Chương 15: Đại chiến người ngoài hành tinh(p1).

Tại bờ biển khu phía đông cách ngọn hải đăng khoảng chừng mười cây số, xuất hiện một cái hình thù đặc dị sinh vật to cao khổng lồ, dưới ánh trăng mờ ảo có thể thấy được bộ dạng của chúng giống nhân loại, nhưng là không có lớp da tinh xảo như con người mà toàn thân phủ đầy vảy ngược so với cá còn giống hơn vài phần,nó đang đứng trên một vật thể bay tạo hình phi thường lạ lẫm giống như một chiếc đĩa tròn biết phát sáng, nó không ngừng trên bầu trời bay qua bay lại, dường như là nó đang hướng đất liền thăm dò.

-Thiếu tướng quân là sinh vật ngoài tinh cầu.

Núp bên dưới tại mặt đất là mười người lính trẻ tuổi đang không ngừng hướng ánh mắt tràn đầy kinh hãi nhìn lên trời đêm đang bay sinh vật lạ.

-Thiếu tướng quân chúng ta làm như thế nào.

Tuổi trẻ người lính hướng một bên thân ảnh nữ nhân xinh đẹp nói.

Khác với tâm trạng đầy kinh hãi của người lính thì cô nàng này đang hưng phấn đến hai mắt tỏa sáng không ngừng. Vốn dĩ trái đất đã là một mớ hỗn loạn, nàng cũng không sợ đám sinh vật lạ này gây hỗn loạn thêm, cái mà nàng để ý nhất ngay lúc này chính là vật thể bay kia, nếu như là bản tuần hoàn giá trị hoàn toàn biến mất khỏi thế gian, khiến cho nền văn minh mấy ngàn năm của nhân loại đi vào tuyệt cảnh, thì đám này người ngoài hành tinh là đang dùng thiết bị gì để di chuyển. Nàng đang nhĩ nếu như có thể lấy nó về nghiên cứu một hồi có phải hay không liền sáng tỏ, lại một lần nữa con người có thể phát triễn công nghệ mới có thể giúp con người trong thời kỳ đen tối này sinh tồn, nàng hướng mọi ngươi nói:

-Chúng ta có thể bắt nó sao.

Nghe lời này của nàng ta làm cho tất cả bọn họ trở nên sững sốt một hồi rồi lại đưa mắt nhìn lên không trung đánh giá vật thể đang bay kia, sau đó bọn họ lại âm thầm lắc đầu cười khổ không thôi.

-Thiếu tướng, người xem chúng ta là lần đầu tiên gặp loài sinh vật này, lực chiến đấu của nó chúng ta hoàng toàn không biết rõ, không những thể nó còn có trang bị còn so với thương gỗ của chúng ta mạnh hơn rất nhiều, đã như vậy chúng ta còn như thế nào đánh, nếu là muốn đánh cũng nên hướng cấp trên xin chi viện.

Người kia lắc đầu khó xử nói, nghĩ đến ý nghĩ này của nàng ta không khỏi quá điên rồ đi.

-Không được, nếu là truyền tin về thì khá mất nhiều thời gian, phải đánh bất ngờ mới có thể nó không kịp đề phòng mà thắng lợi,

vậy nên ngay lúc này chúng ta nhất định phải bắt được nó không có thương lượng gì cả.

Nàng vẻ mặt đầy kiên định nói.

Mà bên dưới một đám người nghe vậy đều âm thầm cười khổ không thôi, cho dù là không muốn nhưng ai bảo bọn họ là lính đây còn người ta là cấp trên đấy, bọn họ biết dù là trăm lý do cũng không thể thay đổi được nhiệm vụ lần này.

-Ngươi... ngươi... cả ngươi nữa, ba người các ngươi qua bên kia đào chiến hào ẩn nấp, còn những người lại đều tản ra âm thầm theo dõi hành tung của nó.

Mọi người rất nhanh liền phối hợp nhịp nhàng với nhau hành động, chiến sĩ là như vậy đã chấp hành nhiệm vụ đều có kỷ cương nghiêm ngặt dù cho trước mặt là mưa bơm bão đạn thì họ cũng dũng cảm đón nhận, mọi sự hy sinh của họ đều hướng về nhân dân tốt, hướng về tổ quốc độc lập tự cường.

Một hồi lâu sau đám người đào chiến hào dưới mặt đất đã đem cây xanh trên tay phất nhẹ hướng phía trên ra hiệu đã hoàng thành nhiệm vụ.

Nàng ta lại một lần nữa ra hiệu cho ba người đang lẫn trốn gần đó núp vào tùy thời hỗ trợ đánh úp, sau đó liền cùng bốn người còn lại thực thi nhiệm vụ dụ địch.

-Vút.... vút...

Rất nhanh từng cây giáo mác thô sơ hình thái theo lực ném cánh tay cường đại của các chiến sĩ vun vút xé gió bay lên không trung hướng về loài sinh vật ngoài hành tinh đang bay trên bầu trời đánh tới.

-Phốc... phốc...

Trên trời có âm thanh va chạm xuất hiện, ngay sau đó liền đột nhiên yên tĩnh đến dị thường.

-Thành công rồi sao.

Đám người bên dưới nhất thời cũng trở nên trầm lặng, trốn bên trong chiến hào mọi người cũng nghi hoặc không thôi.

-Vẫn chưa, tất cả mọi người nhanh hướng đến vị trí tập kết như chỉ định mau.

Nàng ta ánh mắt như sao giữa trời đêm rất nhanh đã nhìn ra được điều bất ổn liền hướng nhóm binh sĩ đang còn ẩn núp trên cây gấp rút nói.

-Hống... hống...

