tiến lên lắc mạnh thân trúc, một cây hắc tiết trúc lớn bị hắn lắc lư nghiêng ngả, nhưng con khỉ xám kia dùng đuôi quấn vào cành trúc, đu đưa theo nhịp hắn lắc, hoàn toàn không sợ, lại không ngừng cười “chí chí chí chí”
Trương Tiểu Phàm thấy không làm gì được con khỉ xám kia, trong lòng càng tức giận, rút dao ra chặt mạnh vào cây trúc. Con khỉ kia không sợ sệt, cứ ở trên cây trúc nhìn hắn với vẻ mặt thích thú.
Trương Tiểu Phàm chặt đến nỗi mồ hôi ra rất nhiều, chật vật chặt bẩy đến tám phần, thấy thành công ở trước mặt, chợt nghe tiếng kêu lanh lảnh trên cây, ngẩng đầu nhìn, thấy con khỉ xám lắc đuôi, tung mình bay lên, rồi nhảy sang một cây Hắc Tiết Trúc bên cạnh, sau đó kêu "đoành", lại ném một quả thông xuống.
Trương Tiểu Phàm tức quá, cũng không thèm bận tâm xem nó có nghe hiểu không, chỉ tay quát lớn: "Mày có giỏi thì xuống đây!"
Con khỉ xám gãi gãi đầu, ngoẹo cổ nghĩ một lúc lâu, áng chừng không hiểu cái gì là giỏi hay không giỏi, nên chỉ há mồm cười to, làm mặt xấu với Trương Tiểu Phàm.
Trương Tiểu Phàm bị nó hành cho tức gần chết, nhưng chẳng biết làm thế nào, ngày hôm ấy mãi mới làm xong bài tập, nhưng bị nó ném bảy tám phát vào đầu, đau không chịu nổi.
Trương Tiểu Phàm tức cành hông, bực bội xuống núi, không đếm xỉa gì đến con khỉ nữa. Ai dè nó nghịch thành quen, mấy sáng liền đều đợi trong rừng, hễ thấy Trương Tiểu Phàm đi đến chặt trúc, là chọi hắn làm vui, rồi thích thú ngó bộ dạng nổi giận của hắn.
Trước bữa tối ngày hôm đó, Điền Linh Nhi lôi Trương Tiểu Phàm sang một bên, khẽ hỏi: “Tiểu Phàm, đầu đệ sao vậy?”
Trương Tiểu Phàm mấy ngày liền bị con khỉ xám bắt nạn, đầu bị chọi đến mức chỗ thì xanh chỗ thì tím, đau đớn không chịu nổi. Nhưng hắn cảm thấy việc bị một con khỉ xám chọc ghẹo rất mất mặt, nên không nói với ai, lúc này nghe sư tỷ hỏi, chần chừ một lúc rồi kể hết.
Điền Linh Nhi bĩu môi, không nhịn được cười, hai má hiện ra đôi lúm đồng tiền xinh xắn, tú mỹ quá đỗi. Trương Tiểu Phàm bị nàng cười, giống như mọi khi, mặt mày đỏ ửng lên, cúi đầu nhìn xuống.
Điền Linh Nhi vỗ bồm bộp vào vai Trương Tiểu Phàm nói: “Tiểu sư đệ yên tâm đi! Mấy ngày này mẹ muốn ta tu luyện ở Thái Cực Động, chuẩn bị kỳ thất mạch hội võ hai năm sau, không ngờ đệ bị một con khỉ bắt nạt. Đệ đừng lo, ngày mai ta đưa đệ lên núi, dạy cho nó một bài học.”
Giọng điệu của nàng ra vẻ già dặn, lại cố ý dỗ trẻ con. Nhưng Trương Tiểu Phàm từ nhỏ nghe quen, chỉ cười mếu mà không để ý đến.
Sáng hôm sau, Điền Linh Nhi quả nhiên thức dậy thật sớm, đi thẳng lên hậu sơn cùng Trương Tiểu Phàm.
