Chương 64: Giết!

- Đoàn....

-Giết người rồi

Một tiếng súng vang vọng khắp hậu trường, khiến cho tất cả mọi người bên trong đã hoãn sợ chạy tán loạn lên, không ngừng hô.

-Vũ!... ngươi giết hắn rồi, ngu ngốc làm vậy chỉ phá hủy tiền đồ của ngươi mà thôi.

Minh Công đem cổ áo của hắncho nhất lên, tức giận nói.

Nhưng là lúc này khung cảnh trước mắt của hắn bỗng trở nên tối sầm, giồng như là từ mới bắt đầu vậy, hắn đã triệt để rơi vào hố sâu tối đen như mực không nhìn thấy hướng đi cho bản thân.

Người mẹ thương yêu hắn nhất đã qua đời, hắn lại không bảo vệ được nàng ấy, tại thế giới này hắn rơi vào đau khổ, cô độc, cùng tuyệt vọng.

-Mẹ của ngươi... người mà ngươi yêu nhất... ngay cả tổ quốc cũng bỏ rơi ngươi... tuyệt vọng sao.

Một giọng nói lành lạnh quanh quẩn bên tai hắn, khiến cho toàn thân hắn trở nên rung nhẹ.

-Thế giới này là vậy đấy, ngươi càng yếu đuối thì thế giới này sẽ bỏ rơi ngươi.

-Đúng vậy...

Hắn mờ mịt đáp.

-Từ bỏ tất cả, không còn ràng buộc rồi ngươi sẽ có sức mạnh tối thượng.

Âm thanh phát ra mụ mị mê hoặc khiến cho hai mắt hắn vô thầm lẫm bẩm:

-Từ bỏ tất cả sao.....

Trong đêm tối, hắn vô định lẩm bẩm khiến cho một màu hắc ám xung quanh vây lấy hắn, toàn thân thoát ra một màu hắc khí quỷ dị.

Mà ngay lúc này, tại ngôi nhà nhỏ được Vũ cùng mọi người dựng lên, bên trong của hắn chỉ còn lại có hai người đang túc trực bên giường.

-Chú An! Người mau mở mắt ra xem hắn lại làm sao rồi.

Hoàng My nhìn thấy màu hắc khí quỷ dị đang từ trên cơ thể hắn thoát ra không khỏi giật mình hướng ông An đang tại một bên ngoài xếp bằng hai mắt nhắm hờ nói.

Ông An mặt dù hai mắt thư thái nhắm hờ nhưng là mọi động tĩnh của Vũ đều được ông ta chú ý đến, ông ta vội hướng nàng ta nói:

-Không tốt... hắn sắp nhập ma, con mau gọi hắn.

-Phải gọi sao, làm sao gọi... người mau nói rõ cho con biết nên làm sao bây giờ.

Hoàng My luốn cuồn lên hướng ông ta không ngừng hỏi.

-Ta không biết... nhưng lúc này chỉ còn có cách đó mà thôi, chỉ cần hắn có thể nghe tiếng con gọi biết đâu chừng hắn sẽ giữ được tia lý trí cuối cùng.

Ông ta vội nói.

-Được... được... con gọi ngay.

Nàng liền vội vàng hướng hắn lớn tiếng mà mắng:

-Lưu manh, ngươi mau tỉnh lại cho ta....

Hắn và nàng gặp nhau lần nào cũng đều là mùi thốc súng gay gắt, vì vậy lúc này nàng cũng không biết như thế nào gọi hắn thức tỉnh, cũng chỉ có thể hướng hắn không ngừng mắng ra những câu đầy quen thuộc.

-Phanh...

Vũ nằm trên giường bỗng nhiên hai mắt bắn ra những tia tơ máu trợn lớn lên nhìn nàng, ngay sau đó cánh tay hắn dơ lên đem cái cổ xinh đẹp của nàng ta cho bóp chặc.

-Khụ khụ.... Lưu manh! Ngươi tỉnh táo một chút, ngươi xem ta là ai đây này.

Nàng bị hắn cánh tay cứng rắng cho chặn ngay cổ, khiến hô hấp của nàng trở nên khó khăn không ngừng ho khan.

-Giết... giết..... tất cả các ngươi đều đáng chết.

