Chương 19: Ma quỷ trò chơi

Vũ thân mình khỏe chuyển đi đến trước mặt chú Phi chắn ngang, hướng chú ấy cười nói:

-Chú Phi! Người dẫn chị Yến đi trước, nơi này giao lại cho ta.

Chú Phi nhìn thấy sát ý lành lạnh từ sâu bên trong con ngươi của hắn phát ra không khỏi có chút giật mình nhẹ giọng khuyên:

-Vũ à! Ta biết là con lợi hại, thế nhưng họ là cảnh sát.

-Chú Phi đừng nói nữa, cháu sẽ có chừng mực.

Vũ rất nhanh liền ngắt lời chú ấy nói.

-Thằng nhóc! Ngươi nghĩ họ có thể đi được sao.

Người kia quan phục lúc này tiến lên khẽ quát, chúng người bên dưới hắn cũng hướng về xung quanh bọn họ mà bao vây lại.

-Câm miệng.

Vũ quát lên một tiếng chói tai, xung quanh hàn ý bắt đầu khuếch tán khiến cho đám người kia không rét mà run đầy sợ hãi.

-Em Vũ! Ngươi đừng có làm bậy, bọn họ là quan chúng ta không đấu lại bọn họ được.

Hồng Yến cũng đầy sợ hãi hướng tay của hắn cho kéo nói.

Vũ biết là cha con của chú Phi lo lắng cho hắn nên liền hòa hoản hơn một chút nhìn hai người mỉm cười nói:

-Hai người cứ yên tâm đi trước, ta tại nơi này cùng bọn họ nói chuyện phải trái một chút... yên tâm sẽ không xảy ra việc gì đâu.

Ông Phi nhìn thấy khí thế kinh người của hắn nên sẽ không tin lời nói ma quỷ này, thế nhưng là đám người này muốn hại con gái của mình, đứng trên phương diện làm cha hắn cũng không cho phép con gái bị tổn thương. Vậy nên ông chỉ đành hướng Vũ cười khổ một tiếng, sau đó lại hướng con gái kéo đi nói:

-Hồng Yến à! Chúng ta mau rời đi thôi.

Hồng Yến ngước mắt nhìn phụ thân một cái rồi lại có chút lo lắng hướng Vũ nói:

-Em à! Ngươi phải cẩn thận một chút, ta và cha ở phía trước chờ ngươi.

Với thực lực lúc này của Vũ nàng cũng không sợ Vũ sẽ trong tay đám người này mà ăn thua thiệt, mà ngược lại nàng có chút đối với đám người kia mà lo lắng hơn.

-Em đã biết.

Vũ cười gật đầu đáp.

Nhìn hai thân ảnh của chú Phi đã đi xa, hắn cũng yên tâm hơn rất nhiều liền hướng phía sau năm người lạnh lùng nhìn qua, cười lạnh lùng nói:

-Rất đáng tiếc chị của ta không nguyện ý ở lại, nhưng là rất may mắn cho các ngươi, ta thì vô cùng nguyện ý cúng mọi người ở lại chơi đùa một chút... sao cao hứng đúng không.... rất vui vẻ đúng không.

-Thằng nhóc , chúng ta đã thả hai người bọn họ đi rồi ngươi đừng không biết tốt xấu.

Người dẫn đội có chút sợ hãi nhìn Vũ nói.

Nhìn thấy khí thế dọa người của Vũ, bọn hắn biết lần này là đá nhầm thiết bản rồi, nên cũng không có hướng hai cha con người kia ngăn lại nữa, mà là đứng tại một bên nom nóp lo sợ.

-Không biết tốt xấu sao... cmn lời này là mày nói thật là chói tai.

Vũ cười khẩy, tiếng cười lanh lảnh vừa dứt liền nghe tiếng hét thảm thiết vang lên.

-Á...á.... đừng đừng... đại ca ta sai rồi... ngài mau dừng lại á.

Người kia dẫn đội đột nhiên ngã ra mặt đất, hắn nắm chặt đôi bàn tay của mình đang không ngừng vặn vẹo kêu la thảm thiết.

Tiếng thét ấy dường như đã trở thành cục tạ nặng ký đè nặng lên trái tim lúc này đang yếu ớt của đám người phía sau, khiến họ không ngừng sợ hãi hai chân mềm nhũn mà đồng loạt quỳ xuống.

Vũ linh lực trong người vừa động hắn liền có thể cách không đem từng ngón tay của đối phương cho bẻ cong gãy vụn.

-Đại ca tha mạng á.

Bốn người còn lại nhìn đến một màng như vậy liền kinh hãi, có người còn không chịu được áp lực mà ngay lập tức hướng Vũ bái lạy cầu xin tha thứ, ngay lập tức cả bọn đều hưởng ứng không ngừng dập đầu làm theo.

Vũ đối với đám cảnh sát so với giặt cướp còn đáng sợ hơn nhiều nên không có mềm lòng hướng bọn họ bỏ qua, hắn hướng đám người tiếp tục cười khẩy mang theo sát ý nhàn nhạt nói:

-Chơi á... các ngươi muốn chơi mà còn không mau chơi, ta tại nơi này nhìn các ngươi cũng đừng ngại.

-Đại... đại ca... như thế nào chơi.

Có người giọng đã rung rung nói.

