Tứ đại thần thú cùng tứ đại hung đồ đánh nhau đến quang minh ám địa, trời đất vì trận chiến mà phong bạo nổ ra, sấm chớp ầm ầm vang vọng, thiên địa dữ dội quay cuồng.
-Hống ... ầm... ầm...
Đột nhiên bọn chúng lúc này dường như đang bị áp chế của một lực lượng vô hình nào đó, khiến cho cả thân hình của chúng phản ngược ra xa. Những cặp mắt dữ tợn hướng đối phương nhìn nhau không ngừng giận dữ gầm lớn.
Ngay sau đó bọn chúng bất ngờ từ trong giữa thiên địa tan biến, chúng nó xuất hiện rất thần kỳ, lúc này biến mất cũng rất nhanh giống như hư ảo, để lại một khoảng không tĩnh lặn như trước.
Các vệ tinh nhân tạo từ trên cao quét xuống khoảng không tĩnh mịch không khỏi khiến cho chính phủ thế giới cũng chết lặn. Họ lại nhìn đến ngôi sao lạ vẫn còn lơ lững trên bầu trời mà hoảng sợ, họ không biết phải xử lý như thế nào với ngôi sao phiền phức này.
-Ông.... ông....
Từng đạo ông ông bủng nổ trên khắp mặt đất, giống như quả địa cầu đang chết lặng mấy nghìn năm dường như đang sống lại, đang phản khán cho cuộc xâm lăng của ngôi sao lớn kia.
-Ông... ông...
Quả kia ngôi sao cũng không chịu thua kém, sở tác sở vi từng đạo gầm rú, giữa hai ngôi sao lớn không ngừng phát ra như muốn cùng với tinh hà, cùng với hệ mặt trời phát uy chứng tỏ địa vị to lo lớn của bản thân.
Khắp nơi trên địa cầu núi lửa đã ngàn năm chết đi lúc này sống lại cộng hưởng phun trào, kéo theo bốn biển gầm thét tạo ra những cột nước cao hướng không trung đâm thủng đến đến chín tầng trời.
-Ông... ông...
Bề mặt trái đất bỗng trở nên phát ra bảy màu cầu vòng nhu hòa phản chiếu đến vị trí tinh cầu đang rơi, nhưng không có hiện tượng dừng lại như mọi người đang rất mong muốn. Viên kia tinh cầu xa lạ dường như hấp thụ ánh sáng ấy mà rơi với tốc độ gia tốc nhanh hơn, nhanh đến mức mà con người chỉ có thể thấy tàn ảnh của nó sau quỹ đạo bay. Khi nó đến gần trái đất thì đột nhiên biết mất trước ánh mắt sững sờ của nhiều người.
-Thình thịch... thình thịch...
Ngay lúc này toàn thể sinh vật sống của trái đất dường như đang nghe âm thanh giống như tiếng tim đập nhưng là không phải là của bản thân phát ra, mà là của thiên địa trời đất đang đập.
-Phong... phong... ầm... ầm...
Lập tức trong ba giây ngắn ngủi, dưới bề mặt trái đất một âm thanh cuồn bạo nổ lớn phát ra làm cho trời rung đất chuyển.
Ánh sáng nhu hòa bảy màu cầu vòng không có dấu hiệu biến mất mà ngày càng trở nên rực rỡ khuếch đại trên khắp toàn địa cầu. Chúng nó quét đến đâu cũng khiến cho kim loại sắt thép tan chảy rồi tan biến trong giữa thiên địa, ngay cả độ cứng của kim cương cũng không thể bảo tồn mà cùng một dạn theo thiên địa tan biến. Dẫn đến nhiều công trình vĩ đại to lớn của loài người lấy tốc độ cực nhanh sụp đổ.
-Đau quá... đau quá.... á.... á.......
Loài người không có thời gian để phản ứng cho những hiện tượng trên, ngay khi ánh sáng chiếu trần trụi lên cơ thể của bọn họ, khiến cho bọn họ phải thống khổ mà nằm la liệt trên mặt đất đau đến xương tủy cũng phải kêu gào. Thậm chí nhiều người đã không chịu được mà thất khiếu chảy máu, từng bắp thịt sưng vù nổ tung.
Những người bất hạnh này nhưng không có vì vết thương đáng sợ khắp mình mà chết đi, chúng nó dường như hóa thành xác sống biết đi mà không còn tâm hồn, không còn sự thương xót trong đó mà chỉ có thôn phệ xác thịt của người khác để có thể tiếp tục đi tiếp. Những cái xác này giống như tưởng tượng của những người sống ở thập niên hai mươi mốt, chúng nó là quân đoàn xác sống hoặc cũng có thể gọi với cái tên chính xác là zombie.
-Đau nhức......