Vũ nỡ một nụ cười quỷ dị hướng khuôn mặt non nớt của nàng ta không ngưng phun ra những đạo hàn mang lạnh lẽo.

-Khụ... khụ... đừng mà...huhu... Lưu manh! Ta không muốn ngươi trở thành như vậy, ngươi mau tỉnh lại đi có được hay không.

Hai hàng lệ nóng của nàng trải dài trên khuôn mặt, rất thương tâm nhìn hắn nói.

Hắn nhìn nàng ta khóc, khuôn mặt cũng không có chút biểu tình, nhưng cũng không dùng sức bóp mạnh như lúc trước.

-Lưu manh.

-Ông..........

Cái gọi này khiến cho hắn tinh thần trở nên chấn động dữ dôi, ngay tại lúc này hắn trong đầu lại vang lên những âm thanh quen thuộc:

-Á! Vũ!... em sờ ở đâu đó, em đúng là vô lại mại.

-Em đúng là lưu manh...

-Chị Mộng Kỳ! Hôm nay em cùng chị lại ngắm trăng nhé.... hắc hắc....

-Đồ lưu manh, lại muốn lợi dụng chị chứ gì.

Từng câu từng lời như một sâu chuỗi khiến hắn thần trí có chút thanh tỉnh trở lại.

-Giết nàng ấy... ngươi sẽ có thứ ngươi muốn.

Một lần nữa giọng nói quỷ dị kia lại vang lên trong đầu của hắn.

-............

Vũ không có hành động, hắn hai mắt đáng sợ đầy tơ máu lúc này nhắm chắt một hồi, vẫn không động đậy. Trong mấy năm qua hắn vẫn luôn nghe thấy những giọng nói quen thuộc đang gọi hắn, lúc tỉnh giấc lại không thấy rõ khuôn mặt của bọn họ. Không phải là hắn không nhớ được mà là bởi vì hắn đang chìm đắm trong sự ấm áp của cảnh bên trong thế giới. Ở nơi đó hắn gặp được mẹ của mình mà hắn muốn, có một người con gái luôn chờ đợi hắn, hết mực yêu thương hắn. Vậy cho nên ở thực tại bị hắn vô thức cho quên lãng.

-Không thể tiếp tục như vậy được, vẫn còn có người đang đợi ta trở về... đúng.... chị Yến đang đợi ta, còn có cả chị Mộng Kỳ... đã đến lúc phải quay về rồi.

Hắn nội tâm không ngừng dãy dụa mà lẫm bẩm.

-Giết nàng ta... mau giết nàng ta....

Giọng nói kia vẫn không ngừng hướng trong đầu hắn vang vọng.

Vũ một hồi trầm tư đã dần dần tìm đến một chút thanh tĩnh cho bản thân, liền dùng thần thức ngăn chặn những âm thanh đó đang không ngừng công kích linh hồn của hắn.

Lúc này hắn cố nhớ lại hoàn cảnh khi trước mà mình đã mắt phải. Hắn nhớ không lầm là tại lúc hắn chiến đấu với quái vật biến dị lửa kia, vì vận dụng nguyên lực quá độ đã dẫn đến đầu long ngốc kia mất đi khống chế, đem linh hồn của nó cho nuốt mất.

-Đây là cách mà thần linh muốn khống chế ngoại tộc sao.

Hắn thầm nghĩ.

Đưa tinh thần của con người đi vào mộng cảnh, để từ đó làm sụp đổ linh hồn của con người tại bên trong, để có thể khống chế bọn họ. Cách này chỉ có thần tiên mà người ta hay nhắc đến mới làm được việc này, mà tên kia trước khi chết đã có nói hắn là sản phẩm của thần, nên hắn có thể xác định được tất cả những việc này đều là thần giới âm mưu.

Xâu chũi lại mọi việc hắn lại nhìn ra một điểm, tại ba năm trước trái đất sự kiện đều là âm mưu của thần giới. Giống như một ý chỉ thần linh, họ phủ xuống trái đất không chỉ là một tinh cầu hắc ám xa lạ, mà còn ẩn vào bên trong pháp tắc một tia thần lực cường đại. Tại những người thể chất yếu kém sẽ bị tia thần lực này phá hỏng linh hồn cho toàn thân điên dại cũng còn lại cái xác rỗng, ngay sau đó thần lực của chúng tại bên trong những cái xác rỗng ấy phát triễn mà chiếm lấy thân thể của nhân loại mà hoạt hoạt động, giống như con quái vật biến dị lửa kia.

