Chương 13: Điên cuồng tu luyện.

- Ngươi... cái cmn đánh ta, ta muốn giết ngươi.

Quang giận đến cả cơ thể rung rẩy muốn liều mạng lao lên đem Vũ cho cuồng ẩu.

-Ấy, mẹ ngươi là đẻ ngươi ra không có lỗ đít à sao lại mắng bà ta nữa rồi.

Vũ vẻ mặt vô sỉ mang nụ cười vô hại nói.

-Ngươi cái tên này.

Hồng Yến biết là hắn vì mình mà trút giận cũng rất hưởng thụ, nhưng là nàng cũng không quen với lời nói không có văn hóa này của hắn, nàng vừa giận vừa rất buồn cười hướng hắn liết xéo đầy cảnh cáo.

Vũ không để ý đến ánh mắt của nàng, hắn dường như lúc này mắng còn rất cao hứng, hắn lại châm chọc nói:

-Mẹ nó tên này bất hiếu như vậy còn không mau quỳ xuống dập đầu hướng trời cao hối lỗi.

Lời vừa nói xong hắn uy áp xung quanh người ầm ầm bùng nổ khiến cho không khí toàn trường trở nên lạnh lẽo.

Quang lúc này toàn thân không biết vì sao mà run rẩy, hắn bên trong tròng mắt hai con ngươi hiện lên chân long khổng lồ đang cuộn mình, đầu long hung tợn hướng hắn gầm lên một tiếng chấn thiên khiến hắn hoảng sợ đến mức hai đầu gối mềm nhũn quỳ trên mặt đất té xĩu.

-Liền yếu như vậy sao.

Vũ biểu môi xem thường nói.

Hồng Yến đứng tại chỗ cũng há hốc mồm không dám tin vào mắt mình nữa, quay đầu sang người hắn hỏi.

-Em như thế nào làm được.

-Hì...hì... em có làm gì đâu, chắc là hắn quá bất hiếu nên bị trời trừng phạt không chứng.

Vũ tỏ vẻ vô tội hướng nàng nói.

-Hừ...........

Nàng nghe câu trả lời đầy đùa cợt của hắn có chút không vui hừ lạnh xoay đầu đi chỗ khác ý bảo "có quỷ mới tin lời của ngươi".

Mà tại chỗ đứng xem mọi người cũng từ trong kinh hãi mà tĩnh lại, rất nhiều ánh mắt đầy hoảng sợ nhìn đến Vũ như nhìn một con quái vật khổng lồ đang ngủ say trong người hắn.

-Vũ!... coi chừng.

Hồng Yến đột nhiên hướng hắn hô lớn.

Một thân ảnh xinh đẹp ngay tại thời khắc này phóng người lên cao, đôi bàn tay xinh đẹp không xương vũ động bay múa hướng Vũ đánh tới.

Ngay từ lúc nàng hành động Vũ dường như đã để ý đến, hắn nhẹ nhàng đẩy Hồng Yến ra xa, bàn tay thành trảo rất nhanh đã chụp được cánh tanh xinh đẹp không xương của nàng ta.

-Chị gái này, chúng ta cũng là lần đầu tiên gặp mặt ngươi cũng đừng lấy lễ lớn như vậy để chào hỏi chứ.

Nhận ra ánh mắt của nàng đối với hắn không có sát ý, hắn liền cười cười hướng nàng nói.

-.........

Nàng vẫn không có trả lời hắn mà muốn nhanh chóng rút cánh tay của mình ra khỏi ma trảo của hắn nhưng là thử đủ mọi cách cũng không thể nào đem tay cho rút về được, trong lúc buồn bực nàng lại hướng hắn tung cước mà đá.

Nhưng là so với nàng tốc độ của Vũ lại nhanh hơn, cánh tay kia của hắn lại vô sỉ chụp đến bắp đùi của nàng mà kéo, khiến cả cơ thể nàng mất thăng bằng mà nhào vào trong lòng hắn ôm ấp.

