Chương 11: Cùng mỹ nhân dạo phố.

- Thành công đột phá đến nhất tinh bảy sao thực lực tiến hóa giả rồi, nguyên lực cũng đã chuyển hóa đến nguyên sơ kỳ đỉnh phong cấp bậc.

Trời vừa tờ mờ sáng, Vũ vui mừng hai mắt mở ra vương vai một cái đứng dậy bước ra ngoài.

Tối hôm qua sau khi trải qua phong ba, hắn trở lại phòng liền vội vàng dùng hết các huyết linh đang có trong người lại còn lẻn vào bên trong nhà kho của thím loan lấy đến, tổng cộng trong một đêm hắn đã nuốt trọn vẹn năm trăm viên huyết linh, lại được tẩy tủy đang trợ giúp cho nên hắn đã không còn sợ huyết khí cuồn bạo nữa rồi. Lại dùng một hơi năm viên đan dược hồi khí đan để đột phá đến cảnh giới nguyên sơ kỳ đỉnh phong, ngay lúc này đây hắn chỉ cần ổn định lại nguyên lực trong người thì hắn có thể tùy thời đột phá.

-Haizz... không nghĩ đến lại tiêu hao lượng lớn huyết linh đến như vậy, nếu mà thím biết được không biết có trách mắn ta không.

Hắn cả người lại tẩy trắng một lần nước sạch, nghĩ đến mình hành động lén lúc lấy nhiều như vậy huyết linh hắn không khỏi có chút đối với thím Loan áy náy thở dài.

Mặt dù là ngày hôm qua hắn săn được rất nhiều huyết linh, có khoảng bốn trăm viên mà hắn mang về đến nhà, nhưng hắn không có đem giấu giếm giữ lại mà toàn bộ đưa cho thím Loan cất giữ. Vì gia đình thím Loan đối với hắn rất tốt nên hắn nghĩ việc này là nên làm, thế nhưng là đến tối lại lén trộm nhiều như vậy huyết linh hắn cảm thấy thật có lỗi.

-Vẫn nên nghĩ biện pháp giải quyết nếu không là cho dù thím Loan không hướng hắn trách tội thì ta cũng đem gia đình này tiêu hao cho nghèo mất.

Trong đầu hắn âm thầm tính toán.

Vệ sinh thân thể xong hết thẩy hắn liền hướng phòng ăn bước vào, nhìn đến mọi người đã ngồi vào đông đủ hắn bước đến cười lễ phép chào:

-Chú Phi! Thím Loan! Chào buổi sáng.

Thím Loan nhìn đến hắn liền trở nên hòa ái cười một cái, hướng hắn chỉ đến vị trí chổ ngồi nói:

-Cháu mau ngoài xuống đi.

Ông Phi nhớ đến chuyện hôm qua thằng nhóc này đã khi dễ con gái ông, thì không cho hắn khuôn mặt tốt, ông đầy vẻ khó chịu cầm đũa lên ăn.

Đặt mông ngồi xuống bên cạnh Hồng Yến hắn có chút xấu hổ cười khổ, hắn biết đây là thím Loan thay hắn sắp xếp chỗ ngồi, thế nhưng là ai bảo hắn vào trễ mất đi cơ hội chọn chỗ ngồi đây này.

-Chị.....

Hắn ánh mắt đảo qua nàng, lúc này chị ấy khoát lên người hoàng mỹ một chiếc váy dài màu xanh nhạt thật tao nhã xinh đẹp, vừa mở miệng muốn nói thì bị nàng lời nói cho ngăn lại:

- Im miệng.

Nhớ đến tối hôm qua, nàng xấu hổ tức giận quát làm cho ba người một bên sững sờ, khoa trương hơn là ông Phi trên tay đang cầm đũa cho run rẩy cũng là bởi vì đây là lần đâu tiên ông ấy thấy được con gái bảo bối của mình so với mẹ nàng thì khí phách hơn rất nhiều.

Vũ nghe mà sợ liền vội vã đem chén cầm lên cậm cụi ăn không dám hó hẹ lại nữa lời.

Bà Loan nhìn đến con gái rồi lại nhìn đến Vũ ngồi một bên im lặn ăn như một thiếu phụ vừa mới bị chồng khó dễ liền cười lên khanh khách rồi lại nói:

-Con gái! Ăn sáng xong con ra thị trấn giúp ta mua một ít đồ dùng trong nhà nhé.

Hồng Yến là đang muốn gật đầu thì nghe mẹ mình bổ sung một câu không khỏi khiến nàng sững sờ.

-Mang theo Vũ đi cùng.

-Vì sao chứ.

Nàng đầy mặt không tình nguyện hỏi lại.

Mà một bên ngồi cậm cụi ăn Vũ lúc này cũng đã phản ứng lại mà ngồi ngây ra như phỗng, đùa sao hắn tại giờ này khắc này đều muốn trốn nàng ta như trốn ôn dịch thì làm sao có thể với nàng cùng một chỗ đi đây.

