Tại trung tâm thành phố tuy hòa, thế lửa như một trận đại hồng thủy hướng xung quanh lan ra dữ dội, lúc này đã làm hấp dẫn không ít ánh mắt của các tiến hóa giả bên trong thành phố.
-Mau chạy đi.
Ở những người thực lực yếu kém thì ngay lúc này bọn họ tại bốn phương tám hướng nhanh chóng chạy đi.
Cọn tại những người thực lực mạnh mẽ, tiến hóa giả cấp năm trở lên thì đang hướng về nơi này chạy đến, tò mò quan sát chuyện gì đang xảy ra.
-Đây là cái gì biến dị thể chất.
Đứng từ xa xa ở phía bên ngoài vùng đất đang cháy rực, con mắt của họ dõi theo bóng lưng từ trên không trung mà khiếp sợ không thôi.
-Vậy mà lại có thể bay, nó cảnh giới so với chúng ta cao hơn nhiều lắm.
Bên trong bọn họ, một người giọng nói có chút hơi rung lên.
-Đúng đấy, kêu gọi đám người bên dưới thu xếp một chút, chúng ta phải rời khỏi nơi này.
Người này là thủ lĩnh của Thần Quân, Lý Xuân Quang trầm ngâm một hồi hắn nhìn đám người xung quanh nói:
-Vâng.
Tất cả bọn họ đều nhận lệnh, ngay lập tức tảng ra.
Thần Quân theo lệnh đã dẫn toàn bộ người rút đi, không chỉ có họ mà Thiên Quân dong binh đoàn cũng đã nhận được tin tức, nhanh chóng tập hợp người lại rời đi tất cả các tổng bộ bên trong thành phố.
Mà lúc này tại nhà của Vũ, tất cả mọi người cũng hướng cặp mắt đầy tò mò cùng kinh hãi hướng đến bầu trời rực đỏ kia.
-Thầy bói! Ông nói xem rốt cuộc là có việc gì xảy ra, sao lại có đám cháy lớn như vậy bên trong thành phố.
Kim Phú bụng đầy nghi hoặc hỏi.
Vì nơi này là vùng ngoại ô nằm ở ngoài thành phố, nên ông ta cũng không biết việc gì phát sinh ở bên trong, ông hướng về phía chú An hỏi.
Chú An hiện tại cũng không tốt để ý lời của ông ta, thoáng quan sát trầm tư một hồi, chú An đột nhiên hai mắt trở nên khiếp sợ nói:
-Không tốt.
Ngay sau đó tại trước mặt mọi người, thân ảnh ông ấy liền hóa thành một luồn khói trắng phiêu dật biến mất.
-Thật lợi hại.
Lần đầu tiên bọn họ nhìn thấy cảnh tượng này thì không khỏi si ngốc hô lên một tiếng.
-Là tiên thuật sao.
Mộng Kỳ cũng đứng trong đám người, nhìn thấy cảnh tượng quen thuộc này nàng ta liền đoán ra người này cũng là một tu chân giả lánh đời.
-Cha! Ngươi cũng không muốn về xem một chút sao.
Hoàng My lo lắng hỏi.
Ông Phú vội vàng xua tay, khóe miệng cong lên một nụ cười thần bí nói:
-Không cần, có ông ta ra tay mọi chuyện liền được giải quyết.
Nhìn thấy thân pháp như tiên của ông ta, mọi người cũng không khỏi gật đầu phù họa.
----------------------/
Tại trung tâm thành phố.
-Vũ ca... Chúng ta phải làm sao bây giờ.
Đinh Lực lòng đầy lo lắng hỏi.
Với thế lửa có tăng mà không có giảm, nhóm người đinh gia cũng đoán ra được màng thủy cầu này rất nhanh sẽ không chịu được thế lửa kinh khủng này. Lúc này, ai cũng lo lắng đến mạng sống của mình gặp nguy hiểm nên đồng loạt hướng Vũ nhìn đến.
-Các ngươi ở lại đây, ta đến chém nó.
Lời vừa mới dứt, không đợi bọn họ có phản ứng thì màu da của Vũ đã hóa thành một màu đồng cổ, tại bên trong thủy cầu nhanh chóng hướng lên trời lao đi.
-Có thể sao.
Bị hành động này của Vũ làm họ trở nên sững sờ, ngay sau đó lo lắng lẩm bẩm.
Mà tại bên trên bầu trời, cái kia thân ảnh vũ dực rực lửa cao cao tại thượng đứng tại hư không nhìn xuống, ngay sau đó nó ngửa đầu ra tạo thành một lực hút khổng lồ đem tất cả những viên huyết linh tại trên mặt đất hút vào bên trong.
-Vù... vù...
Tại bên hư không đột nhiên xuất hiện một đường kiếm màu ánh bạc sắc bén vô cung rạch ra một đường vòng cung hướng cái cổ đen xì của hắn chém đến.
-Xoẹt.... ầm.