-Hô... hô..

Hơi thở của mọi người lúc này đã trở nên gấp đến độ không đều, hai mắt trừng lớn, mồm há to thành chữ “O” đủ để có thể nhét trọn một con gà trưởng thành chứ đừng nói chi là cái trứng nhỏ bẻ.

Mà Duy đứng tại phía xa cũng trợn to mắt không nói nên lời, nên biết trong quân đội chị ấy uy thế như hổ không ai mà không sợ, làm thế nào lúc này lại chịu thiệt tại một cái nam nhân so với mình còn non nớt hơn. Hắn dường như cảm thấy trái đất này đúng là triệt để điên thật rồi.

-Ngươi... ngươi buôn ra coi.

Mộng Kỳ vừa tức vừa thẹn hướng Vũ rung giọng nói.

-Cô thật sự muốn tôi buôn ra sao.

Vũ tại chỗ ôm lấy cái thân thể đầy dụ hoặc của nàng ta hơi do dự trầm mặt hỏi.

-Còn không mau buôn ra.

Nàng hai mắt đã phát hỏa giọng lạnh hơn trước vài phần như muốn đem hắn ăn tươi nuốt sống.

-Được... ta buôn ngay.

Hắn bỉ ổi cười một tiếng sau đó liền nhanh chóng thả nàng ra.

-Bịch.... ưm!

Nàng bị hắn bất ngờ cho buôn ra, nhưng là cả cơ thể rất nhanh liền mất thăng bằng ngã nhào xuống đất, đau đớn rên lên một tiếng.

-Ấy... không nên trách ta, là cô bảo ta buôn.

Vũ hai tay ôm ngực đầy vẻ vô tội hướng nàng nói.

-Ngươi... ngươi...

Nàng hai mắt tóe ra lửa, lời nói vì quá giận mà rung rẩy phát ra từng âm thanh không rõ ràng, nhưng nàng cuối cùng vẫn nhịn được xuống. Trước ánh mắt hoảng sợ của mọi người nàng chậm rãi bò lên, hít một hơi thật sâu liền hướng hắn nói:

-Cậu nhóc thân thủ thật không tệ, bằng vào bản lĩnh của cậu có thể góp sức cho quốc gia là một chuyện rất tốt.

Nàng so với hắn lớn hơn tới mười tuổi, gọi hắn là cậu nhóc cũng là lẽ đương nhiên.

-Xin lỗi, em không có hứng thú.

Vũ rất nhanh liền từ chối, hắn vẫn là không muốn bị kỹ luật quân đội gò bó rất bất tiện cho hành động của hắn, lại nói trên người hắn có bí mật không thể cho người khác biết.

-Ngươi.....

Nàng tức giận dậm chân một cái như đang muốn phát tiết, nhưng là rất nhanh liền bị người em trai của nàng đuổi tới đem tay của nàng cho cầm lại, hướng nàng nhỏ giọng khuyên:

-Chị à hắn chưa đủ mười tám, chúng ta không thể mạnh mẽ ép buộc hắn vào quân doanh được.

Hướng chị hắn khuyên xong, đôi mắt hắn lại hướng về Vũ mỉm cười nói:

-Em trai à...anh rất xem trọng em, có rảnh thì chúng ta đi làm một chầu.

Nói xong hắn liền đem tay người chị gái của mình cho cầm kéo đi, hắn sợ nếu là chị mình lại đứng một hồi chắc sẽ đem thân thể xinh đẹp hướng đối phương lần nữa dán lên.

Vũ đối với Duy mỉm cười gật đầu xem như đáp lễ, rồi lại hướng chị mình cười nói:

-Chúng ta cũng nên đi mua một ít đồ rồi về thôi.

-Được.

