Chương 30: Lão tổ nhà họ Trần

- Cút về cho ta.

Vũ hướng trên trời cao gầm lên một tiếng oanh thiên, tâm niệm hắn khẽ chuyển nhất thời có ba đạo ánh sáng bạc từ sâu tận linh hồn trong cơ thể hắn lao ra, huyễn hóa thành những đoạn xích sắt thẳng hướng chân long lao đến đem nó tóm lại, lôi về trong thân thể của Vũ.

-Phù... phù... mệt chết ta rồi.

Tại cưỡng chế linh hồn lực, Vũ cả người mệt mỏi ngã phệt xuống đất hồng hộc thở ra trọc khí lẩm bẫm

Lúc này, người kia hình dáng râu tóc bạc phơ, phản ngược với vẻ bề ngoài da nua lại là một làn da sáng bóng hồng nhuận phơn phớt của tuổi trẻ, ông ta toàn thân y phục trắng cổ xưa tại trước mặt Vũ xuất hiện.

-Ngươi là ai?

Nhìn thấy ông ta quỷ dị xuất hiện trước mặt, Vũ nhất thời giật mình nhanh chong đem cơ thể mệt mỏi lui lại hỏi.

-Trần Thiên Uy cùng con cháu khấu kiến lão tổ.

Ngay lúc này, Trần Thiên Uy mang theo nhóm người hướng ông lão này chạy đến cuối người quỳ gối bái lạy.

Hành động này đã khiến toàn trường rơi vào chấn động, tất cả đều lạnh ngắt như tờ không dám tin tưởng trước mắt mình bạch y nhân vậy mà là lão tổ của trần gia, ngay sau đó là từng tiếng ra lệnh của các trưởng chỉ huy hướng dẫn bọn họ lui ra ngoài.

-Lão tổ trần gia?

Vũ âm thầm kinh hãi không thôi.

Hắn đã cảm giác được người này mang trên người khí thức tu tiên đạo, không những thế còn có thực lực rất sâu khiến hắn không cảm giác được khí tức của người nọ đến cỡ nào cường đại, hắn đoán có thể là tại tiên nhân cảnh giới bên trên.

-Vãn bối tên là Lưu Tuấn Vũ xin ra mắt tiền bối.

Theo mắt nhìn của Vũ người này chắt hẳn đã vượt qua trăm tuổi, thực lực hết sức phi phàm, vì vậy hắn dùng đãi ngộ của một vị cường giả nên có, hắn đứng chỉnh tề khom người thật sâu đáp.

-Ngươi rất tốt... Tiểu Uy, ngày mai ngươi đưa Vũ đến gặp ta.

Ông ta nói xong, liền tại chỗ phiêu diêu biến mất rất giống như một vị tiên nhân từ trong truyện cổ tích bước ra vậy.

-Cung tiễn lão tổ.

Mọi người nhất thời cũng không kịp phản ứng đáp, chỉ khom người hướng đến nơi ông ta biến mất mà một lần nữa bái người thật sâu nói.

-Chú Thanh ngươi không sao chứ.

Vũ vội vàng hướng ông Thanh bước lại vẽ mặt đầy áy náy cùng lo lắng nói.

-Ngươi cái thằng nhóc này muốn giết ta sao, nếu không phải là Trần Lão tổ đại nhân xuất hiện kịp lúc thì ngươi đã cho ta thăng thiên rồi.

Vì tranh mặt mũi ông ta không ngại đem ma nhân đều huyễn hóa, thế nhưng không ngờ việc không như ý người, ông lại càng thất bại thảm hại hơn, khiến ông lúc này khuôn mặt ông có chút đỏ lên hướng Vũ đầy trách cứ.

-Ấy... là cháu còn chưa thể khống chế được nó.

Vũ cười gượng đầy xấu hổ gãi đầu nói.

-Được rồi, việc này coi như xong.

Thiên Uy vội bước lên ngăn ở hai người tại chính giữa cười giảng hòa nói tiếp:

-Vũ! Ta phong con chức vị trung tướng, con cảm thấy như thế nào.

Đối với thái độ của lão tổ, ông ta biết Trần gia phải trợ giúp hắn hết mình, với lại bằng vào thực lực của hắn cũng đủ để trần gia bồi dưỡng trọng điểm.

-Ông nội! Hắn không có công lao sao có thể làm trung tướng đây.

Mộng Kỳ liền đứng ra rất nhanh phản đối, bằng vào bản lĩnh của nàng chỉ có thể ở cấp độ thiếu tướng, nếu như là hắn được thăng lên làm trung tướng thì nàng sẽ so với hắn thấp một cấp bậc, với nàng cùng hắn ân oán thì với tính cách của nàng sao có thể cam tâm đây.

-Có gì mà không được, con nên nhớ Vũ đã giết tổng cộng có chín cái người ngoại lai, cứu về rất nhiều đồng chí của chúng ta, còn về thực lực chắc mọi người cũng không phản đối.

Ông hướng ánh mắt nhìn mọi người xung quanh nói.

-Chúng ta cũng không phản đối.

