Chương 17: Phiền phức tìm đến cửa

Sáu giờ sáng tại vùng đèo cả Phú Yên.

Bầu trơi đêm chậm rãi vén lên, trên khắp núi rừng đèo cả được bao bọc bởi một màng sương núi trắng xóa dường như không nhìn được điểm tận cùng của thế gian.

Vũ tại bốn giờ trước đã trở lại mệt mỏi chui vào chăn ấm nghỉ ngơi được hai canh giờ, muốn lười biến một xíu vốn tưởng rằng như thường lệ Hồng Yến sẽ đến đánh thức mình, nhưng là đợi mãi đến tám giờ vẫn không thấy ai đến, hắn cảm thấy nghi hoặc vương mình một cái chui ra khỏi chăn ấm bước ra ngoài.

Bên ngoài cửa nhà ông Phi trời vừa tờ mờ sáng đã có rất nhiều người chạy đến, họ đến không ngoài việc gì khác là đang xem hí kịch của nhà ông

-Con trai tôi tiền đồ tốt như vậy lại bị tên súc sinh đó cho phá hết, ngay cả mặt mũi cũng bị đánh hủy dung, bà còn không mang thằng nhóc đó ra đây cho tôi.

Bà Thủy mẹ của Quang trời vừa sáng đã chạy đến tìm vợ chồng ông Phi một hồi mắng chửi.

Tối ngày hôm qua, Quang được mọi người trên phố khiên trở về, mặt của hắn bị đánh cho sưng vù, nằm trên giường mà không ngừng phát ra từng âm thanh rên rỉ, không khỏi khiến bà thủy đau lòng không thôi. Sáng ngày hôm sau, Quang cũng đã trở nên minh mẫn trở lại, hắn liền vừa khóc vừa kể lại cho bà Thủy biết mình như thế nào bị tên kia ám toán. Bà Thủy ngay lập tức đã tức giận, rất nhanh liền tìm đến gia đình ông Quang gây phiền phức.

-Cái bà già này lời nói có lương tâm một chút, không phải vì con trai tốt của bà tại trước mặt nhiều người đem con gái tôi không ngừng bôi nhọa thì cháu Vũ cũng không làm như vậy ác độc, đây cũng là thằng Quang nên gặp báo ứng sao, nhìn đến giao tình năm xưa việc này coi như tôi bỏ qua, bà còn không mau cút ngay cho tôi.

Bà Loan cũng là tức giận đến nghẹn uất nói ra một hơi.

Từ những lời nói chua ngoan của bà ta, cùng với đứng một bên con gái kể lại mọi việc bà liền biết chuyện gì đã xảy ra hôm qua, xảy ra việc này không khỏi để bà nội tâm còn đối với Vũ hành động khen ngợi một hồi, như thế nào lại muốn tìm Vũ đến làm hắn khó xử đây.

Bà Thủy nét mặt dữ tợn cười lạnh nói:

-Con gái bà đức hạnh gì, so với công chúa nhà họ Trần thì xứng sao, vậy mà cô ta nhìn thấy con trai tôi được cô ấy coi trọng thì lấy giao tình hai nhà chúng ta đã không giúp đỡ mà còn đứng ra gây khó dễ cho thằng Quang nhà tôi, nó đúng là độc phụ mà ai lấy con gái bà đúng là gia môn bất hạnh đấy.

-.............

Hồng Yến ở tại một bên đứng nghe bà ta nói cũng chết lặng tại chỗ, trong lòng nàng đang dân lên muôn vàn ủy khuất khó nói thành lờ, đã từng coi bà là mẹ chồng mà phụng dưỡng, như thế nào hôm nay bà ta không có cảm kích mà chỉ là đổi lại hướng nàng không ngừng châm chọc cùng mỉa mai.

-Nè bà... bà ăn nói cẩn thận một chút, tôi và chồng bà cũng là một thời bạn thân nên tôi cũng không muốn cùng bà xé rách da mặt.

Ông Phi nhìn thấy người đàn bà chanh chua này hướng con gái mình phỉ bám cũng đã tức giận không nhìn được nói.

-Xé rách da mặt liền xé rách, ông tưởng tôi xem trọng cái đức hạnh nhà ông sao, tôi nhổ vào.

Bà ta chống nạnh lên, đầy chua ngoa nói.

-Ông nói với con mụ điên này làm gì, ngày thường đến ăn không uốn chùa nhà chúng ta thì trưng ra bộ mặt như con chó ngoan đầy lấy lòng, lúc này thì hung dữ như con chó dại khắp nơi cắn bậy.