Vũ cũng như toàn thể nhân loại đang đau nhức nằm trong khoảng đất trống kêu gào, ngay từ lúc ánh sáng ấy khuếch đại làm cho sắt thép biến mất, dãy nhà mà hắn sống rất nhanh liền sụp đổ, tất cả mọi người nhanh chóng thoát ra. Thế nhưng là chưa thể quay đầu xem xét tình hình, tất cả mọi người liền trực tiếp ngã nhào xuống mặt đất thống khổ kêu gào.
-Đau quá... á.... á............
Vũ dường như đã đạt đến cực hạn mà bản thân không thể chịu nổi, hắn thất khiếu máu đã bắt đầu tuông ra. Cả cơ bắp gân cốt bắt đầu xưng phù dường như bất cứ lúc nào cũng có thể nổ tung.
-Răng... rắc...
Vòng cổ của hắn bỗng nhiên phát lên màng hào quang đem toàn bộ cơ thể hắn cho vây lấy, rât nhanh toàn bộ cơ thể hắn liên bị nham thạch cho toàn thân bao phủ lấy, hắn hoàn toàn giữa thiên địa mà hóa đá.
Lúc này trên khắp các châu lục trên thế giới, bề mặt trái đất lấy tốc độ nhanh chóng không ngừng dãn nức ra, nhưng cũng không ngừng bồi đắp vào nhau khiến cho bề mặt lục địa ngày một khuếch đại mở rộng, dưới bốn biển một màng như vậy cũng đang diễn ra, nhưng không giống như trên đất liền đơn giản. Sóng biển bởi vì sự biến đổi bên dưới lòng nước nên mặt biển cũng đang không ngừng gào thét tạo nên các cơn sóng thần cao đến hàng ngàn hàng vạn mét đâm thẳng lên trời cao, giống như con cự long khổng lồ nhấn chìm các lục địa nổi vây xung quanh nó.
Mọi sự đe dọa đến sự sống của con người lũ lút kéo đến nhưng là mọi thiết bị cứu hộ dường như đã toàn bộ bốc hơi, làm cho mọi sự chuẩn bị của loài người triệt để tê liệt. Không còn cách nào khác, con người chỉ có thể lần đầu tiên trong mấy ngàn năm qua lấy sức mạnh của bản thân mà đi chống đối với thiên nhiên.
Nhưng là tin dữ lại một lần nữa kéo đến, một chi đội hơn nghìn người quân đội mỹ trong lúc cứu hộ đã vô tình chạm trán đến một loài sinh vật lạ chưa từng thấy trên trái đất, với sức mạnh chỉ một mình nó đã vây quét đến toàn quân bị diệt, may mắn chỉ còn lại một trăm người thừa cơ nó không để ý mà tản ra chạy thoát. Ngay khi tin tức này được truyền về lại lần nữa làm cho cả thế giới sôi trào.
Lục địa rạn nức khiến cho động đất , núi lửa cùng sóng thần nổi ra khắp nơi, nhiều người bị ánh sáng quét ngang mà biến dị thành zombie. Mà ngay lúc này đây sự xuất hiện của người ngoài hành tinh khiến nhân loại không khỏi rét vì tuyết lại lạnh vì sương, tất cả hoàng cảnh dường như đẩy nhân loại đến bờ vực tuyệt chủng.
Trái đất đang chuyển biến ngày một phức tạp, ngay lúc này đây Vũ đang chìm đắm trong một không gian khác. Hắn tồn tại dưới dạng linh hồn đứng trên vũ trụ nhìn xuống toàn cảnh trái đất đang thay đổi, khiến hắn không khỏi hít một ngụm khí lạnh. Nhìn cái cơ thể hư ảo của mình hắn đành lắc đầu một cái thầm than:
-Thôi... không nhìn nữa, không biết bản thân mình sẽ đến lúc nào bên trong vũ trụ tan biến nên cũng không cần quản nhiều, chỉ hy vọng đến thế giới bên kia mình có thể đoàn tụ được với ba mẹ.
Hắn đưa cơ thể quay sang nhìn xung quanh vũ trụ, đây là lần đầu tiên hắn quan sát vụ trụ ở cự ly gần đến như vậy. Sống trong gia đình ba mẹ làm nghề khảo cổ vũ trụ, hắn được hun đúc rất nhiều những kiến thức mới lạ nên rất yêu thích nhìn đến mảnh không gian này. Một hồi liếc nhìn xung quanh, hắn dừng mắt tại một cánh cửa lớn, bên trên chạm trổ hùng vĩ hai con rông màu vàng phát sáng cả một vùng không gian tối tăm. Tại phía trên treo uy nghiêm tấm bảng lớn trên đó có khắc một hàng chữ cổ kính, hắn lẫm bẩm:
-“ Thiên Đình”.
Mặt dù là nét chữ viết này đã không còn tồn tại trên trái đất, thế nhưng đối với hắn đã không còn xa lạ. Bởi vì hàng chữ này cũng có trên mặt dây chuyền mà hắn đeo, lúc sinh nhật năm tuổi của hắn, ba hắn đã hướng hắn tự hào chỉ cho hắn biết cái này chữ viết gọi là thiên đình.