Trong núi gió mát, thổi hiu hiu, Điền Linh Nhi mặc bộ đồ đỏ, giống với ngày đầu cùng Trương Tiểu Phàm lên núi chặt trúc, thoăn thoắt đi ở phía trước. Trương Tiểu Phàm theo sau, thấy người thiếu nữ xinh đẹp như một dải mây hồng phiêu động nhẹ nhàng ở trong núi, thoảng trong làn gió, hình như có u hương nhè nhẹ truyền đến.
Trong lòng của hắn chợt hoảng hốt, đột nhiên nảy sinh ước nguyện được đi mãi như thế này.
Trong lúc hắn suy nghĩ đến xuất thần, Điền Linh Nhi đã đi được xa, nhìn lại, la lớn: “Tiểu Phàm, đệ làm sao chầm chạp thế!”
Trương Tiểu Phàm giật mình thức tỉnh, khuôn mặt chợt ửng đỏ, không dám nghĩ nhiều nữa, vội vàng rảo bước theo.
Hai người đi đến trước rừng trúc, Điền Linh Nhi bảo Trương Tiểu Phàm: “Tiểu Phàm, đệ một mình vào trước, ta sẽ theo sau.”
Điền Linh Nhi gật đầu, cầm con dao đi vào, mới đi được vài bước, nhớ ra cần phải dặn dò Điền Linh Nhi cẩn thận, bèn xoay người nhìn lại, đã không thấy thân ảnh nàng ta đâu.
Hắn ngẩn ngơ, lòng trào dâng một nỗi buồn chán nản, lập tức lắc đầu, dứt bỏ những ý niệm nhàm chán, đi vào sâu trong rừng trúc. Đến chỗ cần đến, trong rừng hoàn toàn yên tĩnh. Trương Tiểu Phàm đưa mắt nhìn xung quanh nhưng không tìm thấy con khỉ xám kia đâu, hắn lẩm bẩm: “Chắc con khỉ xám có linh tính, biết hôm nay mình đưa trợ thủ đến nên không dám lại nữa.”
Hắn vừa suy nghĩ vừa ngó nghiêng xung quanh, nhưng không thấy tung tích con khỉ, phí hoài công sức, bèn đi tới bên cạnh một cây hắc tiết trúc, chuẩn bị đốn hạ.
“Chí chí chí chí” Trên đỉnh đầu thình lình vang lên tiếng lanh lảnh quen thuộc.
Trương Tiểu Phàm lập tức nhảy ra như phản xạ có điều kiện, nhưng thấy đầu đau nhói, thì ra không kịp nữa, bị một quả thông nếm trúng, đau ơi là đau. Hắn ngẩng đầu nhìn, chỉ thấy con khỉ đó vẫn như mọi khi dùng đuôi treo ngược lên cành trúc, không ngừng cười,
Hắn mừng rỡ, nhảy cẫng lên chỉ vào con khỉ cười lớn: “Ha ha, rốt cuộc mày cũng đến rồi.”
Hắn nói không to, nhưng con khỉ bị giật mình, bụng nghĩ người này bình thường bị chọc luôn nhảy lên như đỉa, lửa giận cứ sùng sục, sao hôm nay vui vẻ như vậy. Lẽ nào bị nó chọc mấy ngày đâm ra nghiện rồi, không bị chọc không chịu nổi, bị chọc đau lại cao hứng?
Đúng lúc đó, trong rừng trúc có một bóng đỏ xẹt đến. Điền Linh Nhi đạp trên Hổ Phách Chu Lăng, đằng không lướt đến, nhanh như tia chớp, cả bàn tay xoè ra tóm lấy con khỉ kia.
Ai ngờ con khỉ kia cực kỳ nhanh nhẹn, mắt vừa nhìn thấy lập tức phản ứng, cái đuôi đang quấn trên cành cây lập tức buông lỏng, cả người nó rơi tự do. Điền Linh Nhi vốn tính kỹ vây bắt con khỉ xám khắp phương hướng, nào ngờ con khỉ tự mình rơi, nàng ta bất giác sững người, chụp trượt vào khoảng không.
Trương Tiểu Phàm chuẩn bị hành động ở dưới mặt đất, lại thấy con khỉ nhẹ nhàng giơ cánh tay, nắm vào thân trúc rồi bò lên. Nó hình như biết cô gái ở phía trên lợi hại, không dám chậm trễ, lập tức lắc lư nhảy từ cây trúc này sang cây trúc khác rồi lại sang cây trúc khác, với ý đồ chạy trốn.