-Các ngươi như thế nào trở nên ngu ngốc rồi, như thế nào chơi phụ nữ thì lúc này chơi như thế đó.

Hắn lạnh lẽo nói.

-Đại ca nhưng là nơi này không có á...

Tên kia định mở miệng ra nói nơi này cũng không có phụ nữ thì làm sao chơi đây, đột nhiên hắn lại nghĩ đến thứ gì đó rất đáng sợ liền rùng mình một cái không dám nói tiếp.

-Á... đừng á... đại ca ta chơi... người mau mau dừng lại.

Người kia dẫn đội một lần nữa hét thảm ,lần nữa van xin không khỏi khiến cho đám người bên dưới một lần nữa dựng cả tóc gáy, bọn họ không biết là đội trưởng của mình đau đớn đến cỡ nào mới có thể gào to như heo bị thọc tiết như vậy.

-Còn không mau cỡi đồ ra.

Vũ lại bày ra một khuôn mặt dường như đã mất kiên nhẫn, hai đầu ngón tay bóp nhẹ răng rắc kêu đầy vẻ uy hiếp nói.

-Đừng đừng... đại ca, chúng ta sẽ làm ngay.

Bọn họ lúc này đã hoàn toàn tuyệt vọng, hia mắt đã trên nên vô thần chậm rãi cỡi ra quân phục trần truồng lưỡn lự mà đứng.

Một lần lại một lần, hắn hướng bọn họ không ngừng uy hiếp khiến cho cả đám lúc này dính chặt vào nhau không ngừng hướng đối phương kinh tởm thân mật, một hồi tràn cảnh không khác gì địa ngục diễn ra.

-Tên kia ngươi là chưa ăn cơm sao, thông mạnh một chút phía bên dưới đồng đội của ngươi còn không có sướng kìa...đúng rồi nhịp như vậy mới tốt.... ấy ấy, mau há mồm ngậm đi chớ không thấy hắt ta đang đứng chờ sao... haizz tố chất thật là kém mà cần phải từng chút một luyện thêm á.

Vũ tại một bên tà ác nói không ngừng.

-Ưm... ưm... ưm..

Mà ngay trên khoản đất trống, đám người kia không ngừng phát ra từng âm thanh quái dị rên rỉ, đây cũng không phải là âm thanh khoái hoạt mà bọn hắn muốn, mà là từng tiếng bi thống cùng với lệ nóng tuôn trào không ngừng tuôn ra. Cái kia vật thể trên người của bọn hắn dường như cũng đã cảm nhận được trước mặt không phải là thứ đồ nó muốn mà là ghê tởm cái mông khiến cho nó xụi lơ ra hướng đối phương phía trước bộ phận không ngừng đâm trật.

-Được rồi...

Vũ xem một hồi liền cảm thấy mất hứng dơ tay hô lên ý bảo dừng lại.

Nghe được lời này họ như vui đến phát điên rồi, rất nhanh liền hướng mặt về bên khác nôn mửa không ngừng.

-Cút đi

Vũ nhìn cũng không thèm nhìn hướng bọn họ quát lớn.

-Vâng... vâng...

Lời của Vũ lọt vào trong tai họ lúc này đã như là lời của diêm vương địa ngục muốn đoạt mạng vây, họ tuyệt đối không muốn một lần nữa nghe lại. Vậy nên mặt cho bản thân còn trần truồn hay không tất cả đều hướng nơi xa mà chạy.

Vũ dường như lúc này đã khôi phục được sự khả ái vô hại vốn có như mọi khi, hắn xoay người hướng hai cha con ông Phi đang đợi bước đến.

-Chú Phi! Chị Yến đã đi rồi sao.

Vũ đứng lên mỉm cười nói.

Ông Phi bất đắc dĩ gật đâu nhìn hắn nói:

-Haizz... ngươi cái tên nhóc này làm vậy là có hơi ác rồi.

Hai người vì lo lắng cho Vũ mà không có đi xa một bên ở lại xem, nhưng là nhìn thấy tràn cảnh đầy ghê tởm như vậy thì Hồng Yến liền không dám nhìn nữa rồi, rất nhanh đã quay đầu chạy đi, lúc này đây chỉ còn lại một mình chú Phi vẫn đứng chờ đợi hắn.

-Cái này... cháu đã hết mức kiềm chế rồi.

Vũ không có nói ngoa, nếu là không có hai cha con họ tại thì hắn đã đem đám người kia cho diệt sát toàn bộ rồi. Hắn cũng không có hiếu sát, nhưng là do ảnh hưởng bởi mộng cảnh của thiên đế bên trong thì dường như hắn đã có chút ảnh hưởng đến tính cách của tên kia, chính là sát phạt cùng quyết đoán.

- Mà thôi... cũng đừng nghĩ đến việc này nữa, chúng ta mau về thôi.

Ông Phi cũng không phải là muốn trách gì hắn cả, đối với đám người kia muốn động đến con gái bảo bối của ông thì ông đã không còn sự thương hại nào bên trong, thế nhưng là ông có chút lo sợ đám người kia sẽ tìm Vũ báo thù.

- Được... chúng ta cũng nên về thôi.

Vũ cười gật đầu nói.

Đối với sự lo lắng của ông Phi Vũ cũng hiểu, thế nhưng là đám kia đã đụng đến ranh giới cuối cùng của hắn, nên hắn nhất định phải làm như vậ.