Hắn tò mò bước chân đến cửa lớn, đang lúc không biết như thế nào mở ra thì đột nhiên sợi dây chuyền của hắn lại một lần nữa phát sáng. Từ khi trái đất biến đổi, hắn đã không còn thấy ngạc nhiên với hiện tượng phản khoa học này nữa rồi. Hắn chậm rãi bước vào, đập vào trước mắt hắn là một cung điện khổng lồ dường như cự ly mắt trần đã không nhìn được đến điểm cuối. Hai bên xa xa có chín cột chống khắc họa chín con rồng đang trong đó bay lượn trông thật sống động.
-Hống... Hống....
Chín con rồng dường như đã phát hiện được sự hiện diện của hắn nên tất cả liền đồng thanh gầm lên, ngay sau đó tất cả đều ngẩn đầu cùng hướng về một phía nhìn đến.
Vũ cũng hướng ánh mắt tò mò nhìn lên trên bệ cao, một thân ảnh mặt đồ vàng kim, đầu đội ngũ quang thải sáng chói, thân ảnh mờ nhạt phiêu diêu trong thần điện đủ để dọa lui uy áp của chín con rồng.
-Là ai.
Vũ lên tiếng hỏi.
-....
Thân ảnh đó không có nhìn hắn mà hướng ánh mắt xa xăm nhìn về trái đất.
-Người là ai....
- ......
Thân ảnh vẫn một mực giữ im lặng không trả lời, một hồi lâu hắn lắc đầu một cái thu mắt lại hướng Vũ nhìn tới mỉm cười không nói.
Vũ có chút khẩn trương lui ra sau một bước sau đó lễ phép lại hỏi:
-Xin hỏi người là ai.
-Vị tiểu hữu này là từ trái đất đến sao.
Thân ảnh đó dường như không có mở miệng nhưng là lời nói lại quỷ dị rơi vào tai hắn, khiến hắn lại một lần nữa chấn kinh.
-Tiểu hữu?
Vũ khó hiểu lẩm bẩm, sưng hô này không phải là chỉ có trong tiểu thuyết tiên hiệp mới viết ra dạng này được sao, như thế nào thân ảnh này lại hướng hắn xưng hô như vậy. Khuôn mặt non nớt của hắn có chút co dật sau đó lại nghĩ nên nhập gia tùy tục liền đáp lại:
-Vị tiền bối này người là...
Nghe được hắn hỏi như vậy thân ảnh kia thở dài một cái nói:
-Haizz... trôi nổi bên trong thiên địa đã mấy trăm vạn năm qua, nay tỉnh lại đã là vật đổi sao dời á.
-............
Vũ lại một lần nữa co dật, chỉ là hỏi một cái thân phận mà thôi tên này như thế nào lời nói lại dư thừa nhiều như vậy, nếu như là trên đường mà gặp tên dở hơi này thì hắn nhất định sẽ cho rằng tên này từ trong trại tâm thần nào đó trốn ra tới đấy.
-Tiểu hữu... ngươi có biết bản chất của thế giới này không?
Thân ảnh lại một lần nữa mỉm cười nói.
-.....
Vũ trong lòng không khỏi dân lên một trận mắng to “ ĐCMN gặp một tên tâm thần phân liệt đây này”, nghĩ như vậy nhưng hắn lại hướng đối phương khó chịu lắc đầu.
Dường như đã nhận biết được đáp án, thân ảnh kia chậm rãi nói:
-Thái cực có mạnh có suy,
Thiên đạo có sinh có diệt,
Sinh đã là diệt,
Diệt tức là sinh,
Sinh rồi lại diệt, nhờ diệt lại mới có thể sinh,
Tạo hóa xoay chuyển đến vĩnh hằng vẫn vậy,
Ấy như thế mới là thiên đạo, sinh ra bản chất thế giới bất diệt vĩnh hằng.
........................../..........................
Không để ý đến trước mặt chàng trai trẻ này có hiểu không, hắn nhẹ tay đưa lên bún nhẹ một đạo hào quang rơi vào giữa tráng của Vũ, khiến cho linh hồn Vũ một lần nữa rơi vào trạng thái khác hẳng hoàng toàn.
Xung quanh Vũ lại một lần nữa thay đổi, hắn đứng tại một cái thời không mới, nơi này hoàng cảnh giống như trái đất như đúc. Hắn lúc này dường như không dám tin vào mắt mình nữa, ở cái thế giới này cũng có con người tồn tại, thế nhưng thật là thần kỳ họ không sử dụng thiết bị hổ trợ nào cả mà có thể duy chuyển phiêu dật nhẹ nhàng trên đất bằng, trên không trung con người có thể hành vân bay lượn, giống như thế giới tiên nhân trong truyền thuyết vậy.