Điền Linh Nhi nảy sinh hiếu thắng, hét vang từ trên cao: “Đuổi theo!” Nàng vẫy tay trái, Hổ Phách Chu Lăng rất nhanh
Nếu ở trên đất trống, với tốc độ của Hổ Phách Chu Lăng, trong nháy mắt Điền Linh Nhi bắt được con khỉ xám. Nhưng hôm nay ở trong rừng trúc dày đặc, gặp nhiều chướng ngại vật.
Con khỉ xám rất thông minh, nó không chạy theo đường thẳng mà luồn trái quẹo phải, vòng tới ngoặt lui, tháo chạy về phía trước ở trong khu rừng. Điền Linh Nhi vừa phải nhìn hành tung con khỉ xám, vừa phải đề phòng những cây Hắc Tiết Trúc ở xung quanh va phải, thật sự rất phiền. Trương Tiểu Phàm lo lắng đuổi theo, không giúp được gì.
Hai người một khỉ vội vã truy đuổi, trong tiếng thét chói tai “chi chi chi kít” của khỉ xám kia, cũng không biết đuổi bao lâu, hô hấp của Trương Tiểu Phàm dần nặng, đã cảm thấy mệt, đã đuổi theo rất xa.
Thấy rừng trúc trước mắt xanh tươi, giống như vô cùng vô tận, tầng tầng lớp lớp xông tới mặt. Trương Tiểu Phàm miệng đắng lưỡi khô, chợt thấy bóng dáng loé lên ở đằng trước, lại rơi xuống thẳng. Hắn quá vui mừng, lập tức tỉnh táo, một luồng sức mạnh trào dâng, Điền Linh Nhi trong nháy mắt cấp bách hô: “Cẩn thận!”
Ở trước mặt Trương Tiểu Phàm đột nhiên hiện ra một vách núi, hắn vội thu cước, suýt nữa té xuống. Hắn lấy lại bình tĩnh, thấy một thâm cốc ở dưới vách núi, trong cốc kia có sương mù dày đặc bao phủ nên không nhìn thấy rõ, trên sườn núi gần đó không có hắc tiết trúc, mà là các loại cây cối hoang dại, phần lớn là tùng bách, bọn họ đã vô tình đuổi tới u cốc phía sau núi.
Trương Tiểu Phàm thấy con khỉ xám rơi xuống dưới, giở trò cũ giữa không trung, nắm lấy cành cây đung đưa cơ thể rồi theo đà nhảy xuống, chạy trốn về phía trước.
Hắn đang băn khoăn, chợt nghe tiếng gọi truyền đến xuyên qua không trung, ngẩng đầu lên nhìn thấy tà áo đỏ phơi phới Điền Linh Nhi đang lướt trên không, chìa cánh tay về phía hắn: “Lên đây nào.”
Trương Tiểu Phàm không nghĩ nhiều, chìa tay ra nắm lấy Điền Linh Nhi. Nàng dùng lực, kéo hắn lên dải lụa đỏ, Hổ Phách Chu Lăng chợt trĩu xuống rồi trở về hình dáng ban đầu.
Trương Tiểu Phàm lần đầu có trải nghiệm này, chân tay luống cuống. Điền Linh Nhi kéo hắn ra đằng sau, nói: “Ôm lấy eo ta mau.”
Trương Tiểu Phàm theo lời ôm lấy, Điền Linh Nhi vội vã dẫn lăng bay đi, ánh đỏ lướt tới, hai người ngự trên Hổ Phách Chu Lăng nhào thẳng xuống thâm cốc, đuổi theo con khỉ xám kia.
Gió rít căm căm, Trương Tiểu Phàm chỉ nghe thấy tiếng gió thổi vù vù, đôi mắt nhắm nghiền chẳng thể mở ra. Hổ Phách Chu Lăng mềm mà không phải mềm ở dưới chân hắn, rớt xuống nếu sơ sẩy, khiến người ta cứ thấp thỏm lo lắng. Hắn cảm thấy rất sợ hãi, bất giác giữ chặt Điền Linh Nhi, chỉ thấy tà áo hồng như mây, phiêu phất trước mắt, hình bóng sư tỷ như tiên nữ trên cửu thiên, thanh lệ vô song, làn u hương nhè nhẹ phả vào trong khứu giác, trong lòng hắn tràn ngập niềm vui, mong chờ giây phút này đừng biến mất.