Bà Loan đã triệt để bị chọc giận rồi, thử hỏi có bà mẹ nào mà nhịn được người khác hướng con gái mình nhiều lần bôi nhọa đây.

-Bà mắn ai là chó đấy.

Bà ta nghe lời như vậy liền vừa thẹn vừa giận lao đến hét lên:

-Dám mắng tôi là chó, tôi liều mạng với bà.

-Đến đây thử xem tôi sợ bà sao.

Bà Loan hừ lạnh thủ thế cũng muốn lao lên, nhưng là đột nhiên bị một đạo thân ảnh trẻ trung chặn lại trước mặt.

Vũ bất ngờ xuất hiện đem cả thân thể mập mạp của bà ta cho hất bay ra ngoài trước sự ngỡ ngàng của toàn trường đang vây xem náo nhiệt.

-Thím Loan!... thân thể người cũng không sao chứ.

Vũ làm xong hết thảy liền xoay người lại hướng thím lo lắng hỏi thăm.

-Thằng nhóc này, ngươi đừng coi thường thím như vậy, bà già này cũng có thể cùng bà ta đại chiến trăm hiệp vẫn đè được bà ta ra mà ngược đánh đấy đấy.

Nhìn thấy hắn quan tâm lo lắng mình, bà liền bậc cười thành tiếng nói.

-Thằng súc sinh này mày cũng dám ra đây sao, hôm nay bà già này liều mạng với mày, cũng muốn cho con trai đòi lại công đạo.

Bà ta lòm khòm đứng dậy một lần nữa lao lên.

-Nếu như bà muốn chết.

Vũ cười lạnh đã quyết ý không muốn lưu thủ, thấy bà ta lao đến hắn lòng bàn tay thành trảo đem yết hầu bà ta cho cầm.

-Vũ... không thể á.

Cả gia đình ông Phi bị hành động dứt khoát của Vũ cho dọa sợ, lo lắng nếu như hắn lỡ tay thì có thể gây đến án mạng.

-Khụ khụ... mau buôn tay...

Vũ nhấc toàn thân bà ta lên rất nhẹ nhàng như nhấc một con chó con vậy, khiến bà ta tại không trung khó thở hai tay quơ loạn cả người rung rẩy nói.

-Bà muốn tôi buôn là buôn sao, không phải bà lúc nãy mắng gia đình chú phi rất hăng sao.

Vũ khống chế lực đạo rất tốt, cũng không có cố ý đem sinh mạng của bà ta cho cầm xuống, lúc này hắn lạnh giọng nói:

-Muốn tính sổ sách với chúng tôi sao, được tôi tính với bà.

-Khụ khụ... không muốn á... cậu mau buôn tôi ra.

Mặt cho khuôn mặt của bà ta lúc này đã trắng xanh vì khó thở hắn nở nụ cười dữ tợn như tu la đến từ địa ngục nói:

-Tiền hoa mà tên tạp chủng kia dùng tiền sinh hoạt của chị gái tôi cầm đến là một triệu huyết linh... ngày hôm qua thịt heo mà bà bán được...ừm... lại một triệu đi.

-Khụ khụ... không có nhiều như vậy... khụ khụ... đừng đừng tôi đưa... tôi đưa...

Bà ta đang muốn nói là không có đến hai triệu nhưng mà bị Vũ lại thêm lực đạo liền hoảng sợ hô lên.

-Hừ... còn không mau cút cho tôi.

Đạt được mục đích, hắn đem bà ta ném ra xa lạnh lùng nói.

Vừa thoát khỏi bản tay ma quỷ đó, bà liền muốn hướng hắn không ngừng thóa mạ một hồi, thế nhưng là nhìn đến khuôn mặt lạnh khốc của đối phương bà ta lại do dự không dám lên tiếng. Vốn nghĩ là tìm đến hắn gây khó dễ hướng gia đình nhà nhà ông Phi đòi chút bồi thường, nhưng là không nghĩ đến lại gặp cái sát tinh hung ác này.

-Khoan đã...

Vốn bà sợ hãi định đi nhưng lời nói lạnh băng của hắn lần nữa phát ra khiến bà ta hoản sợ quay đầu lắp bắp kinh hãi nói:

-Cậu muốn làm gì? Nơi này đông người như vậy vây xem nên cậu đừng có làm bậy.