-Vũ đã rất lâu rồi không ra ngoài rồi, coi như con làm chị cũng nên mang em ấy ra ngoài mở mang tầm mắt chứ.

Bà ấy cười nói.

Nàng nghe được lời này dường như cũng muốn khóc rồi, nàng cũng không muốn cùng cái oan gia này tiếp xúc quá nhiều, cứ cùng hắn ở chung là đều gặp rắc rồi khiến nàng không thể hướng người khác giải thích được, vậy cho nên rất nhanh nàng liền lên tiếng phản đối:

-Thế nhưng em ấy cũng không muốn ra ngoài á.

-Đúng đấy thím, con cũng không muốn đi, con vẫn nên cùng chú phi đi săn là tốt nhất.

Hắn đầu gật như gà mổ thóc vội vàng nói.

-Ngày hôm nay là chủ nhật, nên là chú Phi con cũng sẽ không đi săn, cho nên con bồi tiếp cùng chị đi là tốt nhất, thời kì loạn lạc như bấy giờ để một mình chị ấy ra ngồi ta cũng không yên tâm.

Bà cười cười nói.

Ông Phi một bên ngồi ăn cũng rất uy khuất như đang muốn nói: “ bà từ lúc nào đã cho ta nghỉ qua ngày chủ nhật đây”, nhưng là thấy phu nhân nhà mình không ngừng hướng đôi mắt đầy cảnh cáo nhìn ông không khỏi khiến dũng khí ông mất sạch, nên ông cũng chỉ đành nhận sự uy khuất này, ngoan ngoãn ngồi tại chỗ nghe không dám mở miệng.

Vũ cùng Hồng Yến đấu tranh một hồi nhưng là bị sự kiên quyết của bà Loan mà thất bại, cuối cùng vẫn là ngoan ngoãn gật đầu đồng ý.

Ăn sáng đã xong, hai người được bà Loan phân phó có chút không tình nguyện rời khỏi nhà, hướng về tại trung tâm khu vực phố lớn.

Đèo cả là một nơi trùng điệp núi non bao phủ, vì vậy người dân Phú Yên đã lợi dụng địa hình này, biến nó làm trận tuyến cuối cùng phòng ngự của tỉnh. Tại sường núi bấp bên là những căn nhà lá thô sơ tạm che mưa che nắn của một số hộ gia đình tìm đến nơi này lánh nạn, một số người có sức khỏe tốt hơn một chút liền đào hẳn cho mình một cái hang núi rộng rãi để mà sinh sống, với lại hang núi dù sao cũng cáp hơn rất nhiều nên họ cũng sẽ cảm thấy an tâm hơn, giống như là chú Phi cũng là làm như vậy cho gia đình của mình.

Vì sao con người không cảm thấy an toàn khi mà họ đang sống dưới sự bảo hộ của quân đội? Việc này phải nói đến hằng năm có rất nhiều cuộc bạo động zombie hướng nơi này chạy đến như một cơn lũ lớn quét ngang qua, mà với số lượng đông nghìn nghịt áp đảo này thì quân đội cũng không có khả năng để giải quyết, thậm chí còn nhiều lần phải bỏ lại căn cứ địa đối kháng để thu hẹp lại diện tích an toàn. Cho nên hàng năm cũng có rất nhiều người vì việc này mà bỏ mạng.

Vũ cũng rất may mắn là từ khi trở lại địa cầu đến nay hắn chưa hề gặp tình trạng này, việc này cũng có thể nói là ngoài ý muốn giúp cho Vũ có đủ thời gian để chuẩn bị tốt nhất cho lần sinh tồn tiếp theo.

Hai người mất cả giờ đồng hồ đã đi được hơn ba mươi cây số, mà đến nơi dân cư tập trung đông đúc, vì không có phương tiện phụ trợ nên là con người đi lại vào thời kỳ này rất khó khăn. Rất may mắn là họ được nhận năng lượng từ tiếng hóa giả nên việc dùng đôi chân đi lại cũng trở nên nhanh chóng mà không hề cảm thấy mệt mỏi như trước nữa.

-Nơi này là thị trấn Vạn Giã thuộc địa phận Phú Yên sao.

Vũ nhìn lại đường phố đông đúc người có chút nghi hoặc nói.

Thị trấn Vạn Giã là một thị trấn nhỏ nằm giữa vùng đồi núi đèo cả, hắn biết đến địa phương này là bởi vì có dịp cùng với bạn bè trong lớp của mình ra nơi này du lịch. Nhưng là dưới ảnh mắt của hắn nơi này so với trước khác hơn rất nhiều, vùng đồng bằng trở nên rộng lớn hơn, có rất nhiều địa hình mà hắn đã từng đi cũng trở nên xa lạ rộng lớn.

-Đúng như vậy.