Điền Linh Nhi sao có thể nghĩ đến những suy nghĩ kỳ cục của thằng bé ở sau lưng, luôn hướng về con khỉ xám ở trước mặt. Nàng thường ngày được phụ mẫu và các sư huynh yêu thương, tính cách kiêu ngạo, hôm nay không đuổi được con khỉ, sao có thể chịu được.
Trong thâm cốc, giữa những tàng cây, bóng khí xám ở đằng trước rồi đến bóng đỏ, quành tới quẹo lui, chạy vậy vùn vụt.
Chừng nửa canh giờ nữa, con khỉ xám không biết thuộc chủng loại gì, hoàn toàn không biết mệt, vẫn chạy nhanh như cũ. Điền Linh Nhi đuổi bắt suốt quãng đường dài, thành ra quen với cách chạy của con khỉ, nên tốc độ đuổi theo ngày càng nhanh.
Con khỉ xám một mạch chạy mãi xa, Trương Tiểu Phàm ngó lên từ sau lưng Điền Linh Nhi, thấy cây cối trước mặt thưa đi, ánh sáng xuyên xuống, thấp thoáng đằng trước một dải đất trống, tựa hồ có tiếng nước chảy. Lúc này tiếng kêu lanh lảnh của con khỉ xám càng gấp gáp, tựa như bất ngờ hai người này đuổi lâu rồi mà không bỏ cuộc, nhưng nó không còn đường lui nữa, đành cố hết sức chạy.
Không lâu sau, trước mặt bỗng sáng oà, thật sự là một vùng đất trống bao la, trên đất đầy đá vụn, ở giữa có một cái đầm nhỏ, sóng gợn dập dềnh, dòng nước chảy về phía tây. Trương Tiểu Phàm lăng mình đến đây, tỏ ra lúng túng, nhưng tiếng gió rít thoắt sau lưng đến gần, nó bất đắc dĩ phải nhảy xuống đất, chạy bộ về đằng trước.
Nhưng không hiểu vì sao nó chậm lại, không giống chạy trốn, cứ như đi dạo. Nhưng nó vẫn đi về phía trước, dẫu chỉ là từng bước từng bước.
Trương Tiểu Phàm thấy vậy, trong lòng lấy làm lạ, nhưng Điền Linh Nhi vừa né tránh chướng ngại vật vừa chú ý tung tích con khỉ, tất cả tư tưởng đều tập trung cao độ, không chú ý nhiều đến thế. Nàng rất mừng khi thấy con khỉ xám ngay trước mắt, quát lớn một tiếng, thúc Chu Lăng bay thẳng lên, xông đến giữa bãi đất trống, ập tới con khỉ xám kia.
Trong đầu của Trương Tiểu Phàm nổ “rầm” một tiếng khi sắp bắt được con khỉ xám, cả người chợt rung lắc lia lịa, cảm thấy choáng váng rất nôn nao từ ngũ tạng dâng lên, xông đến đỉnh đầu, toàn thân hắn run rẩy trong phút chốc.
Trương Tiểu Phàm sợ hãi, không biết làm thế nào, vừa lúc ấy ngực hắn đột nhiên nóng lên, một luồng khí ấm áp lan tỏa toàn thân, bảo vệ tâm mạch, sau đó tiêu diệt cỗ ác tâm kia.
Trương Tiểu Phàm vô ý thức nhìn về phía ngực, cảm thấy cỗ hơi ấm kia đến từ hạt châu màu tím sẫm mà Phổ Trí tặng hắn. Điền Linh Nhi ở đằng trước chợt run lên hai cái, cơ thể mềm nhũn, cuối cùng ngã xuống.
Hai người bọn họ vốn ở giữa không trung, Hổ Phách Chu Lăng lập tức dừng khi không còn được Điền Linh Nhi khống chế, hai người lập tức rớt xuống dưới.