Vũ lạnh giọng nói:

-Đừng vội, tôi là muốn nhắc nhở hai mẹ con bà một chút,nếu không có tiền mà nói thì bà cùng với tên kia đừng có quanh quẩn tại ngôi nhà của chú Phi, nếu như để tôi gặp một lần thì tôi đánh một lần.

Hắn rất hiểu vợ chồng chú Phi là một cái thương người, luôn hướng mẹ con bà ta nhiều lần trợ giúp, nhưng là với đức hạnh này của họ thì

dù có đem toàn bộ gia tài của nhà chú Phi tặng qua thì họ cũng sẽ không cảm kích, vậy nên hắn không muốn họ lại làm phiền đến gia đình nhỏ này.

-Chú Phi! chúng ta vào nhà thôi, chút nữa chúng ta còn phải ra ngoài nữa.

Trước ánh mắt ngơ ngác của nhiều người, Vũ rất nhanh liền kéo chú Phi vào nhà, hai mẹ con thím Loan cũng rất nhanh chạy theo.

-Vũ!... chúng ta làm như vậy có quá đáng lắm không, dù sao hai gia đình chúng ta cũng là thâm giao mười mấy năm rồi.

Ông Phi vừa bước vào trong nhà liền có chút không nỡ nói.

-Chú Phi!... cháu biết chú luôn nhớ đến người bạn cũ đã mất, nhưng là họ có xem chú là người nhà không, bà ta đem lòng tốt của chú để là trục lợi, lại nói cái tên Quang kia, hắn vì quyền lực mà vức bỏ chị Yến, chà đạp lên tình yêu của chị ấy.

Dừng lại một hồi hắn lại nói tiếp:

-Cháu biết chú là người tốt, vậy nên những việc xấu này hãy để toàn bộ cháu xử lý.

-Ba... Vũ cũng là vì chúng ta mà suy nghĩ, ba đừng trách em ấy.

Hồng Yên đứng ra nũng nịu hướng cha nàng cười nói.

-Ông ta dám à! Ông ta mà dám đối với cháu Vũ nhà ta khó dễ thì mẹ liền tống cổ ông ta ra khỏi nhà, cái gì mà chó má bạn cũ, làm cho mấy năm qua con gái tôi cũng chịu khổ theo.

Bà Loan hướng ông Phi tức giận mắng.

-Được rồi... tôi cũng không phải là người không biết lý lẽ, cháu Vũ giúp nhà chúng ta lần này ân tình, tôi làm sao có thể đối với hắn gây khó dễ đây.

Nhìn thấy Vũ được yêu mến như vậy không khỏi khiến âm có cảm giác địa vị trong nhà của mình bị lung lay, ông Phi cũng ganh tị và buồn bực không thôi.

-Vũ này.... bận rộn một hồi chắc em đói rồi đúng không, em ngồi đợi một chút chị sẽ làm một ít thức ăn cho em.

Hồng Yến nhìn Vũ cười ngọt ngào hướng hắn nói

-Được chị

Vũ đối đối với nụ cười tỏa nắng của nàng có chút nghi hoặc thầm nghĩ không phải chị gái mình ngáy hôm nay phát sốt đó chứ lại có thể hướng hắn cười xinh đẹp như vậy, Vũ không khỏi hướng nàng ta nhìn đến, lại một hồi hai mắt không chịu được dụ dỗ mà nhìn đến bộ ngực cao vút đầy mê người kia âm thầm nuốt nước bọt ừng ực.

Hồng Yến nhận ra ánh mắt đầy xâm lược của hắn thì khuôn mặt trở nên càng ngày càng đỏ lên xấu hổ cuối đầu không dám lên tiếng.

- Ui da! hai đứa nhỏ này làm bà già này đau mắt á... tuổi trẻ thật là tốt mà.

Nhìn thấy hai người liếc mắt đưa tình với nhau bà âm thầm cười trộm, một hồi lại hướng hai người cười lênh khanh khách nói.

- Mẹ này! kỳ ghê...

Hồng Yến xấu hổ quay đầu một mạch chạy đi mất.

- Khụ khụ... cháu vào trong chuẩn bị một chút đồ đi săn.

Vũ ho khan vài tiếng cũng vội chạy đi mấ, hắn đúng là thật sự sợ thím Loan lời nói rồi.

Ông Phi một bên thì tức giận đến dựng cả chồm râu lên, thầm mắng cái tên Vũ vô sỉ này đang muốn đem con gái bảo bối của ông cho bắt đi.