Hồng Yến dường như biết hắn đang nghi hoặc cái gì liền gật đầu hướng hắn giải thích:

-Kể từ năm ấy, bề mặt trái đất cũng trở nên biến đổi, khắp nơi đồng bằng phân cách trở nên dài hơn rất nhiều, còn có rất nhiều vùng đất mới mà con người chưa đặt chân đến cũng xuất hiện. Nói chung là địa cầu dường như đã bị tác động nào đó mà trở nên to lớn đã không còn giống như kiến thức địa lý mà chúng ta được học khi trước.

Vũ gật đầu một cái xem như đã hiểu, sau đó cùng nàng tiến vào bên trong đám đông.

Bên trong thị trấn lúc này cũng đã hoàn toàn thay đổi, những tòa nhà cao ốc chọc trời đã hoàn toàn biến mất, thay vào đó là nhiều phế tích lộn xộn lẫn vào trong đó là những ngôi nhà tranh thô thiển được dựng tạm hai bên đường, có rất nhiều thương nhân không ngừng hướng người đi đường chào hàng lôi kéo khách.

-Chị Yến! Chị nhìn gì vậy.

Hắn nhìn thấy nàng đang hướng về nơi xa nhìn suy tư không khỏi tò mò nhìn theo hỏi.

-Không có gì, chúng ta mau đi thôi.

Nàng buồn bã thu mắt lại rồi tiếp tục hướng phía trước đi.

Vũ nhìn đến phương hướng kia liền hai mắt giật giật dường như muốn bốc hỏa, một trận hàn khí từ trong thân thể phát ra, ở phía đó là một cái sạp hàng cỡ nhỏ bên trên treo toàn bộ là thịt heo cùng với cái đầu heo to lớn, nhìn là biết là sạp hàng bán thịt. Nhưng là điều làm hắn tức giận là toàn bộ thịt trên sạp đều lấy từ con heo mà hôm qua hắn săn được, và đương nhiên hắn biết người bán thịt này là mẹ chồng tương lai của nàng ta, hắn buồn bực hướng nàng gọi:

-Mẹ chồng kìa có muốn qua chảo một chút không, hỏi thăm bà ấy còn đủ thịt để bán không, nếu lại không đủ thì lấy chị là thân phận con dâu tốt cũng nên hướng bà ấy lại đưa qua.

Nàng tâm trạng lúc này đã trở nên không tốt, cả người trở nên yên tỉnh đi, nhớ lại thuở xưa bà ấy luôn hướng nàng tốt, lại nhìn đến thời điểm này dường như đã trở thành hai người xa lạ, bà ta lúc này đã mang đầy lòng tham cùng thủ đoạn không khỏi khiến nàng vô cùng kinh tởm, nàng tron này lúc nổi lên sóng gió thầm nghi hoặc có phải hay không con người theo thơi gian trôi qua cũng sẽ thay đổi như vậy nghiên trời lệch đất.

-Chị mau nhìn, ta bên kia lại thấy anh rể nữa kìa,

Hắn một lần nữa hướng nàng châm chọc đã kích.

Lúc này nàng liền nhận ra đứa em trai đang đi bên cạnh mình ngày thường hiền lành, nhưng lúc này đây chỉ vì vài kg thịt heo mà không ngừng hướng nàng châm chọc thì không khỏi thấy buồn cười, lại hướng ánh mắt nhìn lại Quang đang đứng tại trong đám đông mà đi đến.

Quang tại bên trong đám người ăn mặt gọn gàng một cái trang phục tây âu vô cùng tuấn tú lịch sự, tay mang chín mươi chín đóa hoa hồng đỏ thắm, dười mặt đất là nhiều cánh hoa ghép thành một hình trái tim, khung cảnh có thể nói là vô cùng lãng mạng.

-Không phải là hắn biết chị đến mà chuẩn bị bất ngờ đấy chứ.

Vũ đến gần nhìn đến một màng như vậy không khỏi bất ngờ hô lên.

-Không phải.

Hồng Yến cũng nghi hoặc suy tư một hồi, nhưng lại nghĩ đến hắn chưa bao giờ hướng nàng làm sự tình như vậy liền biết là không phải hắn hướng đến nàng.

Trong khi hai người đang đón già đón non thì từ đằng xa một đội ngủ khoảng chừng trăm binh lính, trên người đều đồng phục xanh lá, là đặt trưng cho quân đội nhân dân Việt Nam, dẫn đầu là một cái cô gái dáng người thon gọn, chỗ lồi muốn bao nhiêu nhô cao thì có bấy nhiêu cao, chỗ nào muốn vễnh cũng thật là vễnh lên rất tốt, lại phối hợp với khuôn mặt trắng nõn mỹ miều như là mỹ nhân được họa từ trong tranh bước ra vậy, mặt trên hai bên viền mắt được che mặt nạ màu ánh bạc trông thật dữ tợn, thế nhưng không làm mất đi sự gợi cảm mà còn tô lên anh khí mười phần hùng dũng, nàng hiện lên trước mắt đông đúc thanh thiếu niên lúc này thật sự là rất có sát thương chí mạng.

Ngay cả Vũ lúc này cũng hai mắt trân trân nhìn nàng như say như si không nỡ chớp lấy một cái