Rất nhanh trên đầu của bọn họ liền hiện ra một khuôn mặt dữ tợn hét dài giận dữ, hướng bọ họ phía bên dưới nhanh chóng lao đến.

Đám người vừa chạy được xuống mặt đất thì nó đã kịp đuổi theo tới, trên tay nó lúc này cầm một thanh vũ khí trông giống như cây đao lớn nhưng không phải đao, hướng bọn hắn bổ nhào tới.

-Mọi người cùng nhau động thủ.

Nàng hét lớn một tiếng.

Lúc này bốn phương tám hướng đều hướng đến nó quăg lưới đem nó hành động chi đình trệ.

-Giết!

Nhìn thấy được nó đã đã như cá nằm trong lưới cả đám đều hành động, cầm chặt trên tay cây giáo dài chất liệu cứng cáp chừng hai mét tất cả mọi đều phát động tấn công lao đến đâm xuyên qua.

-Răn... rắc...

Tiếng gãy giòn tan vang lên trong tai bọn họ, kéo theo đó là từng trận hàn khí lạnh lẽo hướng xung quanh lang tràn.

-Không tốt mau rút lui... á....

Một người trẻ tuổi lờ mờ thấy được có vật gì trước mặt mình lấy tốc độ nhanh như chớp đang xuyên phá đến liền hoản sợ cảnh báo, lời vừa dứt liền bị một bàn tay to lớn cho đâm xuyên ngay trước tại mọi người hy sinh.

-Nhanh nhanh lùi lại.

Nàng lúc này cũng đã phản ứng đến liền hô lên, khiến cho tất cả mọi người nhanh chóng đều lui ra không dám một lần nữa tiếng đến.

-Thiếu tướng... vũ khi của chúng ta không thể đâm xuyên qua lớp vảy dày cứng cáp của nó, chúng ta làm sao bây giờ.

Người phó chỉ huy dẫn đội hướng về phía nàng xin chỉ thị.

-Á.....á......

Nàng chưa kịp suy nghĩ để đưa ra chỉ thị mới thì lại có tiếng thét thảm thiết vang lên.

-Thiếu tướng bên phía đông lại xuất hiện thêm hai con đánh úp chúng ta.

Tin dữ một lần nữa báo về, chúng binh sĩ cũng đã bắt đầu liều mạng.

Qua một hồi đại chiến đầy trông gai, lại bởi vì vũ khí trên tay quá sức thô thiển như là thổ dân gặp qua súng ống vậy nên mọi sự cố gắn tác chiến của họ đều trở nên vô ích. Lúc này tổ đội mười người dường như đã chết hết chỉ còn lại bốn người đang bị dồn tại chân núi, với tình cảnh hung hiểm trước mắt mọi sực cố gắn của họ đã trở nên vô ích. Họ giờ phú này đối với đường sống đã hoàn toàn tuyệt vọng, họ dường như đã hoàn toàn buôn bỏ.

-Xin lỗi, là ta đã hại các ngươi.

Cầu phú quý trong nguy hiểm, nàng không nghĩ việc này là có gì sai, thế nhưng quyết định của nàng khiến tất cả đều phải phải theo nàng mà hy sinh nơi này, là một tướng lĩnh nàng nên hướng mọi người xin lỗi.

-Thiếu tướng đừng nên nói như vậy, chúng ta biết là ngài nghĩ cho tương lai của dân tộc, là một người lính chúng ta cũng nên như vậy mà hy sinh.

-Đúng đó thiếu tướng, đã là ra trận chúng ta đã sẵn sàng vì tổ quốc hy sinh.

Tất cả họ dường như không có sự sợ hãi trong ánh mắt, họ đều hướng nàng cười nói như một chiến sĩ chân chính.

-Phốc.... suy...... ầm......

Đột nhiên lúc này tiếng xé gió vang lên, ngay sau đó một cái thân người cao lớn ngoại lai liền hướng mặt đất đổ úp xuống mặt đất.

-Ấy da... con này hình như không phải là zombie thì phải.... mẹ nó á ta là chém đến cái gì máu thật là tanh, trông nó thật kinh tởm.

Một cái bóng đen trong màn đêm quỷ dị xuất hiện, ngay sau đó lại vang vọng âm thanh không ngừng bực bội hướng cái thân thể xanh lè khổng lồ đang nằm trên mặt đất mà chửi bới.

-..........

Yên tĩnh.... toàn trường rơi vào yên tĩnh đến mức đáng sợ.

-Hống... hống..

Ngay sau đó là từng tiếng thét chói tai vang lên.

-Ây da... lại còn có hai con, còn cưỡi cái gì đĩa bay nữa chớ, mẹ nó không ngờ zombie lại có thiết bị so với ta còn sang chảnh đến như vậy.

Bóng đen lại một lần nữa bất mãng hô lên.

-Là hắn.

Nàng dưới ánh trăng mở ảo liền nhìn ra thân phận của cái bóng đen kia.

-Thiếu tướng! Người nhận ra người thanh niên trẻ tuổi này sao.

Mọi người nghi hoặc hỏi.

-Ukm... đã có dịp gặp qua một lần.

Nàng vừa gật đầu xác nhận không khỏi khiến cho tất cả bọn họ đều vui mừng.

Mặt dù họ đã sẵn sàng hy sinh, nhưng là vị thiếu niên này vừa đến liền đã bày ra thực lực kinh người, khiến cho tâm quyết tử đều không còn.

-Ơ kia không phải là chị gái hung dữ lúc sáng sao.

Cái bóng đen kia hướng đám người họ chạy đến, nhìn đến nàng ta hắn không khỏi kinh hô thành tiếng.