Một tiếng ầm đinh tai nhức óc vang lên, Vũ tại hư không ngự trên nghịch thiên mộc kiếm chậm rãi xuất hiện.
-Thành công rồi sao.
Vũ đứng trong hư không gió nhẹ thổi qua làm quần áo của hắn phần phật bay trong gió, hắn hai mắt dõi theo màng sường mù bị vụ nổ tạo nên, có chút nghi hoặc lẩm bẩm.
-Hống...
Như là đáp lại lời của hắn, một tiếng hống dữ tợn phát ra khiến bầu không khí trở nên lại càng u ám.
-Không tốt.
Vũ định một lần nữa xuất kiếm, nhưng là thân ảnh kia đột nhiên biến mất, một ánh vệt quang tàn ảnh hướng nơi hắn đang đứng bay qua, hắn nội tâm trở nên bất an mà toàn thân rung nhẹ.
-Phanh...
Trên không trung, Vũ gian nan đỡ được bàn tay to lớn kia đánh tới, nhưng là thực lực không đủ nên hắn bị một kích này cho đánh rơi xuống.
-Ầm...
Hắn bị lực lượng cường hãn này cho oanh kích loạn choạn hướng mặt đất rơi xuống, một tiếng “ ầm” lớn nổ ra, hắn toàn bộ cơ thể oanh bạo mặt đất tạo thành một cái hố thật sâu.
-Phốc....
Vũ nằm bên trong cái hố sâu, hắn toàn thân đau nhứt không tự chủ được mà phun ra một ngụm máu tươi.
-Thật mạnh.
Hắn cười khổ lẩm bẩm, ngay sau đó từ trong người móc ra một viên đan dược trị thương cho nuốt xuống.
-Hống.
Không đợi Vũ cho khôi phục hoàng toàn, nó lại ngửa đầu hống to, tiếng hống này sinh ra một quả cầu lửa đường kính khoảng chừng ba nằm lơ lững trên hư không.
-Vù... vù....
Quả cầu lửa từ đỉnh đầu của hắn vừa rời khỏi, hướng mặt đất ông ông tác hưởng lấy tốc độ nhanh như tia điện xoẹt qua đánh xuống cái hố mà Vũ đang nằm bên trong.
-Vù... vù... ầm... ầm....
Một Vụ nổ lớn phát ra, cái hố có đường kính bốn mét lúc này đã bị oanh bạo ra tạo thành một cái rãnh sâu rộng đến một kilomet.
-Vũ ca...
Nhìn đến một màng trước mắt khiến cho ba anh em nhà Đinh gia từ trong màn nước hoảng sợ thất thanh vang lên, bọn họ biết ngay lúc này mạng sống của họ đã cột chặt vào Vũ, nếu như hắn chết thì họ cũng như vật hi sinh được bồi tán theo.
-......
Mà tại trên hư không, con quái vật kia cũng nghi hoặc nhìn xuống đám phế tích bên dưới không ngừng dò xét xung quanh.
-Vù........
Một cơn gió lớn bất chợt thổi qua cuốn theo bụi mù tứ tán tan ra, Vũ thân người tại bên cạnh cái hố đen chật vật mà đứng, cánh tay áo đã cháy xém một nữa lộ ra bàn tay màu cổ đồng săn chắt. Hắn ánh mắt trầm tư một hồi hướng về phia bên đám người Đinh gia nghiêm túc nói:
-Chạy mau.
Bọn họ vừa thấy Vũ không sao liền vui mừng, tức thì nghe giọng của hắn bảo liền biết tình thế nguy hiểm xoay người hướng phía xa rời đi.
Từ trên hư không, con quái vật kia cũng không thèm để ý đến đám người họ, mà lúc này ánh mắt hướng về phía dưới đăm chiêu nhìn hắn, như nhìn một cái tình nhân xa cách bao nhiêu năm rồi vậy.
-.............
Vũ thúc dục linh lực trong người không ngừng vận chuyển, đem dược lực trong người nhanh chóng hấp thụ, ổn định lại thương thế của mình.
Đối phương có đôi cánh hỏa diễm rộng dài, tốc độ lước gió so với thân pháp của hắn cao hơn một bậc. Biết mình thực lực cũng không bằng nhưng hắn không thể đi được, lúc này hắn cũng chỉ có thể cùng với đối phương liều mạng.
-Muốn tới rồi sao.
Ngay lúc này, hỏa diễm từ hai cánh của nó phần phật cháy rực, Vũ không có sợ hãi mà chỉ mỉm cười lẩm bẩm.
-Phần phật... vù........
Lấy một tốc độ bay thẳng như một viên đạn vừa ra khỏi nòng, nó từ trên hư không bắn thẳng xuống nơi mà Vũ đang đứng.
-Kiếm thôn thiên hà.
Vũ hét ầm lên khiến nghịch thiên mộc kiếm trên tay rung mạnh dữ dội, một nhát chém ngay lập tức rạch ngang qua bầu trời, xé gió lướt đi lên không trung như là tiềm long xuất động.