Trương Tiểu Phàm lăn mấy vòng trên mặt đất, rất đau nhưng hắn không màng tới chuyện đó, chưa đứng vững đã hét toáng lên: "Sư tỷ, sư tỷ, tỷ không làm sao chứ?"
Chỉ thấy Điền Linh Nhi ngã ở đằng trước, không hề động đậy, mồ hôi lạnh toát ra đầy trán, ngất xỉu từ khi nào rồi.
Trương Tiểu Phàm cực kỳ hoảng sợ, đoán có liên quan đến cảm giác kỳ quái kia, liền nén đau, bò lên chạy đến bên cạnh Điền Linh Nhi, gọi nàng mấy tiếng nhưng Điền Linh Nhi không có phản ứng.
Trương Tiểu Phàm nhìn bốn phía một chút, thấy lấy đầm nước kia làm trung tâm, trong vòng ba trượng không có lấy một ngọn cỏ, nhưng rừng cây tươi tốt ở ngoài ba trượng. Hắn cắn răng, cố gắng kìm nén cảm giác buồn nôn thỉnh thoảng nổi lên, cõng Điền Linh Nhi đồng thời nhặt Hổ Phách Chu Lăng ở một bên lên, đi ra phía ngoài.
Với khoảng cách một hai trượng này, bình thường không đáng nhắc tới, nhưng ở cảm giác buồn nôn thỉnh thoảng xâm nhập kia, đi rất gian nan. Thật vất vả mới ra khỏi ba trượng, tới phía dưới một cây tùng lớn, cỗ cảm giác buồn nôn kia không còn tung tích.
Trương Tiểu Phàm đặt Điền Linh Nhi xuống, hồng hộc thở dốc, ánh mắt nhìn lại về phía đầm nước, thấy con khỉ xám kia vẫn đứng im ở chỗ đó, nét mặt lo lắng, trong mắt nhiều ý tứ cầu cứu khi nhìn về phía này.
Trương Tiểu Phàm chau mày, cuối cùng không kìm nén được, đứng lên đi vào trong. Mới đi được mấy bước, cảm giác buồn nôn kia lại xuất hiện, cỗ hơi ấm kia ở lồng ngực một lần nữa chống cự cảm giác khó chịu đó.
Trương Tiểu Phàm chầm chập đi tới bên cạnh con khỉ, đầu đầy mồ hôi, khỉ xám kia thấy hắn đến bên cạnh vẫn không nhúc nhích, xem ra bị ép đến không thở nổi. Trương Tiểu Phàm hít sâu một hơi, cúi người ôm lấy con khỉ xám kia, xoay người đi ra ngoài. Lúc này con khỉ xám kia rất nghe lời, yên lặng nằm ở trong ngực hắn.
Lần nữa rất vất vả đi ra, đến bên cạnh vẫn đang hôn mê Điền Linh Nhi, cái cảm giác buồn nôn kia cũng tiêu tán. Trương Tiểu Phàm thả con khỉ, đặt mông ngồi xuống, thở hổn hển, con khỉ xám đó cũng thở phào, nằm lăn ra đất, mắt long lanh đưa đi đưa lại, nhưng không chạy trốn nữa, cứ chằm chằm nhìn Trương Tiểu Phàm.
Trương Tiểu Phàm cởi vạt áo, lấy hạt châu xỏ ở sợi dây đỏ ra ngắm nghía kỹ càng, chỉ thấy bề ngoài tím sẫm của nó đã biến thành tím nhạt, luồng khí xanh bên trong tựa hồ bị kích thích, xoáy lông lốc không ngừng với tốc độ nhanh gấp mười lần, va đập vào khắp phía bề mặt hạt châu.
Cũng như lúc trước, cứ mỗi lần luồng khí xanh chạm vào bề mặt, thì chữ “卍” của chân ngôn nhà Phật lại hiện lên ngăn chặn. Cảm giác ấm áp vừa giải cứu Trương Tiểu Phàm cũng chính là từ chân ngôn này toả ra.
Chỉ có điều Trương Tiểu Phàm nhận thấy rõ ràng, so với lần đầu hắn phát hiện ra hồi ba năm về trước, những chữ “卍” của chân ngôn nhà Phật này mỗi lần xuất hiện dù lớn hay nhỏ, thì độ long lanh cũng kém hơn khi xưa rất nhiều.