Những người bên cạnh cũng thấy được tận mắt thực lực của Vũ, với lại hắn được tiên nhân trần gia để ý vậy nên lúc này trần gia bằng mọi giá sẽ bồi dưỡng hắn phát triển, lại còn chưa biết chừng vị công chúa trần gia này sẽ được gả đi như một cuộc hôn nhân chính trị không chừng.

-Ấy... cháu sao có thể chứ.

Vũ cũng không có lòng tin về bản thân sẽ làm tốt được nên liền có chút khó xử mở miệng từ chối.

-Được rồi... ta tin tưởng ở con sẽ làm tốt.

Ông hướng Vũ nở nụ cười ấm áp, sau đó liền phân phó xuống bên dưới chuẩn bị đồng phục cho Vũ rồi mới hài lòng rời đi, trước lúc đi ông cũng hướng Vũ nhắt nhở về buổi gặp mặt ngày mai.

-Chúc mừng em trai được lên cấp á... đến ngay cả ta cũng hâm mộ đây này.

Duy chạy vội đến hướng Vũ vui vẻ cười nói.

-Haha... cảm ơn anh Duy.

Vũ hướng Duy cười nhiệt tình, ngay sau đó hắn nét mặt đầy vẻ ngùng nói tiếp:

-Cai kia vụ cá cược anh thấy như thế nào tính đây.

Duy nghe hắn nói liền có chút sững sờ sau đó bật cười lên nói:

-Chuyện đó đấy à.... haha... Vũ! chuyện này em làm quả không sai, à đúng rồi không phải em đặt cho trung tướng Thanh thắng sao, vậy nên tiền đặt cược tất cả đều là tại anh cầm hết.

-Ấy... nhưng mà anh xem em cũng xuất lực rất nhiều á, lại còn nghìn đắng nuốt cay trợ giúp anh rất nhiều đấy.

-Em trai... đột nhiên anh nhớ ra là anh còn có việc gấp cần phải làm nên anh đi trước.

Nghe Vũ không ngừng tố khổ, hắn liền biết tên này đang muốn cùng mình chia chát, mặt dù đồi với Vũ thắng trận đã giúp mình kiếm về một khoảng lớn, nhưng mà hắn đâu có muốn người khác chia của chứ nên liền liều mạng hướng một bên chạy đi.

-Ta... ta... cái cmn quá không nói đạo nghĩa mà, ngươi là một tên khốn kiếp.

Vũ bực tức nhìn bóng lưng của Duy biến mất mà không ngừng thóa mạ một hồi.

-Trung tướng, y phục của ngài đã được cầm đến.

Đột nhiên lúc này xuất hiện hai người nam nhân hướng Vũ vội vàng đi tới đứng theo tư thế quân nhân cùng Vũ dơ tay lên chào nói.

Hai người này cấp hàm thiếu tướng, cũng kể từ bây giờ trở đi liền đi theo hắn, toàn bộ đều nghe theo lệnh của hắn mà làm việc. Nếu là thời bình sẽ không có như vậy hộ vệ, nhưng tại thời loạn lạc điều này thật sự cần thiết giúp cho các tướng lĩnh có thể hướng bên dưới nhanh chóng điều động binh lực, phục vụ tốt cho cuộc chiến.

-Rất tốt... các anh có thể điều động bao nhiêu quân sĩ.

Hắn nét mặt đầy nghiêm nghị hướng đến hai người hỏi.

-Bẩm thiếu soái, chúng ta có thể điều động đến năm trăm người.

-Thiếu soái! Có phải ngài muốn ra chỉ thị mới.

Hai người nhìn Vũ có chút nghi hoặc nghĩ thầm: " chẳng lẽ trung tướng đang muốn mở ra một cuộc chiến lớn", nhưng rất nhanh bọn họ liền thất vọng

-Đúng... ta muốn bắt người.

Vũ khuôn mặt đầy căm tức nói.

-Bắt người... ngài là muốn bắt ai.

-Bắt cái tên chó má Trần Khắc Duy kia.

-............

Hai người nghe vậy liền có chút im lặng, không khỏi hướng vị trung tướng trẻ tuổi này âm thầm kinh hãi không thôi, sau đó họ liền vội liên tục lắc đầu kiên quyết từ chối.

---------/--------------

Tại nhà của ông Phi.

Trời vừa chập tối, một đội người khoảng chừng hai mươi người đem cổng chính của gia đình nhà ông Phi cho bao vây lấy.

-Có ai ở nhà không! Chúng tôi là người của tổ trọng án.

Người dẫn đầu hướng bên trong nhà hô lên.

Hồng Yến tại trong nhà chờ đợi Vũ về lại nghe đến bên ngoài âm thanh liền sợ ngây người vội vàng chạy ra hỏi:

-Các anh đến đây làm gì.

Người kia đội trưởng nhìn thấy Hồng Yến chạy ra muốn theo quy tắc mà mở miệng nói một chút giải thích, thế nhưng hắn lại nhìn ra khuôn mặt quen thuộc của nàng không khỏi sững sờ nhất thời hô lên:

-Là cô ta.

-Là anh.

Nàng rất nhanh cũng phản xạ kịp, nhìn đến hắn đầy kinh hãi.