Nhìn theo bóng lưng to lớn của Vũ khiến cho nàng dân lên cảm giác an toàn vô cùng, đối với hắn cũng không có như lúc xưa chán ghét nữa, lại không hiểu sao nàng còn cảm giác ngọt ngào chưa từng có mà ở tại bên cạnh Quang cũng không thể đem lại được.

Hai người cùng vui vẻ chọn lựa đồ dùng mà thím Loan đã giao phó, mãi đến trưa hai người mới về đến nhà.

Ăn cơm trưa xong hắn liền muốn về lại phòng mình, vì ngày hôm nay không có đi săn nên cả chiều cùng tối hắn rất là rảnh, thời gian này rất thích hợp cho hắn lại nghiên cứu một hồi công pháp tu luyện để nâng cao lực chiến của bản thân. Nghĩ vậy Vũ liền hướng thím Loan nói một chút cơm chiều cũng không cần gọi hắn, sau đó vội vã quay trở về phòng của mình.

-Haizz... không còn mặt mũi nào hướng thím Loan lại xin thêm huyết linh á.

Vũ ngồi xếp bằng trên giường của mình có chút ảo não nói thầm.

Hắn biết là bà đã nhận ra bên trong kho mất một lượng lớn huyết linh và bà cũng biết là hắn lấy đi , nhưng bà vẫn tin tưởng hắn mà không hỏi đến, điều này khiến hắn có chút xấu hổ không thôi, lại có chút ấm áp trong lòng.

-Lúc này cũng chỉ có thể đột phá tu vi tiên đạo để bù đắp mà thôi.

Nghĩ vậy hắn liền đem hồi nguyên đan cho nuốt vào sau đó vận khí bắt đầu tu luyện.

Hắn biết với thực lực tiến hóa giả nhất tinh lúc này của hắn không thể đánh thắng được Mộng Kỳ cô gái kia đã là tam tinh tiến hóa giả. Hắn có thể thắng được nàng dễ dàng cũng là nhờ vào sự hỗ trợ của một thân cảnh giới tiên đạo, cùng với sự khinh địch của nàng ta. Tu tiên đạo không giúp hắn nhanh chóng cường hóa thân thể giống như là tiến hóa giả, thế nhưng nó giúp hắn vận dụng nguyên lực của thiên đạo một lần nữa cường hóa thể chất của bản thân trong lúc chiến đấu. Tu luyện đến cảnh giới càng cao thì có hỗ trợ càng lớn, ví như là cơ thể có thể tùy thời phóng ra ngũ hành thuộc tính, hoặc là mượn không gian pháp tắc trời đất để chuyển hóa thành lực chiến cho chính bản thân mình sử dụng, còn cao hơn nữa là có thể vĩnh sinh thoát khỏi mọi trói buộc của thiên địa.

Ba giờ rất nhanh trôi qua hắn đã đánh xuống vững chắc nguyên lực trong thân thể, thời gian còn lại chỉ cần hắn áp suất lại nguyên lực mạnh mẽ cho xông phá cảnh giời nguyên trung kỳ.

-Hô... cuối cùng đã đột phá đến cảnh giới nguyên trung kỳ rồi.

Hai giờ trôi qua hắn cuối cùng cũng mở mắt, cảm nhận cơ thể lại lần nữa biến đổi to lớn thì không khỏi vui mừng.

- Lúc này đây ta nên đến thiên đình, lại tìm một chút xem có cái gì trợ lực không.

Tâm niệm vừa động hắn rất nhanh tiến về tàn kinh các, sau đó thẳng hướng về giá sách thái thượng đạo kinh.

-Chính là quyển này thái thượng đạo kinh... "nhàn vân dã hạt."

Mặt dù đạo của thái thượng kinh so với đạo của thiên đế kinh kém hơn rất nhiều nhưng là cái công pháp này vẫn là không tệ, mà ngay cả thiên đế Phá Thiên cũng thừa nhận và đã tu luyện qua.