Nhưng việc mà hắn không hiểu là tại sao thân linh lại làm như vậy, mà không trực tiếp phủ xuống trái đất. Nếu là họ có thể trực tiếp phủ xuống thì với sức mạnh của họ chắc chắn sẽ đem toàn thể nhân loại trên trái đất cho hủy diệt như ý mà họ mong muốn.

-Giết nàng... giết nàng...

Giọng nói này bởi vì hắn đã dùng thần thức ngăn cản bên ngoài cho nên lúc này có chút nhỏ, hắn đột nhiên khóe miệng cong lên một nụ cười tà mị chậm rãi mở mắt ra nói:

- Giết cmn!

Hắn rơi vào hoàng cảnh này không phải là thân thể hắn không đủ cường đại mà là bởi vì con rồng ngốc kia vô tình thôn phệ linh hồn của tên kia. Mà là tại linh hồn của tên kia thành hình thì đã đủ cường đại để kéo tinh thần của hắn vào trong huyễn cảnh. Nếu hắn thành công đem linh hồn của hắn đánh cho sụp đổ, thì tên này có thể đem thân thể của Vũ cho dễ dàng khống chế. Mà một nguyên nhân khác là bởi vì Vũ nguyên khí hư nhược nên nó mới có thể đắc thủ.

-Ngươi... ngươi....

Giọng nói kia nghe Vũ giọng nói liền khiếp sợ chỉ có thể mở miệng không ngừng phát ra chữ “ngươi”.

-Ngươi chơi cái gì huyễn cảnh, đồ chơi này ta không có, nhưng lại có một cảnh sắc chân thực phù hợp hơn với ngươi nhiều.

Hắn vừa dứt lời, tinh thần hắn nhanh chóng động, tức thì một cung điện nguy nga tráng lệ với chín cái cột trời cửu long thẳng đứng xuất hiện lên trước mặt.

-Đây là... đây là..... thiên đình.... không phải nó đã bị các vị thần giới cho hủy diệt rồi sao.

Lúc này cái kia khói đen đã không bị không gian hắc ám bao bọc nên đã hiện thân, nó nhìn một màng trước mặt này không khỏi khiếp sợ lắp bắp hô.

-Ta! Lấy danh nghĩa của chủ nhân mới thiên đình ra lệnh cho các ngươi đem hắn tiêu diệt.

Hắn không có trả lời mà chỉ là lạnh giọng quát lớn.

Cái đầu ngốc long kia không thể triệt để đem tên này cho cắn nuốt, hắn liền biết tên này là một tồn tại mà lúc này hắn không thể giết nổi, cho nên chỉ có cách lấy thiên đình chí uy để đem nó cho chấn sát.

-Ngao.......

Vũ lời vừa dứt, cái bóng của hắn sau lưng đột nhiên biến lớn tạo thành một thân ảnh khổng lồ đầu đội ngũ quan sáng chói khiến cho cữu long răm rắp nghe theo. Một tiếng gầm vang dữ dội vang lên chín cái đầu long từ trong cột trụ cưỡi mây cuộn người bay đến đem cái kia bóng đen cho mạnh mẽ cuốn lấy.

-Á........ Dừng.... dừng... ngươi tha cho ta đi... ngươi xem ta là ai.

Cái bóng đen đó không ngừng vặn vẹo, ngay sau đó lại hóa thành một cô gái trẻ trung xinh đẹp, toàn thân bao phủ hắc khí hướng hắn cầu xin:

-Vũ... xin đừng giết em, em xin anh đó.

Vũ nhìn thấy nàng ta không khỏi khiến toàn thân cứng đơ, sau đó liền tức giận giọng nói lạnh nhạt hơn không ít, quyết liệt nói:

-Ngươi không phải nàng ấy! Ngươi so với nàng ấy quá xấu xí rồi.

-Á... đừng mà.... ầm......

Một tiếng hét thảm vang lên kéo theo đó là một vụ nổ mạnh, dưới áp lực của chín đầu cửu long nên rất nhanh đã đem cái bóng đen đó đánh tan giữa thiên điện.